Bốn năm sau. Tại phòng tư liệu trường quân đội cơ giáp. “Ê, tao sẽ đi xin phương thức liên lạc.” Một nam sinh rốt cuộc cũng lấy hết can đảm đứng dậy từ bàn sách. Bạn của nam sinh ấy trêu chọc: “À, mày thích ai?” “Là người bên kia …” Cậu bạn kia nhìn sang. Bên cửa sổ có một người đàn ông thanh tú dáng cao gầy đang đứng, người đó đang điều chỉnh mô hình cơ giáp trước mặt mình, da người đó trắng nõn, ngón tay thon dài, gương mặt xuất chúng. Ánh mặt trời chiếu trên lên người nọ, như thể đang mạ một vầng sáng. Đẹp đến mức có vài phần không chân thật. Khi cậu bạn kia nhìn thấy người bạn mình thích là ai thì lại biến sắc, trở tay cho một tát vào mặt. “** má?? Mày làm gì đấy??” “Mày tỉnh táo lại đi, người ta đã kết hôn rồi!” Nam sinh choáng váng, “Cái gì, sao mày biết …” “Người kết hôn với anh ta là Nguyên soái đó!!” Nam sinh kia hít khí lạnh, cảm kích thằng bạn mình, “Anh em tốt! Tao mời mày ăn cơm.” Nhưng nghĩ lại chợt thấy không đúng, “Ủa nhưng mà … sao mày biết?” “Úi … bởi vì tao hỏi ảnh …” Nam sinh nọ: “…” “… Chính miệng ảnh từ chối tao như thế.” Nam sinh: “…………” - Lâm Ngọc tất nhiên không nghe cuộc đối thoại vừa rồi, cậu vẫn nghiêm túc điều chỉnh mô hình trước mặt mình. Cơ giáp mới này của cậu đã thiết kế xong rồi, cậu chỉ cần đem mô hình và luận văn tốt nghiệp sửa soạn nữa thôi, hoàn thành trước tốt nghiệp là xong. Lúc này thiết bị nhắc nhở của cậu vang lên. Lâm Ngọc cúi đầu nhìn thì thấy là Yến Tử Hàn tìm mình, nói muốn đến đón. Lâm Ngọc hơi kinh ngạc. Hôm qua bọn họ mới cãi nhau. Bởi vì hôm qua Yến Tử Hàn khăng khăng nói muốn đích thân mang chiến hạm ra ngoài, giành địa bàn với Khắc Lâm tộc. Khắc Lâm tộc là bọn cướp nổi tiếng nhất Tinh Tế, chúng khi chiến đầu là lũ điên. Lâm Ngọc dựa vào cốt truyện suy đoán rằng bọn chúng sẽ đầu hàng Yến Tử Hàn. Nhưng tật xấu khó sửa, sau này còn trét bao nhiêu vết nhơ cho hắn. Mà nơi kia chính là chỗ mà nữ chính đi thăm dò. Lâm Ngọc đương nhiên không muốn Yến Tử Hàn đi. Thật ra mấy năm gần đây Yến Tử Hàn rất an ổn, hắn vẫn luôn sống trên tinh cầu, rất ít khi tự mình mang chiến hạm ra ngoài. Nguyên nhân chủ yếu là do hắn không muốn rời khỏi Lâm Ngọc, cũng không muốn mang Lâm Ngọc đến nơi nguy hiểm. Nhưnh Yến Tử Hàn rốt cuộc vẫn là Yến Tử Hàn, trong xương hắn vẫn còn sự hiếu chiến, lúc này hắn muốn đi, Lâm Ngọc trực tiếp nói không được trước mặt Tham mưu trưởng và một số quan quân khác, không cho hắn đi. Yến Tử Hàn không vui, nói Lâm Ngọc không thể dạy hắn làm việc. Lâm Ngọc nghĩ vậy liền thở dài. Yến Tử Hàn khăng khăng muốn đi, Lâm Ngọc đương nhiên không có quyền ngăn cản. Cậu vẫn nên chuẩn bị tốt để tới đó đi cùng hắn, ngăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vậy nên cậu mới muốn làm nhanh