Cái người có đôi cánh dài ấy hoàn toàn không nhìn sắc mặt Yến Tử Hàn giờ thế nào, gã ta chỉ lo lại gần ngồi vào chỗ trước mặt Lâm Ngọc, rồi nở một nụ cười.
“Tôi nghe nói ngài có hứng thú với Liên Bang tinh, đặc biệt là với lịch sử nước Hoa cổ.”
Lâm Ngọc: “…” Nói tôi có hứng thú với lịch sử, thì chi bằng nói tôi chính là lịch sử...!
Nhưng sao người này lại biết? Chẳng lẽ nghe từ chỗ nữ chính sao?
Đúng là có khả năng đó.
Lâm Ngọc có ấn tượng với người có cánh này, gã này hình như là Trưởng quan Liên Bang, là thượng cấp của nữ chính.
Chỉ là trong ấn tượng của Lâm Ngọc người này thường thu cánh lại, không có khoe mẽ giống chim công thế này.
Hiện tại Lâm Ngọc vẫn còn đề phòng người Liên Bang, hơn nữa cậu còn nhớ lần trước mình mới nhìn người khác mà Yến Tử Hàn đã giận rồi, lúc này cậu không khỏi nhìn hắn.
Không biết có phải do đang ở địa bàn Liên Bang không, Yến Tử Hàn chỉ lạnh lùng ngồi tại chỗ nhìn chim công, ngoài ra chẳng nói gì.
Vị Thiếu tướng Vũ tộc thấy Lâm Ngọc không nhìn mình thì cũng không nhụt chí, “Vừa hay tôi đang nghiên cứu về lịch sử nước Hoa cổ, có vài nơi cảm thấy ngài sẽ có hứng thú.
Tôi dẫn ngài đến xem được không?”
Lâm Ngọc nhìn thoáng qua Yến Tử Hàn lần nữa, lắc đầu, sau mới nói với người trước mặt: “Khỏi đi, tôi nhìn một lát rồi đi.”
Vũ tộc thấy Lâm Ngọc nói chuyện với mình thì càng thêm hưng phấn, dù Lâm Ngọc không đi cũng không quan tâm, kêu xe bay chở Lâm Ngọc đi đến nơi gã muốn cho cậu xem.
Suốt chuyến đi Lâm Ngọc cứ lạnh như băng, không chỉ không để ý mà thậm chí còn không nhìn gã, nhưng Vũ tộc này lại càng ngày càng nhiệt tình.
Gã ngẫm rằng thái độ của Hùng tử nên là thế này, Lâm Ngọc càng lạnh gã càng cảm thấy Lâm Ngọc hoàn mỹ, Vũ tộc nọ càng thêm si mê.
Phải nói rằng pheromone của Lâm Ngọc so với trong tưởng tượng còn tuyệt vời hơn rất nhiều.
Xe bay này tuy rộng nhưng không gian trong này cũng bị đóng kín hoàn toàn.
Gió không ngừng thổi đến tóc Lâm Ngọc, rồi luồn xuống cổ, không bao lâu sau trong không gian đã tràn ngập pheromone của cậu.
Nó làm cho lòng thêm say.
Vũ tộc hoàn toàn không cách nào thôi nhìn Lâm Ngọc.
Nhưng Lâm Ngọc vẫn luôn nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nơi này lầu cao san sát, có các loại xe bay chạy ngang, trông khung cảnh rất hiện đại cũng rất đẹp.
Nhưng tất cả đều xa lạ.
Thậm chí người đi lại bên dưới không khác người ở trạm không gian là bao, thoạt nhìn đều là người ngoài hành tinh.
Nếu Lâm Ngọc không biết mình đang ở Trái Đất, thì cậu còn chẳng nghĩ ra mình đang ở đâu.
Vũ tộc muốn cho Lâm Ngọc xem viện bảo tàng, nhưng nó ở trong mắt Lâm Ngọc cũng chỉ là một tòa nhà được xây theo lối cổ xưa.
