Lúc nửa đêm Lâm Ngọc men theo tường đi một vòng trong phòng, cậu không tìm được bất cứ lối ra nào.
Cánh cửa kia dù đã bị Yến Tử Hàn phá đến nỗi mất đi hình dạng ban đầu nhưng vẫn ngoan cường đứng thẳng, đẩy cũng không rời.
Cậu còn đánh bạo đụng thử cây thương của Yến Tử Hàn, nhưng nó rất nặng, bị cậu đụng vào thì ánh xanh liền biến đỏ, rõ là nhận chủ.
Cả căn phòng trừ cái giường lớn và thi thể trên đất thì cũng chỉ có một WC.
Lâm Ngọc tuyệt vọng nhắm mắt lại, đi tránh thi thể rồi vào trong WC, sau đó nhìn mặt mình trong gương.
Da trắng sữa, đường nét tinh xảo, tóc đen và đôi mắt màu vàng.
Đẹp không giống người.
Vấn đề duy nhất là gương mặt này và thiếu niên nằm kia giống nhau như đúc, chẳng qua tóc cậu ta màu trắng thôi.
Nếu không phải má phải Lâm Ngọc toàn vết bầm thì cậu còn tưởng mình gặp ma rồi.
Đây không phải kiểu giống nhau giữa cặp sinh đôi mà như là copy paste.
Trong sách thì sự kiện này chỉ nói sơ qua, cốt là muốn cho thấy sự tàn bạo của vai ác và nỗi thống hận của hắn về dòng máu của mình.
Đương nhiên cũng không nói lai lịch của Trùng đực này ra sao, nhưng nếu Trùng đực vào lúc đại chiến Tinh tế kia bị giết sạch thì sự tồn tại bây giờ của cậu là cái gì.
Lâm Ngọc thở dài, vốc nước lạnh lên rửa mặt.
Căn cứ vào mớ ký ức ít ỏi này, phỏng chừng cậu là ma nơ canh hoặc là người nhân tạo cũng nên.
Hơn nữa công nghệ này còn chưa hoàn thiện, cậu thấy trí lực mình rất thấp, thể chất gầy yếu, nói chuyện cũng không, chỉ có khuôn mặt là nhìn được, thậm chí mới được sinh ra không lâu thì não chết, sau đó cậu xuyên đến.
Lâm Ngọc thở một hơi thật dài, cảm nhận tương lai một màu đen thui.
Lúc ở chung với vai ác cậu không tự chủ được nói ra một đoạn ngôn ngữ mà chính mình cũng không hiểu nổi.
Mà thân thể này thì không có nhân cách khác.
Loại cảm giác này giống như có một con chip trong đầu cậu, đôi khi sẽ đột nhiên bị kích hoạt làm một số hành động.
Lâm Ngọc cảm thấy bản thân như một con búp bê chỉ có thể nói chuyện khi được nhấn nút.
Xui xẻo hơn là chính cậu còn chẳng biết mình nói gì, nhưng nhìn phản ứng của Yến Tử Hàn thì chắc chắn không phải lời hay ý đẹp.
Yến Tử Hàn nghe xong thì cặp mắt lập tức dựng thẳng lên, mặt đỏ dữ dội, nhìn không khác gì tức giận, gần như là muốn bóp cổ cậu chết cho rồi.
Cậu chỉ có thể hôn hắn nhiều hơn, lấy lòng hắn, mới khiến Yến Tử Hàn lỏng tay ra.
Lâm Ngọc hít sâu vài cái, bụm mặt bình tĩnh trong WC một chốc lát, nghĩ tới nghĩ lui vẫn ra ngoài về phòng ngủ.
Yến Tử Hàn ngủ rồi, có một đôi cánh đen lớn mọc từ sau lưng ôm lấy hắn.
Đúng là giống cánh chim đen của ác ma.
Lâm Ngọc chỉ là người thường, ngày bình thường cũng ít chơi mấy trò bạo lực, ngược lại cậu thích đọc sách, không bao giờ trải qua mấy chuyện giống thế này cả.
Giờ chỉ cần nhìn Yến Tử Hàn thôi cũng khiến bản năng sợ hãi của cậu run lên nhưng vẫn căng da đầu lại gần.
Phòng lớn như vậy nếu Yến Tử Hàn muốn giết thì cậu trốn đâu cũng vô dụng.
