Đại Học Yêu Quái
Chương 70
Diệp Tiếu đi rồi, đám yêu quái đứa đứng đứa ngồi, bắt đầu nghiên cứu tờ đơn làm thẻ.
Linh số may, đa số yêu quái phải đứng, cơ mà hắn vào trước nên đã tìm được một chỗ ngồi. Bên cạnh hắn là một cậu sinh viên đẹp trai, lúc Linh ngồi xuống mặt cậu ấy đỏ bừng, bởi vì từ trước tới giờ cậu ấy chưa gặp ai xinh đẹp như vậy quả, con tim mong manh rung lắc dữ dội, chỉ tiếc nom Linh cao lãnh quá, cậu ấy không dám mở lời.
Linh ngồi xuống điền đơn, thành quả của việc Diệp Tiếu dạy bọn họ viết chữ cuối cùng cũng hiện ra, không viết đẹp viết giỏi, nhưng chí ít vẫn điền được vô cái bảng.
Tên, ờm, Linh.
Ghép vần, ờm, Ling.
Quốc tịch, ờm, Nhật Bản.
Giới tính, nam, chuyện này thì khỏi cần ờm à gì hết, chắc như đinh đóng cột. Ấy vậy mà hắn điền làm cậu đẹp trai bên cạnh trợn to hai mắt, mỹ nữ không ngờ lại mang thân nam nhi?! Còn chuyện gì đau khổ hơn nữa không?
Ngày tháng năm sinh, ờm… Linh mờ mịt, hắn làm yêu quái lâu lắm rồi, được nhiêu tuổi hắn còn chẳng nhớ rõ, huống chi cụ thể ngày tháng năm sinh, hắn nghĩ ra kiểu mít!
Thế là Linh cơ trí chìa tay ra đếm.
Tại hiện trường không chỉ mình hắn làm như vậy, có rất nhiều yêu quái tắc ở đoạn điền ngày tháng năm sinh, ngay cả Kim Thụy cũng vậy. Trước khi đắc đạo y chỉ là một chú rắn nhỏ không có linh trí, sao mà biết mình bao nhiêu tuổi được! Cả đám chắc chỉ có mình Eaton là biết tuổi thật của mình.
Cái đám yêu này đúng là hồ đồ mà, mấy người mà điền tuổi thật không biết sẽ hù chết bao nhiêu người đây?!
May mà vẫn còn một yêu thông minh cơ trí, đó chính là Hồ Đa Đa của chúng ta. Rốt cuộc Hồ Đa Đa cũng có cơ hội thể hiện khí phách của một người lớp trưởng, hắn ngó ngó tờ đơn của các bạn, tức khắc nổi trận lôi đình. Cơ mà Diệp Tiếu đã dặn rồi, đây là nơi công cộng, không thể cãi lộn ồn ào, thế nên hắn đành hạ giọng hô cả đám đến, lôi bọn họ ra ngoài ngân hàng.
“Mấy người là heo hả! Bao nhiêu lời dạy của thầy đều thành nước đổ đầu việc rồi hả?!” Hồ Đa Đa lấy chứng minh thư của mình ra giơ trước mặt đám yêu, hắn sắp tức xì khói rồi đây, làm bạn học của mấy tên này đúng là sự sỉ nhục, chỉ số thông minh của bọn họ bị chó táp hết cả rồi! “Mấy người nhìn thông tin trong chứng minh thư của mình đi! Tên là gì, quốc tịch gì, ngày tháng năm sinh thế nào,… tất cả đều viết hết trên đó rồi! Mấy người viết ngày tháng năm sinh từ hơn trăm ngàn năm trước làm gì hả?” Hồ Đa Đa không phải là học sinh có thành tích học tập tốt nhất, nhưng hiển nhiên, hắn là đứa có nhiều kiến thức thực tiễn nhất.
Đám yêu bừng tỉnh đại ngộ! Đúng ha! Bọn họ có chứng minh thư!
Thông tin cơ bản đều viết hết trên đó rồi, chép theo là được, bọn họ đúng là ngu si mà!
Mười phút sau, đám yêu loẹt quẹt vào ngân hàng, nhân viên ngân hàng không hiểu gì hết trơn, mấy người này làm gì vậy? Đa số đám yêu đều viết sai đơn, thế nên đành phải xin tờ khác.
Đám yêu vào ngân hàng nhìn đơn xin làm thể, những người trong ngân hàng thì nhìn ngắm bọn họ rồi thầm khen, ôi chao sao mà đẹp mắt quá đi ~
Nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng được gọi số, người đầu tiên được gọi chính là Hồ Đa Đa, hắn nghe thấy có người gọi liền đứng bật dậy, mấy yêu bên cạnh kì lạ hỏi, “Cậu làm gì thế?”
