Đại kiếm sư
Chương 38 : Thiên miếu chi hành
Khi ta tỉnh lại, ánh mặt trời cũng vừa chiếu xuống.
Hồng nguyệt như một con sâu cuộn mình nằm ngủ trong lòng ta. Không ghìm được lắc đầu cười khổ. Tối qua ta đã cố ý lánh vào một góc trong đại trướng, nhưng không thoát được một người nào. Tiểu nữ tử này không biết lúc nào đã chui vào chăn của ta, thật không có cách nào với nàng.
Ta lúc đầu muốn lập tức ngồi dậy. Nhưng cơ thể nóng hổi đang ngủ say sưa vừa thơm tho, vừa mỏng manh, khuôn mặt đang trong giấc nồng xinh đẹp đến mê người, khiến chẳng ai có khả năng bỏ qua khung cảnh vừa mị lực vừa dụ hoặc này.
Chỉ không biết nàng có thật tìm được trong giấc mộng của mình những điều khuyết thiếu trong hiện thực hay không?
Ta đưa tay tìm Ma nữ nhận. Thanh nhận không có một chút hơi lạnh. Một hơi ấm kì dị, từ thân nhận truyền vào tim ta. Ta không lấy làm kỳ lạ, vì đã quen thuộc với điều này.Từ khi biết sự kỳ diệu của thanh nhận, mỗi khi ngủ ta đều phải ngả đầu lên nó thì mới ngủ yên được.
Nhờ có thanh nhận, thể chất của ta đã không ngừng biến hoá.
Tốc độ phục hồi thương thế nhanh hơn trước gấp ba, bốn lần. Thể lực không ngừng tăng trưởng, ứng phó cả Thải nhu và Ny nhã, vẫn còn thừa thãi sức lực. Càng nghĩ rành mạch, ta càng thấy kỳ quái. Trực giác của ta so với trước mẫn tiệp hơn, cứ như biết trước được sự việc nguy hiểm đang đến.
Điều đó hoàn toàn không rõ ràng nhưng xúc cảm thật kỳ diệu. Tuy hiện thời không có khả năng giải thích, nhưng ít nhất ta biết tiềm năng kỳ diệu chính tại đó phát sinh.
Hồng nguyệt đột nhiên kêu một tiếng yêu kiều, cái miệng xinh xắn mở ra, nói to: "Đại kiếm sư! Đại kiếm sư!" Thì ra là đang nằm mộng.
Ta nắm nhẹ bàn tay nàng. Niềm yêu thương dâng lên. Sau một giấc ngủ say, nam tính nguyên thuỷ như cơn thuỷ triều trên biển bùng lên khiến ta cảm thấy với nàng vô cùng thân mật.
Nhưng trong tim ta tịnh không có chút ý niệm nhục dục nào. Thân thể tuy hưởng thụ sự tiếp xúc với nàng, nhưng tâm linh lại ở trên một cảnh giới vượt qua cả tình dục nam nữ, tại một nơi vừa an bình, vừa tĩnh lặng, vừa thoả mãn.
Hồng nguyệt đang say ngủ như cảm thụ được điều gì, khẽ rùng mình, miệng phát ra âm thanh hàm hồ. Nếu như nàng thật là Tây kỳ, ta sẽ lấy tất cả tình yêu của ta, toàn bộ chuyển vào trong thân thể của nàng.
Trời sáng dần. Ngoài trướng cũng sáng dần lên.
Tiếng ngựa hý truyền lại, khiến ta thoát thân ra khỏi dị vực.
Từ khi li khai Ma nữ quốc, sau mỗi giấc mộng trong đêm, hoặc khi tỉnh dậy vào sáng sớm, ta luôn không biết thân mình đang ở đâu. Nhưng từ khi có Thải nhu, thì không còn có cảm giác thương xót cho bản thân này nữa.
Nhẹ nhàng vuốt ve thân nhận, cùng hơi ấm từ thân thể Hồng nguyệt truyền sang, ta từ từ lại chìm vào suy nghĩ. Đột nhiên lúc đó, một cách vô cùng mạnh mẽ mãnh liệt, ta cảm thấy như bản thân đang bay trên bình nguyên rộng lớn, vượt qua cả đỉnh ngọn núi cao trông giống như con rồng đang vươn dậy, ngang qua một vùng đại dương mênh mông vô tận, tiến đến một một địa phương kỳ dị vô cùng.
Ta đột nhiên chấn động, tỉnh dậy.
Ảo ảnh biến mất.
Ta đang nằm trong trướng.
Nhưng cảm giác đó sao như vẫn đang tiếp diễn và vẫn chân thật?
Ta khẳng định lúc đó không phải là mộng cảnh.