Tuy nhìn không hợp với các tòa kiến trúc công nghệ cao xung quanh, nhưng cũng không thể làm Lâm Ngọc cảm thấy thân thiết gì.
Viện bảo tàng này ngồi xe bay là có thể tham quan, các vật phẩm được trưng bày đối diện với cửa sổ xe bay, rồi sẽ mở hình chiếu để đưa vài thông tin vào trong xe.
Viện bảo tàng này thật ra làm cũng khá giống, Lâm Ngọc hiểu đại khái được vì sao tri thức của Trái Đất lại hình thành như vậy.
Nhưng khi gần đến thế kỷ 21, gian hàng triển lãm của bọn họ là các loại đồ điện gia dụng và kiểu dáng quần áo mà Lâm Ngọc từng thấy rất nhiều.
Được tận mắt nhìn đồ vật mà mình quen thuộc đã nhiễm mùi năm tháng, chúng được đặt trong bệ thủy tinh, thêm các dòng thuyết minh về cách dùng.
Hơn nữa còn có vài món người ở đây hiểu sai cách dùng làm Lâm Ngọc cảm thấy rất xấu hổ.
Mà điều khiến Lâm Ngọc chán ghét chính là cái người có đôi cánh dài kia vẫn luôn tranh trả lời câu nói của cậu.
Sắc mặt Yến Tử Hàn tất nhiên không bình thường nỗi.
Lâm Ngọc rất nhanh sau đã chẳng còn tâm trạng đâu để xem nữa, sợ Yến Tử Hàn vì người này mà xung đột với Liên Bang.
Cậu chủ động nắm tay Yến Tử Hàn, “Tôi không xem nữa.
Chúng ta về đi.”
Yến Tử Hàn còn chưa nói lời nào đã bị Vũ tộc nói trước: “Đi nhanh vậy sao?”
“Không thì tôi mang ngài đi ăn chút gì đó? Hoặc là đi triển quán động thực vật tham quan?”
Gã nhìn chằm chằm Lâm Ngọc, thấy Lâm Ngọc không để ý đến mình thì sốt ruột.
Yến Tử Hàn rốt cuộc đã dùng cách gì mà khiến Hùng tử thân thiết với hắn như vậy?
Suốt chuyến đi Lâm Ngọc toàn dính bên người Yến Tử Hàn, còn thường nhìn Yến Tử Hàn, chỉ nói chuyện với Yến Tử Hàn.
Vũ tộc ghen kinh khủng, gã kìm lòng không được mà hướng thân mình về phía Lâm Ngọc, “Mùi của ngài thơm quá …”
Yến Tử Hàn lạnh lùng nhìn Vũ tộc, lúc này hắn phát ra một tiếng cười lạnh, hắn đột nhiên đứng lên giơ chân đạp một cái.
Mà gã kia cũng không nhịn, nhanh chóng tránh đi.
Hai người vốn đã không ưa nhau từ sớm, lần này vừa hay chọc đúng chỗ.
Lâm Ngọc thấy bọn họ sắp đánh nhau liền cảm thấy không ổn, bèn lập tức đứng lên, “Đừng đánh nhau!”
Hai kẻ đang giương cung bạt kiếm đều ngừng lại, bọn họ nhìn về phía cậu.
Lâm Ngọc kéo Yến Tử Hàn, sau khi trấn an hắn mới nói với Thiếu tướng Vũ tộc rằng, “Tôi nói rồi, chúng tôi phải đi về! Liên Bang đãi khách như vậy sao?!”
Thiếu tướng kinh ngạc nhìn Lâm Ngọc.
Gã vừa hay xem được video phát sóng trực tiếp của Lâm Ngọc nên mới có hứng thú.
Hứng thú này khi gặp được người thật thì vẫn vậy.
Nhưng gã vẫn luôn suy nghĩ làm sao để cướp Lâm Ngọc từ tay Yến Tử Hàn, còn suy nghĩ của cậu thế nào gã chưa từng nghĩ đến.
