Tiêu Y Y sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy phía trước là một vườn hoa anh đào đang nở rộ ra, hương thơm nhàn nhạt dịu dàng chính là từ vườn hoa anh đào này khuếch tán ra, ẩn trong làn gió lan tỏa khắp không gian.  Từng cánh hoa phiêu dật rơi vào trong khoảng không, khung cảnh tuyệt đẹp khiến cho người ta nhớ mãi không quên. Chỉ thấy Tinh Hồn giơ bàn tay về phía trước, một vài cánh hoa anh đào vô tình đậu vào lòng bàn tay hắn.  - Hoa anh đào đã nở rộ… Tinh Hồn nhìn những cánh hoa anh đào vô tình lưu lại trên bàn tay hắn, đột ngột một cơn gió lại thổi qua, một lần nữa mang nhưng cánh hoa ấy bay đi. Phía đằng sau, Tiêu Y Y ngã khụy xuống đất, đôi mắt đỏ lên, những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống đôi gò má của nàng. Bên tai, giọng nói trầm lắng của Tinh Hồn vang lên: - Vẫn là hoa anh đào, nhưng nó không phải hoa anh đào năm đó.  Hắn nắm bàn tay lại, rồi sau đó thả lỏng bàn tay ra, chính giữa lòng bàn tay không còn lưu lại bất kỳ một cánh hoa nào nữa. Mà khu vườn hoa anh đào nở rộ tuyệt đẹp nên thơ phía trước, chỉ trong thoáng chốc khi mà cơn gió thổi qua thì đã chẳng còn lấy một bông hoa nào nữa. Dường như tất cả đều là ảo ảnh, đều đã tan biến theo hoài niệm mà Tinh Hồn vẫn luôn bám víu bấy lâu nay.  Nhắm mắt lại để hồi tưởng lại khuôn mặt với nụ cười tươi sáng tựa ánh mặt trời ấm áp ấy, mở mắt ra thì chỉ thấy một khung trời tăm tối.  “Quá khứ đẹp đẽ ấy, đã đến lúc buông bỏ.” Tinh Hồn nhìn khung trời tối tăm đột ngột xẹt qua một tia sáng, ngay sau đó vài giây là tiếng sấm nổ vang trời, nghe như tiếng gầm của thiên địa.  - Tiêu Y Y, cô đi đi.  Cơn mưa nặng hạt bất ngờ rơi xuống cả một khung trời rộng lớn, không gian trở thành một màu trắng xóa hư huyễn che khuất tầm mắt. Có hai bóng người đứng dưới cơn mưa, một kẻ ngồi bệch dưới đất lặng lẽ đứng dậy, nhìn đôi mắt của nàng đỏ ửng, tựa hồ đang khóc rất nhiều, chỉ là đã bị cơn mưa trắng bệch kia che dấu đi.  Còn người kia thì mang theo một sự cô độc xám xịt bước về phía trước, ngồi xuống đối đất nhìn về phía phía tây, nơi mặt trời chuẩn bị xuống núi nhưng đã bị đám mây khổng lồ trên bầu trời phủ kín. Mặc cho những giọt mưa nặng hạt rơi xối xả vào mặt, hắn vẫn lặng im chịu đựng.  Tại Vấn Kiếm Phong, Dương Thiên Quân ngẩn mặt nhìn lên trời cười lớn.  - Tinh Hồn ơi Tinh Hồn, rốt cuộc ngươi cũng đã thua ta, ha ha ha…  Dương Thiên Quân đã cảm nhận được sự kiên định của Tinh Hồn đã hoàn toàn sụp đổ, đã bị thần cổ của hắn ngự trị trong tâm, trở thành một hạt giống bị hắn nô dịch.  Nhưng ngay vừa lúc Dương Thiên Quân vui mừng thì một tiếng *thịch* thật lớn từ trong cơ thể bỗng vọng ra.  - Không… không thể nào? Dương Thiên Quân gương mặt đại biến, đôi mắt nổi lên gân đỏ chi chít.  - Khốn kiếp, Tinh Hồn, ngươi dám lừa ta… Dương Thiên Quân nội tâm tức giận hét lớn, bởi hắn cảm giác, thần cổ mà hắn lưu lại trên người Tiêu Y Y thời điểm phá vỡ sự kiêng định của Tinh Hồn chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, Đại Thiên Chi Tâm lại bị một cỗ lực lượng áp bức khủng bố, đang không ngừng bào mòn và xâm chiếm.  