Đại Lộ Hoàng Hôn
Chương 18
Vậy nhưng bất chấp lời giải thích của Trần Bạc Kiều, cụm từ “Trần Bạc Kiều phiền nhất là khi người khác hút thuốc” vẫn khiến Chương Quyết rất lo lắng. Trên đường về nhà an toàn, y vẫn kiên trì mở cửa sổ vì sợ rằng mùi khói thuốc trên người quá nồng sẽ làm cho Trần Bạc Kiều cảm thấy khó chịu.
Chiều nay vì chờ chán trong phòng khách của Bùi Thuật, lại tình cờ nhìn thấy một cái gạt tàn bên ngoài cửa sổ sát đất, y liền trở về xe lấy thuốc lá và bật lửa ra ngoài hút.
Chứng nghiện thuốc lá của y là bắt nguồn từ lần phát dục đầu tiên mà lại không có thuốc. Khi ấy, miễn là thứ gì có thể khiến y dời đi sự chú ý thì y đều thử qua, mà trong số những thứ y thử chỉ có thuốc lá là gây nghiện.
Có điều Ngải Gia Hi rất có định kiến với việc hút thuốc của Chương Quyết, cho nên sau khi tìm ra thuốc ức chế an thần, Chương Quyết đã cố gắng hạn chế hết mức có thể, nếu không phải thời khắc đặc thù, y sẽ không bao giờ hút.
Mà việc đứng trong biệt thự của Bùi Thuật và đợi Trần Bạc Kiều xuống lầu hôm nay cũng chính là một trong những thời khắc đặc thù ấy của Chương Quyết.
Nhất là khi Trần Bạc Kiều khom người gõ cửa xe, ngay giây phút lướt qua anh trông thấy Bùi Thuật phía sau, y đã vô tình nhớ lại buổi chiều tối mà y tỏ tình với Trần Bạc Kiều.
Trong phòng thay đồ của đội đua thuyền.
Trần Bạc Kiều uyển chuyển nói vài câu, đuổi Chương Quyết ra ngoài, Chương Quyết ngây ngô chỉ còn cách vội vã bỏ đi.
Khi đi ngang qua một hàng tủ chứa đồ khác, y đã nhìn thấy Bùi Thuật đang khom người để thay giày.
Ngay lập tức, biểu cảm của Bùi Thuật trở nên rất khó tả, hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, giống như không ngờ một kẻ lập dị và lạc loài như Chương Quyết cũng có ngày biết lắp bắp nói vài câu thổ lộ với Trần Bạc Kiều vậy.
Chương Quyết không ở lại lâu, bước đi thật nhanh, và khi đẩy cửa phòng thay đồ y lại nghe thấy tiếng Bùi Thuật phía sau đang thoải mái trêu ghẹo Trần Bạc Kiều.
Bùi Thuật nói: “Vừa rồi chẳng phải Chương Quyết đó sao… Mày khá lắm, Bạc Kiều.”
Khi ấy Chương Quyết đã đẩy cửa ra ngoài nên cũng không nghe thấy câu trả lời của anh.
Ký ức năm mười bảy tuổi vỏn vẹn trong nửa giờ đồng hồ thường trở thành nguyên nhân lo lắng không thể giải thích của Chương Quyết, bởi y đã từng tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng của Trần Bạc Kiều khi mà y không nhìn thấy để đáp lại Bùi Thuật trong phòng thay đồ: bất đắc dĩ, khinh bỉ, chế giễu, hoặc chỉ đơn giản là thờ ơ không quan tâm.
Bởi vì Chương Quyết đâu phải là gì của Trần Bạc Kiều.
Chương Quyết đứng bên bờ, nhìn những gợn sóng trong hồ mà không ngừng hút thuốc. Y vốn định hút cho hết nửa gói thuốc còn lại rồi trở về phòng khách, nhưng không ngờ Trần Bạc Kiều đã sớm như vậy xuống lầu, bắt quả tang y.
