Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 97: Phản bội thiên địa
Lãnh Vô Cực gật đầu. Chỉ thấy ông lão Thiên Toán tộc hít một hơi sâu, như lấy hết sức lực ra để làm một hành động điên cuồng.
Đột nhiên ông lão xoay người nhìn về phía pho tượng khổng lồ. Pho tượng này là thứ mà tại thời đại thượng cổ Thiên Hoang, Thiên Toán tộc bọn họ đã thờ phụ.
Thiên Toán tộc vụng trộm thiên cơ, có thiên phú thấu thị quá khứ vị lai, vậy nên bọn họ thờ phụng chính là thiên địa để không đón nhận sự trừng phạt.
Sở dĩ Thiên Toán tộc rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay là bởi năm xưa, trước thời điểm Thiên Toán tộc bị thiên địa hạ xuống lời nguyên, Thiên Toán tộc năm đó đã xuất hiện một vị tuyệt thế kỳ tài.
Sự chiêm nghiệm tính toán của người này vô cùng siêu phàm, trong một lần vị thiên tài này nhìn thấy viễn cảnh thiên địa bị hủy diệt bởi một người. Vì muốn ngăn cản viễn cảnh đó xảy â, y đã dùng năng lực của mình để quay về quá khứ để tìm hiểu xem rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì mà kẻ đó lại phá hủy thiên địa này.
Nhưng không ngờ hắn lại bị thứ mà Thiên Toán tộc bọn hắn thờ phụng phản phệ lại, đem gieo xuống lời nguyền, phàm là những người có huyết thống Thiên Toán tộc đều không thể tránh khỏi lời nguyền này.
Sau khi trở về thực tại, thiên tài của Thiên Toán tộc phát hiện toàn tộc của mình gần như tuyệt diệt, mà chính bản thân y cũng không còn sống được bao lâu, sinh mệnh cạn kiệt, không thể nào nói cho thiên hạ biết việc mình đã nhìn thấy.
Mà cho dù sinh mệnh của y không cạn kiệt đi nữa, thiên địa cũng sẽ tuyệt đối không cho phép hắn nói ra chuyện này. Vì lưu lại một tia huyết mạch, hy vọng một ngày nào đó Thiên Toán tộc sẽ hóa giải lời nguyền ngày, vị thiên tài kia cùng với toàn bộ Thiên Toán tộc hy sinh toàn bộ sinh mệnh, dùng một loại bí thuật chuyển giao toàn bộ sinh mệnh đó cho một đứa trẻ, dưới lực lượng của bí thuật mà thoát khỏi sự truy lùng của thiên địa.
Đứa trẻ đó chính là ông lão Huyền Minh này. Vô số năm qua, ông lão vẫn tiếp tục thờ phụng thiên địa, bởi chỉ có thờ phụng thiên địa thì mới được thấu thị thiên cơ.
Nhưng bây giờ, bởi vì sứ mạng giải phóng bộ lạc khỏi lời nguyền đó, hôm nay ông lão sẽ làm ra một hành động kinh thiên nhất mà từ khi Thiên Toán tộc tồn tại chưa một ai dám làm, ngay cả tuyệt thế thiên tài của Thiên Toán tộc năm đó cũng không dám, đó chính là phản bội thiên địa.
Ông lão dùng hai nắm đấm của mình, trong sự điên cuồng đấm vào pho tượng khổng lồ, mỗi lần xuất quyền là một lần thống khổ, sự đau đớn này xuất phát từ sâu thẳm linh hồn, một nỗi giày vò đau khổ không gì tả nổi, phảng phất như linh hồn từ từ bị dập nát đi.
Nhìn ông lão rất gầy gò ốm yếu, sinh mệnh gần như đã tan biến, một ngọn đèn dầu nhỏ bé sắp sửa tiêu tan, nhưng bằng một ý chí cầu sinh mãnh liệt, cuối cùng pho tượng mà Thiên Toán tộc thờ phụng đã sụp đổ.
Khoảng khắc pho tượng sụp đổ, bên ngoài mây đen phủ kín bầu trời, phảng phất như thiên địa đang nổi giận vì bị mạo phạm. Ai nấy đều giật mình sợ hãi, dù cuộc chiến đang diễn ra cũng không thể không tạm thời đình chỉ.
Suy cho cùng, sức mạnh của thiên địa vẫn rất kinh khủng, không một ai có thể thừa nhận nổi lực lượng vô biên này. Trước thiên đạo chỉ có thể thuần phục, không thể phản kháng.
Nhưng ông lão Thiên Toán tộc dám phản kháng, dám đắc tội thiên địa, và kết cục ông lão phải đón nhận đó là thần hồn câu diệt, vĩnh kiếp không thể luân hồi.
Khi bức tượng sụp đổ thì bên trong lộ ra một khối vật chất màu đen, nhìn giống như một đoạn xương cốt, từ đoạn xương cốt này tỏa ra một loại u mang kỳ dị cùng lực lượng kinh hồn.
