Dài Lâu
Chương 45
Mặc dù không có tí xíu kinh nghiệm yêu đương nào, nhưng chưa ăn thịt heo thì ít nhất cũng phải từng thấy heo chạy, ở Lai Nghi không cấm các học sinh hẹn hò, thế nên xem như Giang Thâm cũng đã chứng kiến đủ loại hình thức yêu đương giữa mấy cặp đôi từ nắm tay cho đến hôn môi cả rồi, trái lại Bạch Cẩn Nhất thì lớn lên giữa một đám người thô lỗ, đừng nói là kinh nghiệm hẹn hò, ngay cả khái niệm tình yêu, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ tích lũy được từng ít một từ cảm xúc với Giang Thâm mà thôi.
Hai người không thể hiện thân mật quá mức ở thôn trấn, đương nhiên, quan trọng nhất là cũng không có cơ hội đó.
Cẩu Mao cố ý xin Trần Lão Thực cho nghỉ để đi chơi với Giang Thâm, Thanh Linh Tử thì không được may mắn như vậy, nhỏ phải đi học, Thẩm Thụ Bảo ngủ bù đến tận trưa mới tới nhà họ Giang, ăn cơm chung với Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm.
Trứng gà ta, vịt thả vườn, còn có cá trích và tôm sông tươi xanh, tuy Bạch Cẩn Nhất ăn nhiều nhưng vẫn phải cố kiểm soát cân nặng, Thẩm Thụ Bảo nhìn thấy thì nhịn không được cảm khái, “Làm vận động viên khổ thật nhỉ.”
Giang Thâm: “Quen là được hết á anh, Bạch Cẩn Nhất còn ổn chứ em dễ béo lắm.”
Thẩm Thụ Bảo cười, “Em dễ béo chỗ nào, người gầy thế mà.”
Ba người ăn cơm xong thì đi tìm Cẩu Mao, dạo này đang là mùa thu hoạch cua đồng nên người lớn đều bận bịu ở ao cá hết, Thẩm Thụ Bảo đề nghị dẫn Bạch Cẩn Nhất đi xem thử, tiện đó ăn thử cua đồng mới vớt lên luôn.
Cẩu Mao kéo lưới hỏi hắn: “Muốn lội nước không?”
Bạch Cẩn Nhất không hiểu, nhíu mày hỏi lại, “Lội nước gì cơ?”
Giang Thâm giải thích: “Là xuống ao ấy, nó khá nông, cậu có thể đi thẳng xuống luôn.” Cậu suy nghĩ thêm một lát rồi nói tiếp, “Hồi trước Tống Hân cũng đã từng lội ao bắt tôm hùm đất đó, tớ chụp cho cậu xem rồi.”
Bạch Cẩn Nhất vẫn còn nhớ bức ảnh chụp một đám điên lăn lộn trong bùn kia, sắc mặt dần u ám, hội chứng gánh nặng thần tượng của hắn có vẻ rất nặng, chật vật trước mặt Giang Thâm thì chẳng thà lấy mạng hắn còn hơn.
“Vui lắm đó, em mặc quần ủng vào là có thể thoải mái xuống chơi.” Thẩm Thụ Bảo giật dây, “Đừng lo, có anh và Cẩu Mao đây mà.”
<img alt="Kt quả hình ảnh cho quần ủng" src="https://baohosanboo.cdn.vccloud.vn/wp-content/uploads/2019/05/ung-yem-loi-nuoc.jpg" data-pagespeed-url-hash=617631484 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Quần ủng
Bạch Cẩn Nhất vẫn rất do dự, hắn nhìn qua chỗ Giang Thâm, xác nhận thêm lần nữa: “Có thật mặc nó sẽ không bị dơ không?”
Giang Thâm kiên định an ủi hắn lần nữa: “Cậu có dơ thì vẫn là người đẹp trai nhất thế giới này.”
Bạch Cẩn Nhất mặc quần ủng không thấm nước vào, đội mũ lưỡi trai lên, thân thể của hắn vốn cao gầy rắn chắc, mặc như thế lại càng lộ ra sự cường tráng, thấy Giang Thâm muốn chụp cho hắn một bức thì Bạch Cẩn Nhất liền xây xẩm mặt mày.
“Cậu cười lên đi.” Giang Thâm nói, “Đẹp lắm luôn á.”