Lâm Ngọc tinh xảo như vậy, đẹp như vậy, lại yếu ớt vô cùng, cả pheromone cũng tuyệt vời như thế, cậu đúng là quá hợp để người ta nhốt trong tơ vàng lồng sắt nuôi.
Làm một thú cưng.
Nhưng ngay bây giờ khi gã bị cặp mắt vàng kia nhìn chằm chằm, da đầu gã cảm thấy tê dại, não đau từng hồi, như thể bị công kích tinh thần.
Gã không biết làm sao, chỉ có thể cảm thấy một sự áy náy vô tận toát ra từ trong lòng, làm gã Vũ tộc vô cùng khó chịu, gần như là muốn quỳ xuống xin lỗi.
“Rất xin lỗi, tôi, tôi khiến ngài chán ghét sao?”
Khi thấy người đối diện đổ mồ hôi như mưa, nói năng lắp bắp, Lâm Ngọc cũng có chút kinh ngạc.
Vừa rồi cậu rất giận, vì cậu rõ ràng đã từ chối Vũ tộc rất nhiều lần, nhưng người này còn liều mạng dính vào người mình.
Lâm Ngọc cho rằng gã này cố ý muốn hại Yến Tử Hàn xung đột với Liên Bang.
Đúng là rắp tâm làm chuyện ác!
Vũ tộc thấy Lâm Ngọc nhìn mình với ánh mắt chán ghét, gã rốt cuộc vẫn chịu không nổi, quỳ xuống trước mặt Lâm Ngọc nhẹ giọng cầu xin: “Là tôi sai.
Xin ngài tha thứ tôi …”
Lâm Ngọc càng nhìn càng cảm thấy người này kỳ quái, nghi hoặc lùi ra sau một bước, nắm lấy tay Yến Tử Hàn lần nữa, “Mong anh đừng nói chuyện với tôi nữa.
Tôi cũng không muốn ở gần anh.”
Mặt Vũ tộc trắng bệch.
Gã ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc, Hùng tử này lạnh nhạt như thế, hoàn mỹ và cao xa như thế, đẹp như thần thánh.
Vậy mà gã lại bị Hùng tử cao quý thế này chán ghét.
Không còn chuyện nào có thể thống khổ hơn thế này trên đời nữa, nhưng cùng lúc đó, sự khát cầu của gã với Hùng tử này lại tăng thêm rất nhiều.
Nội tâm gã đang bốc lên một loại dục vọng.
Gã muốn bị Hùng tử đạp dưới chân, hôn đế giày của cậu, dốc hết sức phục vụ cho cậu.
“Xin ngài cho tôi một cơ hội, cho tôi vì ngài làm chút việc đi, tôi nguyện vì ngài làm bất cứ chuyện gì …”
Lâm Ngọc cảm thấy người này quá kỳ quái.
Gã vậy mà lại nói những lời đó, nhìn mặt Vũ tộc đỏ lên, thân mình đều đang run.
“Vậy mong anh kêu xe bay đến.”
Dù Vũ tộc không muốn, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói dạ, gã lui ra ngoài, hơn nữa còn cho Yến Tử Hàn một ánh mắt ghen ghét triệu lần.
Lâm Ngọc lúc này mới quay lại trấn an Yến Tử Hàn, cậu thấp giọng, “Anh đừng giận, đừng đánh nhau với người đó.
Chúng ta về đi, sau đó lập tức rời khỏi đây.”
Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc, hắn nuốt nước miếng, nói bằng giọng khàn khàn: “Được …”
Lâm Ngọc lúc này mới phát hiện mặt Yến Tử Hàn cũng đỏ.
“Anh sao vậy?” Cậu sờ trán Yến Tử Hàn, “Sốt à?”
“Không.” Yến Tử Hàn nắm tay cậu để lên mặt mình, lộ ra một nụ cười.
“Gì mà anh vui thế?”
Yến Tử Hàn cười, “Cậu vừa khiến thứ đó cút đi.”
Lâm Ngọc nhăn mày, “Tôi cảm thấy gã muốn hại anh.”
