Trước mặt có một nồi đá nấu khoai tây khô và thịt. Dương Phàm lại gần ngửi thấy một trận mùi thơm, nhìn nồi canh đã nấu đến mềm, thỏa mãn thở dài ra một hơi. Chờ nồi đá nguội rồi cô liền ăn hết thịt, khoai tây cùng nước canh, từ dạ dày đến toàn thân đều ấm áp . Liên tiếp vài lần, Nick lấy phần trước của các loại động vật ăn cỏ, hơn nữa luôn đem phần thịt non trên cổ để lại cho Dương Phàm. Hình như là vì cô chỉ nguyện ý ăn phần thịt ở đây nên hắn chỉ cho cô ăn cái này. Hàng năm mùa đông đều tới một lần, mỗi lần cô đều tìm cách tiết kiệm thức ăn của mình để lại cho hắn, nhưng mỗi lần đều bị hắn đánh bại. Rầu rỉ với việc làm sao để tránh ánh mắt của Nick tiếp tục len lén dấu thức ăn, về chuyện lúc người Nick đó đi ngang qua cô cái đuôi kề sát đất rất mau bị cô quên sạch. Mặc dù sau đó cô cũng từng muốn tìm thêm vài ví dụ chứng minh nguồn gốc của loại hành vi này, nhưng sau hôm ấy cô chưa từng thấy có người Nick nào khi đi cái đuôi kề sát đất, mà cô lại không có cách tìm ra người Nick ngày đó trong tất cả người Nick trong sơn động, nghĩ cách cũng không được, chỉ có thể bỏ qua. Vì dần dần càng được ăn no, cô ngủ càng ngày càng ngon, mặc dù bụng chưa to ra, nhưng ít nhất sẽ không tiếp tục gầy xuống. Trước kia không chú ý, lúc đói bụng thì tinh thần của cô sẽ lâm vào cảnh rất lo âu. Dương Phàm biết đoạn thời gian trước cô ăn uống điều độ quá rồi, vì không để dạ dày bị thương, cô nói Nick làm giúp một cái nồi đá, nấu khoai tây khô và thịt. Cô hối hận không nghĩ ra chủ ý này sớm một chút, nấu xong có cả xác cả nước ăn vào căng dạ dày, còn đặc biệt tiết kiệm lương thực, kết quả khi nghĩ ra chủ ý này, cô liền ngày nào cũng ăn canh no bụng. Cô uống nồi canh thịt xong, Nick tới đây ôm lấy cô, xem ra cũng rất vui vẻ khi khẩu vị của cô thay đổi tốt hơn. Hắn dùng đuôi kéo cô đến bên cạnh, hai người dựa vào nhau nghỉ ngơi. Nồi đá dùng tuyết rửa qua rồi để qua một bên, đợi cô đói bụng sẽ nấu ăn tiếp. Lúc thức ăn không đủ, Dương Phàm đương nhiên phải nghĩ hết cách để tiết kiệm, nhưng bây giờ đã nghĩ ra cách để ăn no bụng rồi, cô cũng không cần tiếp tục ép mình. Ít thức ăn thì ăn nhiều bữa, từ từ nuôi thân thể. Một miếng thịt cộng thêm một củ khoai tây khô là có thể nấu ra một nồi canh thịt thơm nứt, vừa hợp khẩu vị vừa ấm dạ dày. Mỗi lần đều là cô đem nước và thịt thêm khoai tây khô cho vào nồi đá, Nick sẽ giúp cô đem vào chỗ người Nick nướng thịt, đợi đến lúc hắn nướng xong thịt lại bưng ra, nồi canh đã sớm sôi trào, thịt cũng nấu đến nát, khoai tây khô đã sớm mềm biến vào trong canh rồi. Ăn no rồi, Dương Phàm lại muốn ngủ. Khoảng thời gian này cô ăn no liền muốn ngủ, tỉnh ngủ liền muốn ăn, Nick ở bên cạnh cũng vậy. Những ngày sau này quá thoải mái, quá đẹp, dễ dàng suy nghĩ lung tung. Dương Phàm liền phạm vào tật xấu này, bắt đầu ảo tưởng mình có thể sinh em bé vào lúc này hay không? Nếu sinh thật, vậy phải nuôi nó thế nào. Vốn là chỉ muốn giết thời gian, cô nghĩ trong bụng, sau khi sinh phải chuẩn bị những thứ gì, còn bây giờ mọi người đều ở trong sơn