Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Chương 316
- Kinh Lôi Kiếm Quyết, Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, cư nhiên Chu Kình sư huynh chỉ mất vỏn vẹn mười năm đã lĩnh ngộ đến đại thành. Nếu như mấy lão bất tử biết được, không biết gương mặt biểu cảm như thế nào đây, ha ha ha…
- Ta thấy lần dẫn đầu Thiên Kiếm Tông năm nay, chỉ có Chu Kình sư huynh mới thích hợp. Còn tên Dương Thiên Quân kia, nếu không phải dược vào Tần lão thực lực cao thâm khó lường thì làm gì có tư cách so sánh với Chu Kình sư huynh được chứ.
Gã thanh niên này chính là Chu Kình, một trong những nội môn đệ tử thực lực vô cùng mạnh. Không những thực lực cao thâm, mà bản thân Chu Kình lại là trưởng lão Thiên Hội nội môn.
Nói về chức tước, Chu Kình và Trương Vĩ đều cùng chức tước trưởng lão, nhưng sự khác biệt chẳng khác nào trời với đất cả.
Nếu Chu Kình muốn, một cái ý niệm cũng đủ khiến Trương Vĩ từ trưởng lão rớt thẳng xuống một đệ tử bình thường mà không gặp bất kỳ ý kiến nào.
Nghe ba gã huynh đệ ngữ điệu nịnh nọt, Chu Kình gương mặt cười thống khoái:
- Ha ha, nói đúng lắm. Dương tiểu tử đó, nói trắng ra chỉ là một con rùa đen chỉ biết rút cổ trên Vấn Kiếm Phong. Trước đây ta đã vài lần đánh tiếng muốn thách đấu hắn, nhưng đáng tiếc Dương tiểu tử đó luôn viện lí do từ chối.
Chu Kình cầm ly rượu rót đầy lên uốn cạn một hơi, khè một tiếng rồi thở dài nói.
- Ha ha, đến khi Đằng Long Chiến bắt đầu, Thiên Kiếm Tông liền sẽ biết ai mới chính là tuyệt đại thiên kiêu, là cường giả trụ cột tương lai ngay ấy mà.
- Nói hay lắm, nào, cạn…
Đúng lúc này, ở bên ngoài bỗng nhiên có một gã đàn ông vẻ ngoài nhìn khoảng ba mươi tuổi chạy vào với bộ dạng hớt hải.
- Bái kiến Chu trưởng lão, ngoại môn bên ngoài có người truyền tin tức về.
- Hừ, không phải chỉ là phế vật rác rưởi ngoại môn thôi sao. Việc gì lại chạy đến đây? Mau cút ra chỗ khác.
Một trong ba gã thanh niên ngồi cùng bàn với Chu Kình thái độ tức giận, tay đập bàn tạo thành một tiếng vang khiến cho những nữ đệ tử giật mình run sợ.
- Đừng sợ, tiểu mỹ nhân.
Thấy vậy, Chu Kình gương mặt cười nhạt, ánh mắt gian trá đá lông nheo với các nàng, hai bàn tay đồng thời ôm trọn hai cô gái dung mạo tươi đẹp nhất, dáng người lồi lõm nóng bỏng nhất kéo vào sát người mình.
- Cổ Phạn, đừng làm các nàng ấy sợ chứ. Ngươi làm vậy ta đây cũng mất hứng nói chi đến các sư muội mềm yếu này.
Một gã đệ tử khác nhìn Cổ Phạn đánh tiếng, đương nhiên cánh tay dâm dục vẫn không quên xoa bóp uốn nắn cặp mông căng tròn trắng trẻo ẩn ẩn đằng sau bộ y phục mỏng tanh.
Cổ Phạn hừ lạnh một tiếng, sau đó lại quay sang hỏi gã đàn ông vừa mới hớt hải chạy vào:
- Ngươi còn ở đây làm gì? Nhân lúc tâm trạng lão tử còn tốt thì lăn đi mau.
- Nhưng tin tức truyền về nói rằng nhất định phải truyền đạt cho Chu trưởng lão.