Lâm Ngọc không còn cách nào cả, nếu ở gần Yến Tử Hàn có thể giúp cậu sống đến giờ này thì cậu dứt khoát nằm xuống mép giường lần nữa.
Đôi cánh lớn kia cảm nhận được cậu nên hơi mở ra.
Lâm Ngọc hoảng sợ trừng mắt nhìn, sau mới thở ra nhẹ nhõm vì thấy Yến Tử Hàn vẫn chưa tỉnh.
Đôi cánh đó không ghét cậu, nó quấn cả Lâm Ngọc vào luôn.
Lâm Ngọc đụng trúng Yến Tử Hàn lần nữa thì sợ ngu người, một cử động cũng không dám.
Không lâu sau từ lúc cậu nói mấy lời chọc giận Yến Tử Hàn thì đôi cánh này đột nhiên mất khống chế bắn ra từ lưng đánh lên đầu cậu.
Lúc ấy sự chú ý của Lâm Ngọc đều đặt vào Yến Tử Hàn, cẩn thận quan sát xem hắn có thoải mái hay không, có muốn quay lại đập chết cậu hay không, căn bản không dám dừng lại …
Bây giờ không bị bóng ma cái chết đuổi theo thì cậu bỗng nhớ lại khi ấy đôi cánh này run nhè nhẹ, theo giọng của Yến Tử Hàn mà bay bay.
Giống như đang bay trên mây ấy.
Lâm Ngọc xoa bên mặt còn đau, đầu óc lại nghĩ lung tung, chắc khi đó hắn cũng thấy thoải mái phải không...!
Ai, thuốc kia lợi hại thật, bằng không thì Yến Tử Hàn cũng sẽ không có vẻ mặt đó.
Nếu không phải lúc nào cũng lo Yến Tử Hàn sẽ tỉnh lại sẽ đập chết mình, Lâm Ngọc nhất định sẽ ngay lúc cháy nhà này mà áy náy với người ta.
Không, dưới tình huống bình thường thì cậu cũng không làm chuyện thế này.
Lâm Ngọc lo âu cắn môi, giương mắt nhìn về phía Yến Tử Hàn.
Khi ngủ Yến Tử Hàn nhìn không có chút hung dữ nào, cảm giác hoàn toàn khác so với lúc hắn dậy.
Lông mày hắn đậm, màu da cũng là màu đồng cổ, mũi cao nhưng nhìn cũng mảnh, lông mi thì dài, cằm là cằm chẻ, gộp tất cả lại nhìn không chút nào tục tằng.
Khuôn mặt của hắn thật ra khá mâu thuẫn, có khí chất đàn ông lại có chút nhã nhặn.
Hắn anh tuấn, hắn không phải kiểu khiến người khác bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của mình.
So với hắn thì khuôn mặt được chế tạo theo khuôn này của Lâm Ngọc kém xa lắc.
Lâm Ngọc càng nhìn càng bị sốc bởi vẻ anh tuấn ấy.
Trẻ tuổi lại có khuôn mặt đẹp như vậy … Nhìn thôi cũng khiến lòng có hảo cảm, hoàn toàn không hợp với hành động đáng sợ được miêu tả trong sách.
Nhưng khi nghĩ lúc Yến Tử Hàn tỉnh rồi, Lâm Ngọc lập tức rùng mình một cái.
Đây là một ác ma hàng thật giá thật.
Lâm Ngọc chỉ hy vọng Yến Tử Hàn khỏi cần tỉnh lại.
Nhưng thời gian sẽ không bao giờ dừng lại.
Bởi vì sợ Yến Tử Hàn tỉnh nên Lâm Ngọc quyết một đêm không ngủ.
Không biết qua bao lâu, chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng động rất ồn ào.
Giống như có một đội quân nào đó xâm lấn phi thuyền này, tiếng súng và tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Cặp cánh lớn bao lấy giật vài cái, sau đó phạch một tiếng rụt về.
Yến Tử Hàn dậy rồi.
Lòng Lâm Ngọc bị treo lên cao trong giây lát, lông tơ trên người dựng cả lên.
Cậu cố ép cái mong muốn chạy trốn theo bản năng lại, cười nhìn Yến Tử Hàn.
Như thể cậu thật sự là một thằng ngu, một thằng ngu không có suy nghĩ làm nhục hắn.
