Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Chương 153
Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 38: Săn thú
Có điều, để luyện thành Hư Vô Chiến Thể, đó là cả một quá trình khó khăn. Hư Vô Chiến Thể bao gồm hai loại song tu là Luyện thể và Luyện tâm.
Luyện thể chia làm nhiều tầng, bắt đầu từ Luyện Bì, tiếp đến Luyện Nhục, Luyện Cốt, Luyện Tạng, Luyện Tủy…
Với tu vi hiện tại thì trong phần Luyện thể, Tinh Hồn miễn cưỡng có thể bắt đầu từ tầng thứ nhất là Luyện Bì. Yêu cầu với tầng đầu tiên không quá khắt khe, có điều muốn đột phá để tiến vào tầng thứ hai là Luyện Nhục thì cần có một số tài liệu đặc thù để hỗ trợ.
Có điều bây giờ chưa phải là luyện quan tâm đến chuyện này.
Còn về phần Luyện Tâm thì cần phải trải qua nhiều vấn đề, lại thêm có phần hơi mông lung mơ hồ, nhưng thứ cần phải lột xác trước hết chính là thể trạng linh hồn.
Linh hồn của Tinh Hồn so với thường nhân có chút khác biệt, dĩ nhiên có thể miễn cưỡng đáp ứng được với yêu cầu của phần Luyện Tâm. Nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng, thứ này cần có chút cảm ứng biến hóa, thế nên Tinh Hồn tạm đặt nó sang một bên.
Ở những tầng đầu tiên thì Luyện Thể và Luyện Tâm không nhất thiết phải đồng thời song tu, thế nên không gây ra quá nhiều trở ngại cho hắn.
Sau khi quyết định xong, hắn liền ngồi thiền định một đêm, để bắt đầu cho buổi Luyện Bì vào ngày hôm sau.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Tầng thứ nhất Luyện Bì so với những công pháp Luyện thể đương thời không có quá nhiều điểm khác biệt, đem tầng da luyện đến viên mãn là liền đáp ứng được yêu cầu.
Yêu cầu mà hắn tự đặt ra là trong bốn tháng này, cho đến khi thời điểm khảo thí tại Phong Lâm Thành bắt đầu, nhất định phải bước vào tầng Luyện Bì viên mãn.
Để thành công, cần thu thập đủ bốn mươi chín loại tinh huyết của hoang thú cùng với bốn mươi chín loại tài dược phụ trợ. Tinh huyết của hoang thú thì không thành vấn đề, còn bốn mươi chín loại tài dược thì có chút hơi khó khăn, có điều bốn mươi chín loại này khá là dễ tìm nên Tinh Hồn cũng không quá lo lắng.
Ngày hôm nay hắn bắt đầu buổi đi săn của mình.
Hướng vào sâu trong Hằng Nhạc Sơn Mạch, Tinh Hồn bắt đầu thả ra thần thức để truy tìm một đầu hoang thú nào đó gần đây.
Dĩ nhiên mục tiêu mà hắn nhắm đến chính là Hậu Thiên hoang thú cấp một. Với thực lực của Tinh Hồn chỉ có thể săn giết được Hậu Thiên hoang thú cấp một mà thôi, nếu chẳng may đụng phải Hậu Thiên hoang thú cấp hai thì chỉ đành vắt chân lên cổ mà chạy.
Không lâu sau đó, một đầu Hậu Thiên hoang thú cấp một liền rơi vào tầm ngắm của hắn.
Đầu hoang thú cấp một này tên gọi là Thiết Nha Thú, một loài hoang thú khá phổ thông tại vùng Hằng Nhạc Sơn Mạch này.
Thực lực của Thiết Nha Thú không quá mạnh, nhưng bù lại có tốc độ khá nhanh, lại thêm sở hữu một đôi lợi trảo rất sắc bén, thế nên cũng tính là khá lợi hại.
Đầu Thiết Nha Thú này có lẽ đang trên đường đi săn, nó dùng cái mũi đen kịt hửi hửi cảm nhận mùi vị xung quanh để truy tìm con mồi, nhưng lại không hề biết rằng chính bản thân nó mới đang là con mồi.