Là ma lực của Ma nữ nhận ư? Là nó với ta cùng cái Dị vật hoang phế đó lần đầu tiếp xúc với nhau ư?
Tiếng bước chân tiến lại gần.
Ta nhẹ nhàng đẩy Hồng nguyệt ra, ngồi dậy nói: "Ai đấy!"
Nữ vệ thân cận nhất của Ny nhã ở bên ngoài cung kính nói: "Đại kiếm sư, Hồng thạch đại công có lời mời."
Ta cười cười nói: "Thiên miếu chung quy cũng đã có phản ứng." Ta và Ny nhã cưỡi ngựa đến gần Hồng thạch, Ước nặc phu, Hồng tình và Thiên nhãn ba vị tế ti, nhất tề nhìn về phía Lập thạch bảo.
Cửa thành mở rộng, lần lượt chạy ra hai hàng đội ngũ khoảng một trăm người, tay cầm cờ xí đại biểu cho Thiên miếu, bay bay trong gió của sớm mai. Người ngựa bọn họ bề ngoài trông rất đặc biệt, kim quang lấp lánh, vừa hoa lệ lại vừa khí phái.
Hồng thạch nhìn ta cười thần bí, rồi nói: "Đó là nghi trượng đội chuyên để chào đón của Thiên miếu. Thông thường sẽ do một vị tế ti lãnh đạo. Không biết lần này là ai."
Sau một hồi trống vang rền, từ hai đội chạy ra tám người, tay cầm tù và chế từ sừng trâu. "Đô đô đô" tiếng tù và vang lên, bọn họ động tác đồng đều, rất có kỷ luật.
Sau ba hồi dài, ba hồi ngắn, là một hồi hiệu lệnh dài.
Hai đội kỵ binh từ trong thành đi ra.
Cặp mắt sắc bén của ta nhìn qua một lượt thấy có Trác liên đại công đã gặp hôm qua. Bên cạnh là một người to béo, trọng lượng đồ sộ đè nặng xuống lưng ngựa, niên kỷ chỉ khoảng năm mươi, hai mắt cực nhỏ, bên mép có một nốt ruồi, toàn thân phủ bởi tế ti bào màu vàng.
Ta nói: "Người to béo có nốt ruồi bên mép kia là tế ti sao?"
Mọi người bên cạnh ta cùng lúc giật mình, quay ra nhìn ta.
Ta nhìn quanh, ngạc nhiên nói: "Có gì không phải sao?"
Hồng thạch lộ thần sắc không tin nói: "Lão thiên ơi! Cự ly còn xa như vậy, ta nhìn mặt còn không rõ, vì sao ngài có thể nhìn thấy cả nốt ruồi trên mép?"
Hồng tình chép chép miệng nói: "Quả nhiên là Thánh kiếm kỵ sĩ, quả nhiên là..."
Ta tâm thần chấn động, cười lớn trong lòng: "Ta đúng là đã có biến hoá!" Không ngăn được vừa vui mừng vừa kinh hãi.
Ny nhã hồi phục nhanh nhất nói: "Đó là Minh nguyệt tế ti, tại Tịnh thổ phụ trách quân sự, có thể coi là thống lĩnh của Tịnh thổ thất vị đại công."
Hồng thạch hừm một tiếng lạnh lẽo nói: "Đã không phải là Đại tế ti, chỉ là một vị tế nghênh tiếp chúng ta, đó không phải rõ ràng không coi trọng chúng ta hay sao?"
Trác liên và Minh nguyệt tế ti cưỡi ngựa tăng tốc chạy đến trước mặt chúng ta mười bước, dừng ngựa lại, vòng tay trước ngực thi lễ kiến diện, vị tế ti to béo cười như không cười nói: "Minh nguyệt tế ti đại biểu cho Thiên miếu hoanh nghênh ba vị tế ti, Hồng thạch đại công, Ny nhã quý nữ, Đại kiếm sư và các chiến sĩ phương nam."
Mọi người đồng loạt biến sắc.
Lời nói của ông ta rõ ràng không thừa nhận thân phận của Ny nhã, còn có ý để ta đằng sau Ny nhã. Lộ rõ cái tâm bất kính ra ngoài.
Ngược lại Trác liên đối với ta tôn kính, đặc biệt hướng ta hành lễ một lần nữa nói: "Đại kiếm sư, xin chào!"
Minh nguyệt tế ti trên khuôn mặt hiện một nụ cười lạnh lùng nói: "Ta đặc biệt gửi đến lời xin lỗi của Đại tế ti. Hắc xoa nhân đột nhiên thua chạy, khiến chúng ta nhất thời chưa nắm lấy tình thế, không dám khinh cử vọng động, nên an bài chưa được phải phép. Hiện đã bố trí xong xuôi, Lập thạch bảo đã sẵn sàng khoản đãi các chiến sĩ khả kính của phương nam. Mời các vị lập tức vào thành.