luận văn tốt nghiệp cho xong. Nhưng Lâm Ngọc sáng hôm nay đã ra ngoài, vùi đầu vào nghiên cứu, nguyên một ngày cũng chưa nói chuyện với Yến Tử Hàn. Không nghĩ rằng Yến Tử Hàn sẽ chủ động tới tìm cậu. Lâm Ngọc thu quang não lại, rời khỏi phòng tư liệu, rất nhanh sau đã lên xe của Yến Tử Hàn. “Sao anh đến đón em?” Yến Tử Hàn nhìn cậu một cái liền quay đi, “Muốn đón em.” Hai người im lặng một hồi, Lâm Ngọc chủ động hỏi: “Chừng nào thì anh định đi?” Yến Tử Hàn nhìn cậu không nói lời nào. “Đừng giận mà. Em biết anh là Đại nguyên soái, em không thể lo chuyện của anh được. Em sẽ đi với anh.” Lâm Ngọc chủ động cầm tay Yến Tử Hàn. Yến Tử Hàn lập tức rướn người qua ôm cậu, “Em không muốn ta đi, ta không đi nữa.” Lâm Ngọc sửng sốt. Yến Tử Hàn siết chặt vòng ôm, đầu tựa lên vai cậu, cất chất giọng trầm: “Hơn nữa ta không giận, mà là em giận.” “Em cũng không giận …” Yến Tử Hàn nhấp miệng, “Em có.” Cả ngày nay không nói với hắn câu nào. Lâm Ngọc hơi nghi hoặc, “Anh không đi thật à?” Dễ thế? Yến Tử Hàn càng gần Lâm Ngọc hơn, thể trọng đều đè xuống cậu, “Ừ. Ôm ta.” Lâm Ngọc duỗi tay vỗ lưng hắn như đang an ủi một em chó bự vậy, nhưng lòng cậu còn hơi lo lắng. Chuyện này cũng thuận lợi quá đi mất, chắc Yến Tử Hàn không định thừa dịp mình không để ý lén chạy ra ngoài phải không? Lâm Ngọc do dự một chút, mắt thấy đã tới nhà trẻ của Lâm Hàn thì mới thôi nghĩ nữa, định đi đón con trước, về nhà lại nói chuyện với Yến Tử Hàn sau. - - Biết ba và mẹ sẽ tới, bé Lâm Hàn với vóc dáng nhỏ nhắn nghiêm túc ngồi ở cửa chờ. Cửa vừa mở, người có đôi chân dài đang rảo bước tiến tới chính là Yến Tử Hàn. Bé Lâm Hàn lập tức đứng dậy, ngửa đầu chào một cách có quy tắc: “Chào mẹ ạ!” “Ừ.” Yến Tử Hàn gật đầu. Ánh mắt Lâm Hàn vội nhìn ra phía sau, khi thấy người đứng sau Yến Tử Hàn thì đôi mắt liền sáng lên, “Ba!” Bé gần như là té lộn nhào một cái rồi chạy qua, hưng phấn giang hai tay, thiếu chút nữa là bò lên quần Lâm Ngọc, kêu gào: “Ba ơi ôm!” “Được được.” Lâm Ngọc vội vàng ôm bé lên. “Hôm nay Lâm Hàn ngoan không?” “Ngoan ạ!” Yến Tử Hàn ghét bỏ nhìn thoáng qua, “Bao lớn rồi, cả ngày chỉ biết dính lấy ba.” Lâm Hàn bẹp miệng, giận mà không dám nói gì, vội ôm chặt lấy cổ Lâm Ngọc. Mẹ cũng bao lớn rồi! Cả ngày cũng chỉ biết dính lấy ba. Ban ngày dính lấy ba, buổi tối cũng không cho bé tìm ba. Lâm Ngọc bế con lên xe. Cả một đường Yến Tử Hàn nhìn Lâm Hàn cọ miệng lên cổ Lâm Ngọc, sợ là nước miếng cũng dính hết cả. Về nhà rồi phải kéo ra mới được. “Được rồi. Lâm Hàn, về hộp của con đi.” Lâm Ngọc đen mặt, “Đừng nói vậy, đó không phải hộp, đó là giường con mà …” Tuy rằng bởi vì lúc trước do năng lực vận động của bé Trùng cái quá mạnh nên phải lắp cái lan can ở trên … Bé Lâm Hàn đương