Dù hơi thở đã tàn, đôi mắt không còn tia linh tính nào, nhưng chẳng biết sức mạnh từ đâu ra, ông lão cầm lấy đoạn xương cốt bên trong pho tượng, cầm nó cắm xuống đất. Sau đó ông lão quỳ xuống trước đoạn xương cốt lạy ba lạy.
Chưa dừng lại đó, bỗng tay phải ông lão đưa lên đỉnh đầu, tay trái hướng về trái tim. Trong sự bi thương tột cùng, nước mắt hóa thành huyết lệ của Lãnh Vô Cực, đôi mắt nhìn ông lão móc ra bộ não cùng trái tim rồi giơ về phía đoạn xương cốt.
Ông lão vẫn đang quỳ, cong lưng cuối mặt, như một hành động cầu xin sự tha thứ. Khi đã hoàn thành xong tất cả thì linh hồn đang giãy dụa của ông lão dần dần tan biến đi. Sinh mệnh đã tận, ông lão thực sự đã chết.
Lãnh Vô Cực tận mắt chứng kiến tất cả, sự bi thương này khiến Lãnh Vô Cực như muốn điên lên, tâm trí hắn hoảng loạn căng thẳng cùng cực, thậm chí còn muốn tự sát để giải thoát khỏi sự đau đớn giày vò tinh thần này.
Nhưng bằng ý chí của mình, Lãnh Vô Cực vẫn cố gắng chịu đựng.
Cũng giống như ông lão, hắn quỳ trước đoạn xương cốt màu đen, bái lạy ba lạy, rồi sau đó hướng về phía ông lão, tiếp tục lạy ba lạy.
Làm xong tất cả, Lãnh Vô Cực mới lấy đi đoạn xương cốt. Khi bàn tay chạm vào đoạn xương cốt, một hơi thở hủy diệt tràn ngập trong tâm trí hắn, nhưng có lẽ ông lão Thiên Toán tộc đã lường trước được việc này, từ trong đại não Lãnh Vô Cực truyền ra một lực lượng tinh thần giúp Lãnh Vô Cực không bị hơi thở hủy diệt của đoạn xương cốt làm ảnh hưởng.
Tiếp nhận đoạn xương cốt, Lãnh Vô Cực làm giống y hệt ông lão, hắn mở ra một cái khe hở không gian, đem đoạn xương cốt giấu vào trong đó.
Hắn lại nhìn ông lão thêm một lần nữa, giọng nói bi thương không thể kìm chế:
- Thiên Cơ xin thề nhất định sẽ giải phóng Thiên Toán tộc khỏi lời nguyền, không để cho người thất vọng.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********** Ảnh Nguyệt sơn trang
Đại chiến đã diễn ra khắp nơi, khắp nơi xác người nằm xuống, khung cảnh thật bi ai vô cùng.
Lâm Ngân dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, so với những nơi khác khốc liệt không hề kém. Đã có gần cả ngàn người nằm xuống, mùi máu tanh bay lan khắp không gian.
Có mấy con suối chảy quanh Lâm Ngân màu nước đã chuyển sang đỏ, trông vô cùng kinh dị.
Không khí căng thẳng bao trùm, sự tĩnh lặng như đang chuẩn bị cho một đợt sóng ngầm khủng bố.
- Cảm giác bất ổn ngày càng rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Ngồi trên một gốc đại thụ đã úa tàn xơ xác, Kha Thiên Lạc ánh mắt nhìn về xa xăm với gương mặt lạnh lùng lãnh huyết.
Bên cạnh hắn không có một ai, Ti Mệnh, Cổ Thái hay Tang Tương, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình. Kha Thiên Lạc phụ trách tây bắc Lâm Ngân, kẻ mà hắn đối diện chính là Sở Hồng Phi, một trong những kẻ có cái đầu giá trị nhất được Phong Tuyết bộ lạc treo thưởng.
Vốn dĩ theo kế hoạch của hắn thì Cổ Thái sẽ là người đối phó với Sở Hồng Phi, nhưng đột nhiên nửa tháng trước lại xuất hiện kẻ khác, kẻ đó tên là Hỏa Dung.
Cổ Thái dường như có ân oán gì đó với Hỏa Dung, hắn liền rời bỏ vị trí này, Kha Thiên Lạc đành phải bất đắc dĩ phải đến nơi đây để phòng thủ.
Còn Ti Mệnh và Tang Tương thì phụ trách khu phía nam, kẻ địch của hai người họ cũng rất đối phó. Nhưng Ti Mệnh bằng trí tuệ cùng thực lực, không ngờ lại có thể đẩy lui được kẻ địch. Nếu không có gì bất thường thì nửa tháng nửa sẽ đuổi được kẻ địch khỏi khu phía nam.
Kha Thiên Lạc bỗng đứng dậy, giọng nói lạnh băng nói:
- Truyền lệnh xuống, rút quân về một trăm trượng, co cụm phòng thủ, đợi ta trở về.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
419 chương
53 chương
501 chương
96 chương
145 chương