Hồng thạch mặt lạnh như băng nói: "Minh nguyệt tế ti, Hồng thạch có việc bất minh, muốn thỉnh giáo cao minh."
Minh nguyệt híp mắt lại thành một đường âm sâm, rồi lại mở ra, phát ra đạo quang mang lăng lệ, không hề thối nhượng nói: "Hồng thạch đại công, mời nói."
Hồng thạch dằn từng chữ nói: "Ta muốn biết Minh nguyệt tế ti có nhận được hay không lam điểu truyền thư của chúng ta, thỉnh cầu Thiên miếu phái binh truy kích đại quân triệt thối của Hắc xoa quỷ."
Minh nguyệt ánh mắt càng lăng lệ, nhưng ngữ khí bình tĩnh phi thường nói: "Có nhận được."
Hồng thạch biến sắc quát to: "Vậy sao Thiên miếu không xuất binh, nếu thế đã có thể ra đòn trí mạng, quân của Hướng cầm sanh có thể chạy khỏi phương nam so với hiện tại sẽ không đến một nửa. Ai sẽ gánh lấy trách nhiệm này?" Không khí giữa hai bên trở nên cực kỳ căng thẳng.
Minh nguyệt trong mắt loé lên nộ ý, lạnh lùng nói: "Nếu có trách nhiệm, thì sẽ do ta phụ trách. Ta ở tiền tuyến đối phó với Hắc xoa nhân nhiều năm nay, đã sớm học được lỗ mãng hành sự sẽ khiến trả giá vô cùng thảm khốc. Vì thế thà rằng bỏ lỡ cả trăm cơ hội, cũng không muốn sinh mệnh quý báu của các chiến sĩ bị rơi vào cạm bẫy của địch nhân."
Trác liên bên cạnh nói: "Chúng ta bất minh bất bạch nguyên nhân triệt tẩu của Hắc xoa nhân, vì thế..." Hồng thạch ngửa cổ lên trời cười lớn, cắt ngang lời nói, nghiến răng nói: "Vì thế các người sợ hãi ngồi im ở tiền tuyến."
Rồi hướng Minh nguyệt nói: "Bao năm nay, ta nhất mực yêu cầu xuất binh qua tiền tuyến trợ chiến. Nhưng từ chối ta, là ngài! Minh nguyệt tế ti. Sinh mạng chiến sĩ của ngài quý báu, vậy tiên huyết của chiến sĩ nam phương chúng ta không đáng một đồng tiền sao?"
Minh nguyệt nét mặt trở đã khó coi lại thêm khó coi.
Ta cảm thấy ánh mắt cầu khẩn của Hoa vân đang nhìn vào ta, nếu ta không nói gì, Thiên nhãn bọn họ cũng không dám mở miệng, vì Hồng thạch đang cơn thịnh nộ sẽ không thèm để tâm đến mặt mũi của ai.
Hồng thạch ngửa mặt lên trời, thở ra một hơi dài, hơi thở như vô hạn, nói: "Bao năm nay, ta và Lạp tát nhẫn nhịn không nói, dấu mình tại phương nam, mỗi ngày đều chuyên cần thao luyện, không dám ăn dám mặc, để trang bị quân nhu cho binh sĩ, bảo vệ Thiên miếu. Bây giờ, Lạp tát đã chết, các ngài còn muốn đoạt quyền thừa kế của ái nữ ông ta, nói ta hay, đây là chủ ý của ai?"
Minh nguyệt hiển nhiên đối với một trong Tịnh sĩ tứ đại danh tướng Hồng thạch có chút uý kỵ, thu lại nộ khí, ngữ khí chuyển thành ôn hoà, nói: "Đó chỉ là đề nghị, nhất thiết phải chờ quyết định của tế ti hội. Nếu tất cả đều cho rằng Ny nhã quý nữ phải kế thừa tước vị, ta tuyệt không dị nghị."
Trác liên lúc trước tuy bị Hồng thạch cướp lời, nhưng không có một chút tức giận, ánh mắt chuyển qua người ta, thành khẩn nói: "Thiên miếu đã chuẩn bị thịnh yến để hoan nghênh mọi người tối nay. Đến Thiên miếu cũng mất hơn nửa ngày lộ trình, nếu không đi ngay, sợ rằng không kịp."
Ông ta hiển thị cho Minh nguyệt biết ai là lãnh tụ chân chính.
Minh nguyệt chỉ khi đó mới nhìn ta đánh giá cẩn thận.
Ta cười cười, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Hồng thạch nói: "Đại công! Thiên miếu hẳn có nhiều người đang muốn gặp đại công. Không bằng chúng ta sớm khởi trình thôi."
