Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Lâm Ngọc mở mắt ra liền phát hiện xung quanh rất tối, nhìn thoáng qua mới nhận ra Yến Tử Hàn dùng đôi cánh đen của mình bọc cả hai người lại.
Lâm Ngọc vừa chuyển đầu liền đối diện với ánh mắt Yến Tử Hàn.
Hắn ôm cậu nhưng không ngủ, đôi mắt sắc ánh vàng đặc biệt rõ ràng trong bóng tối, chúng bình tĩnh nhìn cậu.
Một Yến Tử Hàn như thế này thoạt nhìn khá nguy hiểm, như là một con dã thú ngủ đông trong đêm đen.
Nhưng Lâm Ngọc thấy Yến Tử Hàn thì không tự giác được nở nụ cười, rồi hôn hắn một cái.
Hôn xong thì chợt bị cánh tay Yến Tử Hàn ngăn lại.
Lâm Ngọc hơi nghi hoặc, “Anh bỏ em ra trước được không?”
Yến Tử Hàn không nghe, ngược lại đè chân lên người cậu.
Lâm Ngọc: “…”
Yến Tử Hàn có phải đang giận không?
Nhưng mà tại sao? Chẳng lẽ là vì ngày hôm qua mình làm hắn đến ngất xỉu?
À …
Lâm Ngọc sờ mũi.
Chuyện đó đúng là đủ cho người ta giận thật …
Mà cơ thể của Người hợp gen này cũng thần kỳ thật, bình thường làm cái gì cũng có chuyện, mà lúc làm mấy chuyện thế này thì eo vừa không nhức, chân không đau, vừa có thể làm một đêm bảy lần với Yến Tử Hàn …
Nhưng không thể trách cậu được …
Chủ yếu là do cơ thể Yến Tử Hàn hiện giờ quá mẫn cảm, tuy rằng hắn rarất nhiều lần nhưng Lâm Ngọc cũng chỉ mới hai lần mà thôi.
Lâm Ngọc tự biết đuối lý, bị Yến Tử Hàn đè ép trong chốc lát, cuối cùng thật sự không nín được nữa mới lúng túng đẩy đẩy hắn, “… Em muốn đi tiểu.”
Yến Tử Hàn không muốn động đậy thì đương nhiên Lâm Ngọc đẩy không lại hắn.
Nhưng Yến Tử Hàn nghe thì cũng lỏng tay ra, Lâm Ngọc hơi nhoẻn miệng cười, vừa định lao ra thì giây tiếp theo đã bị Yến Tử Hàn ngăn lại, sau đó bị bế lên.
Lâm Ngọc lắp bắp kinh hãi, “Để em xuống đi mà.”
Quả không hổ là Yến Tử Hàn, tuy đêm qua mệt muốn đứt hơi nhưng sáng hôm sau đã khôi phục như thường, hoàn toàn không có di chứng gi.
Nhưng cậu cũng không bị gì, không cần hắn chăm sóc thế đâu!
Đáng tiếc Yến Tử Hàn mắt điếc tai ngơ, tới WC thì mới thả cậu xuống, cơ thể với nhiệt độ hơi cao dán sau lưng cậu, còn cánh tay thì vẫn không bỏ eo cậu ra, thậm chí còn đỡ Lâm Ngọc.
Lời ít ý nhiều, “Tiểu.”
Mặt Lâm Ngọc hơi nóng lên, hơn nữa cậu cũng vừa biết rằng Yến Tử Hàn có hơi không vui.
Có phải hôm qua bị cậu khó dễ nên cảm thấy mất mặt không?
Lâm Ngọc cẩn thận nghiêng đầu nhìn sườn mặt hào khí của Yến Tử Hàn.
Nhớ tới tối hôm qua rất nhiều biểu tình đã xuất hiện trên khuôn mặt này, cậu bèn nhấp miệng.
Thế nên Lâm Ngọc có lòng nhịn, rốt cuộc cậu không nói gì, đứng một hồi lâu mới chịu xả ra.