Đôi mắt Yến Tử Hàn lại trở về với hình dáng hẹp dài thẳng đứng lạnh nhạt vốn có, một màu xanh xám.
Khi thấy Lâm Ngọc thì mặt hắn đỏ lên, nhưng ngay sau đó vẻ mặt đổi thành khó coi, đạp cậu xuống giường.
Cú đá này dù khiến Lâm Ngọc rất đau nhưng nếu dựa vào lực đá vốn có của Yến Tử Hàn tối hôm qua, thì gần như là vẫn chưa dùng lực quá mạnh.
Vì vậy việc bị đá xuống giường làm Lâm Ngọc rất an tâm, bởi vì Yến Tử Hàn trông như không có ý muốn giết hắn.
Tốt quá, tốt quá rồi …
Lâm Ngọc quỳ rạp trên đất không động đậy gì, cật lực hạ thấp sự tồn tại của mình.
Nghe tiếng chắc là Yến Tử Hàn đã nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa, sau đó mặc quần áo vào.
Không chờ bao lâu cửa lớn bị đóng kín đã bị mở ra một cách mạnh bạo.
“Nguyên soái!” Một người thân hình cao lớn với xương chân mày sâu, quỳ gối trên đất chờ hỏi tội, “Tôi tới chậm.”
Ngay sau đó người bên ngoài liền quỳ hết xuống đất.
Sắc mặt Yến Tử Hàn không mấy vui vẻ gì, gật đầu một cái thật lạnh nhạt, sau đó trực tiếp cất bước rời khỏi phòng, không nhìn xem Lâm Ngọc một lần nào nữa.
Người đang quỳ trên sàn kia nhìn thấy Lâm Ngọc có hơi giật mình.
Nhưng Yến Tử Hàn chỉ nói một câu lạnh lùng: “Đi.”
“Dạ.” Người nọ liền nghe theo đi ra ngoài.
Lâm Ngọc thở một hơi nhẹ nhõm, vội vàng bò dậy ý cũng muốn đi khỏi phòng.
Nhưng vừa ra ngoài, cậu liền nghe tiếng cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra rất mạnh, giây tiếp theo một phát đạn ghim thẳng vào đầu một người, người đó ngã va vào tường rồi gục xuống đất, sàn đầy máu.
Chân Lâm Ngọc mềm nhũn rồi rụt về phòng.
Quá đáng sợ!
Bên ngoài vẫn đang truyền đến tiếng súng vang vọng và tiếng kêu thảm thiết, Yến Tử Hàn rõ ràng muốn giết bọn người dám bẫy hắn.
Quả là tác phong của Yến Tử Hàn.
Lâm Ngọc vẫn luôn trốn trong phòng không dám đi ra ngoài, chỉ hy vọng Yến Tử Hàn có thể quên cậu, mãi đến khi cả căn phòng xuất hiện màu hồng của chuông cảnh báo.
Đột nhiên Lâm Ngọc ý thức được Yến Tử Hàn đang tính giết hết người trong phi thuyền này.
Không được, cậu không thể ở lại nơi này nữa.
Lâm Ngọc cắn răng thật mạnh lấy hết can đảm chạy ra hành lang.
Chạy chưa được mấy bước thì đụng phải một đội đang đi đến.
Những người này đều là chủng tộc ngoài hành tinh, nhìn không giống nhau, trong đó có một người không chút do dự chỉa thẳng thương về phía cậu, nhưng người dẫn đầu lại đè vũ khí của anh ta xuống.
Người dẫn đầu đó nhìn bên ngoài giống con người, chẳng qua da là màu xanh tóc màu trắng, nhìn cũng không khó coi lắm.
Lâm Ngọc chú ý tới đôi mắt màu vàng của anh ta khá giống mình.
Điều đầu tiên người da xanh làm khi nhìn Lâm Ngọc là sờ mũi mình, hơi kinh ngạc.
Lâm Ngọc thấy người da xanh không có ý xấu nên cười cảm kích với anh ta.
Người nọ bỗng ngây người ra.
Sau đó anh ta đi tới nói với Lâm Ngọc gì đó nhưng bởi vì là ngôn ngữ Tinh tế nên Lâm Ngọc nghe không hiểu gì.