Tinh Hồn ẩn nấp trên cây cao, khí tức thu liễm rất hoàn hảo, tựa như hòa nhập với không gian xung quanh, làm cho Thiết Nha Thú không hề cảm giác bản thân đang rơi vào nguy hiểm.
Khi Thiết Nha Thú còn đang thơ thẩn, thì từ trên cao, Tinh Hồn trên tay cầm một thanh thiết kiếm đâm thẳng xuống.
Tốc độ của hắn quá nhanh, trong sát na, Thiết Nha Thú không kịp có thời gian để phản ứng, lập tức bị hắn chém một phát, đầu lìa khỏi cổ.
Lấy ra một cái lọ thủy tinh, Tinh Hồn tiến đến gần thi thể của Thiết Nha Thú, dùng kiếm đâm xuyên qua lồng ngực, trích ra mấy giọt tinh huyết của Thiết Nha Thú để lưu giữ cẩn thận.
Ngay sau đó, Tinh Hồn lại chặt xuống hai chi trước của nó, đây chính là phần tài liệu lợi hại nhất bán được giá của Thiết Nha Thú. Hắn giờ đang là người nghèo, có thể tận dụng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Để tránh cho việc tốn quá nhiều thời gian đi tìm hoang thú khác, Tinh Hồn liền nghĩ ra được một cách, để cho mùi máu tanh của con Thiết Nha Thú này lan ra không gian, như vậy là liền có thể dẫn dụ được con hoang thú khác đi tới.
Nếu là hoang thú cấp một thì tiếp tục liệp sát, còn nếu mạnh quá thì bỏ chạy, tìm một chỗ khác mà săn tiếp.
Nghĩ là liền làm. Tinh Hồn xé rách thi thể Thiết Nha Thú, lôi nội tạng hết cả ra, mùi hôi tanh nồng nặc lập tức bốc lên cực kỳ khó chịu.
Làm xong, hắn lại nhảy lên trên cành cây cao ban nãy, trong lúc chờ đợi thì tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Không lâu sau đó liền có một con thú khác xuất hiện. Đó là một đầu Huyền Mao Trư, cũng là một hoang thú cấp một thông thường.
So với Thiết Nha Thú thì con Huyền Mao Trư này có chút khó đối phó hơn, bởi vì lớp da của nó rất dày và cứng, chẳng khác thì một tấm áo giáp cả.
Huyền Mao Trư này tính cách khá cẩn thận, mặc dù đã tiếp cận thi thể Thiết Nha Thú rồi nhưng vẫn ngó đông ngó tây, nhìn tới nhìn lui, mãi một lúc sau mới dám bước tới gần.
Thời cơ tuy đã thuận lợi, nhưng Tinh Hồn vẫn chưa xuất thủ, bởi hắn biết đây chưa phải là lúc thích hợp.
Huyền Mao Trư sau một hồi cảm nhận xung quanh, cuối cùng mới bắt đầu thưởng thức mồi câu mà Tinh Hồn chuẩn bị sẵn.
Và chỉ đợi một giây lơ là này, Tinh Hồn lập tức cầm kiếm trảm xuống.
Một tiếng *đinh đang* đinh tai nhức óc, Huyền Mao Trư cơ thể lún sâu xuống đất vài tấc, đồng thời hét dài một tiếng.
Trong mắt nó gân đỏ xuất hiện, lông mao toàn thân xù lên, dĩ nhiên đang vô cùng phẫn nộ vì bị phá đám bữa ăn.
Còn Tinh Hồn thì lùi về phía sau, trên mặt đất để lại một đường rãnh dài và nông.
Thanh kiếm trên tay, không ngờ đã bị gãy mất.
Nhìn lại trên lưng Huyền Mao Trư có ghim một cái lưỡi kiếm bị gãy, dĩ nhiên chính là lưỡi kiếm của Tinh Hồn lưu lại.
