Gần đây Dương Phàm rất nhàm chán. Gần đến mùa thu, khí trời càng ngày càng mát mẻ, cô có thể ở ngoài hang đá cả ngày cũng không sợ bị phỏng da. Cô đã ở đây ba mùa thu rồi, cô biết nơi nào có thể hái được quả dại rất ngọt, biết loại cá gì ăn ngon ít xương, biết thịt gà rừng thì mềm, thịt chuột núi phải dùng sức để nhai. Cô và Nick cũng coi là rơi vào cảnh đẹp, tối nào cũng. . . . . . Có ăn, có uống..., có chơi. Lẽ ra những ngày sau này nhẹ nhàng như vậy cô phải cảm thấy hài lòng, nhưng cô nhàm chán. Ngày cũng dùng dao đá, dao xương và phi tiêu luyện tập, còn có, cô vẫn luôn luyện bắn cung chăm chỉ, mỗi ngày đều chạy quanh lãnh địa của Nick hai ba vòng để luyện thể lực. Mặc dù nhà của cô chỉ là một tảng đá, nhưng cô lại thích trang trí cho nó. Ở cạnh hang đá cô trồng hoa mang về từ rừng rậm, mặc dù sống không được lâu. Nick thỉnh thoảng bắt được vài con mồi lớn, cô rửa sạch đầu lâu của những con vật đó rồi giắt lên tảng đá. Cô dựng mấy cọc gỗ trên sườn núi, dùng để phơi con mồi, quả dại, quần áo giặt giũ xong cũng treo lên. Da và lông mùa đông cô cũng giặt phơi khô trải lên nệm cỏ trong hang đá, buổi tối lúc ngủ nằm trên đó sẽ thoải mái hơn. Đoạn thời gian trước trời nóng lại gây ra cháy rừng, Nick giúp cô lượm về cả một cây caramel. Hàng năm chỉ có lúc này là có đồ ăn vặt cô thích, cô suy nghĩ, dùng lá bạc hà phơi khô bọc nó lại bỏ vào vò đựng trong động. Trong khoảng thời gian này cô lại tìm được một loại cỏ có thể tránh côn trùng. Nó sinh trưởng thành từng chùm ở trong rừng, màu xanh nhạt, có vài chỗ trắng. Mùi của nó rất xông mũi, cách xa ba bước là có thể ngửi được mùi của nó, cảm giác giống như ăn Mù-Tạc. Dương Phàm chưa bao giờ thấy nó, bởi vì chỉ cần Nick mang cô vào rừng sẽ đặc biệt tránh xa loại cỏ này. Xem ra hắn cũng rất ghét mùi của nó. Kết quả khi cô vào rừng, mùi xông mũi này lập tức làm cô phát hiện. Cô không dám dùng tay hái, sợ loại cỏ này sẽ gây dị ứng. Cô dùng dây thừng và phi tiêu kéo một chùm xuống, sau đó cô phát hiện chỉ cần cô mang theo loại cỏ này, tất cả động vật sẽ không dám đến gần. Cô lại đặc biệt tìm côn trùng để thử, đem cỏ đặt ở cửa động, kết quả, một lát sau côn trùng trong động đều chạy ra ngoài. Dương Phàm nhất thời vừa vui lại vừa buồn. Cô tới nơi này thời gian dài như vậy, vẫn giống như dã nhân mặc da lông đi lại trong động, thật ra thì cô vẫn luôn sợ côn trùng, dù thấy chúng cô vẫn xem như không thấy . Có thể tìm được loại cỏ có công lực mạnh như vậy, thật là quá tuyệt vời! Nhưng cô lại sợ loại cỏ này có độc, nhưng cuối cùng nguyện vọng ‘sát trùng’ vẫn chiếm thế thượng phong. Đợi đến khi Nick săn thú về, cô xa xa nhìn thấy hắn kéo con mồi về, đang muốn đi tới chỗ hắn, kết quả hắn đột nhiên đứng lại! Cẩn thận dùng sức hít lấy không khí, sau đó quay đầu bỏ chạy! "Nick!" Cô sửng sốt vội vàng gọi hắn! Hắn chạy hai bước dừng lại, quay người khom lưng giang hai tay về phía cô gọi. Cô chạy tới, kết