Quyển 1: Ti Mệnh Chương 49: Chiếc cốc vỡ nát Nạp Đa ánh mắt quái dị nhìn thanh niên trước mặt, không nhịn được liền hỏi. Ti Mệnh gật gật đầu, đáp: - Đệ thấy cái gọi là trận pháp này rất thú vị. Nếu như có thể học được, biết đâu lại kiếm ra được một mớ tiền thì sao, sau này khỏi cần phải lo cái ăn cái mặc nữa. Vả lại, đệ còn có mục đích riêng nữa. - Ài, ta nói này tiểu đệ, trong số những chức nghiệp mà ta biết, trận đạo chính là một trong những chức nghiệp cực kỳ khó khăn chỉ đứng sau Dược sư mà thôi. Nghiên cứu trận đạo cực kỳ hao tổn về tinh thần, bởi vì sự sắp xếp, dẫn động cực kỳ khó khăn, lại phải tốn rất nhiều tiền để mua tài liệu nữa. Thành thì không nói, nhưng sai sót một cái là mất cả chì lẫn chài. Tiểu đệ, nếu như ngươi thiếu tiền thì sau này đi theo đại ca học săn bắn, tuy hơi nguy hiểm nhưng vẫn có thể sống sót qua ngày. - Đa tạ ý tốt của Nạp đại ca, nhưng đệ quyết định rồi, đệ nhất định phải trở thành một Trận Đạo sư. Nạp Đa hết lời khuyên nhủ Ti Mệnh, nói hết lời để hắn thay đổi suy nghĩ. Nhưng tiếc là Ti Mệnh sau khi nghe được sự lợi hại của Trận Đạo sư thì dù có đánh chết hắn cũng không chịu từ bỏ, may ra có A Công đứng ra thì còn có thể. Điểm cứng đầu này, hắn cực kỳ giống với Kha Thiên Lạc và Tang Tương, một khi đã quyết thì phải làm đến cùng. Vả lại, nếu không phải nhờ tính cách cứng đầu không chịu buông bỏ, có lẽ bây giờ hắn đã không có mặt ở Thanh Phong trấn, không đứng cùng với Nạp Đa rồi. Nhớ lại hồi nhỏ, hắn theo Tang đại phu học tập để có thể trở thành Dược sư. Để có thể trở thành một Dược sư, dù ở mức độ bình thường thì trong đầu phải chứa một lượng kiến thức về thảo dược, thành phần, cách sử dụng… cực kỳ khổng lồ. Còn có tại Phong Tuyết bộ lạc được lĩnh ngộ Đạo Thần Điển nữa, nếu không phải tính cách không chịu buông bỏ, hắn há có thể lột xác linh thức, cứu nguy Tang Tương một mạng được. Tất cả đều là nhờ tính cách này cả. Đạo Thần Điển khó là vậy mà Ti Mệnh còn hiểu được, hắn không tin trở thành một Trận Đạo sư có thể làm khó được hắn. Nhìn biểu cảm cực kỳ quyết tâm, Nạp Đa chỉ biết lắc đầu thở dài. - Tên tiểu tử này, sau này có táng gia bại sản thì đừng có trách lão đại này không cảnh báo trước đó. - Hì hì, đệ sao dám trách đại ca được. Ti Mệnh gương mặt trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, miệng cảm tạ Nạp Đa không ngớt. - Được rồi, giờ trời cũng đã xế chiều, đợi sáng mai đại ca dẫn ngươi đi. Còn bây giờ ta phải đi đổi con hưu này kiếm ít tiền sống qua đêm nay đã. Nói rồi, Nạp Đa dẫn theo Ti Mệnh đến một cửa hàng. Dường như cửa hàng này đã quá quen với Nạp Đa, ngay khi nhìn thấy hắn thì chưởng quầy chạy ra xem con thi thể con hưu, một lúc sau thì đưa cho Nạp Đa sáu hoang tệ. - Chỉ có sáu hoang tệ thôi à. Mà thôi, cũng đủ một bữa tối rồi. Chẳng biết mấy tên kia làm ăn ra sao nữa. Sau khi trao đổi với ông chủ cửa hàng đó, Nạp Đa lại dẫn Ti Mệnh đi dạo một vòng, giới thiệu cho hắn vài địa điểm, đồng thời mua một tí