Tới sáu giờ chiều, tất cả học sinh đều đã chụp xong ảnh. Ờm… Được rồi, thực ra còn chừa một người. Diệp Tiếu cúi đầu nhìn Eaton tội nghiệp đứng một góc giảng đường, tim chua xót, đứa nhỏ này đã chờ cả buổi chiều, nhưng cũng không có cách nào, khuôn mặt của Eaton bây giờ không hợp để chụp ảnh chứng minh thư! Quá. Non. Rồi! Bạch Văn và Tất Phong đã bắt đầu dọn dẹp đồ nghề kết thúc công việc, Eaton hai mắt rưng rưng như sắp khóc tới nơi, dáng vẻ chít chít đáng thương làm Diệp Tiếu đau lòng muốn chết, “Đợi em ấy lớn mấy người có thể tới lần nữa không? Để chụp cho em ấy với, không thể để cả trường có mình em ấy không có ảnh được.” Diệp Tiếu hỏi hai người. “Được chứ, chỉ cần trả tiền thì chúng tôi sẽ đến, khách hàng là thượng đế mà ~” Công việc đã làm xong, tâm tình Bạch Văn hiển nhiên tốt vô cùng, “Trả thêm 1000 nguyên là được.” “Lại thêm 1000?!” Mày Diệp Tiếu nhíu chặt, “Em ấy đã trả tiền rồi cơ mà, sao còn phải trả tiếp nữa? Hai người không thể thu hai lần tiền được, làm ăn như vậy kỳ quá.” “Không phải lúc trước đã nói rồi sao, dù hôm nay có chụp hay không thì trường vẫn phải trả đủ chi phí ghi trên hóa đơn.” Bạch Văn cười phẩy phẩy hóa đơn, cười nói, “Tình hình của nhóc con này cũng được tính trong hợp đồng.” Diệp Tiếu, “…” Đừng bảo tên này làm ăn với con người cũng thế nhé? Tiệm ảnh của anh chưa phải đóng cửa à? “Yên tâm đi, mấy học sinh ở đây không phải quỷ nghèo, cậu không cần tiết kiệm giùm bọn họ.” Diệp Tiếu, “…” Sao anh lại nói trước mặt người ta thế kia, Eaton đều nghe thấy hết anh hiểu không, anh không thấy sắc mặt em ấy tệ đến vậy à?! Bạch Văn tiếp tục nói, “Tôi cũng biết lương của cậu có ba vạn, nói thật, lương thế là quá thấp đấy!” Hắn còn nổi lòng tốt bụng khuyên nhủ Diệp Tiếu, “Cậu không thể làm cục bột được, có cơ hội thì nói với phó hiệu trưởng Vu đi, bảo cô ấy tăng tiền lương cho cậu.” “Thế này đi, coi như chúng ta có dịp quen biết, nếu cậu bằng lòng, tôi có thể truyền đạt tới phó hiệu trưởng Vu giúp cậu, tôi tin cậu sẽ mau chóng nhận được câu trả lời thôi.” Bạch Văn nhiệt tình hiếm có. “Ừm… Cảm ơn, không cần phiền anh đâu, chuyện thế này tôi tự gặp mặt trực tiếp nói sẽ tốt hơn.” Diệp Tiếu cũng hiểu lương mình hơi thấp, nhưng cậu cảm thấy tên họ Bạch này chẳng đâu vào đâu, nhờ hắn chuyển lời giùm cậu không yên tâm lắm. “Rồi rồi.” Bạch Văn nhún vai, “Thầy Diệp đưa phương thức liên lạc cho tôi, bao giờ làm xong chứng minh thư tôi sẽ hẹn cậu thời gian chuyển đồ đến.” “Được.” … Làm việc xong, hai thần thú đi theo Diệp Tiếu đến ký túc xá thu tiền, sau đó còn đến căng tin trường ăn ké bữa chiều, ăn no chán chê mới đắc chí thỏa mãn rời khỏi trường. (Trong thời gian đó Tất Phong không quên ầm ĩ với Hồ Đa Đa một trận.) Tiễn được hai tổ tông này đi, Diệp Tiếu