Mọi người khẩn trương nhìn Hồng thạch, không biết ông ta khi nổi cơn lôi đình có tôn trọng lời nói của ta như thường nhật hay không.
Nhiều người nhìn ra ông ta sẽ không ngần ngại mà đập vỡ quan hệ với Thiên miếu. Hồng thạch trầm mặc một lúc, quay sang nhìn ta. Chỉ một ánh mắt, cả hai đều minh bạch tâm ý đối phương. Chúng ta không khuất phục hoặc thối nhượng, chỉ là dùng một hình thức khác để chơi trò chơi này.
Hồng thạch nở một nụ cười đáp lại, nhạt giọng nói: "Từ Thiên miếu nhìn Phiêu hương và Thiên mộng rất sáng, Đại kiếm sư nhất định sẽ vui thích." Lời nói bao hàm hai ý, bộc lộ trí tuệ của Hồng thạch.
Ta nghĩ đến người đang phải phụng bồi kẻ tham ngủ Hồng nguyệt là Thải nhu, thầm nghĩ nàng ta nhất định sẽ vui sướng âm ỉ.
Trong buổi sáng sớm, khi các chiến sĩ từ từ tiến vào trong Lập thạch bảo ổn định chỗ ở, thì ta, ba vị tế ti, Hồng thạch, Ước nặc phu, Hồng tình, Ny nhã, Thải nhu, Hầu ngọc, Hồng nguyệt và Đại hắc, với hai ngàn thủ hạ tinh nhuệ nhất, xuyên qua Lập thạch bảo, theo phía sau thành tiến lên Thiên miếu.
Nhạc sơn, Tú thanh, Trạch sanh và Điền tông cùng những người khác lưu tại Lập thạch bảo, danh nghĩa là để quản lý đại quân đến từ phía nam, kỳ thực là muốn bọn họ bảo trì trạng thái cảnh giới, ứng phó với đột biến.
Phía sau Lập thạch bảo là một thung lũng rộng lớn, lương điền vạn khoảnh, có khả năng trồng cây lương thực. Nếu được Hoa vân thiết kế, có thể cung ứng một nửa nhu cầu lương thực của Thiên miếu. Vì thế Lập thạch bảo bị hạ khiến cho Hồng thạch và những người khác đã rất khẩn trương.
Vào lúc chính ngọ, chúng ta đã trèo qua một ngọn núi. "Bằng nhai", "Thủ cốc" hai toà sơn bảo xuất hiện trước mắt, giống như hai khối cự thạch được tô điểm để chào đón mọi người đến với ngọn đại sơn tuy không quá cao nhưng rộng lớn phi thường này.
Con đường trên núi hoàn toàn do sức người khai tạc, phô bày ra trên những phiến đá lớn xếp lại như nắm tay, không những đầy tính mỹ quan, mà đi lại còn thoải mái. Hai bên đường là rừng cây rậm rạp, xanh tốt. Thanh âm của chim bay và tiếng chân động vật chạy thường xuyên truyền lại .
Chúng ta không nghỉ đi qua hai toà thành, trên đường được các bình dân và chiến sĩ tung hô, thỉnh thoảng có người hô to danh tự Thánh kiếm kỵ sĩ. Ta không biết Minh nguyệt đối với điều này có phản ứng ra sao, vì bọn họ đi đội ngũ trên cùng. Chúng ta ngoại trừ ba vị tế ti, đều cố ý đi phía cuối.
Phía sau "Thủ cốc" là hai toà núi cao giáp với một thung lũng rộng. Giữa thung lũng có một cái hồ lớn, đồi vây xung quanh, vừa bình hoà vừa yên tĩnh, đúng là đào nguyên chốn nhân gian. Làm Thải nhu xuýt xoa không ngừng.
Rời khỏi thung lũng thì đến một con đường đi vòng quanh núi, một bên là vách núi, một bên là vực sâu hiểm trở. Nhìn xuống là một dòng sông chảy siết, khí thế hùng hồn, tráng quan phi thường, cuồn cuộn chảy về, cuồng dũng chảy đi.
Nhìn từ chỗ này về phương bắc, một đỉnh núi, nơi có nhiều núi bao quanh phía dưới, cao vọt hẳn lên, chìm vào trong đám vân vụ.
Cuối cùng cũng nhìn thấy đỉnh Trục thiên phong.
Đội ngũ theo con đường núi đi thành một vòng lớn, sau khi đi qua chiếc cầu bằng đá vừa lớn vừa kiên cố, bắc qua dòng nước chảy siết, tiến sang phía bên kia núi, chuyển sang tiến lên phía bắc.
Hai bên vách núi cao chót vót, quay vòng một cung tròn, "Hộ hạp thành" mọc lên tại điểm đầu tiên của con đường đi xuống phía nam. Mãnh thú chạy ngang qua trên đường, con đường trở nên bằng phẳng, rộng rãi.