nhiên không muốn đi ngủ ngay, bé nhỏ nước mắt lưng tròng quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc, “Ba ơi!” Lâm Ngọc ôm con lên, “Ba kể truyện cổ tích cho con nghe nha?” Bé Lâm Hàn được Lâm Ngọc ôm thì nước mắt mém rớt xuống kia đã được rút về, cười gật đầu. Thật ra truyện cổ tích bé đã nghe hết rồi, nhưng chỉ cần nằm trong lòng Lâm Ngọc là được! He he. Bé Lâm Hàn trộm nhìn Yến Tử Hàn, ôm cổ Lâm Ngọc, “Ba thích con không?” “Đương nhiên.” Lâm Hàn nhỏ giọng hừ hừ, “So với mẹ thì sao?” Lâm Ngọc khó xử nhìn thoáng qua Yến Tử Hàn, vẫn quyết định dỗ con trước, “Ba thích con nhất.” Khuôn mặt nhỏ của Lâm Hàn lập tức vui vẻ. “Mẹ cũng thích con nhất. Tiểu Hàn đáng yêu nhất.” Lâm Ngọc dỗ vài câu rồi để Lâm Hàn trên sô pha, sau đó quay đi lấy sách truyện. Lâm Hàn vui vẻ ngồi trên sô pha đung đưa chân, nhìn Yến Tử Hàn cũng dứt khoát ôm hai tay ngồi xuống thì hơi chột dạ. “Mẹ không đuổi con được đâu. Ba nói thích con!” Yến Tử Hàn nhìn con mình một cái, nhướn lông mày, cúi thân mình xuống, dùng giọng ác ma nói nhỏ bên tai, “Bây giờ ba thích con là vì thấy đuôi nhỏ và trùng văn của con đáng yêu, chờ con lớn rồi, lúc đó không còn đuôi nhỏ, ba cũng sẽ không thấy con đáng yêu nữa.” Lâm Hàn: “??!! QAQ” Cái gì! Lúc Lâm Ngọc trở về thì thấy Yến Tử Hàn và Lâm Hàn một lớn một nhỏ ngồi trên sô pha, vừa nhìn thấy cậu thì cùng quay đầu lại nhìn, ngũ quan có thể nói là khá giống nhau. Lâm Hàn khẩn trương nắm đuôi nhỏ của mình. Nước mắt lã chã, “Ba, con không muốn lớn nữa!” Lâm Ngọc:??? “Sao thế?” “Hu hu ba ơi!” Lâm Hàn vội vàng nhào vào trong lòng cậu cọ tới cọ lui. Lâm Ngọc nghi hoặc nhìn về phía Yến Tử Hàn, “Anh lại chọc Lâm Hàn à?” Yến Tử Hàn nhìn nơi khác, khóe miệng nhếch lên, cười mỉm. Lâm Ngọc ôm bé Lâm Hàn hỏi tại sao, thì càng thêm bất đắc dĩ. Cậu từng hỏi sao Yến Tử Hàn không có đuôi một lần, thế mà Yến Tử Hàn nhớ đến bây giờ. Lâm Ngọc an ủi một hồi lâu, bảo đảm ba vẫn luôn thích con, sau đó mới đọc truyện cho nghe. Bé Lâm Hàn vẫn luôn ngồi cứng trên đùi Lâm Ngọc, tay nắm quần áo cậu. Yến Tử Hàn liền đi qua dựa vào lưng Lâm Ngọc, ôm cậu từ đằng sau rồi chợp mắt một lát. Lâm Ngọc đọc truyện cho hổ bự và hổ bé xong, sờ đầu hổ bé nói: “Nên đi ngủ rồi.” Hổ bé ngửa đầu cọ cọ cậu, vẫn muốn nhõng nhẽo tiếp, “Ba ôm ngủ.” Hổ bự đè trên lưng Lâm Ngọc lập tức mở mắt, “Không.” “Hu hu.” Lâm Ngọc dẫn bé Lâm Hàn đi ngủ. Yến Tử Hàn lại ôm lấy cậu. Lâm Ngọc cõng hắn đi vài bước thì cười, “Nặng quá à.” Yến Tử Hàn nhìn chằm chằm cậu, duỗi tay sờ khóe miệng cậu, “Em không giận ta sao?” “Em không giận, em lo cho anh.” Lâm Ngọc nghiêm túc: “Em biết anh thấy chuyện này không nguy hiểm, nhưng … em có dự cảm không ổn.” Yến Tử Hàn nói lại lần nữa: “Em không muốn ta