- Chết tiệt, hổ không phát uy, ngươi cho là mèo bệnh à.
Cổ Phạn tức giận, mình đường đường là một thành viên chức trách tại Thiên Hội nội môn phi thường cao, cư nhiên lại bị một gã đệ tử tạp dịch Thiên Hồi kháng lệnh không nghe.
Có điều, Cổ Phạn còn chưa kịp phát uy thì Chu Kình đã lên tiếng ngăn lại:
- Cổ Phạn, hạ hỏa đi.
Chủu Kình đã lên tiếng, Cổ Phạn dĩ nhiên không dám trái lệnh bèn ngồi xuống chỗ của mình, bất quá ánh mắt sắc lạnh trừng mắt nhìn gã đàn ông kia, như thể đã ghim hắn vào danh sách đen của mình rồi.
- Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói. Nhưng nếu tin tức thật sự không quan trọng, ngươi hẳn biết hậu quả thế nào rồi chứ?
Chu Kình hiểu tính khí Cổ Phạn, nhưng mà hắn cũng chẳng bận tâm lắm, sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn gã đàn ông đang quỳ dưới đất kia, giọng nói nhàn nhạt lãnh đạm, thế nhưng gã đệ tử tạp dịch kia có cảm giác như đang đối diện với một con độc xà.
Không khí rất mát mẻ thông thoáng, nhưng không hiểu sao đối với bản thân gã ta lại giống như bị nhốt vào một cái hầm băng, gương mặt thoáng chốc tái nhợt.
- Bình tĩnh, ta không ăn thịt ngươi đâu mà sợ. Nói đi.
Thấy hắn ta sợ sệt đến nỗi không thể mở miệng, Chu Kình lắc đầu cười, đồng thời vận chuyển nguyên lực giúp cho gã ta lấy lại bình tĩnh.
Chỉ thấy hắn hô hấp vài nhịp, tuy nhiên ánh mắt sợ hãi còn đó, sau đó mới báo cáo:
- Bẩm Chu trưởng lão, một nội môn đệ tử đang thực hiện nhiệm vụ chấp sự Nhiệm Vụ Đường tại ngoại môn, tên là Hứa Tam truyền tin tức về nói rằng gã ngoại môn đệ tử Tinh Hồn đã xuất đầu lộ diện.
Chu Kình vừa cầm ly rượu vừa uống thưởng thức, bỗng nhiên nghe thấy hai chữ Tinh Hồn thì liền ngồi bật dậy, khiến cho nước rượu trong ly đổ ra ngoài, ướt vào y phục của nữ đệ tử ngồi bên phải hắn. Vốn nàng ta đã ăn mặc mỏng tang rồi, nước rượu rơi vào làm cho lớp áo bên ngoài dính sát vào da thịt, nửa ẩn nửa hiện một cỗ phong tình dụ hoặc khó tả.
Bất quá, Chu Kình lại chẳng có tâm trí bận tâm thưởng thức cái hình ảnh nhu tình đó.
- Tinh Hồn? Nghe hơi quen tai, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Nghe xong báo cáo, Cổ Phạn mặc dù không bận tâm đến, nhưng dường như cái tên Tinh Hồn này trước đây đã từng để lại một chút ấn tượng, có điều có lẽ thời gian đã lâu nên nhất thời không nhớ ra.
- Tinh Hồn? Không lẽ là cái gã đáng kiếp đã kích sát Chu Văn Thành trên Sinh Tử Đài?
Một người khác ngồi đối diện với Cổ Phạn xoa cằm, trong đầu bất chợt lóe lên linh quan, sau đó thốt.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều bị hành động bất ngờ ngồi bật dậy của Chu Kình làm cho kinh động. Nhìn sắc mặt của Chu Kình tràn đầy sát tâm, mọi người liền biết hiện tại không nên tiếp tục mở miệng nói chuyện.
- Tinh Hồn? Con rùa đen này rốt cuộc cũng chịu hiện thân.
Cánh tay hơi gồng lên, dễ dàng chấn nát chiếc ly trong tay hành một đống sắt bỏ đi.