Ny nhã quay sang Thải nhu nói: "Cuối cùng cũng tới nơi. Phía sau thành là Trục thiên cao nguyên, một khi rời cổng thành, muội có thể nhìn thấy Thiên miếu."
Thải nhu tấm tắc nói: "Thật không thể tin nổi, trong núi lại có nhiều người và địa phương đến vậy."
Ta vuốt ve Đại hắc đang ngồi cùng ta trên Phi tuyết, cười nói: "Nàng nếu bảy trăm năm trước tiên đoán được đại nạn sẽ xảy ra, thì việc gì cũng có thể làm được."
Hồng nguyệt nói: "Thật tốt! Có thể nghỉ không, ta vừa mệt vừa đói!"
Mọi người cùng bật cười, tuy nhiên nét cười có vẻ miễn cưỡng.
Cửa thành mở ra. Một đoàn người tiến ra nghênh đón, phân thành hai hàng. Tiếng tù và vang lên, truyền lên không gian vang xa, âm thanh đập vào vách núi đồi vọng lại, sơn minh cốc ứng.
Thải nhu nhìn lên trời xanh mây trắng, kinh dị nói: "Nhìn kìa! Đây là bầu trời mĩ lệ nhất mà thiếp từng nhìn."
Ta y lời nhìn lên không trung, không thể kìm được tán thưởng trong lòng. Bầu trời Tịnh thổ là bầu trời đẹp nhất ta từng thấy. Trời đặc biệt xanh, mây đặc biệt trắng. Nhưng so với bầu trời phía trên cao nguyên, vẫn phải nhường một bậc. Đặc biệt là một đoàn mây trắng bay qua, đột nhiên như gần lại, ngay cạnh khiến ta có thể đưa tay ra chạm lấy, lung linh trôi đi, như hư ảo nhưng cũng rất thật.
Ước nặc phu nói: "Lúc này mọi người đã rất mệt mỏi, vì vậy không được tuỳ tiện đi đâu, tránh xảy ra nguy hiểm, sau khi làm quen, nhất thiết tập trung nghỉ ngơi như thường lệ."
Đội ngũ bắt đầu tiến vào trong Hộ hạp thành.
Hộ hạp thành đúng là quy mô nhỏ. Trong thành chưa đến trăm mái nhà. Nhưng lối đi từ cửa trước ra cửa sau thành trồng hai hàng đại thụ. Mọi người bấy giờ đi bộ, hai bên người đứng đông nghịt, nhiệt liệt hoan hô. Các thiếu nữ liều mình ném hoa về phía chúng ta. Nhưng không một ai gọi ta là Thánh kiếm kỵ sĩ, chỉ không ngừng gọi lớn Đại kiếm sư, Hiển thị Thiên miếu đã hạ nghiêm lệnh, không cho phép ai gọi ta như vậy. Nơi đây, mọi người biết nghe lời hơn so với ba thành đã đi qua.
Đi xuyên ra ngoài cửa sau thành, tình cảnh đập vào mắt, khiến mắt ta mở trừng ngây ngốc. Không người nào khả dĩ tưởng tượng tại nơi núi cao này, không ngờ có một địa phương kỳ quái như vậy.
Trước mắt là đại thảo nguyên bằng phẳng, bao quanh bởi núi non trùng điệp. Trục thiên phong sừng sững ngay tại phía xa trước mặt, nối liền với một đầu bình nguyên dày đặc, kiến trúc tầng tầng lớp lớp, bắt đầu từ nơi đó, kéo dài một mạch qua lưng chừng ngọn Trục thiên phong. Tại địa phương cao nhất là một tường thành dài, bao quanh một cự đại thần miếu. Kiến trúc rộng lớn, vĩ đại đẹp đến kỳ lạ, không một điểm nào thua sút cung điện Ma nữ quốc.
Với kiến trúc này, tuỳ tiện có thể dung nạp hai, ba mươi vạn người. Phía xa bên trái cũng có một đôi toà kiến trúc, án ngữ tại một lộ khẩu, nhìn qua cũng thấy đó là đường tiến lên phía bắc.
Trên thảo nguyên tụ tập từng đàn từng đàn trâu, dê và ngựa. An tĩnh trên thảo nguyên gặm cỏ. Trong một khắc ấy, ta hoàn toàn minh bạch vì sao quân lực hùng mạnh của Hắc xoa nhân, tới tận hôm nay, vẫn không thể công hãm Thiên miếu.
Thải nhu kêu lên: "Nhìn kìa! Kia có một thác nước."