Cuối cùng Yến Tử Hàn liền bế Lâm Ngọc trở về trên giường, sau đó dùng cánh bọc thân cậu lại.
Một Yến Tử Hàn im lặng luôn có một loại khí thế nguy hiểm không giận tự uy.
Trong bóng đêm Lâm Ngọc ngoan ngoãn vươn tay ra ôm lấy Yến Tử Hàn, từ từ vuốt lưng hắn, rồi ngủ mê thêm chốc lát.
Nhưng sau đó cậu lại cảm thấy rất chán, “Chúng ta không đứng dậy sao?”
Yến Tử Hàn mở mắt, “Đói bụng à?”
“Ừm, hơi đói.”
Yến Tử Hàn nâng Lâm Ngọc dậy mặc quần áo cho, sau đó lại đút cho cậu ăn.
Lâm Ngọc nhìn tâm trạng Yến Tử Hàn vẫn luôn không vui, đành phải ngoan ngoãn mặc hắn đùa nghịch.
Nhưng khi cơm nước xong, Lâm Ngọc nhìn thời gian thì vẫn nói: “Em nên học bù rồi.” Ý là muốn đi học chương trình học cơ sở.
Yến Tử Hàn không nói gì, khuôn mặt trầm tĩnh vươn tay tay chỉnh lại cổ áo cậu, rồi múc thêm một muỗng nữa, “Thêm miếng nữa.”
Yến Tử Hàn không muốn cho Lâm Ngọc đi trường quân đội lắm.
Tâm trạng hắn thật mâu thuẫn.
Hắn sợ mình cho Lâm Ngọc quá ít, Lâm Ngọc sẽ oán hận hắn, rời khỏi hắn.
Nhưng sau ngày hôm qua, hắn lại sợ cho Lâm Ngọc quá nhiều, khi cánh chim Lâm Ngọc đầy đặn rồi sẽ rời khỏi vòng tay hắn.
Ấn tượng của Lâm Ngọc với hắn đã không còn là một Trùng đực vô dụng, ngược lại với nó Yến Tử Hàn cảm thấy tính cách Lâm Ngọc vừa ôn hòa vừa cứng cỏi, tính chịu khổ học tập cũng mạnh.
Hơn nữa bề ngoài Lâm Ngọc cũng rất ưu tú.
Thẩm mỹ của người Tinh Tế tuy có khác nhau nhau một chút, nhưng cái chung vẫn là thưởng thức vẻ đẹp.
Từ khi bọn họ trở về, người gặp em ấy gần như đều nhìn em.
Đương nhiên một bộ phận rất lớm trong đó là do tò mò đối với bạn đời của Nguyên soái, nhưng Yến Tử Hàn vẫn không vứt đi được cái nguy cơ này khỏi lòng.
Chính hắn cảm thấy Lâm Ngọc tốt, thì luôn cảm thấy tất cả mọi người cũng sẽ thích cậu.
Du Văn kia chính là một ví dụ.
Thằmg nhóc đó tư chất tốt, tình tính cũng kiêu ngạo, nếu cậu ta thật sự chướng mắt Lâm Ngọc thì căn bản không có chuyện thay đổi thái độ với Lâm Ngọc, còn chạy theo muốn nói chuyện.
Dẫn Lâm Ngọc nói chuyện với giáo viên cũng vậy.
Tuy là xem mặt mũi hắn, nhưng sau đó trong mắt nhóm giáo viên kia cũng chỉ có Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc còn hứng thú với việc hạ thấp yêu cầu về thể chất với cơ giáp nữa, chẳng lẽ sau này cũng muốn lên chiến trường?
Dã tâm của em ấy rốt cuộc là gì?
Yến Tử Hàn bất an khôn nguôi.
Lâm Ngọc là một khối vàng, dù không bên hắn em sớm muộn gì cũng sẽ được người khác phát hiện.