- Nói, con rùa đen đó hiện đang ở đâu?
- Bẩm Chu trưởng lão, gã Tinh Hồn đó vừa mới đến Nhiệm Vụ Đường, tiếp nhận nhiệm vụ tấn chức nội môn.
- Tấn chức nội môn?
Chu Kình nghe thấy thì hơi ngạc nhiên. Có lẽ hắn không nghĩ rằng, Tinh Hồn chỉ vừa mới xuất hiện trở lại đã tiếp nhận loại nhiệm vụ nguy hiểm này.
- Tu vi của hắn hiện tại như thế nào? Và tiếp nhận nhiệm vụ gì, trong tin tức có nói rõ không?
- Bẩm, hắn tiếp nhận nhiệm vụ thu thập Vạn Niên Băng Hoa ở Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Còn tu vi thì vừa mới ngưng tụ tiên phù không lâu.
- Tốt, cái này ban thưởng cho ngươi. Lui đi.
Chu Kình thuận tay ném một lọ thủy tinh cho gã đàn ông kia. Trông thấy chiếc bình này, gã đàn ông hai mắt rực sáng lên, vội cẩn thận chụp lấy, quỳ lại vái tạ Chu Kình cùng với ba người Cổ Phạn, sau đó rời khỏi chỗ này.
Buổi yến tiệc lúc này trở nên im ắng lạ thường, không có bất kỳ một tiếng động nào cả, ngay cả hít thở cũng không dám mạnh dạng.
- Chu sư huynh, huynh tính sẽ xử lí hắn như thế nào?
Một trong số ba người Cổ Phạn mở miệng lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:
- Tên rùa đen phế vật đó muốn tấn chức nội môn, nếu ta đoán không sai thì chắc đang muốn nhắm vào danh ngạch tham dự Đằng Long Chiến.
Trầm tư một lúc, Chu Kình mới ngẩn mặt lên nói. Người ngồi gần sát với Cổ Phạn, trên tay cầm một chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy:
- Không lẽ cứ như vậy để hắn tiến nhập nội môn?
- Hừ, nhiệm vụ tiến nhập nội môn hoàn thành dễ dàng vậy sao?
Cổ Phạn cười khinh thường.
- Tuy không dễ, nhưng không phải là không thực hiện được. Ai biết được, lỡ đâu hắn lại có sẵn Vạn Niên Băng Hoa trên người, hoặc là vô tình gặp được Vạn Niên Băng Hoa thì sao? Trên đời này, thực sự khó nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra lắm.
- Thượng Quan Dật nói phải đấy. Ta nghe nói thực lực của gã Tinh Hồn này rất mạnh, không những dễ dàng trảm sát Chu Văn Thành mà còn từng biến hộ pháp ngoại môn Kim Đồng Phúc thành phế nhân.
Người ngồi đối diện với Cổ Phạn gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Thượng Quan Dật.
- Hừ, là do Kim Đồng Phúc xem thường kẻ địch mới bị hắn ta thừa cơ đánh lén mà thôi.
- Cổ Phạn, đừng bao giờ đánh giá một cách chủ quan. Hắn đánh bại được Kim Đồng Phúc, không cần biết do Kim Đồng Phúc khinh thường đối phương hay là do Kim Đồng Phúc bị đánh lén, chỉ cần biết hắn chiến thắng Kim Đồng Phúc nghĩa là hắn rất có thực lực.
Thượng Quan Dật gương mặt biểu tình nghiêm túc nói.
- Không tranh cãi nữa. Ta đã có quyết định rồi.
Đúng lúc đó thì Chu Kình hít vào một hơi sâu, ánh mắt không che giấu sát khí.
- Con rùa đen phế vật này, thứ nhất giết biểu đệ Chu Văn Thành, thứ hai nhiều lần hạ thấp uy phong Thiên Hội, thế nên nhất định phải giết hắn. Thượng Quan Dật, chuyện này đệ thay ta làm được không?
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
221 chương
2 chương
134 chương
44 chương
98 chương