mới thở phào một hơi, cậu còn tưởng chỉ có đám yêu quái kì quặc, thì ra thần giới cũng không kém chút nào, chắc tiên giới cũng xêm xêm thế cho coi. Diệp Tiếu lắc đầu thở dài: Sống lâu quá quả nhiên là có di chứng… Eaton khóc chít chít muốn cầu an ủi theo Diệp Tiếu về nhà, đáng tiếc vẫn bị từ chối, hắn buồn bực không thôi, cơm chiều chưa ăn đã về ký túc xá. Thế nhưng Diệp Tiếu chẳng lo lắng gì, Eaton còn vàng và đồ ăn vặt lấp bụng, không đói được. Cơ mà hôm nay Eaton xem như cũng có chút thu hoạch, lúc quay về ký túc xá y đã được các bạn nhiệt tình khen ngợi. A Quy ngồi xổm xuống vỗ vai Eaton, “Ma tộc mấy người giỏi lắm, không ngờ cậu lại làm tốt chuyện bọn tôi nhờ như thế, thật đúng là khiến chúng tôi nhìn cậu với cặp mắt khác xưa! Tuy người tới chụp là hai tên đáng ghét, nhưng khuyết điểm không che được ưu điểm, ít nhất chúng ta cũng có cơ sở để tin tưởng, về sau tốt nghiệp có thể an tâm rồi.” Eaton, “…” Con rùa này nói cái quái gì vậy? Eaton mơ hồ quay về phòng mình, hiển nhiên hắn còn chưa nhận ra, chuyện hai thần thú vội tới chụp ảnh cho đám yêu đã trở thành công lao của hắn, bởi vì hắn còn đang bận đắm chìm trong bi thương không thể chụp ảnh… Tuy nhiên, dù buồn nẫu ruột thì Eaton vẫn ăn không ít, không ăn sao mà lớn được, trước khi ngủ hắn còn gắng sức biến bi phẫn thành động lực, nhồi đầy vàng vào cái bụng nhỏ mới vừa lòng đi ngủ. Theo như lời hai thần thú nói, khoảng một tháng nữa sẽ làm xong chứng minh thư, sau đó chứng minh thư sẽ được chuyển đến trường. Tạm quên chuyện chứng minh thư, giờ nói đến việc tốt nghiệp, đây là nhiệm vụ gian khổ nhất quả đất của đám yêu, cứ nhìn kết quả hai bài kiểm tra thì biết. Lần đầu tiên đám yêu làm bài nát bét, tới lần thứ hai coi bộ cũng chẳng đâu vào đâu, không ai được hơn 90 điểm, được cái đã có nhiều học sinh đạt tiêu chuẩn hơn, ngoài ra cũng có khá nhiều yêu được khoảng 80 điểm. Tới thứ năm, Diệp Tiếu đã chấm xong bài của cả lớp và sắp xếp bảng thành tích, dựa theo thông lệ, kết quả sẽ được công bố vào thứ sáu. Kim Thụy vẫn là học sinh đứng đầu, 88 điểm. Đáng chú ý là Eaton đã vươn lên vị trí thứ hai, tuy hắn có tiến bộ, nhưng vì kẻ đứng chắn đường lại là tình địch, thế nên hắn chẳng vui vẻ mấy. Rốt cuộc Hồ Đa Đa đã tiến vào được top 10, hơn nữa vừa khéo là người thứ mười, hắn số may, lần này có ba học sinh đều đạt hạng mười với 75 điểm. Hơn nửa lớp đều được khoảng 40, 50 điểm. Diệp Tiếu buồn rầu không thôi, phương pháp dạy học của cậu có vấn đề gì sao, đã học ba tuần rồi mà kết quả vẫn chẳng đâu vào đâu, chỉ là thường thức cuộc sống thôi mà, có phải học gì tốn não tốn dây thần kinh đâu mà vất vả vậy? Thực sự không phải dân chuyên nghiệp thì không được sao? Diệp Tiếu ngẫm lại sự chuyên nghiệp của bản thân. Ban đầu cậu học