Ta nhìn theo nàng về phía núi đá, thì thấy một thác nước lớn, từ nơi cao ngang với Thiên miếu trên Trục thiên phong, ầm ầm đổ xuống một cái hồ nhỏ. Ở bên trên đại thảo nguyên, hình thành một dòng sông, chảy tới trung tâm thảo nguyên thì phân thành hai dòng, một dòng chảy tới cửa khẩu đi lên bắc phương, một dòng chảy tới phía chúng ta.
Hồng nguyệt hoan hô nói: "Ôi! Ta rốt cục cũng thấy được Thiên hà."
Dọc theo đường chúng ta đi, tiếng nước càng lúc càng rõ rệt.
Minh nguyệt lúc này cưỡi ngựa chạy đến nói: "Hiện tại ta sẽ đưa các vị qua Quan bộc quán để nghỉ ngơi. Tới tối nay, sẽ chính thức đi vào Thiên miếu, cùng gặp các vị đại công và tế ti."
Quan bộc quán nằm bên ngoài tường của Thiên miếu, gần với thác Thiên bộc. Phòng xá mĩ lệ. Từ đó nhìn về phía Thiên bộc, có vô số cự thụ cao chọc trời, ngăn cách với âm thanh vang rền của thác nước. Xuyên qua rừng cây là một cái đài lớn làm bằng đá. Thác nước lớn giống như một tấm vải trắng từ trên trời trải xuống, đến chân thạch đài tạo thành nghìn vạn đoá sóng hoa, hạt nước bắn vào thân đài rồi lại chảy xuống dưới.
Thạch đài tựa vào núi có lối lên cũng bằng đá. Người nào đứng lầu trên, như đứng trên ngọn nguồn của thác nước có thể thưởng thức đệ nhất thác trong "Thiên hà thất thác" của Tịnh thổ nhân.
Sự thật trên Thiên miếu sơn thành được kiến tạo thành nhiều cấp. Tại mỗi cấp, phòng xá thứ tự rất rành mạch, đường lớn ngõ nhỏ, không cái nào không chỉnh tề, cực kỳ đặc sắc. Các cấp nối với nhau bằng những bậc đá liên tiếp. Thải nhu hiếu kỳ nhẩm đếm, có tất cả mười tám cấp. Không hiểu người Tịnh thổ đã bỏ ra biết bao tâm lực và thời gian, kiến tạo nên sơn thành vĩ đại cực kỳ đặc biệt này.
Tại Quan bộc quán tất cả đều xuống nghỉ ngơi. Thải nhu kéo ta và Đại hắc, trèo lên tầng cao nhất của đài Quan bộc, nhìn xuống thác nước, khám phá mĩ cảnh còn nguyên vẹn của thiên nhiên.
Hồng nguyệt lúc trước còn kêu mệt mỏi, nhưng giờ nhìn đông nhìn tây, không cam chịu tịch mịch, định cùng trèo lên. Nữ tử này một bước cũng không chịu li khai ta.
Ny nhã cũng muốn lên theo. Nhưng bị Hoa vân giữ lại, không biết đã nói với nhau chuyện gì.
Tịch dương hạ xuống phía tây.
Ngàn vạn đạo ánh sáng, được nhuộm thành màu hồng trông như cái vòm lớn của Thiên thành. Đèn lửa trong thành được thắp lên, cùng tương hỗ với ánh đèn của Hộ hạp thành và của kiến trúc tại lộ khẩu phía bắc. Ánh sáng trập trùng nhìn thật hùng tráng.
Thải nhu thở dài nói "Không ngờ trên thế gian lại còn có địa phương kỳ diệu như vậy."
Ta vòng tay ôm lấy bờ vai của hai nữ nhân, vươn vai thở ra một hơi nói: "Tịnh thổ nhân là dân tộc kỳ diệu nhất mà ông trời đã tạo ra. Chỉ có họ mới có thể biến các giấc mơ thành sự thật."
Hồng nguyệt hoan hỉ nói: "Đại kiếm sư hình dung rất đúng. Chúng ta yêu nhất là bầu trời. Càng sống gần bầu trời, chúng ta lại càng thích thú. Thiên thành là thành thị gần bầu trời nhất, vì thế khi xây dựng mặc dù có rất nhiều gian khổ, cũng không một ai có nửa lời oán thán."
Thải nhu trêu nàng ta nói: "Tịnh thổ nhân không phải yêu nhất là ngủ sao? Sáng nay ta phải đánh thức muội, thật đúng là vô kế khả thi. May sao cuối cùng ta ghé vào tai muội hét lớn" Đại kiếm sư đi mất rồi ", thì muội mới giật mình tỉnh dậy."
Hồng nguyệt gấp gáp nói: "Tỷ đã đáp ứng không được nói ra."