Anh ta cúi người ngửi Lâm Ngọc một chút thì vẻ mặt trở nên kỳ lạ, sau đó nói với bạn mấy câu rồi dẫn Lâm Ngọc đi.
Lâm Ngọc đi theo anh ta, cẩn thận đi qua từng cái hành lang, tự hỏi không ngừng trong đầu rằng làm cách nào để trà trộn vào quân đoàn của Yến Tử Hàn trên tinh hạm, nhằm giữ cái mạng lắm chông gai này của mình.
Rất nhanh sau đó người da xanh đã dẫn cậu đến một nơi rất rộng.
Rất nhiều phi thuyền loại nhỏ đều dừng lại ở đây.
Bọn họ rõ ràng đang chuẩn bị rút lui.
Lâm Ngọc lia mắt một cái liền thấy Yến Tử Hàn.
Hắn mặc bộ đồ quân trang bó sát màu đen, thân mình thẳng như dao đứng ở đó.
Vây xung quanh là một đám người, những người ngoài hành tinh đó đa số đều cao lớn hơn hắn, vậy mà họ lại cúi đầu cung kính nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng đang trong tư thế chờ lệnh.
Trước mặt người khác Yến Tử Hàn gần như là không có biểu cảm gì, khi hắn giương mắt lên thấy Lâm Ngọc thì mặt nhìn tệ thấy rõ.
Lông tơ trên người Lâm Ngọc lại dựng lên.
Quả nhiên người da xanh này không giết mình là vì không dám làm khi chưa có lệnh của Yến Tử Hàn, nên mới dẫn cậu đi.
Yến Tử Hàn ở quân đoàn của hắn là thần chí cao.
Lâm Ngọc cảm thấy giây tiếp theo Yến Tử Hàn sẽ hạ lệnh bỏ cậu ở đây hoặc là giết luôn.
Sợ hãi khiến não Lâm Ngọc trống rỗng.
Lúc này cậu như đã hình thành một thói quen cho thân thể, lập tức vừa cười vừa chạy về hướng Yến Tử Hàn, muốn ôm lấy hắn.
Như thể cậu thật sự thực thích Yến Tử Hàn, đơn thuần muốn ở bên hắn.
Vẻ mặt Yến Tử Hàn hơi đổi, không cho Lâm Ngọc cơ hội đụng vào mình.
Nghiêng người một cái làm Lâm Ngọc ngã trên đất.
Thế còn chưa đủ, hắn thậm chí còn lui ra phía sau vài bước che mũi lại, cả người lạnh như băng sương, trầm giọng nói một câu gì đó.
Người da xanh kia lập tức kéo Lâm Ngọc đi.
Lâm Ngọc cho rằng Yến Tử Hàn muốn bỏ cậu lại đây chờ chết nên liều mạng giãy giụa nhìn về phía Yến Tử Hàn van xin, mà không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của đám người xung quanh.
Người da xanh kia thấy Lâm Ngọc giãy giụa quá mạnh nhưng lại không nỡ đánh ngất, nên chỉ có thể ôm cả thân Lâm Ngọc vào lòng.
Yến Tử Hàn nhìn thoáng qua, mày nhăn chặt hơn, đi lại kéo cổ áo Lâm Ngọc bắt cậu lại đây.
Lâm Ngọc vui mừng khôn xiết, xoay người liền ôm lấy hắn.
Yến Tử Hàn chửi một câu, giống như bị phỏng mà đẩy cậu ra, gân xanh nở đầy trán, sau đó túm lấy cậu một cách thô bạo rồi đẩy mạnh vào một khoang phi hành, rầm một tiếng đóng lại.
Yến Tử Hàn muốn mang cậu đi sao?
Tim Lâm Ngọc rơi tỏm xuống đất, như mất sức lực mà ngồi liệt dưới sàn.
Người da xanh kia thấy Nguyên soái quay đầu nhìn mình một cái thì cung kính cúi đầu.
Chờ nguyên soái lên phi thuyền rồi anh ta hắn mới cẩn thận ngửi tay mình.
Người đẹp đó … từ đâu ra vậy?
Thơm quá đi.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Phóng viên: Xin hỏi cậu làm sao có thể sống sót từ trong tay Yến Tử Hàn?
Lâm Ngọc: … chắc là, ý chí sống còn …?
Yến Tử Hàn: ….
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
78 chương
6 chương
60 chương
11 chương
25 chương