Mặc dù thời điểm xuất thủ rất hoàn hảo, thế nhưng con Huyền Mao Trư này độ tuổi trưởng thành, tầng da rất dày và cứng, lại phẩm cấp thanh kiếm của hắn quá kém cỏi, thế nên mới không tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
Chỉ thấy Huyền Mao Trư tức giận gầm lớn, trông nó chẳng khác thì một cái máy ủi lao thẳng đến công kích hắn.
Tốc độ của Huyền Mao Trư không tính là quá nhanh, Tinh Hồn búng người một cái, dễ dàng tránh được đòn tấn công của Huyền Mao Trư.
- Nghiệt súc, xem đây.
Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ hàn man, hắn vận chuyển nguyên lực, bàn tay hóa thành trảo ấn, phía sau lưng xuất hiện ảo ảnh của vô số hung thú đang đồng loạt hướng trảo đến, nhắm thẳng vào cái đầu khổng lồ của Hắc Mao Trư.
Mà Hắc Mao Trư đang trong trạng thái cuồng nộ, cũng không hề sợ hãi gì, liền đối diện trực tiếp.
*Ầm* một tiếng, khói bụi nổi lên, bay lan ra tứ tung.
Tinh Hồn từ trong đám khói bụi bay ra, cánh tay áo của hắn đã bị chấn nát, để lại trên làn da những vết nứt nhỏ, máu tươi chảy túa ra.
Trên khóe miệng xuất hiện một tia máu, dĩ nhiên đã bị phản phệ lại sau đòn công kích.
Phía bên kia, Huyền Mao Trư cơ thể khổng lồ lộ ra. Chỉ thấy trên đầu nó đang bốc lên một luồng khói, chính giữa trán xuất hiện một dấu tay in hằn vào hơi sâu.
Vết thương đó chính là do Tinh Hồn gây ra, thế nhưng chiến ý của đầu Huyền Mao Trư này vẫn chưa hề biến mất, thậm chí còn trở nên cuồng nộ hơn vừa rồi.
- Nghiệt súc này hơi khó chơi.
Tinh Hồn âm thầm đánh giá.
Một đòn vừa rồi hắn mới cảm giác ra được, chỉ sợ đầu Huyền Mao Trư này đã tiếp cận đỉnh phong cấp một rồi, chỉ cần có cơ duyên là liền lột xác tiến hóa. Vậy nên lực lượng cơ thể của Huyền Mao Trư này mới cường hãn đến như vậy.
- Ta không tin không thuần phục được ngươi.
Lạnh lùng nói một câu. Đột nhiên khí thế trên người hắn bất ngờ thay đổi, một luồng hơi lạnh phà ra xung quanh, trong đôi mắt màu đỏ, con người đột nhiên biến đổi, trong giây lát liền hóa thành một cái mặt trăng non.
- Thiên Ma Nhãn – Nguyệt Thuật.
Huyền Mao Trư cảm giác như bản thân bị cuốn vào một thế giới màu đỏ, nó ngẩn đầu nhìn lên trời, chỉ thấy màu sắc tầng trời là một mảng huyết hồng, lơ lửng trên không trung là một vầng trăn khuyết màu đen, tản ra một loại ma lực rất đáng sợ.
Ngay sau đó, đột nhiên trong không gian xuất hiện mấy chục ngọn thương, từ trên thiên không lao thẳng xuống về phía nó.
Huyền Mao Trư gầm lớn, nội tâm hoảng sợ, toan có ý định bỏ chạy thì liền phát hiện, dưới chân từ lúc nào xuất hiện mấy sợi dây xích đang buộc chặt cơ thể nó lại, làm cho Huyền Mao Trư không cách nào bỏ chạy.
Những ngọn thương kia đâm thẳng vào lưng, vào đầu nó, sự đau đớn không cách nào lột tả nổi, nó bi thương gầm lớn một tiếng trong tuyệt vọng, cảm giác cứ như bị thiên đao vạn quả.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
419 chương
53 chương
501 chương
96 chương
145 chương