Đại kiếm sư

Chương 110 : Tương tư chi tình

Đêm đó, dưới sự chủ trì của Yến Sắc đại công, thịnh yến đã được cử hành tại phủ đại công ở Vọng Hải thành để hoan nghênh sự trở về của ta. Ba năm nay, bọn Ny Nhã đều đã học được tiếng Đế quốc từ chỗ Thải Nhu, cho nên chuyện giao tiếp với đám Hoa Nhân không hề gặp phải một chút khó khăn nào. Người được hoan nghênh nhất không phải là ta mà lại là Đại Hắc, đến tiểu Phi nhi cũng tranh giành cùng nó chơi đùa. Ny Nhã đã vì ta mà sinh ra một nữ nhi còn đẹp hơn trong tưởng tượng của ta gấp cả mười lần, tự nhiên nó cũng trở thành đối tượng mà chúng nhân tranh nhau trêu đùa. Trong yến hội đương nhiên không thể thiếu được khiêu vũ. Trong chư nữ, ngoại trừ Đạm Như với cái bụng bự ra, những người khác như Hoa Nhân, Lệ Thanh đều trở thành đối tượng để các nam sĩ Tịnh Thổ đa tình mời khiêu vũ, bọn họ đương nhiên cũng không thể bỏ qua tiểu Tây Kỳ xinh đẹp. Ta còn muốn hỏi Yến Sắc về tình hình của mọi người ở Tịnh Thổ gần đây nhưng Hồng Nguyệt đã không nhẫn nại nổi nói: “Lan Đặc! Chàng hãy mau cùng Thải Nhu, Ny Nhã khiêu vũ đi, tiếp đó sẽ là ta, Long Di và Lăng Tư, chuyện này sớm đã được quyết định rồi.” Ta túm lấy nàng, đè xuống rồi hướng về phía Yến Sắc đại công hỏi thăm tình hình gần đây của Hoa Vân. Tiếp đó kéo theo Thải Nhu đi về hướng vũ trì, đi qua chỗ Khôi Ưng đang ôm một mỹ nữ Tịnh Thổ khiêu vũ, ta cố ý va vào y một cái rồi mới ôm lấy Thải Nhu mà bắt đầu khiêu vũ. Thải Nhu hừ nhẹ một tiếng rồi dán người qua, sau đó nàng cố gắng ôm chặt lấy ta, hung hăng cắn mạnh lên vai ta một cái. Ta kêu thảm một tiếng, khiến cho hơn mười đôi nam nữ đang khiêu vũ xung quanh đều vội vã hướng về phía chúng ta hành lễ. Ta đặc biệt chịu không nổi ánh mắt của bọn Hoa Nhân, đặc biệt là ta đã từng cường điệu sự ngoan ngoãn của Thải Nhu với bọn họ và muốn bọn họ học tập, lúc này đúng là vô cùng xấu hổ, ta vội vàng kéo nàng tới một góc yên tĩnh, tiếp đó nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của nàng nói: “Sao lại cắn ta?” Thải Nhu trách móc: “Chàng đoán xem! Nếu không đoán được thì đêm nay đừng hòng đòi tiểu Thải Nhu để ý đến chàng.” Ta tức giận nói: “Hừ! Không lý đến ta, người thê thảm còn không phải là hảo Thải Nhu của ta sao?” Thải Nhu nói: “Chàng muốn người ta thảm thì đừng đoán nữa.” Ta lại bắt đầu đau đầu mà cố gắng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Có phải là nàng hận ta có nhiều thê tử như vậy không?” Thải Nhu dậm chân nói: “Ai dỗi hơi mà quản việc chàng có nhiều thêm vài nữ nhân chứ!” Ta nghĩ mãi mà chỉ ra được lý do này cho nên cảm thấy vô cùng đau đầu, đành đoán tiếp: “Có phải là vì ta lâu như vậy mới trở về, trong lòng nàng thầm hận, cho nên không nhịn nổi mà muốn nuốt một miếng thịt của ta vào bụng không hả?” Thải Nhu hôn ta một cái rồi nói: “Bây giờ chàng đã ở bên cạnh thiếp, ai còn nhớ đến chuyện trước đây chàng đã đi được bao lâu chứ?” Tiếp đó lại dậm chân nói: “Người ta lại cho chàng một cơ hội nữa.” Ta thầm nghĩ rút cục