Hồ Đa Đa đảo mắt khinh thường, đúng là không trông cậy gì vào IQ của mấy tên ngu si này, bình thường mấy người có thể thi tốt hơn tui, cơ mà ra ngoài thực tập một cái là lộ khuyết điểm liền, chẳng làm được gì sất! Hồ Đa Đa giơ dãy số trong tay lên, “Bọn họ báo số của tôi, mấy người cũng chú ý số của mình, đừng để người ta gọi mình mà không biết, nếu không sẽ phải lấy lại số một lần nữa, phiền toái mất thời gian lắm.” Thực ra lúc đi học Diệp Tiếu đã hướng dẫn bọn họ rồi, nhưng giờ xem ra, chỉ có mình Hồ Đa Đa áp dụng được vào thực tế…
Giờ đám yêu mới ngộ ra, thế là ánh mắt nhìn Hồ Đa Đa của bọn họ càng thêm kính nể, quả nhiên là lớp trưởng, hồi xưa đi học không thấy lớp trưởng lợi hại, rốt cuộc cũng cảm nhận được sức nặng của hai từ “Lớp trưởng” rồi, đúng là không giống người thường!
Hồ Đa Đa giật giật khóe miệng, mấy người sùng bái tôi tôi cũng không cao hứng đâu hiểu không, đẳng cấp của mấy người quá thấp, chẳng có tí cảm giác thành tựu nào cả! Đây chỉ là mấy việc cơ bản của người thường, bọn họ còn không hiểu thì quá mất mặt rồi, thầy giáo sao có thể cho bọn họ tốt nghiệp được?!
Hồ Đa Đa ngồi xuống ô cửa vừa gọi hắn, ngay lập tức hắn cảm nhận được mấy chục tầm mắt rực lửa đằng sau đang chĩa thẳng vào mình. Cả đám yêu đều đang nhìn hắn, làm hắn chỉ muốn quay đầu mắng bọn họ là: Nhìn gì mà nhìn! Chúng ta đã khả nghi lắm rồi, đừng gây chuyện nữa được không, im lặng làm một đám mỹ nam đi!
Hồ Đa Đa chuyển đơn xin làm thẻ, cộng thêm tám ngàn nguyên hắn vừa lấy trong ví chuyển vào quầy để nhân viên ngân hàng chuyển tiền vào tài khoản cho hắn.
Vài phút sau, Hồ Đa Đa đã có một chiếc thẻ mới tinh của riêng mình, vậy là khi cần hắn có thẻ quẹt thẻ rút tiền rồi. Ngân hàng rất lớn, có nhiều quầy giao dịch, cho nên chưa đến một giờ hơn hai mươi người bọn họ đã làm xong thẻ, tới khi Diệp Tiếu đi ra, chỉ còn một hai yêu chưa làm xong.
“Thế nào rồi?” Diệp Tiếu thấy vẻ mặt đám yêu có vẻ ổn, chắc làm thẻ thuận lợi lắm.
Hồ Đa Đa bĩu môi gật đâu, “Vẫn ổn ạ, có báo động nhưng may mà không sao, suýt nữa thì ê chề rồi.” Sau đó hắn kể vắn tắt lại chuyện ban nãy.
Diệp Tiếu lau lau mồ hôi lạnh, may mà còn có Hồ Đa Đa là đáng tin một tí, nếu không hôm nay mất hết mặt mũi rồi. Đãng ra vừa nãy cậu nên ngồi trông bọn họ điền, cậu cứ tưởng đã giảng rồi thì sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, chẳng phải mấy chục yêu này đều là những học sinh nổi bật nhất trong lớp sao.
Nghĩ đến đây, Diệp Tiếu bỗng thấy các đợt thực tập tiếp theo không ổn lắm, hai mươi học sinh thành tích tốt nhất còn thế này, các yêu quái sau biết phải làm sao…
Đúng là sầu chết người mà!
Hơn mười phút sau, cuối cùng cả đám yêu cũng làm xong thẻ, bọn họ xoa xoa vuốt vuốt tấm thẻ mới tinh, lòng kịch động không thôi, giờ bọn họ cũng là dân có thẻ rồi, không sợ bố con nhà nào hết!
Diệp Tiếu nhìn đám yêu không biết nói gì… Chỉ một tấm thẻ ngân hàng đã khiến mấy người kích động đến thế sao, kể cả có kích động thật thì cũng phải tém tém lại chút, con người sẽ không quá khích vậy đâu, mấy người phải chú ý hình tượng chứ, không biết tất cả mọi người đều đang quan sát mấy người hả!
“Được rồi, đừng xem nữa, cất chứng minh thư và thẻ ngân hàng vào đi, đã không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm, chiều lại đi dạo chỗ khác.” Diệp Tiếu đánh thức đám yêu khỏi cơn mê say, tiếp tục xuất phát.