quả vừa cách hắn 4, 5 bước, lần này cô rõ ràng nhìn thấy hắn dùng sức hít hít mũi, lại quay đầu chạy! Nhưng hắn chạy hai bước sẽ dừng lại, sau đó không chịu từ bỏ quay đầu về gọi cô, đưa tay để cô chạy qua. Nhưng cô thử chạy về phía hắn hai bước lần nữa, hắn liền chạy. Dương Phàm giơ cánh tay lên ngửi một cái, trên người quả thật còn có mùi cỏ Mù-Tạc, chỉ là rất nhạt rất nhạt. "Nick." Cô lại đến gần hắn, trơ mắt nhìn hắn lập tức nhảy ra xa, sau đó đứng ở nơi đó không chịu đi, muốn tới đây lại không dám tới, lên tiếng gọi cô. Dương Phàm nghe tiếng kêu của Nick, lúc bình thường hai người đều grù grù tới grù grù lui, hắn lên tiếng kiểu khác cũng đều uy phong lẫm lẫm. Lần này cũng gọi, nhưng tiếng hắn phát ra như tiếng chim ưng non, thanh thúy non nớt, mang theo vị làm nũng, nhưng vẫn rất có khí thế . Thật dễ nghe. Cô nghĩ. Dương Phàm vào rừng rậm đến bên dòng suối nhỏ, lúc này không kịp nấu nước tắm. Cô ở bên dòng suối nhỏ vẩy nước lên tắm một lúc lâu, lại chà một lúc lâu, tôm tép nhãi nhép trong suối lúc cô xuống nước đều lẫn thật nhanh. Nick vẫn đứng canh bên dòng suối nhỏ nhìn cô, sau đó, cứ thử bước từng bước nhỏ tới gần cô, giống như trên người cô có vũ khí lực sát thương rất mạnh vậy. Đợi cô ngửi không thấy mùi gì, hắn cũng ngửi không thấy gì nữa, cô mới ra khỏi suối. Hắn một tay khiêng cô lên lưng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đồi, giống như sau lưng có mãnh thú đuổi theo. Thật là kỳ quái a, cỏ Mù-Tạc này uy lực lớn đến vậy sao? Có khi nó là một loại kỳ độc kinh thế? Dương Phàm thấy may vì vừa rồi cô không dùng tay hái nó. Ngày hôm sau, cô bắt một con gà rừng mà một con chuột núi đuôi to ở trong rừng, sau đó dùng lá cây cầm cỏ Mù-Tạc nhét vào miệng chúng nó. Cô vẫn muốn biết loại cỏ này rốt cuộc có độc hay không, nếu không có độc, chỉ là mùi gay mũi thôi thì cô có thể dùng nó để phòng thân. Gà rừng vừa bị nhét cỏ Mù-Tạc vào miệng liền nhỏ ra liên tục! Vỗ cánh rầm rầm nổi điên trên sườn núi, cô sớm cột chân nó lại để nó không bỏ chạy. Chuột núi vừa đưa cỏ đến đầu lưỡi phấn hồng của nó nó liền ói, vừa cầm đất nhét vào miệng. Cô đặt gà rừng và chuột núi cách xa hang đá bọn họ ở, trước khi Nick về đến bên dòng suối nhỏ tắm rửa qua. Hai ngày sau, gà rừng và chuột núi ăn cỏ Mù-Tạc vẫn sống rất tốt, nhìn thì sức sống vẫn bắn ra bốn phía. Cô lại đút mấy lần cỏ Mù-Tạc nữa, chúng đều như vậy, xác định loại cỏ này là không độc . Dương Phàm rất vui vẻ vì tìm được một loại cỏ hữu dụng, nhưng vì không thể bịt kín nó lại, mùi của nó lại rất dễ dàng dính vào người. Nick ngửi được nó đều rất sợ hãi, chưa đến nửa giây nó liền có hiệu quả. Cô không thể làm gì khác là nhớ chiều dài và nơi có cỏ Mù-Tạc, hi vọng lúc cần có thể lập tức tìm được nó. Nick đụng phải nó chỉ có thể bịt mũi mà chạy, cô liền ác ý muốn đùa, cầm nó hù dọa hắn, chỉ cần bôi lên người một chút xíu là hắn sẽ không dám quấn cô. Nhưng lần trước dù không