Bùi Thuật cũng không vờ như bị mất trí nhớ, không che giấu sự hiểu biết của mình về Chương Quyết, còn nói rằng Chương Quyết vẫn chưa học hết bài.
Trong lòng Chương Quyết thầm phản bác, chẳng lẽ nếu y học hết bài và không hút thuốc hay uống rượu, Trần Bạc Kiều sẽ không từ chối Chương Quyết ư. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu Bùi Thuật đã nói như vậy thì chắc hẳn Trần Bạc Kiều trong quá khứ đã từng rất chán ghét những người hút thuốc trước mặt anh, chí ít là đã từng.
Dù sao thì Bùi Thuật cũng biết rõ về Trần Bạc Kiều hơn Chương Quyết.
Nghĩ như vậy, Chương Quyết lại hạ cửa sổ xuống một ít.
“Chương Quyết,” Trần Bạc Kiều đột nhiên mở miệng nhắc nhở Chương Quyết, “Tôi chưa đổi hóa trang. Cửa sổ hạ thấp như vậy tôi có thể bị chụp lại.”
Chương Quyết sững sờ, lập tức nâng cửa sổ lên nhưng vẫn để lại một khe hở nhỏ.
“Trên người cậu không ngửi thấy mùi khói,” Trần Bạc Kiều dường như có thể nhìn ra sự hoang mang của Chương Quyết, anh nói, “Đừng quá lo lắng, Bùi Thuật không đáng tin như thế nào, cậu chưa biết sao?”
Chương Quyết “Ừm” một tiếng, Trần Bạc Kiều lại nói: “Đóng nốt cửa sổ lại đi.” Chương Quyết mới ngoan ngoãn đóng kín cửa lại.
Một lát sau, Chương Quyết cứ cảm thấy mùi thuốc lá trong xe ngày càng nặng, không thể không hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh có ngửi thấy không?”
Đôi mắt anh ánh lên ý cười, một lần nữa nhắc lại: “Chương Quyết à, tôi thực sự không ghét khói thuốc đến vậy đâu.”
“Tôi sẽ không hút thuốc nữa.” Chương Quyết cam đoan với anh.
Khi hai người họ đi trên cao tốc, vô tình lướt qua một màn hình LED cực lớn đang phát bản tin buổi tối. Trên màn hình lúc này chính là ảnh chụp của Tổng thống Liên minh châu Á – Triệu Côn, bên cạnh còn có một hàng chữ viết “9 giờ tối nay sẽ trực tiếp buổi phát biểu của Tổng thống Liên minh châu Á, Triệu Côn”
Chương Quyết lén liếc nhìn Trần Bạc Kiều, thấy anh cũng đang nhìn vào biển quảng cáo nên bèn hỏi: “Anh có muốn xem không?”
Trần Bạc Kiều nhìn thoáng qua Chương Quyết rồi mỉm cười nói: “Tất nhiên là muốn rồi.”
Vì vậy sau khi trở về nhà an toàn, Chương Quyết tìm một cái máy chiếu nhỏ trong phòng, đóng lên trần nhà. Đối diện giường trong phòng ngủ vừa vặn là mặt tường trắng có thể trình chiếu. Chương Quyết chỉnh đến kênh phát sóng trực tiếp xong ngồi bên giường chờ Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều tắm rửa đi ra không bao lâu, chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Đầu tiên người chủ trì hội nghị xuất hiện nói rằng dựa theo ý định của Tổng thống, trước khi bắt đầu bài phát biểu của ông, sẽ có một sĩ quan tên Phương Hoành được lên bục phát biểu trước.
Chương Quyết nhận ra khi nghe đến tên của Phương Hoành, Trần Bạc Kiều có vẻ hơi khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại. Khi Thiếu tá Phương Hoành khập khiễng bước lên bục phát biểu, sắc mặt của Trần Bạc Kiều cũng không có gì thay đổi.