đi, ta không đi.” Lâm Ngọc vẫn còn hơi nghi ngờ mà hắn, thương lượng: “Anh có thể đi tinh vực khác, em theo anh. Nhưng bên kia không được.” “Anh nhất định phải dẫn em theo.” Yến Tử Hàn hơi sửng sốt. Vậy mà Lâm Ngọc lại cảm thấy hắn sẽ để em ở nhà mấy tháng, chỉ để đi đánh một trận. Rõ ràng cho dù chia cách chỉ một ngày, cũng đủ để khiến lòng hắn như mất đi thứ gì. Ngay cả Yến Tử Hàn cũng không hiểu sao bản thân lại thay đổi. Như rằng thời trẻ hắn chinh chiến là để lấp đầy những thiếu hụt trong lòng, mà từ khi có Lâm Ngọc, chỉ cần ở bên cậu, lòng hắn liền thỏa mãn. Hắn căn bản không muốn rời khỏi em ấy. Lúc ấy bản thân giận một câu đó của em, cũng chỉ vì trong lòng Yến Tử Hàn biết thật ra Lâm Ngọc bảo được hắn, hắn chỉ mạnh miệng trước mặt thuộc hạ thôi. Lần này muốn ra ngoài cũng do có nguyên nhân khác. Yến Tử Hàn kéo tay Lâm Ngọc, “Ta muốn cho em xem một thứ.” “Thứ gì?” Hai người lại ngồi xe bay đi ra ngoài, trực tiếp chạy đến một kho hàng của một phi thuyền. Yến Tử Hàn mở kho hàng, ánh đèn bên trong chiếu khắp nơi. Chiếu sáng đồ vật bên trong. Lâm Ngọc mở to hai mắt, “Đây là …” Cơ giáp cậu thiết kế! Vậy mà Yến Tử Hàn lại làm cơ giáp cậu thiết kế. “Ta hỏi qua các thầy rồi, bọn họ nói thiết kế của em rất tốt. Không có vấn đề gì.” “Em phí nhiều tâm huyết vì nó như vậy, nên ta muốn lần này tự mình mang đi tác chiến, cho em xem dáng vẻ cơ giáp của em bách chiến bách thắng. Cho em vui mừng …” Yến Tử Hàn nói được một nửa thì Lâm Ngọc liền ôm lấy hắn. Tim như muốn nứt ra. Cơ giáp Lâm Ngọc thiết kế là muốn cho Yến Tử Hàn, nên ngay từ khi bắt đầu đã luôn không ngừng chia sẻ với Yến Tử Hàn. Yến Tử Hàn vẫn luôn không nói gì, ai ngờ lại tự hào vì nó như vậy, còn gấp không chờ nổi giúp cậu tạo ra cơ giáp luôn rồi. Yến Tử Hàn của cậu đáng yêu chết đi mất. “Cảm ơn anh trao em niềm vui này. Em rất thích.” Yến Tử Hàn cũng ôm cậu, nói tiếp: “Cho nên ta sẽ không bỏ em ở đây mà đi đâu cả …” “Ừ. Em biết.” Yến Tử Hàn thấy Lâm Ngọc không tức giận, rũ mắt lông mi, lại lại buồn bã nói: “Ngày hôm qua em trực tiếp ngủ phòng cho khách, sáng nay lại đi luôn …” “Xin lỗi. Em không phải cố tình không để ý anh đâu, vợ à.” Lâm Ngọc áy náy không thôi, lập tức hôn hắn một cái. Yến Tử Hàn lúc này mới cười, chủ động hôn lại Lâm Ngọc. Hai người hôn một hồi, liền lăn đến chỗ ngồi trên phi thuyền. “Em … nhanh đi.” “Vợ ơi, em không mang bao …” “Không sao.” Ô? Trán Yến Tử Hàn ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn nâng khuôn mặt đang không nhịn nổi của mình lên, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, cắn môi: “Thì sinh tiếp một đứa nữa thôi …” Lâm Ngọc: “…” Ba xin lỗi con yêu, mẹ con mới là người đáng yêu nhất trên đời này. - - HOÀN PHIÊN NGOẠI --.