rượu và thức ăn rồi cùng nhau hướng về phía tây mà đi. - Nạp đại ca, đại ca nói mấy tên kia mà huynh nói là ai thế? Trên đường đi, Ti Mệnh buộc miệng hỏi. - À, mấy tên đó là đồng hương với đại ca. Tính cách bọn chúng cũng không tệ, một lát nữa ta sẽ giới thiệu. Ồ, đến nơi rồi. Kia là chỗ ở hiện tại của đại ca. Trước mặt Ti Mệnh và Nạp Đa là một căn nhà gỗ đơn sơ, nếu không muốn nói là khá nát. Ngôi nhà nằm ngoài phạm vi trận pháp bảo vệ Thanh Phong trấn, mà Nạp Đa lại là một thợ săn, thế nên ở đây cũng coi như thích hợp. - Nhà hơi lụp xụp chút xíu, đệ đừng cười nhé. - Có chỗ ở là tốt rồi. Cơ mà nếu gặp được đại ca sớm một chút thì đệ không tốn năm hoang tệ để đổi thứ này rồi. Gương mặt của hắn có chút ủ rủ, lấy từ bên hông ra một tấm thẻ đá. Tấm thẻ này chính là thẻ thông hành mà phụ trách đã giao cho hắn. - Chết tiệt. Thì ra đệ là đại gia à. Nạp Đa nhìn tấm thẻ bài, không nhịn được chửi tục một câu. Tuy nói Ti Mệnh số lượng hoang tệ có hạng, dùng năm hoang tệ này để đổi lấy thẻ thông hành thì cũng có chút tiếc nuối, nhưng phản ứng thì không đến nỗi giống như Nạp Đa này. - Năm hoang tệ, là năm hoang tệ đấy, nó đổi được tới mười vò rượu mà đại ca yêu thích đấy. Ti Mệnh, đệ đúng là lãng phí tiền bạc. - Đệ lần đầu đến đây nên không biết. Ha ha… Đối với phản ứng dữ dội của Nạp Đan, Ti Mệnh giật mình, sau đó thì không khỏi có chút buồn cười. - Sau này tuyệt đối không được phung phí nữa đấy. Để ngày mai ta dẫn đệ đi đổi thẻ thông hành khác, lấy lại số hoang tệ này mới được. - Cũng không cần thiết đâu đại ca, ngộ nhỡ đệ có việc bất ngờ cần vào lại Thanh Phong trấn thì đỡ mất công làm phiền đại ca. - Tiểu đệ à, đệ không cần tiền nhưng ta cần. Không bàn cãi gì hết, mai cứ theo ý đại ca mà làm. Năm hoang tệ, trời ơi năm hoang tệ của ta… Nạp Đa cứ liên tục lẩm bẩm về năm hoang tệ đó bên tai Ti Mệnh, khiến cho hắn chỉ biết cười khổ. Bỗng từ đằng xa, một giọng nói truyền cảm dễ nghe vang tới: - Lão đầu trọc, hôm nay làm ăn khấm khá chứ? Dưới ánh tà dương ảm đạm, một bóng hình yêu kiều từ trong căn nhà bước ra. Đó là một mỹ phụ tuổi chừng ba mươi, tuy mặc quần áo đơn sơ giản dị, nhưng dáng người lại cực kỳ gợi cảm, vòng nào ra vòng đó. Gương mặt mỹ phụ tuy không quá mức xinh đẹp, tuy nhiên ánh mắt phong tình dị thường, bờ môi đỏ mọng nở nụ cười nóng bỏng, khiến cho người nhìn thần hồn điên đảo. - Bộ đầu trọc ăn hết của cha ngươi hả mụ mông nhọn. - Tên trọc dâm tặc, nói ai mông nhọn. Có tin lão thân cho ngươi vừa trọc vừa hói không hả? - Bộ lão tử sợ mụ chắc. Lão tử thề nhất định phải gọt bớt cái mông của mụ cho bớt nhọn lại. Hắc hắc… Nạp Đa và mỹ phụ giống như lửa với nước, mới câu trước câu sau đã cãi nhau ì xèo, Ti Mệnh ở một bên chỉ biết đứng như trời trồng, không dám hó hé nửa lời. Mỹ phụ hừ lạnh một tiếng, đanh chua nói: - Không cãi nhau với lão trọc ngươi nữa. À mà cậu trai đẹp này là ai thế? Lúc này liếc mắt qua, mỹ phụ mới để ý đến Ti Mệnh. Nạp Đa kéo Ti Mệnh lại, liền