động núi đá đen, không sợ Nick cưỡng chế Bảo Bảo rời đi. Cô phải cho nó ăn cái gì? Chuẩn bị một sơn động nhỏ hoặc một cái giường cho con nít có được hay không? Tiếp đó bắt đầu nghĩ đến làm sao nấu cơm cho Bảo Bảo, làm sao để dạy nó không nên trêu chọc người Nick trưởng thành. Làm sao để vừa bảo vệ nó đồng thời dạy cho nó học được cách độc lập sinh hoạt. Cô không muốn bảo vệ con đến mức làm mất đi dã tính trời sinh của nó, đó chính là hại đứa bé. Nghĩ đi nghĩ lại, cô bắt đầu hi vọng mình thật sự có đứa bé. Hàng năm sau mùa đông, núi đá đen đều có chuyện nguy hiểm xảy ra, mỗi lần đều giống như đi qua Quỷ Môn quan vậy. Dù sao bây giờ cô cũng muốn ảo tưởng một vài chuyện hạnh phúc làm cho tâm tình tốt lên một chút. Nếu quả thật có một đứa bé thì tốt biết bao nhiêu. . . . . . Cô ngồi trong ngực Nick bắt đầu nắm chặt đầu ngón tay tính thời gian, từ lần cuối hai người làm chuyện đó vào mùa thu, đến bây giờ ít nhất cũng đã năm sáu tháng, nếu thật sự có đứa bé, bụng của cô đã sớm to lên. Dương Phàm ôm bụng thất vọng than thở, kéo tay Nick qua để hắn cũng che bụng của cô. Nick thuận theo đem tay nhè nhẹ áp lên, còn mua một tặng một đem tay kia áp lên luôn, ôm cô ngồi trên đuôi của hắn. Không chỉ là không có bụng, kể từ khi đến núi đá đen này cô đã có ba lượt kinh nguyệt rồi, nếu thật sự có con thì sẽ không có kinh. Dương Phàm lý trí nghĩ, cảm thấy chuyện có con này còn phải xem duyên phận. Người Nick không dễ có con như vậy, hàng năm ở núi đá đen cô thấy con của bạn đời người Nick, đơn giản có nói là ít không thể ít hơn. Năm nay một đứa bé cô cũng không thấy. Có thể mùa đông sinh con đối với người Nick mà nói không phải là lựa chọn tốt, bọn họ muốn sinh con vào mùa thu hoặc mùa hè khi thức ăn đầy đủ. Nghĩ lại nếu sinh con vào mùa đông chỉ làm tăng nhanh lượng thức ăn tiêu hao trong sơn động, mùa thu hoặc mùa hè người Nick nhỏ ra đời lập tức rời cha mẹ, cũng có thể tìm được động vật nhỏ lấp đầy bụng, chỉ cần không xông vào lãnh địa của người Nick trưởng thành hoặc gặp thiên địch là có thể sống xót. Lại qua hai tháng, Dương Phàm ngày ngày uống canh thịt cũng làm mặt mày căng tròn lên một chút, bụng cũng cứng lên. Cô sờ sờ gương mặt có chút thịt của mình, cảm thấy canh thịt này nếu sớm nghĩ ra từ hai năm trước, cô đã sớm không cần đói bụng qua mùa đông. Một ngày vào sáng sớm, cô đang ngủ say thì bị tiếng grù grù sung sướng vang dội của Nick đánh thức. Cô nheo nheo mở mắt ra, hắn nằm ở phía trên cô, tiếng grù grù vang dội giống như muốn chấn vỡ lồng ngực. Vẻ mặt của hắn rất rõ ràng ‘ anh rất vui! Anh thật sự rất vui! ’. Xảy ra chuyện gì? Dương Phàm bò dậy, bị hắn dùng đuôi thận trọng vòng vào trong ngực. Cô nghĩ, chẳng lẽ lúc cô ngủ bọn họ đi ra ngoài săn thú đánh được một đoàn con mồi? Nhưng ngoài sơn động gió tuyết vẫn rít gào, loại thời tiết này, thức ăn trong sơn động vẫn còn đủ ăn, sao bọn họ lại đi săn thú? Nick vẫn còn hướng về phía cô grù grù, đây rốt cuộc là ý gì? Cô đoán không ra, đây là lần đầu tiên cô đoán không ra tại sao hắn vui