“Phạm nhân Trần Bạc Kiều là đồng đội của tôi.” Phương Hoành nói.
Hắn cúi đầu đọc bản thảo, tay chống lên mặt bàn. Chương Quyết bỗng thấy bờ vai của hắn khẽ run lên, vô thức liếc nhìn Trần Bạc Kiều, anh dường như cũng nhận ra, mỉm cười với Chương Quyết, giới thiệu: “Đó là cấp dưới cũ của tôi.”
Phương Hoành tuy nói khá trôi chảy nhưng giọng lại không lớn. Hắn nói theo cảm nhận cá nhân, Trần Bạc Kiều là một vị thủ trưởng bảo thủ và rất coi thường kỷ luật, chỉ một lòng muốn thăng quan tiến chức mà thường xuyên bất chấp an nguy của thuộc hạ.
Tỷ như, khi cuộc giải phóng vùng giao chiến rơi vào cục diện bế tắc, Trần Bạc Kiều đã từng đề xuất một đội lính trẻ đi thu hút hỏa lực, còn lực lượng chính sẽ vòng qua đánh du kích, nhưng may nhờ có Phương Hoành và đồng đội cực lực khuyên nhủ, kế hoạch mới không được thực thi.
Phương Hoành vẫn một mực cúi đầu đọc bản thảo mà không hề nhìn lên. Chương Quyết sau khi nghe nửa chừng đã cảm thấy không thoải mái, muốn tắt chương trình phát sóng trực tiếp, nhưng Trần Bạc Kiều đè tay y ngăn lại.
“Cũng chẳng có gì hay để nghe.” Chương Quyết thuyết phục anh.
Trần Bạc Kiều nắm tay y không buông, nhưng cũng không dùng quá nhiều lực, giống như anh thừa biết Chương Quyết sẽ không bao giờ kháng cự.
“Đã lâu rồi tôi không gặp lão Phương,” Trần Bạc Kiều nhìn màn hình trình chiếu trên bức tường trắng, hờ hững nhún vai, “Nhìn trên tivi cũng tốt.”
Ngay sau đó, Phương Hoành trên màn hình tiếp tục đọc từng chữ: “Tôi cho rằng thành công của đội giải phóng là do lời thề của những người lính trên tiền tuyến cộng thêm một chút may mắn, chứ không hề liên quan gì đến tài lãnh đạo của tên tội phạm Trần Bạc Kiều.”
Âm thanh phát ra từ chiếc loa mà Chương Quyết đặt trong góc có phần biến dạng.
Trần Bạc Kiều không cười nữa. Anh không nhìn Chương Quyết mà lại có thể khiến Chương Quyết nếm cả được sự đau khổ.
Ánh mắt y vẫn luôn dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt ôn hòa của Trần Bạc Kiều, còn nhớ lại những buổi truy điệu có anh tham dự mà mình từng xem.
Y nhớ đến năm mình hai mươi tuổi, lần đầu biết tin Trần Bạc Kiều vì giải cứu con tin mà bị thương, y đã lập tức tìm mọi cách để lặn lội từ quốc gia mới đến Liên minh châu Á, cách một con đường mà nhìn qua bệnh viện nơi anh nằm, nhìn hàng dài xe thăm bệnh tấp nập ra vào lại chẳng có cách nào để có thể tới gần.
Chương Quyết không còn chú ý đến những gì Phương Hoành đang nói mà chỉ nghĩ, Trần Bạc Kiều quả là một người mang đầy chủ nghĩa lý tưởng nhưng lại liên tục bị vu oan, mặc dù Trần Bạc Kiều sẽ không thừa nhận điều này, mà Chương Quyết cũng biết mình không đủ tư cách để nhận xét về anh như thế khi mà y chỉ là một bạn học cũ không quen.