là có chuyện gì mà lại khiến vị Thiểm Linh mỹ nữ này hận ta như vậy, ta lại cố gắng suy nghĩ một hồi, trong đầu ta chợt sáng lên, ta không vội nói ra mà cố ý trêu nàng: “Lần này hỏng rồi, nếu ta đoán không ra, đêm nay sẽ khiến cho Thải Nhu đã độc thủ không phòng ba năm nay phải khổ sở chờ đợi rồi, ây! Vốn ta cũng không nỡ đâu, nhưng dù sao thì ta cũng tôn trọng nàng ấy nhất, không dám vi kháng mệnh lệnh của nàng ấy, ây!” Thải Nhu dẫm mạnh vào chân ta một cái rồi vui vẻ nói: “Đại Kiếm Sư đừng lừa ta, Thải Nhu biết chàng đã đoán được rồi, xin ngài hãy nói cho người ta đi! Đêm nay Thải Nhu sẽ nghe lời chàng, chàng muốn thế nào cũng được.” Lòng ta mềm lại, ta không nỡ trêu đùa vị mỹ nữ đã cùng ta trải qua hoạn nạn này nữa, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ta nói: “Ta đã nói với Cự Linh rồi, đã hoàn thành được lời hứa với đệ nhất mỹ nữ Thiểm Linh tộc, đem sự hoàn bình và an cư lạc nghiệp đời đời của Thiểm Linh tộc ra đổi lấy nàng, sau này Thải Nhu sẽ hoàn toàn là của ta rồi.” Thải Nhu vui vẻ nhảy dựng lên, môi thơm vãi lên mặt ta tới tấp như mưa. Lúc này cô bé Hồng Nguyệt lại chen qua Ny Nhã đang vạn phần xấu hổ để đến bên cạnh ta, nàng không hề khách khí mà vỗ lên bờ vai thơm của Thải Nhu nói: “Hảo Thải Nhu! Tỷ đã nhảy với Lan Đặc hai điệu rồi, mau nhường cho Ny Nhã đi, sau đó đến lượt muội rồi.” Thải Nhu vô cùng xấu hổ quay người lại trừng mắt nhìn Hồng Nguyệt rồi chạy đi. Ta ôm Ny Nhã đang cúi đầu xấu hổ vào trong lòng, bước theo những bước xoay ưu mỹ của nàng mà bắt đầu khiêu vũ. Ny Nhã ngẩng khuôn mặt cao quý lãnh ngạo lên nhìn ta rồi nhẹ nhàng nói: “Lan Đặc à! Thiếp đã hi vọng rất nhiều, chỉ mong chàng ở bên cạnh thiếp, để thiếp nắm lấy tay chàng, nhẫn nhịn đúng là làm người ta đau đớn đến phát cuồng.” Ta thương yêu nói: “Nữ công tước kính yêu của ta, không thể tận mắt nhìn thấy con gái của ta trào đời như thế nào là việc thiếu sót lớn nhất trong đời Lan Đặc ta. Chỉ riêng chuyện này cũng đã đủ để trừng phạt ta rồi.” Ny Nhã đưa tay vuốt ve mặt ta và ôn nhu nói: “Đừng tự trách mình, ây! Ba năm nay chỉ riêng chuyện lo lắng cũng đủ thảm cho bọn thiếp rồi.” Ta thuận miệng hỏi: “Tại sao Nhạn Phi Phi lại một mình đến nam phương vậy?” Ny Nhã nói: “Sau khi chàng đi bọn thiếp đều cảm thấy vô cùng buồn rầu, ngoài ra thiếp cũng có trách nhiệm phải đi xem xét Bộ Hỏa thành của mình, cho nên cùng với các nàng ấy nhất tề đi đến nam phương, thuận đường khôi phục lại hòa bình Tịnh Thổ.” Ta giật mình nói: “Nhưng trên đường các nàng đã phát hiện ra một thắng cảnh của nhân gian có thể làm gia viên cho chúng ta, cho nên Nhạn Phi Phi vĩ đại đã tình nguyện ở lại đốc thúc, giám sát công cuộc xây dựng ngôi nhà của chúng ta.” Ny Nhã lắc đầu nói: “Không phải là bọn thiếp phát hiện, mà là khi ở Bộ Hỏa Thành, Hoa Vân tế ti nói cho bọn thiếp biết có một nơi tốt, đúng là phải cảm ơn cô ấy rồi.” Ta nói một cách khẳng định: “Ta nhất định sẽ đích thân đến cảm tạ nàng ấy.” Ny Nhã sau một hồi do dự