vẻ. Không có lý do gì a, lúc cô ngủ đã xảy ra chuyện gì? Đến lúc ăn cơm, Nick tới cửa sơn động lấy con mồi, tốn thời gian rất lâu mới về, hắn cầm hơn mười con gà rừng cô thích ăn nhất. Hắn đào trong đống con mồi đó bao lâu mới tìm được từng đó a? Trên cánh tay đều là tàn băng lông vũ của con mồi. Loại tình cảnh quỷ dị này vẫn kéo dài, Dương Phàm hoài nghi hắn tìm tất cả gà rừng trong đống con mồi ra cho cô ăn. Có lúc cô muốn tiết kiệm thức ăn cho hắn, nhưng hắn lại cùng một người Nick khác chia ăn một con ngựa trâu hoặc trâu trán rộng, chỉ mang về cho cô một con gà rừng, có lúc là một con chuột đất nhỏ. Cô cảm thấy thức ăn gần không đủ rồi, bởi vì thời tiết khắc nghiệt như vậy đã gần bốn tháng rồi. Nhưng mùa đông năm nay cô chưa từng bị đói. Nguyên nhân là vì Nick luôn đi lấy thức ăn cho cô, người Nick khác có vẻ cũng không có ý kiến, có lúc cô rõ ràng thấy mọi người Nick khác đều không ăn nhưng cô vẫn còn có thức ăn để ăn. Khoai tây khô của cô ngược lại đều bị Nick ăn, không cần cô đưa, tự hắn đứng trước cửa động vừa cầm vừa nhét vào miệng cứng rắn nuốt xuống. Dương Phàm không ngốc, cô có bản năng cảnh giác với tất cả hiện tượng dị thường này. Tình huống này trôi qua hơn hai tháng, cô liền bắt đầu hoài nghi trong bụng mình thật sự có tiểu bảo bảo rồi. Nhưng nếu là như vậy thật, đứa bé này đã có một thời gian đủ dài rồi. Từ khi mùa thu kết thúc, trước khi bọn họ xuất phát đến núi đá đen, thời gian trên đường đi cộng thêm thời gian ở trong sơn động thì Bảo Bảo đã ở trong bụng của cô bảy tháng rồi, nhưng bụng của cô vẫn chẳng to lên rõ ràng. Lại nói, kinh nguyệt của cô vẫn bình thường, trừ lượng càng ngày càng ít ra, không có vấn đề gì khác. Lại qua một tháng, bụng của cô rốt cuộc có thay đổi. Nếu như nhất định phải hình dung, vậy thì nó to giống như một quả dưa hấu nhỏ vậy. Chừng này có lẽ miễn cưỡng nói là phụ nữ mang thai ba bốn tháng. Dương Phàm bắt đầu cảm thấy có khả năng đây là một quá trình khá dài, không thể gấp. Cô nghi ngờ đến mùa xuân vẫn chưa sinh, có lẽ là mười tháng, có thể là phải mười bốn mười lăm tháng? Nhưng hai ngày sau, bụng của cô đã bắt đầu tụt xuống. Muốn sinh? Còn nhỏ như vậy? Dương Phàm khiếp sợ đầu óc choáng váng, chuyện xảy ra làm cô ứng phó không kịp, cũng không kịp phản ứng. Bởi vì tất cả đều quá nhanh, quá đơn giản. Nick để cô nằm nghiêng, hai chân nâng lên đầu gối, sau đó đứa bé trong bụng rớt xuống vùng vẫy, nhanh giống như một cái chớp mắt, đứa bé liền ‘ trượt ’ đi ra ngoài. Dương Phàm ngây người một lúc lâu mới giùng giằng muốn đứng lên nhìn con, chỉ kịp thấy con bọc trong lớp nhau thai màu trắng, vừa nhìn giống như đứa bé loài người. Cô còn chưa kịp làm rõ trong lòng là vui vẻ hay là lo lắng, dáng vẻ đứa bé này thực sự ra làm sao thì Nick đã ôm cô đi vào chỗ sâu trong sơn động. Trong chớp mắt, cô không biết mình làm sao. Cô đưa tay nhặt con dưới mặt đất ôm vào trong ngực. Nick đưa tay muốn lấy nó khỏi ngực cô. "Không được! ! !" Dương Phàm hô to! Lúc này đứa bé từ trong nhau thai thò đầu ra, mở mắt nhìn cô.