Ta khanh khách cười lớn. Hôn lên má mỗi nàng một cái. Nghĩ đến Ny nhã, đang âm thầm cùng Hoa vân đàm thoại vào thời khắc này. Nhất định không phải là việc thông thường. Nếu không thần sắc của Hoa vân không ngưng trọng như vậy, lại tránh cả ánh mắt của ta, thật không biết là chuyện gì?
Âm thanh từ cầu thang đá truyền lại.
Chúng ta quay đầu lại nhìn. Là Hồng thạch đang đến.
Hồng thạch đưa ánh mắt nhìn ta đầy ý nghĩa. Ta vỗ vào vai hai nữ nhân nói: "Thải nhu nàng quản Hồng nguyệt cho tốt, nhất thiết không được cho nàng ta chạy ra ngoài. Hồng nguyệt phải giữ chặt lấy Đại hắc, không để nó chạy đến nghe mật thoại của ta và đại công."
Rồi ngồi xổm xuống nắm lấy lông của Đại hắc phía cuối mặt, nói: "Ngươi phải để mắt đến Thải nhu cho ta, không được để nàng ta tự mình phóng túng."
Hai nữ nhân kêu lên tức giận. Ta cười lớn, rồi cùng Hồng thạch đi xuống một tầng của đài Bộc quan. Hồng thạch không thể nhịn cười, thở ra nói: "Ngài đối với nữ nhân thật là biết cách. Ta chưa bao giờ thấy Hồng nguyệt lại hạnh phúc như vậy."
Ta chuyển chủ đề nói: "Sự tình như thế nào rồi?"
Hồng thạch nói: "Long đằng và Trữ tố đang ở tại đây." Rồi sắc mặt trở nên âm trầm nói: "Long đằng cự tuyệt gặp ta trước yến hội, ta cũng không lấy làm kỳ quái. Nhưng cả Trữ tố cũng không gặp ta, làm cho ta trong lòng rất không thoải mái."
Ta ngạc nhiên nói: "Tình thế nhìn qua cũng không quá quyết liệt."
Hồng thạch yên lặng một lúc, rồi lộ vẻ phấn chấn, nói: "Ngược lại Trác liên thái độ đặc biệt cải biến lớn, nói với ta rất nhiều sự việc. Tuy không phải thái độ chính thức, nhưng nhìn qua cũng thấy sự chú ý của ông ta dành cho ngài. Người này tuy cuồng vọng tự đại, nhưng nhìn lại cũng có điểm tốt. Huống chi với hai người Long đằng và Yến sắc, thì ông ta có khuynh hướng nghiêng về Yến sắc.
Ta nói: "Giả thiết chúng ta có hai phiếu của Trác liên và Yến sắc, cùng với một phiếu của ngài, là được ba phiếu. Nếu có được hai phiếu của Trữ tố và Tạ vãn, thì sẽ có đủ một phiếu của các đại công tại Tế ti hội. Chỉ cần tranh thủ được thêm một vị tế ti, thì sẽ có khả năng giành thắng lợi trong cuộc chiến này."
Hồng thạch trầm ngâm nói: "Nhưng sự việc không dễ dàng như vậy. Tạ vãn là người của Minh nguyệt. Theo lời của Trác liên: Âm nữ sư khả năng rất lớn có quan hệ nồng ấm với Minh nguyệt, cùng được Đại tế ti sủng tín. Hơn nữa đã tạo nhiều ấn tượng không hay về chúng ta, tình huống thật không thể lạc quan."
Tiếp đó hạ thấp giọng nói: "Trác liên nói Long đằng từ Hổ thị bảo điều đến lượng lớn hảo thủ tinh nhuệ. Vì thế Thiên miêu bên ngoài thì lỏng lẻo, bên trong thì khẩn trương, rất là bất hảo, có thể xảy ra một trường máu đổ."
Ta cười khổ nói: "Hi vọng hắn không làm cái việc u mê đó thì tốt."
Hồng thạch lộ ra thần thái cẩn mật, nói: "Con trai Long đằng, Long ca là dũng tướng sánh ngang với Ước nặc phu, lập vô số chiến công. Chúng ta đoán rằng Long đằng nhân sự kiện này, mưu đồ cá nhân, đoạt lấy vị trí đại công Bộ hoả thành của Ny nhã. Loan đao của người này ở Tịnh thổ rất có danh tiếng. Đại kiếm sư tuyệt đối không được có lòng khinh thường hắn."
Ta cười thất thanh nói: "Vô luận đối phương là danh tướng hay tiểu binh, ta không bao giờ không cẩn trọng, đại công yên tâm."
Hồng thạch cũng cười nói: "Nói phải lắm. Ta chỉ lo lắng như trẻ con. Ta chưa từng thấy qua kiếm thủ nào đáng sợ như ngài." Nhìn lên bầu trời, nói: "Mặt trời đã xuống núi. Chúng ta tốt nhất nên quay vào trong quán. Nghỉ ngơi một lát. Lấy tinh thần đối phó với yến hội tối nay. Ta thuận tiện xem Yến sắc và Tạ vãn có tới không. Đi chào trước một câu cũng tốt."