Bạch Cẩn Nhất cắm cây vợt lưới xuống đất, miễn cưỡng nói: “Vớ vẩn!”
Giang Thâm: “Thật mà, trong mắt tớ cậu thế nào cũng đều đẹp hết.”
Cậu cười, bổ sung thêm một câu: “Lúc ở trên sàn đấu là đẹp trai nhất.”
“Lúc tôi bị đánh chắc chắn không hề đẹp trai.” Bạch Cẩn Nhất rút vợt lưới lên, “Lần nào tôi bị thương cậu cũng như sắp khóc vậy.”
Giang Thâm thở dài, “Đó là tớ đau lòng vì cậu.”
Bạch Cẩn Nhất nhướn mày, “Cậu đau lòng vì tôi là tôi hạnh phúc rồi.”
Cẩu Mao và Thụ Bảo ở khá xa, không hề biết hai người đang nói cái gì, khác với Bạch Cẩn Nhất, những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn lúc xuống ao không quá chú ý tới chuyện như vậy, hai người chỉ kéo ống quần lên rồi đi ủng vào thôi.
“Xuống đây đi.” Cẩu Mao đứng bên bờ ao hét to, anh và Thẩm Thụ Bảo trượt chân xuống ao, giơ vợt lưới ra vớt lên tận mấy con cua đồng.
Bạch Cẩn Nhất mặc đồ vào rồi nên cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng, hắn cứng đờ người nói, “Đỡ tôi xuống.”
Giang Thâm cười muốn ngất, dắt tay Bạch Cẩn Nhất, nhỏ giọng lải nhải: “Cậu cứ như cô dâu lên kiệu hoa ấy nhở.”
Bạch Cẩn Nhất trừng mắt nhìn cậu, nhưng tay vẫn cứ nắm chặt không buông, Giang Thâm cẩn thận dẫn hắn xuống dưới, cuối cùng Bạch Cẩn Nhất cũng đứng vững được trong ao.
“Vớt đại đi.” Cẩu Mao đưa cây vợt lưới ra xa khuấy đảo dòng nước, cây vợt lưới “rào rào” giơ lên cao, nước bùn bắn tung tóe khắp nơi, Bạch Cẩn Nhất vô thức nhắm mắt lại.
Bên trong túi lưới là sáu con cua đồng đang giương nanh múa vuốt đạp vào nhau, chúng chỉ cách khuôn mặt Bạch Cẩn Nhất 2 cm.
Bạch Cẩn Nhất: “…”
Cẩu Mao hào hứng nói: “Mấy con này cho em ăn hết!”
Thẩm Thụ Bảo là kiểu người nói ít làm nhiều cần cù mò cua, lưới nào vớt lên cũng đầy ắp, Bạch Cẩn Nhất ăn mặc rườm rà nên không thuần thục được như vậy, cho vợt lưới xuống hơn mười lần cũng chỉ bắt được bảy tám con, cơ nhưng chẳng biết vì sao mà bắt được con nào hắn cũng dùng dây cỏ buộc lại rồi mới bỏ chúng vào giỏ.
Chạng vạng tối, Thanh Linh Tử đi học về, mọi người bắt đầu khoe khoang chiến công, Cẩu Mao giơ hai cái giỏ ra trước mặt em gái, “Đủ cho em ăn hết đêm luôn.”
Thanh Linh Tử làm nũng, “Thế anh bóc cho em nha.”
Cẩu Mao vỗ ngực, “Không vấn đề gì, anh hai bóc được con nào cũng cho em hết.”
Thẩm Thụ Bảo bắt được nhiều cua nhất, dứt khoát mang qua nhà họ Giang nấu luôn, cuối cùng luộc được một nồi đầy ụ, Bạch Cẩn Nhất tỉ mỉ đảo cua cả buổi.
“Sao thế?” Giang Thâm thấy hắn nhặt hết những con cua bị buộc dây cỏ bỏ vào đĩa cậu.
Bạch Cẩn Nhất: “Cho cậu những con này.”
Giang Thâm bật cười: “Không phải giống nhau cả sao.”
“Đương nhiên không giống.” Bạch Cẩn Nhất nói, “Đây đều là tôi bắt hết.” Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ “tôi bắt hết”, sau đó hất cằm ra lệnh, “Ăn!”