làm giáo viên ngữ văn tiểu học, giờ làm việc này công nhận trái chuyên môn. Diệp Tiếu nghĩ mình phải cải thiện bản thân, cơ mà cậu nghĩ trái nghĩ phải, nghĩ đủ kiểu mà vẫn không tìm ra phương pháp gì hay, không có lớp bổ túc hay học tối nào dạy mấy cái này, hơn nữa cậu cũng không có đồng nghiệp để trao đổi, haiz… “Thưa thầy, có phải em không được 100 điểm khiến thầy buồn không? Xin thầy hãy nghe em nói, lần này là lỗi của em, thầy yên tâm, nhất định lần sau em sẽ lại thi được 100 điểm! Nhất định không để thầy phải thất vọng!” Diệp Tiếu đang suy nghĩ kế hoạch giảng dạy sau này, vì vậy sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, đúng lúc bị Kim Thụy lên nhận bài nhìn thấy, thế là y bắt đầu tự mình đa tình. Số thành phần cần lo lắng của Diệp Tiếu không có Kim Thụy, Kim Thụy học giỏi nhất lớp mà còn cần lo lắng thì cả cái lớp này xong rồi. Tuy đối phương tự mình đa tình, nhưng Diệp Tiếu nghe xong vẫn rất vui, học sinh nào cũng quyết tâm như vậy thì thật tốt biết bao, cậu sẽ đỡ nhọc lòng nhọc sức đi nhiều. “Ừ.” Diệp Tiếu cong môi cười, “Bạn là học sinh thầy yên tâm nhất, cố gắng lên, tiếp tục duy trì phong độ, thầy xem trọng bạn nhất đấy.” Câu này vừa khéo bị Eaton ngồi sát rạt bục giảng nghe thấy, hắn quả thực không thể tệ hơn được nữa! Hắn ấy vậy mà lại nghe thấy Tiếu Tiếu của hắn đang bày tỏ nỗi lòng với con rắn độc này?! Trái tim Eaton vỡ tan thành tám mảnh, hắn không ngờ rằng, thì ra Tiếu Tiếu của hắn thích kiểu thông minh, là do hắn không thi được thứ nhất ư?! Eaton đã bổ não tới tận chân trời rồi ~ Nếu Diệp Tiếu biết Eaton suy nghĩ gì, nhất định cậu sẽ nói: Nhìn coi, tôi đã bảo sống lâu có di chứng rồi mà. Dáng vẻ của Eaton giờ giống khoảng bảy, tám tuổi, đúng tuổi học sinh tiểu học bình thường, nom hắn còn tinh xảo xinh đẹp hơn cả hồi ba bốn tuổi, vẻ bụ bẫm ú nần đã nhạt đi khá nhiều, tóc dài tới bả vai, quăn quăn sáng bừng. Quần áo của hắn cũng thay đổi, không mặc đáng yêu như trước nữa mà đổi sang style đẹp trai cool ngầu rồi, hắn lớn nhanh, dường như là mỗi ngày một vẻ, vì vậy Diệp Tiếu đã chuẩn bị cho hắn rất nhiều quần áo. Sau khi lớn hơn một chút, chuyện Eaton muốn làm nhất chính là ra ngoài chơi, mục đích hắn đến trường này chính là để dạo chơi nhân giới, thế mà hắn chưa chơi được gì cả. Lúc trước cơ thể hắn quá nhỏ yếu, một mình ra ngoài nửa bước khó đi, giờ thì khác rồi, trẻ con bảy tám tuổi tự đi mua sắm sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ thì vui lắm, cơ mà giờ trước cổng trường có mấy tượng thần giữ cửa, sáu bảo vệ chia làm ba ca, canh chừng cổng lớn còn căng hơn trông ngục, muốn ra vào đều phải trình giấy, nhất quyết không thả học sinh nào ra ngoài. Chính vì thế Eaton chỉ có thể nằm mơ giấc mơ tự do, khả năng thoải mái