rồi mới nói: “Hoa Vân bảo thiếp hỏi chàng, chàng có biết tại sao nàng ấy lại đột nhiên rời khỏi chàng, trở về phương nam không?” Ta ngạc nhiên nói: “Không phải là do nàng thật sự muốn rời khỏi ta sao?” Ny Nhã điểm đầu nói: “Đúng vậy! Bởi vì nàng ấy sợ, nếu còn không rời khỏi chàng thì sẽ phát sinh quan hệ không nên xảy ra với chàng.” Ta ngây ngốc nói: “Ta là hồng thủy, mãnh thú sao?” Ny Nhã nói: “Đừng đa tâm, chàng đối với Hoa Vân mà nói, không những không đáng sợ mà còn quá đáng yêu là khác, Việc này mới có thể khiến nàng sợ không ngăn nổi lòng mình, phá hỏng mất lời thề vì Tịnh Thổ mà bảo tồn trinh tiết.” Ta nhất thời không nói lên lời. Ny Nhã nói: “Hoa Vân tế ti tin rằng nhục thể có sinh mạng vô cùng ngắn ngủi, chỉ có tinh thần mới là vĩnh hằng không giảm, cho nên nàng ấy hi vọng có thể yêu chàng từ mặt tinh thần, hi vọng chàng có thể hiểu và tôn trọng nàng ấy.” Ta thở dài một hơi nói: “Xin lỗi! ta không thể đồng ý yêu cầu bất hợp lý loại này, bởi vì ta tin nhục thể cũng có thể vĩnh hằng, ta sẽ dùng sự thực để chứng minh điểm này.” Ny Nhã nháy nháy đôi mỹ thanh tú, nàng đang định nói tiếp thì Hồng Nguyệt đã mỉm cười đi đến bên cạnh chúng ta. Ny Nhã hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái rồi mới lưu luyền rời khỏi ta. Hồng Nguyệt lao ngay vào lòng ta, đôi tay mềm mại của nàng vuốt ve cổ ta, nàng nhẹ nhàng nói: “Đại Kiếm Sư à! Ba năm là một quãng thời gian rất rất dài đó!” Ta cố ý đè thân thể nàng xuống rồi cười nói: “Ba năm nay cũng thật là xấu. Trừ việc khuôn mặt của nàng gầy đi, thân thể của nàng lại phong mãn hơn rất nhiều. Tư vị của một nữ nhân sung mãn, đêm nay ta nhất định phải hưởng thụ cho tốt mới được.” Hồng Nguyệt vui vẻ nói: “Mọi người đều nói ta càng lớn càng xinh đẹp, chàng cảm thấy bọn họ nói có đúng không vậy? Tiểu Hồng Nguyệt có thể so sánh với tiểu Tây Kỳ xinh đẹp như tiên của chàng không vậy?” Ta nói: “Đương nhiên có thể rồi, nàng không biết sự dụ hoặc của nàng với ta lớn đến thế nào đâu.” Ta không khỏi nghĩ lại nguyên nhân khiến ngày đó ta yêu nàng, chính là bởi vì nàng khiến ta nghĩ lại tiểu Tây Kỳ. Hồng Nguyệt không chịu nổi việc thân thể dán chặt vào người ta, nàng thở gấp nói: “Cầu xn chàng, đừng có trêu chọc người ta nữa được không? Bởi vì ít nhất thì ta cũng còn phải đợi Long Di và Lăng Tư khiêu vũ với chàng xong thì mới có thể cầm loan đao lên mà bức chàng cùng với ta rời khỏi đây.” Đêm đó ta tịnh không phải chỉ khiêu vũ với Lăng Tư xong là có thể thoát thân về Đại Công phủ yên tĩnh, bởi vì đám kiều thê Hoa Nhân với những “hành động linh hoạt” của mình vừa học được Tịnh Thổ vũ, do vậy sau khi khiêu vũ với từng người trong bọn họ xong ta mới có thể chán nản mà lui về. Chúng nữ đã sớm có hiệp nghị, đêm nay ta chỉ bồi tiếp năm vị mỹ nữ đã phải ở Tịnh Thổ chờ ta cả ba năm trời. Khi tắm rửa ta đã không thể nhịn được mà cùng với ngũ nữ hồ thiên hồ địa, khi từ trong phòng tắm đi ra ngũ nữ đã vô cùng mệt mỏi ngã xuống giường mà ngủ ngon lành. Trước khi trời sáng hai giờ ta đã tỉnh trở lại. Sau một hồi gian khổ mới có thể trèo ra khỏi giường, ta bước đến cửa sổ và nhìn lên bầu trời mỹ lệ, tìm thấy Thiên Mộng tinh và Phiêu Hương tinh hai ngôi sao sáng chói. Cuối cùng ta đã trở lại vùng đất Tịnh Thổ xinh đẹp này rồi. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong lòng ta đúng là muôn vàn cảm khái. Thải Nhu có thể là đã bị ta làm cho tỉnh lại, nàng bước xuống giường và đến sau lưng ta, ôm chặt lấy ta, cái miệng nhỏ lề sát tai ta nói: “Lan Đặc! Thiếp muốn mỗi đêm đều được bồi tiếp chàng, không bao giờ phân li nữa, ây! Thật không thể hiểu được con người chàng làm từ cái gì, đến khả năng ân ái cũng có thể tiến bộ đến như vậy. Đúng là làm người ta vui vẻ chết đi thôi.” Ta cảm nhận được tư vị của hai thân thể xích lõa nóng bừng đang dán chặt vào nhau, tay ta đưa ra vuốt ve trên tấm lưng nõn nà của nàng mà không nỡ dời ra, miệng ôn nhu nói: “Khi ta rời khỏi lăng mộ dưới lòng đất, nơi mà Bách Hợp giả chết, ta đã cho rằng mình không thể yêu thêm nữ nhân nào khác, nào biết đêm đó trong màn trướng tại Thiểm Linh cốc ta đã gặp được một mỹ nhân, khiến cho kẻ đang vô cùng thống khổ ta bị cải biến triệt để, khiến ta không thể tự chủ mà tiếp thụ hạnh phúc, Thải Nhu! Nàng có biết ta cảm kích nàng đến thế nào không?” Thân thể quyến rũ của Thải Nhu hơi run rẩy, nàng hơi rời ra một chút khiến ta không thể tập trung nhìn ngắm trăng sao được nữa mà phải tỷ mỉ nhìn ngắm diễm dung tuyệt thế và thân thể kiều mỹ của nàng, đôi tay của nàng run rẩy vuốt ve khuôn mặt ta, trên mặt ánh lên những giọt lệ vui vẻ, nàng nhẹ nhàng nói: “Lan Đặc! Chuyện chàng đi sa mạc tìm kiếm thiếp không quản, nhưng chàng nhất định phải sống mà trở về đó.” Ánh đèn vụt sáng lên. Thì ra Ny Nhã đã châm mấy ngọn đén dầu ở đầu giường lên, khiến căn phòng tràn ngập trong ánh sáng ấm áp. Ny Nhã ngồi dậy, ánh đèn mờ ảo chiếu vào thân thể nàng giống như đang chiếu lên một pho tượng hoàn mỹ trên trần thế, ánh sáng giống như đang lẩn trốn bóng đêm, càng cường điệu them vẻ mỹ lệ của nàng, ta nhìn đến ngây dại, hô hấp vô cùng khó khăn. Nàng nhíu mày sẵng giọng: “Sao chàng không ở trên giường bồi tiếp bọn thiếp, sao Thải Nhu cô lại dung túng y vậy!” Ta kéo theo Thải Nhu trở lại ngồi bên mép giường, ta đưa tay kéo Ny Nhã lại gần, sau khi dữ dội hôn nàng một hồi ta mới bỏ nàng ra và nói: “Ta sợ nếu còn ở trên giường, ta sẽ không nhịn nổi mà xâm phạm các nàng mất, các nàng thật sự là quá dụ nhân.” Ny Nhã sớm đã bị ta hôn cho nộ khí mất hết, nàng nói với vẻ xấu hổ: “Tại sao lại sợ chuyện xâm phạm bọn thiếp? Đều là người của chàng cả rồi. Chàng muốn xâm phạm thế nào cũng được.” Nghe những lời nói mềm mỏng của mỹ nhân khiến tâm hồn ta như bị khóa chặt. Ta kéo tay lưỡng nữ rồi truyền vào đó hai luồng ái năng. Thân thể xích lõa mê người của Ny Nhã và Thải Nhu đồng thời run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp như nảy sinh xuân ý. Ta cười nói: “Ta quên nói cho các nàng biết, ta