Giang Thâm: “…”
Thật ra cậu không thích ăn cua lắm, bảy tám con thôi là đã đủ no rồi, dẫu gì Bạch Cẩn Nhất cũng là “lính mới”, bắt cua cũng sẽ không nhìn đực hay cái, mới cuối tháng mười nên cua cái chưa có nhiều gạch lắm, còn cua đực sẽ chắc thịt hơn, Giang Thâm bóc vỏ cua ra, gỡ thịt chấm giấm gừng, chậm rãi nhấm nháp.
<img alt="Kt quả hình ảnh cho " src="https://i1.wp.com/5b0988e595225.cdn.sohucs.com/images/20190801/d281968bb98247cc97ddbc2edbdbbae8.jpeg" data-pagespeed-url-hash=2504913392 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Giấm gừng
Bạch Cẩn Nhất quay đầu nhìn cậu mấy lần mới nhịn không được hỏi, “Ăn ngon không?”
Giang Thâm cười híp mắt, bên khóe miệng còn dính gạch cua vàng ruộm, “Đương nhiên ngon rồi.” Cậu vừa nói vừa bẻ mấy cái chân cua ra, chấm giấm gừng rồi nhai lắp nhắp trong miệng.
Tâm trạng Bạch Cẩn Nhất có vẻ đã tốt hơn nhiều, hắn không cười nhưng ánh mắt lại rất vui vẻ, Bạch Cẩn Nhất vươn người lại gần, ngón tay khẽ lướt qua khóe miệng Giang Thâm.
Giang Thâm: “?”
Bạch Cẩn Nhất tự nhiên thè lưỡi ra liếm gạch cua trên đầu ngón tay rồi thản nhiên nói: “Bị lem.”
Giang Thâm đỏ bừng cả mặt, cậu quẹt quẹt miệng, lúng ta lúng túng “à” một tiếng.
Thanh Linh Tử vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh đó, đứng hình trong tích tắc, nhỏ nhìn Bạch Cẩn Nhất, rồi nhìn qua Giang Thâm, dường như không hiểu mà nhăn mày lại, còn chưa nghĩ ra sai ở đâu thì Cẩu Mao đã đẩy một bát cua được bóc sạch sẽ tới trước mặt nhỏ.
“Ăn đi.” Trần Mao Tú lại lấy thêm con nữa, thoải mái nói, “Bạch nhị đại em đừng có quan tâm Thâm Tử làm gì, mau ăn đi.”
Bạch Cẩn Nhất quay đầu, đang định lấy cua thì Thẩm Thụ Bảo bỗng đưa một bát cua đã bóc sẵn cho hắn.
“Bọn anh bóc cho.” Thẩm Thụ Bảo ôn hòa nói, “Mấy đứa ăn là được rồi.”
Trai gái mấy người ăn nhanh cách mấy cũng đuổi không kịp tốc độ bóc vỏ của hai người anh này, Thẩm Thụ Bảo quả là tấm gương lao động, máy bóc cua phiên bản con người, cái càng cua to chừng nào cũng có thể bóc ra nguyên vẹn.
“Đó là kỹ thuật con trai Công nghệ thông tin đấy!” Cẩu Mao lải nhải, “Ngồi đánh máy luyện tay nhiều ấy mà.”
Thanh Linh Tử vô cùng hâm mộ, “Sau này chắc chắn bạn gái của anh Thụ Bảo sẽ rất hạnh phúc.”
Trần Mao Tú: “Hạnh phúc chỗ nào… Bóc càng cua cho cổ sao?”
“Đúng rồi.” Thanh Linh Tử gật đầu như lẽ đương nhiên, “Còn gì lãng mạn hơn bóc càng cua cho người trong lòng chứ.”
Thẩm Thụ Bảo đẩy gọng kính, anh vừa bóc xong thêm một con nữa, nở nụ cười hơi xảo trá: “Người khác không dễ gì ăn được càng cua anh bóc đâu, lợi cho mấy đứa tham ăn các em rồi.”
Anh nói xong thì nhìn qua Giang Thâm: “Nếu bàn về lãng mạn hay không lãng mạn thì chắc Thâm Tử mới là người lãng mạn nhất.”
Giang Thâm bắt chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên, không biết cớ sao lại nhắc đến tên mình, khó hiểu “Hả?” một tiếng.