Đại Thiên Chi Tâm chính là chủ thể của tất cả thần cổ mà Dương Thiên Quân gieo xuống trong tâm của rất nhiều người, kể đến như Túy Kiếm, Hạng Hạo, Lôi Thần, Thượng Quan Lãnh… những thiên tài nổi bật tại Thiên Kiếm Tông, và còn rất nhiều người đang sinh hoạt ở nhiều nơi khác nữa, trong thời khắc chủ thể bị nguy hiểm thì thần cổ trong tâm của bọn họ cũng bị ảnh hưởng.  Cơn đau nhói như trái tim bị bóp nát, cảm giác đau đớn không gì sánh được khiến cho bọn họ mất đi sức lực, hai tay ôm ngực, thân thể ngã khụy xuống đất trong sự sững sờ của rất nhiều người.  - Hạng Hạo, huynh bị làm sao vậy? - Túy Kiếm sư huynh… - Lập tức truyền tin cho các vị trưởng lão đến xem tình hình của bọn họ. Người đâu, đem những người có dấu hiệu bất thường đến Linh Đan Phong ngay lập tức.  - Buổi thí luyện hôm nay hủy bỏ, tập trung đưa người bị thương cứu chữa.  - Triệu tập đường chủ Hình Kiếm Đường, mở rộng điều tra tìm hiểu nguyên nhân. Nhất định là có kẻ nào đó đã giở trò, tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát… - ……… Từ nội môn đến ngoại môn, từ các thiên tài xuất chúng đến những đệ tử tưởng chừng như bình thường đột ngột bị đột quỵ một cách bất thình lình, vô hình chung khiến cho Thiên Kiếm Tông một hồi loạn lạc.  Chỉ là bọn họ không biết, kỳ thực nguyên nhân chính là do tuyệt thế thiên tài bấy lâu nay họ vẫn luôn tôn sùng – Dương Thiên Quân gây ra.  - Tần lão, cứu ta… Đau đớn kịch liệt khiến cho gương mặt hắn ta trở nên bị biến dạng, Dương Thiên Quân lấy hết sức lực hét thảm một tiếng, rồi sau đó không thể chống lại cỗ lực lượng xâm thực kia, hắn ta hét lớn lên một tiếng.  Ngay lập tức, Tần lão xuất hiện ngay bên cạnh Dương Thiên Quân với biểu tình nghiêm trọng. Chỉ thấy Tần lão tiên lực trong cơ thể cuộn trào ra, bàn tay áp vào giữa lưng Dương Thiên Quân, điều động tiên lực giúp Dương Thiên Quân chống lại lực lượng xâm thực kia.  Lực lượng xâm thực mặc dù bá đạo, nhưng so với tu vi cao thâm khó dò của Tần lão chẳng khác gì đom đóm so với mặt trăng. Bên trong thần hải, khi mà Đại Thiên Chi Tâm bị bóng tối huyền bí tà dị xâm thực thì bỗng nhiên một cỗ tiên lực màu vàng kim xuất hiện, tiên lực màu vàng thần uy hơi động một phát lập tức đánh nát sức mạnh xâm thực kia, một lần nữa khiến cho thần hải của Dương Thiên Quân trở lại bình thường.  Để chắc chắn thêm, Tần lão lại vận chuyển tiên lực điều hòa Đại Thiên Chi Tâm, không để Dương Thiên Quân bị ảnh hưởng nữa.  Bất quá, Dương Thiên Quân bởi vì bị phản phệ cắn trả, tinh thần suy kiệt, sau khi được Tần lão giải vây thì liền ngất lịm đi. Tuy lăn ra bất tỉnh, nhưng tình huống của hắn không còn đáng lo ngại nữa.  Khi Dương Thiên Quân được giải vây thì những đạo thần cổ cũng ổn định trở lại, không còn xuất hiện dấu hiệu bị phản phệ cắn trả ngược nữa.  - Bọn họ ổn rồi, không còn đáng lo ngại nữa.  Tại Linh Đan Phong, có thể nói từ thời điểm Thiên Kiếm Tông khai cơ lập nghiệp, Linh Đan Phong được dựng lên thì đây chính là lúc tiếp nhận nhiều đệ tử nhất, mà những đệ tử này đại đa số đều là trụ cột tương lai của Thiên Kiếm Tông cả.  Khanh lão, một trong những vị trưởng lão chấp chưởng Linh Đan Phong sau khi xem xét tình hình của đám đệ tử đột nhiên tính mạng bị nguy cấp dần ổn định trở lại thì thở ra một hơi nhẹ nhõm.  - Đoàn Lương, Đoàn Chính, Đoàn Đại Bảo, ba người các ngươi sắp xếp các đệ tử tạp dịch chăm sóc bọn họ, tuyệt đối không được để sơ sót xảy ra.  Ba huynh đệ Đoàn Lương, Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo vội ôm quyền đồng thời đáp, sau đó liền chỉ đạo phân chia công việc cho những đệ tử tạp dịch. Ba huynh đệ bọn hắn đi theo Khanh lão đã hơn trăm năm, được lão hướng dẫn công việc tại Linh Đan Phong, nhất là Đoạn Lương mặc dù thường xuyên ăn chặn, ăn đút lót, nhưng lại rất thông minh sáng dạ, làm việc rất tốt. Giao việc cho ba người bọn hắn, Khanh lão rất yên tâm.  Sau khi giao phó xong, Khanh lão lại tiếp tục bàn luận chính sự với những vị trưởng lão khác.  - Khanh lão, đã tìm ra được nguyên nhân chưa? Nguyên Tử chân nhân gương mặt nghiêm trọng, chuyện lần này rất lớn, bởi đa số những người xảy ra kịch biến đều là những trụ cột tương lai của Thiên Kiếm Tông cả.  Thế nhưng chỉ thấy Khanh lão lắc đầu, đáp:  - Lão phu bất tài, nhất thời không thể tìm hiểu ra được nguyên nhân chuyện lạ này.  - Khanh lão đừng tự trách, chuyện này xảy ra quá bất ngờ, thế nên trong thời gian ngắn khó lòng truy ra.  Thấy Khanh lão biểu hiện thở dài thất vọng, Nguyên Tử chân nhân bèn an ủi.  - Hi vọng Hình Kiếm đường điều tra được nguyên nhân. Dù sao ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là đệ tử bên Hình Kiếm đường.  Nguyên Tử chân nhân xoay người nhìn ra cửa sổ, phóng nhãn quang nhìn cơn mưa trắng xóa nặng hạt không ngừng rơi xuống.  “Cơn mưa này thật kỳ lạ!”Cơn mưa này bất chợt ập đến vừa đúng lúc những đệ tử thiên tài ngã khụy xuống, không khỏi cũng quá trùng hợp đi. Đột nhiên, ánh mắt Nguyên Tử chân nhân nhướng mày lên, trong ánh mắt hiện ra một tia dị quang.  - Kia là… Cảm thấy có gì đó rất không bình thường, Nguyên Tử chân nhân thân thể hơi động, trong chớp mắt hóa thành một đạo thanh quang, chỉ trong hai nhịp thở đã biến mất khỏi Linh Đan Phong. Nguyên Tử chân nhân đang phi hành với tốc độ nhanh nhất có thể.  - Phó tông chủ, ngài đi đâu vậy? - Cứ ở lại đó, không cần đi theo ta.  Dứt lời, Nguyên Tử chân nhân liền phóng đi mất. Trên đường đi, Nguyên Tử chân nhân vô tình bắt gặp một người khác nữa.  - Hạo… à không, Hồng quản sự, ông cũng cảm giác được nó? Hồng quản sự gương mặt già nua, râu ria với mái tóc bị nước mưa dính ướt gật đầu. - Phải, khí tức rất kỳ lạ.  Những ngoại môn trưởng lão Thiên Kiếm Tông, đa số tu vi đều từ Linh Tiên Cảnh trở xuống, thế nên không cảm giác được cỗ khí tức nhàn nhạt kia. Còn Nguyên Tử chân nhân, tu vi đã bước vào Thiên Tiên Cảnh, vậy nên nhận ra được một chút. Ban đầu, y còn tưởng lão ảo giác, nhưng bởi vì sự việc kỳ lạ xảy ra cùng lúc, thế nên không thể không nghi ngờ được, đành phải tự mình chạy đi xem thử. Không ngờ lại gặp được Hồng chấp sự, so với Hồng chấp sự, Nguyên Tử chân nhân yếu kém hơn nhiều lắm, vì vậy càng khẳng định rằng trực giác của bản thân là chính xác.  Hướng đến nơi tán ra luồng khí tức kỳ lạ, đến nơi thì mới phát hiện nơi này là một cái động phủ cấp thấp của ngoại môn đệ tử.  - Đây là…  Nguyên Tử chân nhân ngạc nhiên, ánh mắt nhìn xuống trông thấy một khu vườn lụi tàn với những gốc cây xơ xác, rồi sau đó dừng lại ở một bóng người đang ngồi xếp bằng đang đắm mình trong cơn mưa lạnh lẽo.