đã học được yêu pháp khiêu tình, có thể làm cho những thục nữ cao quý nhất biến thành những dâm phụ phóng đãng nhất đó.” Ny Nhã và Thải Nhu cùng hứ một tiếng rồi lao vào lòng ta. Ta dừng việc dùng ái năng trêu đùa bọn họ lại rồi ôm chặt lấy hai người. Trong lòng ta nổi lên một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn vô cùng thoải mái. Trên hai tấm lưng nõn nà của hai nàng, ta tận tình xoa bóp một cách ôn nhu. Ny Nhã sẵng giọng nói: “Biết rõ người ta đang ở trong trạng thái nào rồi mà chàng hãy còn khách khí thủ lễ với người ta như vậy sao?” Thải Nhu cũng nói với vẻ tức giận: “Lan Đặc! Có phải chàng muốn người ta cầu xin chàng thì chàng mới thỏa mãn không?” Ta cảm thấy vô cùng vui vẻ nói: “Yên tâm đi! Chúng ta hãy cứ nói rõ quy củ trước đã, ngày mai mặt trời mà chưa lên tới đỉnh thì ta nhất định không để cho các nàng rời khỏi chiếc giường này đâu. Ta có thể dùng ái năng cải biến thể chất của các nàng, biến các nàng thành những tiên nữ chân chính, vĩnh viễn có thể bầu bạn với thiên đế ta đây.” Lúc này linh giác của ta đã cảm nhận được Lăng Tư đang nằm ở ngoài cùng đã tỉnh lại, nhưng do sợ hãi mà nàng vẫn không dám gia nhập với chúng ta, đêm qua nếu không phải là ta bức nàng lên giường thì có lẽ nàng cũng không dám cùng bọn Ny Nhã và ta đồng sang cộng tẩm đâu. Lòng thương tiếc chợt nổi lên, ta điều khiển ái năng vượt qua chiếc giường lớn truyền vào thân thể nàng. Thải Nhu khẽ cười nói: “Long Di và Hồng Nguyệt đúng là ham ngủ, ồn như vậy mà cũng không thể làm bọn họ tỉnh được. Không ngờ Lăng Tư cũng lại như vậy nữa.” Ny Nhã cảm thán: “Đáng thương cho bọn họ mấy tháng nay mỗi đêm đều không được ngủ ngon, đặc biệt là Hồng Nguyệt, ai mà ngờ được người yêu ngủ như muội ấy mà cũng có thể bị mất ngủ đây?” Ta vừa muốn hỏi nàng xem nàng có mất ngủ hay không thì Lăng Tư đã không chịu nổi sự kích thích của ái năng mà yêu kiều kêu “a” một tiếng. Ny Nhã và Thải nhu đồng thời ngây ngốc cả ra. Ta đắc ý nói: “Lăng Tư à, ta còn cho rằng định lực của nàng còn tốt hơn Ny Nhã Thải Nhu, thì ra cũng chỉ không kham nổi một kích như vậy thôi.” Lúc này Ny Nhã, Thải Nhu mới biết ta đang trêu đùa Lăng Tư đang giả vờ ngủ. Lăng Tư ngồi dậy, nàng run giọng cầu xin: “Đại Kiếm Sư!” Ta buông tha nàng, nói: “Đến đây đi!” Lăng Tư bật dậy, nàng từ phía bên đó của chiếc giường bò qua rồi ngồi vào sau lưng ta, dùng hết tất cả khí lực của mình mà ôm lấy ta, hiển nhiên là đã động tình đến cực điểm. Ny Nhã ngồi thẳng người lên, phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn ta nói: “Bọn thiếp sớm đã từ chỗ Như tỷ biết được chàng đã học được thứ yêu pháp có thể khi phụ bọn thiếp từ Vu quốc, cho nên bọn thiếp đã quyết định kết thành liên minh mật thiết, cùng nhau đối kháng với kẻ khắc tinh của nữ nhân chàng.” Ta nhìn về Long Di và Hồng Nguyệt đang ngủ say mà cười vang một hồi, tiếp đó cánh tay ta không nhịn nổi mà lần vào trong tấm chăn của bọn họ mà lần mò khắp nơi. Đột nhiên cái miệng nhỏ thơm của