Yến Tử Hàn biết Lâm Ngọc nghĩ nhiều.
Thật ra hắn đánh con chim đó một trận thì Liên Bang cũng không dám làm gì.
Hơn nữa kẻ này không phải đối thủ của hắn, nếu Lâm Ngọc không ngăn cản, hắn vốn định đánh cho răng rụng đầy đất.
Nhưng Yến Tử Hàn không nói gì cả.
Nhìn Lâm Ngọc quan tâm mình như vậy, tâm trạng Yến Tử Hàn liền trở nên kỳ lạ, hắn không kìm được khóe miệng mình nhếch lên, lồng ngực thấy trướng, tay cũng run rẩy.
Lâm Ngọc rất nhanh sau thấy Yến Tử Hàn lại gần mình, mắt dừng ở trên môi cậu, trong mắt là khát cầu.
Lâm Ngọc vươn tay xoa cổ hắn, thân mình Yến Tử Hàn trở nên mềm hơn, như là một con dã thú bị thuần phục.
Lâm Ngọc hôn hắn một hồi liền tách ra.
Thấy Yến Tử Hàn còn đến nữa, Lâm Ngọc nhỏ giọng: “Trở về rồi hôn tiếp.” Nơi này còn người khác mà.
“Ừ …”
Lâm Ngọc hiện giờ không còn muốn ở Trái Đất thêm nữa.
Từ việc tham quan viện bảo tàng vừa nãy cậu cũng đã biết rằng, tuy quy luật phát triển khoa học kỹ thuật của nơi này và nơi mà cậu quen thuộc đều giống nhau, nhưng thật ra lại như vũ trụ song song, lịch sử cũng chẳng giống.
Từ cái giây mà cậu xuyên đến đây thì đã định là không thể quay lại như trước nữa rồi.
Ngay cả Trái Đất cũng không phải nhà cậu.
Sau chuyến đi này, Lâm Ngọc rốt cuộc cũng có thể nhìn lại mọi chuyện, hoàn toàn tạm biệt nó.
- -
Rất nhanh sau xe bay đã về tới trạm trung chuyển, Vũ tộc đó còn chưa từ bỏ ý định muốn đi theo Lâm Ngọc.
Suốt đoạn đường gã ta cứ xin mãi không thôi, cho tới khi đến trước phi thuyền thì bị Yến Tử Hàn chặn lại, lấy chân đá gã từ trên cao xuống.
Yến Tử Hàn giương mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua anh trợ lý đứng kế bên, “Đi.”
Trợ lý cảm thấy sau lưng chợt lạnh, lập tức gật đầu như bổ củi, cũng không dám nhìn Lâm Ngọc nữa, vội rời khỏi khoang thuyền đi đến khoang điều khiển.
Khi về đến trạm không gian, Yến Tử Hàn không kiên nhẫn đẩy hết thứ chắn đường sang chỗ khác, trực tiếp mang Lâm Ngọc về tinh hạm.
Vì bọn họ đến tinh cầu Liên Bang, nên cả hai phải trải qua quá trình khử trùng, xem xem có sinh vật nhập cư trái phép hay virus nào không.
Lâm Ngọc nhìn thấy trên tường có nút quét kiểm tra toàn thân, cậu trực tiếp nhấn giúp Yến Tử Hàn luôn.
“Tôi thấy anh giống sốt lắm.”
Yến Tử Hàn nghe vậy thì nhíu mày, nhưng Lâm Ngọc đã nói vậy thì hắn cũng chẳng nói thêm gì khác.
Nói thật, Yến Tử Hàn cũng biết bản thân có điều không ổn, nhưng hắn không muốn kiểm tra.
Vì hắn biết kiểm tra rồi sẽ phát hiện mình nghiện pheromone của Lâm Ngọc, thêm mấy chuyện linh tinh khác nữa.
Đúng là quá khó nghe.
Trình tự kiểm tra rất nhanh.