Thẩm Thụ Bảo: “Con trai Công nghệ thông tin bọn anh thích ai thì sẽ tạo cho cô ấy một trò chơi, Thâm Tử thích ai thì nhất định sẽ nhảy múa cho người đó xem, có thể thấy được em lãng mạn hơn đám phàm phu tục tử bọn anh nhiều.”
“Thế Bạch nhị đại thì sao?” Thanh Linh Tử đột nhiên hỏi Bạch Cẩn Nhất, nhỏ hiếu kỳ nói, “Bạn thích một người thì bày tỏ thế nào? Dẫn cô ấy đi xem bạn đấm bốc hả?”
“Muốn xem tôi đấm bốc lúc nào mà chả được.” Bạch Cẩn Nhất thản nhiên nói, hắn suy nghĩ một lát, nói thêm, “Cơ mà đấm bốc không đẹp đẽ như nhảy múa đâu, đã bị đánh lại còn dễ bị thương nữa.”
Ánh mắt Bạch Cẩn Nhất khẽ liếc qua Giang Thâm, lẩm bẩm: “Người đó nhìn thấy có thể sẽ bật khóc đấy.”
Giang Thâm cúi đầu ăn cua, hai tai đỏ bừng.
Bạch Cẩn Nhất nhìn Thanh Linh Tử, chân thành nói: “Có lẽ tôi không được lãng mạn như người khác, nhưng tôi thích người nào thì sẽ muốn trở thành anh hùng của người đó, giao hết trọn vẹn trái tim mình cho người đó mới được.”
Đổ cuối mùa thu, nước ngoài sân lạnh hơn mọi ngày, Giang Thâm run lẩy bẩy đánh răng rửa mặt, rửa chân sạch sẽ xong mới đi về phòng mình.
Bạch Cẩn Nhất ngồi trên giường nhíu mày xem tài liệu chuyên ngành, thấy Giang Thâm vào thì xốc chăn lên.
“Lạnh không?” Hắn hỏi, chờ Giang Thâm lên giường rồi thì dùng chân mình ủ lấy chân đối phương.
Giang Thâm lắc đầu, “Bây giờ không lạnh nữa.” Cậu ngó qua nhìn laptop của hắn, “Cậu xem gì vậy?”
Bạch Cẩn Nhất cũng không nói dối cậu, “Tôi đang xem thử mấy câu lạc bộ chuyên nghiệp trong nước mình.”
Giang Thâm tròn mắt nhìn, im lặng không nói.
Bạch Cẩn Nhất tập trung nhìn laptop, một chốc sau chợt nghe tiếng nói nhẹ nhàng của Giang Thâm: “Bạch Cẩn Nhất.”
Bạch Cẩn Nhất cúi đầu xuống.
Giang Thâm trầm ngâm rất lâu mới nói tiếp: “Cậu đi Mỹ đi.”
Bạch Cẩn Nhất híp mắt, không đồng ý cũng không từ chối, tắt máy tính, nằm xuống bên cạnh Giang Thâm.
“Cậu nói cậu muốn làm anh hùng của tớ.” Giang Thâm nói, “Vậy thì làm đi.”
Cậu nhích lại gần Bạch Cẩn Nhất, nở nụ cười: “Tớ thích khi cậu đứng trên sàn đấu, thích mỗi khi cậu tung ra nắm đấm, cho dù cậu bị thương thì tớ vẫn thích cậu.”
“Anh hùng của tớ, nên đứng ở vị trí cao hơn, sáng hơn.” Hốc mắt Giang Thâm ửng hồng, cậu đặt tay lên ngực mình, “Tớ sẽ ổn mà, sẽ mãi mãi ẩn mình sâu trong trái tim cậu.”
Khi còn trẻ, tình yêu và sự chia ly có thể khiến cho con người vừa hạnh phúc vừa đau khổ, lúc ấy Giang Thâm không hề biết tương lai là quãng thời gian dài đằng đẵng cỡ nào.
Rất lâu sau này cậu nhớ lại đêm đó, chỉ ước mình có thể gối đầu trên làn thu thủy lần nữa, chìm vào giấc mộng nhiệt huyết, dịu dàng và ấm áp với Bạch Cẩn Nhất trên cánh đồng lúa trổ đòng.
Nằm trong vòng tay âu yếm ấy, cậu nguyện an giấc nghìn thu không tỉnh lại.
Truyện khác cùng thể loại
203 chương
12 chương
85 chương
157 chương
10 chương
22 chương