Yến Tử Hàn cho rằng mình có thể khống chế sự phát triển này, cho rằng mình có thể thao túng trái tim Lâm Ngọc tâm.
Hắn thậm chí còn cho rằng chỉ cần có thể dụ được Lâm Ngọc, mình nằm dưới cũng không có gì ghê gớm.
Nhưng khi bắt đầu rồi, Yến Tử Hàn lại phát hiện nó hoàn toàn không phải như vậy.
Trước mặt Lâm Ngọc hắn căn bản không thể duy trì nỗi bình tĩnh.
Tình dâng cao, yêu thương của hắn với sâu này so với cảm nhận còn mãnh liệt hơn nhiều.
Hoàn toàn có thể bao cả bản thân Yến Tử Hàn lại.
Hắn thậm chí cảm thấy dù Lâm Ngọc có giết mình, hắn cũng không thể phản kháng.
Dù Lâm Ngọc quăng trái tim hắn xuống đất, hắn vẫn nhặt lên đưa lại cho em.
Dù Lâm Ngọc rời đi …
Nhưng hắn như thế thì có khác gì những Trùng cái kia.
Một khi nghĩ đến chuyện này, ngực Yến Tử Hàn liền thắt lại, suy nghĩ cũng rối loạn.
Hắn vẫn có chút luống cuống.
Hắn muốn nhốt Lâm Ngọc.
Bẻ gãy cánh em, ai cũng không được nhìn, đến tay cũng không thể nâng chỉ đành mở miệng chờ đút … Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể giam em lại.
Nhưng hắn … nỡ không?
Lâm Ngọc nói muốn đi học thêm lần nữa, nhưng nhìn Yến Tử Hàn không trả lời cũng không nhắc lại.
Cậu nhìn Yến Tử Hàn vẫn luôn cụp mắt không nói gì, nhéo tay cậu suy nghĩ miên man, nhéo đến mức tay cậu cũng hơi đau, cậu càng chắc rằng Yến Tử Hàn có tâm sự.
Lâm Ngọc dứt khoát đi lại lại gần hôn Yến Tử Hàn một cái, “Anh tốt với em quá.”
Lời này vào hôm qua khi làm thí nghiệm nhập học Lâm Ngọc đã muốn nói rồi, chẳng qua bị chuyện khác chậm trễ.
Yến Tử Hàn nghe vậy thì ngây người.
“Em vui lắm.” Lâm Ngọc cười ôm lấy hắn, “Sau này tụi mình làm nữa nha?”
Yến Tử Hàn nhìn cậu, “Em … muốn à?”
“Muốn chứ.” Lâm Ngọc hơi kinh ngạc.
Vậy mà Yến Tử Hàn lại nghĩ rằng cậu không muốn sao.
Lâm Ngọc xích lại gần hơn chút, hôn Yến Tử Hàn thêm cái nữa, “Thật ra … giờ cũng hơi muốn.”
Yến Tử Hàn ngây ngốc nhìn cậu, như thể không nghĩ tới chuyện này.
Lâm Ngọc lần đầu tiên thấy Yến Tử Hàn lộ ra loại vẻ mặt đỏ chót và ngạc nhiên này.
Đúng là càng ngày càng đáng yêu.
Khi Yến Tử Hàn nhắc tới việc cậu có thể học cơ giáp, chuyện mà Lâm Ngọc nghĩ trước đó là muốn giúp Yến Tử Hàn.
Cậu đọc biết cốt truyện trong sách đại khái tầm mười mấy năm sau.
Cậu biết theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật Tinh Tế, thì ai có thể dẫn đầu lĩnh vực cơ giáp trước tiên là có thể nắm được tiên cơ rất lớn.
Lâm Ngọc nghĩ nếu cậu nỗ lực nghiên cứu, sau này cũng có thể giúp đỡ Yến Tử Hàn một chút.
Lâm Ngọc cụp mắt sờ bụng Yến Tử Hàn.