Nhưng ngay cả khi không bao giờ gặp, không bao giờ nói chuyện, cũng không bao giờ được nhớ đến thì Chương Quyết vẫn luôn mong rằng anh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Trần Bạc Kiều rốt cuộc dời tầm mắt từ bức tường sang khuôn mặt của Chương Quyết, trên mặt anh còn toát lên ý cười, nói với y: “Sao lại trưng vẻ mặt này, tôi vẫn còn sống sờ sờ đây.”
Thấy Chương Quyết không trả lời, anh lại nói: “Vợ của Phương Hoành đang làm việc ở Ngân hàng Trung ương, hơn nữa họ còn có ba người con.”
Trần Bạc Kiều như đang giải thích thay cho cấp dưới, còn bản thân mình thì lại trực tiếp ngó lơ.
Chương Quyết vẫn nhìn anh mà không nói lời nào, Trần Bạc Kiều bèn gọi y: “Chương Quyết.”
“Lại đây.” Trần Bạc Kiều nắm cổ tay Chương Quyết, kéo y vào lòng.
Chương Quyết hơi cứng nhắc mà nửa nằm dựa vào Trần Bạc Kiều. Âm thanh và hình ảnh lọt vào tai và mắt của y, nhưng không đi vào não. Nhiệt độ pheromone của Trần Bạc Kiều quẩn quanh y, là mùi thơm của muối biển và gỗ thông, kích thích tuyến thể Alpha của Chương Quyết vừa làm y cảm thấy hơi khó chịu, lại bí mật ăn mòn ý thức của y, khiến cho y không khỏi xốn xang trong lòng.
Trán của Chương Quyết kề lên cằm của Trần Bạc Kiều, nhìn Phương Hoành cúi đầu xuống bục từ buổi phát sóng trực tiếp. Một lúc sau, Tổng thống của Liên minh châu Á – Triệu Côn xuất hiện.
Bài phát biểu của Tổng thống vẫn kịch liệt như cũ, mang đầy tính công kích, mạnh mẽ lên án Trần Bạc Kiều, mô tả anh là một kẻ giết người và phản quốc thiển cận tội ác tày trời.
Không lâu sau, Trần Bạc Kiều duỗi tay ôm vai Chương Quyết, nói với y: “Chương Quyết, cậu xem tivi thôi sao lại căng thẳng như vậy.”
Bàn tay của Trần Bạc Kiều vòng qua ngực Chương Quyết như đang ôm y, cũng nhìn xuống Chương Quyết, khuôn mặt toát lên vẻ vui đùa như thường lệ.
Nhưng Chương Quyết biết anh thực ra đang mất tập trung.
Hai người họ nhìn nhau, không rõ là ai đến trước, Chương Quyết đoán chín mươi chín phần trăm có lẽ là mình.
Hẳn là Trần Bạc Kiều đang cho Chương Quyết một cơ hội, vậy nên y đã bắt lấy. Chương Quyết ngước lên, môi khẽ chạm vào má, cằm và khóe môi của Trần Bạc Kiều. Y biết mình còn đang hơi run rẩy, không biết Trần Bạc Kiều có nhận ra hay không, chỉ biết Trần Bạc Kiều đã mặc y, dùng một phương thức sứt sẹo và kém cỏi để thân cận anh.
Chương Quyết quả thực không có cách nào để biết anh đang thích thú hay chịu đựng, nhưng dù sao đi nữa y vẫn chầm chậm áp môi mình lên môi anh.
Trần Bạc Kiều lúc này chỉ giống như một người cần gì đó để giải tỏa, không từ chối bất kỳ sự an ủi nào từ người khác, mà anh lại là người Chương Quyết hằng mơ ước, nên nếu có thể giúp tâm trạng của anh khá hơn, Chương Quyết vẫn sẵn sàng thử nghiệm.
Hôn Trần Bạc Kiều, một trong hai tuyến thể của Chương Quyết dần nảy sinh sự áp chế, không giống như khi động dục, nhưng vẫn rất khó kiểm soát.