giới thiệu với mỹ phụ: - Tên của hắn là Ti Mệnh, mới bị lão tử hốt về ban chiều. Rồi sau đó Nạp Đa mới nhìn Ti Mệnh, nói tiếp: - Mụ ta là Liễu Thanh Khuê, đồng hương của đại ca. Sau này có nhìn thấy mụ thì cứ gọi là mụ mông nhọn là được, đừng khách sáo làm gì. Cẩn thận túi tiền đấy, không thì mất lúc nào chẳng biết. - Lão đầu trọc, lão thân bẻ cổ ngươi bây giờ. Bị nói xấu ngay trước mặt, Liễu Thanh Khuê trừng mắt hù dọa, chỉ là Nạp Đa đối với sự hù dọa này chẳng những không sợ mà còn lấy làm thích thú nữa. Mà có lẽ đã quá quen với tính cách này của lão, Liễu Thanh Khuê hừ lạnh một tiếng. Sau đó chuyển sang nhìn Ti Mệnh, thái độ liền biến đổi một cách chóng mặt. - Ti Mệnh tiểu đệ, đừng nghe lão trọc đó nói bậy. Về sau cứ gọi tỷ là Thanh Khuê tỷ. Vào trong thôi, đợi mấy tên kia về thì cơm nước luôn. - Đa tạ Thanh Khuê tỷ. Theo như cảm nhận của Ti Mệnh thì mỹ phụ tên Liễu Thanh Khuê này tính tình rất tốt, chỉ mới tiếp xúc một lần mà liền tạo cho hắn một cảm giác thân quen. Loại cảm giác này chỉ khi hắn tiếp xúc với A Công mới có. - Tiểu đệ, đi thôi. Còn con lừa này để đại ca nhốt nó vào chuồng. Hắc hắc, sau này ngộ nhỡ có hết mồi nhậu thì đem nó ra dùng. Thấy hắn đứng như trời trồng, Nạp Đa liền vỗ lưng hắn một cái để cho hắn hoàn hồn trở lại, sau đó thuận tay giật lấy dây cương. Không hiểu quỷ thần gì xuôi khiến, một chiếc cốc làm bằng đất sét bên trong túi rơi ra. Vị trí rơi lại đúng vào một hòn đá nhô lên giữa đường khiến cho chiếc cốc ấy vỡ tan thành nhiều mảnh. - A… Ti Mệnh, đại ca xin lỗi. - Tay chân lúc nào cũng lóng ngóng, đúng là vô tích sự. Liễu Thanh Khuê trừng mắt, giọng điệu khó chịu khẽ quát Nạp Đa một câu. Nếu như lúc khác, với tính cách của Nạp Đa tuyệt đối sẽ không dễ dàng gì bị nàng ta mắng. Nhưng lần này là hắn sai, khiến cho đồ vật của Ti Mệnh hư hỏng, thế nên hắn không dám đáp lại. Ti Mệnh nhìn vào chiếc cốc màu nâu kia. Hắn nhớ chiếc cốc này hồi nhỏ hắn đã bỏ ra một ngày trời để làm tặng A Công uống trà. Hắn còn nhớ, khi nhận món quà này, A Công đã rất nâng niu nó, thậm chí không nỡ đem nó ra dùng. Không ngờ A Công lại để món quà tinh thần này đem trả lại cho hắn. Và thậm chí nó còn vỡ nát thành từng mảnh nhỏ nữa. Ngay lập tức, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Một cơn nhói đau đâm thẳng vào tim, khiến cho tinh thần như muốn sụp đổ vậy, cứ như cơn đau nhói này đang báo hiệu cho hắn biết, hắn vừa mới mất đi một người thân quan trọng nhất trong cuộc đời hắn vậy. Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt Ti Mệnh đã đỏ ửng lên, có lẽ là ngay thời điểm chiếc cốc ấy tan vỡ. Bao nhiêu hình ảnh của A Công chợt ùa về chỉ trong một khoẳng khắc duy nhất. Gương mặt của A Công, nụ cười hiền từ mỗi lần trông thấy hắn, hay đôi lúc trở nên nghiêm nghị dạy hắn cách sống… những hình ảnh khắc cốt ghi tâm ấy, nó khiến cho con tim hắn muốn chảy máu. Hai mắt ngấn lệ, không kìm được nữa mà lăn xuống đôi gò má gầy guộc tái nhợt. - A Công…