Tuy Yến Tử Hàn mặc quần áo vẫn có thể che được.
Nhưng giờ sờ một chút cũng cảm nhận được đã nhô lên rồi.
Độ cong này chẳng khó coi chút nào, Lâm Ngọc rất thích.
Nghĩ đến chỗ này là trứng của mình, lòng cậu lại mềm đi rất nhiều.
Cậu có sự quan tâm đặc biệt đến tính an toàn của cơ giáp, là bởi vì cậu không mong Yến Tử Hàn có thể mạnh hơn, cậu chỉ hy vọng hắn bình an.
Cậu để ý đứa nhóc này và cậu cũng để ý Yến Tử Hàn.
Trước kia Lâm Ngọc sẽ cố hết mức chừa khoảng cách với Yến Tử Hàn, không dám coi những hứa hẹn của Yến Tử Hàn là thật, sợ sau này hắn đổi ý, thậm chí tìm cậu tính sổ.
Nhưng bây giờ Lâm Ngọc đột nhiên cảm thấy nếu Yến Tử Hàn muốn tìm mình tính sổ thì đã muộn quá rồi.
Không bằng cậu nắm chắt thời gian bồi dưỡng tình cảm với Yến Tử Hàn, nói không chừng sau này Yến Tử Hàn thấy cậu tốt sẽ không đuổi cậu đi.
Nếu muốn kết cục vừa được vợ vừa được con thì cậu phải cố mà tranh thủ đi thôi!
Hơn nữa Yến Tử Hàn chắc cũng thích cậu mà.
Yến Tử Hàn hiện giờ vẫn luôn nhìn cậu, bóng dáng của cậu phản chiếu qua mắt hắn.
Lâm Ngọc thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.
“Chúng mình làm một hiệp nữa ở đây nha?” Lâm Ngọc để sát vào tai Yến Tử Hàn, “Bác sĩ nói muốn tiếp xúc nhiều với pheromone của người ba phải không?”
“Lần này em làm chậm thôi … được không?”
Tai Yến Tử Hàn tê dại, lập tức hơi dao động.
Suy nghĩ và tiếng tim đập lại hoàn toàn rối loạn.
Chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi, tối hôm qua hắn nhượng bộ có tác dụng sao.
Sâu quả nhiên thích làm chuyện này?
Sớm biết làm một lần là có thể câu được em ấy thì hắn đã …?
Yến Tử Hàn không muốn mình có vẻ quá tích cực, ỡm ờ do dự nói: “Hôm nay ta còn phải mở họp …”
Sau khi ở với Lâm Ngọc, khoảng thời gian thật dài sau đó cả người hắn không quá tỉnh táo, căn bản không thể làm việc được.
“Được thôi” Lâm Ngọc không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức liền từ bỏ.
Yến Tử Hàn: “…” Em có thể kiên trì thêm chút nữa mà??
“Nếu thành tích thi viết của em tiến bộ, anh có thể thưởng cho em gì đó không?”
Yến Tử Hàn vốn đang muốn nói tối nay quẩy một hiệp: “…”
Nhưng lúc này nhìn nụ cười lộ răng của Lâm Ngọc, điều này khỏi nói chính là thứ Yến Tử Hàn thích.
Tuy không định kéo dài lâu như vậy, nhưng Yến Tử Hàn nghe xong lời này mới biết thì ra Lâm Ngọc thật sự muốn ở bên hắn.
Không phải chỉ mình hắn trầm mê.
Không hiểu sao Yến Tử Hàn cảm thấy lòng mình như được nhét vào một cục kẹo, nó men theo nụ cười Lâm Ngọc rồi hòa tan từng chút một, hắn theo bản năng liền gật đầu, “Được …” Hắn cứ như vậy mà bỏ xuống dự định nhốt Lâm Ngọc lại.