Y làm cho đôi môi của Trần Bạc Kiều trở nên ẩm ướt, mà anh cũng ấn vào cánh tay y như một hành động khích lệ không lời.
Khi Chương Quyết mở chân ngồi lên người Trần Bạc Kiều, anh giảm âm lượng chương trình phát sóng trực tiếp rồi hỏi y: “Kỳ phát tình vẫn chưa kết thúc à?”
Trần Bạc Kiều đã không chân thành khi hỏi. Chương Quyết cảm thấy anh thừa biết y không đang động dục, nhưng y vẫn chọn nói những gì mà anh muốn nghe: “Hình như là vậy.”
Chương Quyết kéo áo choàng tắm của Trần Bạc Kiều ra một chút, hôn lên cổ anh, dọc theo ngực và cơ bụng cường tráng, đến bộ vị hơi gồ lên, y giơ tay, kéo quần lót của anh xuống, mở miệng ngậm lấy.
Thứ của anh rất lớn, ngay cả khi chưa cương hoàn toàn vẫn khiến Chương Quyết ngậm khá miễn cưỡng.
Mùi pheromone toát ra ngày càng nồng, y nhắm mắt lại, cố sức mở to miệng, liếm mút từ gốc đến ngọn, rồi dần dần, thứ trong miệng Chương Quyết trở nên cứng và to hơn, chọc sâu vào cổ họng y.
Chương Quyết cảm giác bàn tay của Trần Bạc Kiều đang nhẹ nhàng vuốt ve má và tóc y, rồi nắm cằm y.
Không biết có phải do ảo giác của Chương Quyết hay không mà Trần Bạc Kiều lại bỗng trở nên kém lịch sự hơn, anh nắm quai hàm của Chương Quyết, ép mình vào sâu hơn. Khóe miệng của Chương Quyết rất đau, hé mắt nhìn Trần Bạc Kiều, còn cố tỏ vẻ như đang hưởng thụ, nhưng y biết năng lực ngụy trang của mình vẫn còn kém lắm.
Trần Bạc Kiều cũng cúi đầu nhìn Chương Quyết, vén tóc mai cho y. Các khớp ngón tay anh nhẹ nhàng xoa dịu trên má Chương Quyết, giống như khích lệ hành động vì lấy lòng mình mà kiên nhẫn của y.
Sau một lúc, anh buông tay, ấn vai Chương Quyết rút khỏi miệng y.
“Xin lỗi,” Trần Bạc Kiều nói, “Sâu quá cậu sẽ không thoải mái.”
Miệng anh thì xin lỗi nhưng tay lại kéo Chương Quyết lên, cởi quần áo của Chương Quyết, để y ngồi lên anh một lần nữa.
Trước khi tiến vào, Trần Bạc Kiều bỗng dưng ngừng một lát, thấp giọng hỏi Chương Quyết: “Có áo mưa không?”
Chương Quyết ngây người nhìn anh. Bàn tay của Trần Bạc Kiều đang đè lên gốc đùi của y, dù nơi giao hợp đã chạm vào nhau, biểu hiện của Trần Bạc Kiều vẫn rất lý trí.
“Để ở khách sạn,” Chương Quyết chậm rì rì nói, “Tôi không mang về.”
“Ừm.” Trần Bạc Kiều nói rồi không đả động gì nữa.
Đợi một lúc thấy anh vẫn không có phản ứng nào, Chương Quyết bắt đầu quýnh lên. Y nhìn Trần Bạc Kiều, lắp bắp nói: “Nếu không, tôi sẽ dùng miệng…”
Trần Bạc Kiều cắt ngang Chương Quyết: “Được rồi.” Ngay giây sau liền tiến vào Chương Quyết.