Hai người đi vào một căn phòng tỏa ra khí nóng và ánh sáng xanh, chờ rà quét khắp người.
Hai người mặt đối mặt đứng gần nhau.
Lâm Ngọc cảm giác được Yến Tử Hàn vẫn luôn nhìn mình, vừa giương mắt lên Yến Tử Hàn liền ghé lại hôn cậu.
Lâm Ngọc cảm thấy buồn cười.
Sao lại dính người vậy chứ.
“Đã về rồi.” Yến Tử Hàn nói.
Nghe có lý đấy.
Cái đèn nhỏ trong phòng sáng lên, “Xin về vị trí cũ, đừng cử động.”
Lâm Ngọc tính đẩy nhẹ hắn ra, còn chưa làm thì Yến Tử Hàn đã làm luôn, hắn cho giọng máy móc đang nhắc nhở một quả bơ đẹp.
Chờ khi rà quét xong, Yến Tử Hàn liền kéo Lâm Ngọc về phòng.
Hôm nay Lâm Ngọc lại bị kẻ khác theo đuổi, làm mặt chiếm hữu trong Yến Tử Hàn lộ ra ngoài, hắn chỉ muốn giấu Lâm Ngọc đi, không cho phép kẻ nào đụng vào.
Một mặt khác thì Yến Tử Hàn lại đặc biệt muốn chạm vào Lâm Ngọc.
Hận không thể dán tên mình lên khắp người Lâm Ngọc.
Cho nên hổ bự hôm nay rất dính người, Lâm Ngọc bị hắn làm cho kích động theo.
Nhưng Lâm Ngọc không nghĩ tới rằng Yến Tử Hàn lại bất ngờ kéo áo trên của mình ra.
“Chỗ này.”
Lâm Ngọc hoàn toàn ngơ ra.
“Nhanh.” Yến Tử Hàn lấy cánh tay che mặt, không nhìn cậu, hắn nhắm chặt mắt lại.
Hắn cũng không ngờ rằng mình lại đưa ra yêu cầu này.
Nhưng chỗ đó sau khi bị Lâm Ngọc chạm vào thì ngứa không chịu được.
Hắn thật sự không còn cách nào cả.
Lâm Ngọc đành phải cúi đầu, nhìn viên kẹo mềm trước mặt rồi chọn một viên bỏ vào miệng.
Tấm thân mềm mụp của hổ bự run lên, âm thanh phát ra từ tận cổ họng, hắn lắc đầu nguầy nguậy, muốn nổi điên lên được.
Lâm Ngọc nghe Yến Tử Hàn xin cậu cắn bằng răng thì đầu óc hơi mê mang, dùng sức nhiều hơn chút.
Mèo bự giật bắn mình, ngẩng cổ, tấm lưng cong lên.
Tay Lâm Ngọc một hồi sau liền ướt.
Cậu thở hắt ra rồi tự xử bằng tay.
Yến Tử Hàn mở mắt rất nhanh, mắt hắn chớp rất chậm rồi nhìn chằm chằm vào tay Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc hôn hắn một cái, cậu cũng không dừng động tác, “Sao vậy …”
Yến Tử Hàn giật mũi, nuốt nước miếng, đồng tử tan rã nhìn chằm chằm món đồ mà mình muốn, đột nhiên hắn ngồi dậy.
Lâm Ngọc bị dọa sợ, lập tức không dám động đậy.
Yến Tử Hàn híp mắt nhìn chằm chằm món đồ trước mặt mình, “Tiếp tục đi.”
Lâm Ngọc: “…”
Lâm Ngọc đành phải tiếp tục.
Yến Tử Hàn hình như cảm thấy cây kẹo trong tay Lâm Ngọc quá ngọt, hắn bị nó mê hoặc, càng nhìn càng gần, cuối cùng còn để mặt mình sát vào nó, nhắm hai mắt lại.
Lâm Ngọc: “…” Lại không dám động đậy.
Nước kẹo ngọt tan ra trên mặt Yến Tử Hàn, có cái dính vào lông mi hắn, Yến Tử Hàn vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, nhấm nháp từ từ.