Lâm Ngọc khẽ mỉm cười, hoàn toàn không biết dã thú nguy hiểm đối diện mình vừa nghiến răng bất an, suýt chút nữa đã há mồm đầy răng nhọn với cậu.
Lâm Ngọc thân thiết ôm lấy dã thú, vẫn xoa bụng nó, tự trấn an nó mà lại không biết, “Em nhất định sẽ cố gắng.
Anh phải giữ lời đó.”
Yến Tử Hàn cụp mắt như mèo bự rũ tai xuống, nhìn càng thêm dịu ngoan, “Em rất thích …?”
“Ừm, em thích lắm.” Lâm Ngọc vòng lấy eo Yến Tử Hàn.
Đôi mắt vàng kim như áng mặt trời, dịu dàng nhìn chằm chằm hắn, “Vì em thích anh.”
Yến Tử Hàn nghe câu này như bị đóng đinh tại chỗ, hắn sững sờ.
Cái ôm của Lâm Ngọc gần như đã siết hơn đôi chút, mà Yến Tử Hàn vẫn không chút sứt mẻ.
Nếu không phải tiếng tim đập rất lớn, thì Lâm Ngọc cảm thấy mình như ôm một cái cây.
Thật là, nhưng vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
Cho dù không nghe được câu trả lời, tâm trạng của Lâm Ngọc vẫn rất tốt, cậu hôn hắn thêm cái nữa, cười cười, “Em đi học bù nha.”
“Được …” Yến Tử Hàn nửa ngày sau mới chậm rãi gật đầu, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, sắc đỏ lan từ tận sau tai, tay hắn nắm lưng ghế run run.
Cũng may Lâm Ngọc không thấy được.
- -
Không biết có phải do thai sản đã gần đến hay không, gần đây Lâm Ngọc cảm giác Yến Tử Hàn càng ngày càng dính mình.
Trước kia Lâm Ngọc toàn ngồi ở phòng cách vách chờ hắn, hiện tại Yến Tử Hàn lại trực tiếp đem rất nhiều việc đẩy cho Tham mưu trưởng.
Mỗi ngày ngẩn người ở chỗ Lâm Ngọc, cùng ăn, cùng ngủ, có lúc lại dạy cậu học.
Hai người đều muốn lấy lòng nhau.
Không khí tự nhiên rất hài hòa.
Lúc này Lâm Ngọc duỗi eo lười biếng trước quang não, chợt phát hiện Yến Tử Hàn đang ở sau lưng mình.
“Mệt à?”
Lâm Ngọc lập tức cười, “Ừ, anh hôn em đi.
Thưởng cho em.”
Yến Tử Hàn cảm thấy bị nụ cười của Lâm Ngọc làm chói mắt, sau đó rất mau đã bị cậu đè xuống sô pha.
Lâm Ngọc hôn Yến Tử Hàn, sau đó liền chui đầu vào ngửi mùi Yến Tử Hàn, “Thơm quá.”
Yến Tử Hàn không nghe rõ, “Cái gì?”
Lâm Ngọc lại ngửi.
Kỳ lạ, sao cậu lại cảm thấy trên người Yến Tử Hàn có mùi sữa nhỉ.
Lâm Ngọc vừa ngửi vừa vươn tay ra tìm.
Yến Tử Hàn đỏ mặt, nhìn cậu một cái, hắn hiểu lầm nên chủ động kéo áo trên ra.
Lâm Ngọc hơi cười rồi dứt khoát sà vào luôn, sau đó cậu liền dừng lại.
“Yến Tử Hàn, anh …”
“Ừ?” Yến Tử Hàn nghi hoặc mở mắt, còn ưỡn thân lên trước một chút.
Lâm Ngọc hơi nuốt nước miếng, “Hình như anh chảy sữa rồi …”
Yến Tử Hàn: “………….....”
_____
Editor: ối giồi ôi cái bạn ơi, bộ này có đủ thể loại tui thích luôn ó:3.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
78 chương
6 chương
60 chương
11 chương
25 chương