Ny Nhã kề đến bên tai ta nhẹ nhàng nói: “Chàng còn chưa đặt tên cho bảo bối ngoan của chúng ta đó!” Bàn tay của ta dừng lại trên ngực Hồng Nguyệt, ta suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Hãy gọi nó là Hương Ức đi được không?” Ny Nhã biết ta đang nhớ về Phượng Hương đã chết bèn gật đầu nói: “Đây là một cái tên không thể tốt hơn, Lan Đặc! Ny Nhã thích chàng đa tình như vậy.” Thải Nhu rời khỏi lòng ta, nàng đứng dậy nói: “Để thiếp đi lấy chút rượu lại đây trợ hứng.” Lăng Tư cuống quít đứng lên nói: “Để nô tỳ phục thị mọi người nhé!” Thải Nhu đẩy nàng vào lòng ta rồi cười nói: “Sao không thể là ta phục thị muội chứ.” Nói rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài sảnh. Đợi sau khi thân thể kiều mỹ của nàng khuất sau cánh cửa ta mới nhớ đến việc phải thu hồi mục quang, một tay ta đang xoa bóp trên người Lăng Tư mà thương yêu nàng, còn tay kia vẫn đang tiếp tục hoạt động trong chăn. Ny Nhã nhìn đến đỏ bừng cả khuôn mặt xinh đẹp lên, nàng trừng mắt nhìn ta nói: “Chàng đúng là sắc ma!” Long Di tỉnh dậy đầu tiên, nàng rên rỉ: “Đại Kiếm Sư! Ây!” Ta buông tha nàng rồi chuyển qua đối phó Hồng Nguyệt để đền bù cho ba năm tương tư của nàng. Hồng Nguyệt tuy không vặn vẹo rên rỉ nhưng thần trí vẫn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Đại Hắc đang nằm phía đuôi giường thấy nhiệt nào thì tỉnh dậy, nó trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể bò lên, tiếp đó vượt qua thân thể Hồng Nguyệt và chui vào lòng ta. Ny Nhã ôm nó sang rồi yêu kiều cười nói: “Không! Đêm nay Lan Đặc Là của bọn ta.” Đại Hắc lại ngã vào lòng Ny Nhã rồi tiếp tục giấc ngủ. Thấy vậy chúng ta không khỏi buồn cười, hôm qua nó đã quá hưng phấn rồi. Long Di trèo tới, nàng ôm chặt lấy ta rồi điên cuồng hôn hít khiến ta tận hưởng được tư vị ôn nhu. Hồng Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh lại, đôi mặt tràn đầy tình dục của nàng nhìn chằm chằm vào ta. Thải nhu ôm theo một bình mỹ tửu và sáu chiếc cốc đi vào. Hồng Nguyệt cũng đã trèo đến, lao vào lòng ta, dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê mà rên rỉ: “Lan Đặc!” Chúng ta đều bật cười. Thải Nhu “dã tính” đại phát, nàng mang tất cả chăn gối vứt xuống dưới giường, tiếp đó đặt mâm rượu ra giữa giường. Lăng Tư đi đến, phụ trách việc rót rượu đầy sáu cái chén. Ta ngạnh bức Hồng Nguyệt ngồi xuống, sáu người ngồi vây quanh bàn rượu trên giường. Trong lòng ta cảm thấy ấm áp vô hạn, ta tiếp lấy cốc rượu được đưa đến rồi đưa lên nói: “Nữ nhân nào không muốn sinh con cho ta thì đừng chạm cốc này.” “Choang!” Sáu chiếc cốc cùng chạm vào nhau, âm thanh này đại diện cho lời hứa của chúng nữ với ta. Ta đem mỹ tửu một hơi uống cạn rồi đặt chiếc cốc xuống mâm, tiếp đó thuận tay đưa sang. Hồng Nguyệt xấu hổ nói: “Để ta dạy cho chàng một khóa, để chàng biết cái gì mới là ái tình vĩnh hằng bất diệt.” “Tiểu ni tử! Nằm xuống giường cho ta, để ta dạy cho nàng một khóa trước, để nàng biết cái gì mới là ái tình bất diệt!”