Ta nhìn ra chân trời. Mặt trời đã sớm xuống núi. Chỉ còn sót lại ánh sáng đỏ hồng ảm đạm. Gió lạnh cao nguyên nổi lên, nhiệt độ hạ xuống. Khí hậu đúng là của vùng núi cao. Từ nóng sang lạnh.
Ta và Thải nhu, Hồng nguyệt, Đại hắc quay về thính phòng chuyên dụng của chúng ta bên cánh phía tây của Quan bộc quán. Ny nhã ngồi một mình tại đó. Sắc mặt âm trầm. Nhìn thấy chúng ta miễn cưỡng chào một câu.
Thải nhu và nàng là hảo hữu, đến bên ôm lấy nàng hỏi: "Ny nhã! Tỷ không khoẻ ư?"
Ny nhã lắc lắc đầu, cố gượng vui vẻ nói: "Đừng đa tâm, ta không sao."
Ta trong lòng cảm thấy rất bất an, nhìn Thải nhu nói: "Nàng và Hồng nguyệt đi rửa ráy trước. Để ta có vài lời nói với Ny nhã."
Thải nhu và Hồng nguyệt thuận lòng tránh đi.
Ta ngồi xuống bên cạnh Ny nhã, ôm lấy đùi nàng, vùi đầu vảo thân thể kiều diễm, mềm mại, thơm tho của nàng, êm giọng nói: "Nói ta nghe, Hoa vân và nàng đã nói chuyện gì?"
Ny nhã thân hình xinh đẹp khẽ run lên, nhắm mắt lại, buồn thảm nói: "Đại kiếm sư, cứu ta với!"
Ta ngạc nhiên nói: "Cái gì?"
Ny nhã đột nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt lộ ra vạn ánh nhu tình, nhè nhẹ nói: "Giả thiết một ngày nào đó ngài rời Tịnh thổ, ta không thể đi theo bên ngài, ngài có hận ta không?"
Ta rời tay ra khỏi đùi nàng, ngồi dậy đối diện với nàng, trầm giọng nói: "Đó là yêu cầu của Hoa vân với nàng ư?"
Ny nhã thê lương gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nhưng ngài không nên trách tỷ ấy. Tỷ ấy cũng là vì đại cục. Nếu tỷ ấy không phải người quên đi sự riêng tư cá nhân, thì có thể đã bỏ vị trí tế ti, cùng ngài đi đến chân trời góc bể, không phải đau khổ trong lòng như vậy. Ta đã nhìn thấy tỷ ấy đối với ngài rất có tình ý."
Ta ngửng mặt lên thở một hơi dài nói: "Không! Ta sẽ không hận nàng, cũng không trách nàng ta. Các nàng đã yêu sâu sắc Lan đặc, cũng yêu sâu sắc Tịnh thổ. Nếu nàng rời khỏi Tịnh thổ mĩ lệ này, nàng sẽ không bao giờ có thể thực sự hạnh phúc."
Ny nhã yêu kiều đứng dậy, đến trước người ta, ngồi lên đâu gối ta, hai tay vòng qua cổ, kề sát khuôn mặt xinh đẹp vào má của ta, đau đớn vô cùng nói: "Ta không thể li khai Tịnh thổ. Vì nếu ta đi, tước vị không có ai nắm giữ. Người phương bắc sẽ nhân cơ hội chiếm lấy. Cân bằng Nam Bắc một khi bị phá vỡ, sẽ sản sinh ra hậu quả không tưởng tượng nổi. Vì thế Hoa vân bọn họ trước khi toàn lực bảo vệ ta kế thừa tước vị, yêu cầu ta đáp ứng không rời Tịnh thổ."
Ta mặc nhiên không nói, vì ta không thể tìm được lời nào.
Ny nhã thê lương nói: "Hãy nói với ta, sẽ có một ngày ngài quay lại, cho dù đó là lời nói bừa, cũng xin ngài hãy nói. Để trong lòng ta có một ít hy vọng, để bảo trì được dũng khí cầu sinh."
Ta cảm thấy má mình ướt dần. Biết rằng đây là lệ tình vô thanh của mỹ nữ rơi xuống. Trong tim dấy lên cảm xúc to lớn không thể kháng cự, ôm chặt lấy nàng nói: "Ta nhất định quay lại. Nhưng đó chẳng phải là hoang ngôn, mà là sự bảo đảm."
Tập 4: Thiên mộng phiêu hương
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
15 chương
16 chương
23 chương
48 chương
19 chương
18 chương