Tính ra bọn họ cũng số may, cả ngân hàng vậy mà không ai nhận ra Eaton. Diệp Tiếu cảm thán, người không bà tám thực sự quá tuyệt vời quá lương thiện ~
“Tiếu Tiếu, trưa mình ăn ở đâu?” Eaton dắt xe bám lấy Diệp Tiếu.
“Tiếu Tiếu cái gì, phải gọi thầy là thầy Diệp! Ở bên ngoài không được nói hươu nói vượn!” Diệp Tiếu trợn mắt, làm trò gì trước mặt mọi người thế hả, ai cho gọi là Tiếu Tiếu, chẳng có uy nghiêm của thầy giáo gì cả! Khí thế của tôi bị anh thổi bay đi hết rồi!
“Ừa ~” Eaton cũng không buồn khổ gì, hắn còn thầm đắc chí trong lòng, Tiếu Tiếu của hắn đang ngượng ấy mà, quên đi, mình gắng nhẫn nhịn, tối về bù đắp thoải mái. (Mịa, sao nghe mờ ám thế không biết – lời của tác giả không phải của bạn edit đâu nhóe =3=)
Diệp Tiếu chọn địa điểm ăn là một nhà hàng buffet. Bọn họ đông người, chọn buffet hay thức ăn nhanh là hợp lý nhất.
11 giờ trưa, Diệp Tiếu dẫn đám yêu đến nơi đã chọn, đám yêu kích động nhịn không nổi, nếu Diệp Tiếu không dặn trước là không được để lộ bản chất anh nông rân quê một cục thì bọn họ đã hò reo nhảy múa rồi.
Trong cả đám ở đây chỉ có mình Eaton đã từng thử ăn buffet, những yêu quái khác mới được xem qua TV. Eaton là vương tử, thỉnh thoảng trong cung điện cử hành yến hội thì sẽ có tiệc buffet, cơ mà tiệc ở Ma giới và ở Nhân giới hiển nhiên sẽ có sự khác biệt.
Diệp Tiếu đã đặt sẵn chỗ, vì vậy từ sáng nhà hàng đã chuẩn bị một bàn dài cho bọn họ, hơn hai mươi người cứ thế ngồi quanh chiếc bàn.
Buffet có đủ loại thịt nướng, hải sản mỹ vị, đồ nóng đồ lạnh, đồ uống bánh ngọt hoa quả đủ cả, muốn gì cũng có. Đám yêu không điều khiển nổi con mắt, thèm đến nỗi nuốt nước miếng ừng ực, ngồi trên ghế mà hai mắt liên tục thỉnh cầu Diệp Tiếu: Thầy Diệp ơi, bọn em đi lấy đồ ăn được không?
Ở nhà hàng buffet bình dân không có gì cần chú ý, vì vậy Diệp Tiếu chỉ dặn bọn họ đôi câu rồi phất tay để đám yêu đi lấy đồ ăn mình thích.
Khi một người ăn buffet, ta có thể dễ dàng nhìn ra khẩu vị của người đó, bởi vì ăn gì cũng mất nhiêu đó tiền, đương nhiên phải chọn món mình thích rồi.
Như Linh này, trước kia Diệp Tiếu không biết, thì ra vị yêu quái Nhật Bản này lại ham đồ ngọt đến thế, lấy một ly nước chanh xong, hắn chỉ mang về toàn bánh ngọt, không lấy bất cứ món ăn nào khác.
Hồ Đa Đa thích gì thì Diệp Tiếu có thể đoán ra được, y như rằng, hắn mang về đúng những thứ mà cậu đã đoán, tất cả đều là món ăn có liên quan tới gà! Hồ ly đúng là thích ăn gà nhất ~
Eaton thì ăn tất, cứ thấy cái gì ngon ngon là hắn lại cầm lên, không chỉ mang về cho mình mà còn để Diệp Tiếu ăn, “Tiếu Tiếu muốn ăn gì thì nói với em nhé, em đi lấy cho.” Hắn xun xoe.
“Đã bảo gọi thầy là thầy Diệp cơ mà!” Diệp Tiếu tức giận nói, không thèm anh lấy hộ, tôi không có tay chắc! Hừ!
“Dạ vâng, thầy Diệp ~” Eaton thấy Diệp Tiếu tức giận trông cũng thích mắt vô cùng.
Diệp Tiếu cứ nhìn khuôn mặt đắc chí hí hửng của Eaton là lại tức, cậu hạ giọng nói, “Em tém tém lại chút đi, đừng quên em đang là tiêu điểm trên mạng, nếu có người nhận ra em thì chúng ta khỏi cần ăn cơm nữa!”
“Vâng…” Eaton ủy khuất, hắn nổi tiếng không tốt sao, được hoan nghênh không tốt sao? Rõ ràng tất cả mọi người đều chúc phúc cho tình yêu của chúng ta mà, Tiếu Tiếu chẳng hiểu phong tình gì cả ~
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
130 chương
111 chương
99 chương
13 chương