Mà chắc do cảm thấy vị ngọt này quá mê say, cuối cùng hắn mở miệng ra.
Cây kẹo cứng trực tiếp nằm ở hàm trên - nơi có túi pheromone của hắn, vì thế mà lông mi hắn run lên.
Vẻ mặt Yến Tử Hàn không hề phản cảm, hắn rũ mắt.
Nước miếng bị vị ngọt kích hoạt, mà nước miếng của hắn phân bố rất đều, nước theo khóe miệng chảy chậm xuống.
Lâm Ngọc chỉ có thể nhìn Yến Tử Hàn … may là chưa làm gì.
Hành động của hắn bị dừng lại một cách nửa vời.
Mồ hôi Lâm Ngọc bắt đầu chảy ra, cậu sờ đầu Yến Tử Hàn, “Do pheromone rất nồng phải không …”
Dù lý do là vì pheromone thì cậu vẫn cảm thấy chuyện thế này không phù hợp với nhân thiết của Yến Tử Hàn lắm.
Nghe Lâm Ngọc nói mình, Yến Tử Hàn mới ngẩng mặt lên.
Lúc này Lâm Ngọc mới phát hiện đôi mắt Yến Tử Hàn đã có màu vàng rồi, màu xanh xám vốn có chỉ còn lại một nửa.
Đồng tử sắc nhọn hoàn toàn tản ra, chúng dùng sự đen nhánh ấy nhìn chằm chằm cậu.
Yến Tử Hàn nhìn Lâm Ngọc một cái thì không nhìn nữa.
Do Lâm Ngọc nhìn chằm chằm như vậy nên hắn mới khôi phục tinh thần mình, vội vàng bỏ cậu ra.
Hắn làm sao thế này? Hắn cũng cảm thấy mình như bị trúng tà.
Nhưng gần đây hôn môi với Lâm Ngọc vẫn luôn thấy không đủ, hắn muốn nhiều pheromone hơn nữa, gần nhau hơn nữa …
Đây không phải là nhu cầu về tâm lý, mà là Yến Tử Hàn muốn Lâm Ngọc cho mình nhiều hơn nữa.
Lòng Yến Tử Hàn cảm thấy kỳ lạ, hắn bịt chặt miệng, che lại thân mình.
Lâm Ngọc đoán hắn đang ngượng ngùng, bèn chủ động ôm lấy, “Tôi không làm nữa, tắm chung nha?”
Yến Tử Hàn im lặng một hồi, vẫn xoay người lại, “Cậu làm tiếp đi …”
Lúc này một âm thanh đột ngột vang lên cắt ngang bọn họ, là thiết bị trên tay Yến Tử Hàn.
Giọng Quan chỉ huy vang lên, “Nguyên soái.”
Yến Tử Hàn ôm Lâm Ngọc càng chặt hơn, rõ ràng đang tức giận, trầm giọng: “Ta nói đừng phiền ta.”
Bên kia im lặng trong chốc lát.
“Nhưng chuyện này rất quan trọng, có kết quả kiểm tra sức khoẻ rồi.”
“Nguyên soái, ngài … mang thai.”
______
Tác giả có lời muốn nói: Có bé thiên sứ nào đó hỏi nên tôi trả lời
1.
Pheromone và tinh thần lực có liên kết, tinh thần lực và linh hồn cũng có liên kết, cho nên pheromone của Lâm Ngọc không giống người khác.
2.
Trùng cái kết hợp với chủng tộc khác cũng sẽ không sinh ra Trùng đực, tương đương với việc không có Hùng tử cung cấp nhiễm sắc thể y, dòng lai cho dù là nam giới thì trong khái niệm của Trùng tộc vẫn mãi mãi là giống cái, không có pheromone.
Chuyện này đương nhiên không khoa học phải khum, nhưng mà đây là giả thiết của tôi, quên nói xin lỗi nha..
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
51 chương
55 chương
153 chương
40 chương