Lần thứ hai cùng Trần Bạc Kiều làm tình vẫn như cũ không quá kịch liệt. Y nghĩ có lẽ Trần Bạc Kiều không muốn khai mở tử cung của mình, nên phạm vi chuyển động cũng không quá lớn, có điều lại rất lâu. Trên giường Trần Bạc Kiều thay đổi mấy tư thế làm Chương Quyết, lát sau còn nhấc Chương Quyết lên áp vào tường.
Đôi chân của Chương Quyết quấn chặt lấy eo Trần Bạc Kiều, dâm dịch từ nơi giao hợp chảy xuống bắp đùi anh. Không còn ai rảnh đi nghe chương trình phát sóng trực tiếp của Liên minh châu Á nói gì nữa.
Trần Bạc Kiều câu được câu chăng mà mổ hôn Chương Quyết, nhưng khi y ngẩng đầu lên để hôn sâu hơn thì Trần Bạc Kiều lại không hưởng ứng quay mặt đi, sau đó nhìn vào Chương Quyết, như một chủ nhân vô tình nhìn vào thú cưng không được yêu thương nhất trong nhà. Sau vài giây, đợi Chương Quyết kịp phản ứng, lộ vẻ sửng sốt nhìn anh, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, anh mới giữ cằm Chương Quyết và hôn y thật sâu.
Trước khi xuất tinh, Trần Bạc Kiều nhanh chóng rút lui.
Chương Quyết quỳ tới gần, Trần Bạc Kiều lại từ chối lời đề nghị giúp anh khẩu giao lần nữa, chỉ dùng ngón tay dính dịch thể của cả hai chạm vào môi Chương Quyết, cầm tay y mà tuốt lên xuống, cuối cùng bắn lên mặt y, làm Chương Quyết theo phản xạ phải nhắm mắt lại.
Trần Bạc Kiều không tạo thành kết[1] nhưng vẫn bắn rất nhiều. Tinh dịch ấm nóng hòa cùng mùi pheromone rất nồng chỉ thuộc về Trần Bạc Kiều, chảy dọc theo khuôn mặt của Chương Quyết xuống khóe miệng rồi đến cằm, nhỏ giọt xuống đầu gối đang quỳ, rồi lại từ chân tiếp tục chảy xuống.
Trần Bạc Kiều dùng ngón tay lau đi tinh dịch dưới mắt của Chương Quyết, rồi nói: “Mở mắt ra.”
Chương Quyết liền mở mắt. Trần Bạc Kiều nhìn y, kéo y lên một chút, như ban thưởng hôn lên môi Chương Quyết, nói với y: “Hôm nay có tiến bộ, không khóc.”
Mặt Chương Quyết nhanh chóng đỏ bừng lên, lúng túng nói muốn đi tắm. Trần Bạc Kiều thả y ra.
Phòng tắm rất nhỏ, không có buồng tắm, chỉ có vòi hoa sen và một tấm rèm mỏng. Chương Quyết tắm rửa xong run chân tắt nước, lại nghe thấy phía sau có tiếng cửa mở. Chương Quyết không quay đầu, rèm phòng tắm bị kéo ra một chút, ngay sau đó một bàn tay đặt lên eo Chương Quyết.
[1] Kết: Chỉ xuất hiện ở Alpha, có hai dạng: 1, túi khí | 2, mạch máu. Khi gần đến thời điểm phóng xuất, kết nằm ở gốc dương v*t sẽ phình lên cho đến khi việc phóng tinh hoàn tất và ngăn không cho t*ng trùng tràn ra ngoài.
Ảnh: kết dạng túi khí của A nam. Xanh nhạt là kết, xanh đậm là tinh hoàn (Nguồn: doithianthit.wordpress.com).↑
<img alt=tumblr_n9xi0vinhh1txnlhoo2_r1_500 src="https://doithianthit.files.wordpress.com/2016/01/tumblr_n9xi0vinhh1txnlhoo2_r1_500.png" data-pagespeed-url-hash=3397973680 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
79 chương
42 chương
22 chương
90 chương
11 chương
33 chương