chịu nổi loại mùi gay mũi này hắn cũng không chịu bỏ cô lại, cô liền không bắt nạt hắn như vậy nữa. Đáng tiếc a, lúc đó hắn kêu thật sự rất êm tai. Nick vẫn vậy, mỗi lần ăn cơm xong, dù cô không chịu lập tức trở về hang đá với hắn, lúc nằm trên sân cỏ nghỉ ngơi hắn vẫn luôn dùng đuôi nhích tới nhích lui trên người cô, một giây cũng không chịu yên. ‘Xuân tâm nhộn nhạo’ chính là hắn bây giờ, nhìn thấy cô liền phát ra tiếng grù grù, cô nhân cơ hội sờ sờ cái đuôi của hắn, hắn lười biếng lăn lộn trước mắt cô, cô cảm thấy hắn đang khoe cái bụng trắng của mình. Cô ngồi trên bụng hắn sờ tới sờ lui, cảm giác duy nhất chính là: thật mềm, âm ấm. Trên bụng hắn có mảng lông dài màu trắng, vốn cũng giống những chỗ khác trên người hắn, vừa lạnh vừa cứng, nhưng gần đây cô đưa tay sờ bụng của hắn thì lại có cảm giác chỉ trong chốc lát chỗ đó liền biến mềm nhũn, nhiệt độ cũng thay đổi, cao hơn, hắn cũng bắt đầu kêu grù grù. Nick rất biết cách làm nũng với cô, biết cách làm thế nào để cô mềm lòng! Cô thích hắn kêu grù grù, đặc biệt là lúc cô tựa vào ngực hắn, lúc đó tiếng grù grù giống như sinh ra từ trong lồng ngực, nghe thấy làm cho lỗ tai cô cũng bắt đầu phát run. Kết quả bây giờ chỉ cần cô và hắn ở chung một chỗ, hắn liền grù grù không ngừng. Cái đuôi của hắn, cô thích nhất ôm đuôi của hắn. Bởi vì cái đuôi này không chỉ là vũ khí quan trọng của hắn, cô từng tận mắt thấy hắn dùng đuôi đập nát một khối đá lớn, đập chết tươi con mồi muốn chạy trốn trên mặt đất. Nhưng cái đuôi này ở bên cô vẫn luôn là ôn thuần như thế. Cũng vì loại tương phản mãnh liệt này, cô càng ngày càng thích cái đuôi không có một chút lực sát thương quấn lấy cô, ôm cô. Bây giờ hắn đã học được cách dùng đuôi trêu chọc cô, nhiều lần hắn ngồi hơi xa cô, cái đuôi của hắn sẽ vụt tới trước mắt cô, vụt bên này vụt bên kia, cho đến khi cô nhìn thấy mới thôi. Mà khi cô nhìn thấy, bình thường sẽ trực tiếp ôm vào ngực, hoặc là trực tiếp cưỡi lên, hắn liền kéo cô qua. Dương Phàm từ từ phát hiện, giờ cô mới biết Nick có nhiều chiêu ‘dụ dỗ’ cô như vậy! Bây giờ hắn lại bày cái bụng của hắn ra, biết rõ đó là ‘bẫy’, nhưng cô vẫn không rút lui! Dương Phàm nằm trên bụng hắn lật tới lật lui, cái bụng hắn phình lên xẹp xuống trêu chọc cô. Quá ‘ gian trá ’ rồi ! Dương Phàm vừa oán thầm, vừa tiếp tục chơi với đuôi của hắn, nằm trên bụng hắn. Bây giờ cô và Nick càng ngày càng thân mật, chỉ cần hắn ở nhà, cô liền ở bên cạnh hắn, không giống trước kia núp ở bên cạnh hắn để có chút cảm giác an toàn, bây giờ nha, đã thành thói quen. . . . . . . Thói quen này là Nick dưỡng cho cô. Hắn rốt cuộc là dã thú nguyên thủy đầu óc chưa khai hóa, hay là người Nick trí khôn cấp cao? Dương Phàm cảm thấy. . . . . . thật ra là cô bị ‘gài bẫy’ rồi. . . . . . , cam tâm tình nguyện rơi vào ‘bẫy’, phát hiện rồi vẫn không tính thoát khỏi. Trước kia cô suy nghĩ nhiều như vậy thật sự là uổng phí, Nick là người thông minh hơn.