ra vào kết giới của hắn hoàn toàn không có đất dụng võ. … Sau đó, Phong Sở có đến lần nữa, gã chỉ đi một mình vì Diệp Trạch quá bận, không đi cùng được. Mục đích tới của Phong Sở không đổi, kết quả cũng vẫn không thay đổi. Có rất nhiều học sinh hứng thú, nhưng cuối cùng không ai tham gia cả, hỏi lý do thì họ cứ ấp úng, nói sẽ suy nghĩ cân nhắc đủ thể loại, dù sốt ruột nhưng Phong Sở cũng không thể bắt ép họ, gã đành tạm thời thu binh, nói tháng sau lại đến. Phong Sở thất vọng, đám yêu cũng rất thất vọng, bọn họ xem mấy người nổi tiếng trên tivi mà hâm mộ vô cùng, được nhiều người sùng bái thật tuyệt vời, hồi xưa chỉ có đám thần tiên khốn nạn mới được nhân loại kính ngưỡng thôi, yêu ma quỷ quái bọn họ cũng muốn nếm thử đãi ngộ này! Đám yêu chỉ hận ông trời đui mù, ấy vậy mà lại giúp đám tiện nhân kia sống hả hê vui sướng như thế! … Một tháng sau, Bạch Văn và Tất Phong chuyển chứng minh thư cho đám yêu. Đám yêu có điểm tiếc nuối, nếu chứng minh thư đưa tới sớm hơn một chút, không khéo bọn họ có thể đăng ký tham gia đại hội Oẳn tù tì của Diệp Trạch, có khi còn được lên tivi ấy chứ! (Lại nghĩ nhiều rồi mấy bạn già, cổng trường còn không ra được nói gì lên tivi!) Diệp Tiếu kiểm tra lại số chứng minh thư này, cậu phát hiện chúng không khác gì chứng minh thư của người bình thường, nghe nói các thông tin trên chứng minh thư đều có thể kiểm tra được. Diệp Tiếu thầm nghĩ: Không biết hai thần thú làm kiểu gì, có thể kiểm tra lý lịch của chủ nhân chứng minh thư, vậy tức bọn họ làm giả lý lịch của đám yêu, nếu không khi kiểm tra thấy lý lịch trống không chẳng phải sẽ rất kỳ lạ sao? Diệp Tiếu càng nghĩ càng cảm thấy nhất định đám thần tiên có một ngành đặc biệt chuyên làm công việc này, có lẽ còn có cả con người tham gia. Lúc hai thần thú đến chuyển chứng minh thư, Diệp Tiếu bảo bọn họ tiện tay chụp ảnh luôn cho Eaton. Giờ Eaton đã trưởng thành, về cơ bản là giống với dáng vẻ thực tế của y, tóc xoăn vàng óng chớm thắt lưng, dáng người không tròn tròn đáng yêu như trước mà thon dài cao lớn, đôi mắt xanh lam sâu thẳm mê người, làn da trắng như tuyết, dù mặc quần áo hiện đại nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân đều đầy vẻ quý tộc cổ điển, mỗi lần nhìn Eaton, Diệp Tiếu đều ngỡ như đang xuyên tới thế kỷ 18, diện mạo với khí chất này công nhận chẳng hợp với xã hội hiện đại gì cả. Cơ mà vẻ ngoài là vẻ ngoài, bên trong không tiến bộ gì nhiều lắm, đây chính là chuyện mà Diệp Tiếu lo lắng nhất, trong ngoài đá nhau là vấn đề lớn nhất mà đám yêu đang phải đối mặt, cơ hồ là không có yêu nào ngoại lệ. Diệp Tiếu đang lo lắng cho tương lai của đám yêu, mà Eaton trưởng thành cũng đang tìm cách lo cho tương lai của chính mình: Hắn chuẩn bị quay về ở nhà Diệp Tiếu một lần nữa!