Đại Học Yêu Quái
Chương 122
Hôn lễ được chuẩn bị đâu ra đấy, có dân chuyên nghiệp Bạch Văn và Tất Phong ở đây, nếu không phải vấn đề gì quá lớn thì họ hoàn toàn có thể giải quyết, lừa bịp hội trường toàn yêu ma với mức IQ thấp lè tè này, chỉ có hai chú rể là hơi có vấn đề.
Dáng vẻ Eaton bây giờ phải nói là không ra gì, hắn phải để Diệp Tiếu bế thì mới làm lễ được, tuy lúc đầu các đại thần có kiến nghị khác, nhưng đều bị Diệp Tiếu không chút do dự từ chối!
Eaton ngồi trên đệm, sau đó để người khác nâng đệm đi song song với Diệp Tiếu ư?
Đó mà gọi là kết hôn sao? Là dâng cống phẩm thì có!! Còn gì kinh khủng hơn được không?!
Diệp Tiếu không nói hai lời ôm Eaton vào lòng, có để người ta kết hôn tử tế không! Diệp Tiếu không quay đầu lại, dứt khoát bước thẳng ra “Pháp trường”!
Diệp Tiếu không biết sao mình vượt qua được hôn lễ này, cứ thế làm theo lời Bạch Văn hướng dẫn, hắn bảo gì cậu làm nấy. Tuy trong buổi lễ có xảy ra mấy lần nghẹn lời, ví dụ như khi móng Eaton toàn thịt là thịt không đeo nhẫn được, hay khi mọi người hò reo mong chờ tiết mục người rồng hôn chụt chụt “Chịu không nổi”, hay khi thề nguyện suýt nữa rắc rối to vì ma giới ghét nhất thần và thượng đế!
Nhưng may sao, không có sự cố nghiêm trọng nào xảy ra, quả là ông trời phù hộ.
Nhìn một đống yêu ma trong đại sảnh, Diệp Tiếu không khỏi choáng váng. Mặc dù biết bọn họ đều vô hại, nhưng ngoại hình đáng sợ của họ vẫn khiến Diệp Tiếu run rẩy, cứ thế mơ màng nơm nớp tới khi hôn lễ gần kết thúc. Lúc đó, Diệp Tiếu bỗng nhớ ra một vấn đề trọng đại.
Cậu và Eaton đã cử hành lễ cưới, cơ mà vẫn chưa đăng ký kết hôn, vậy có được tính là hợp pháp không? Oa oa, tự dưng lại có cảm giác hưng phấn vì còn độc thân thế này. Diệp Tiếu hí hửng trong lòng.
Lễ cưới theo kiểu phương tây, thế nhưng xoạch một cái đổi sang kiểu tàu, chốt hạ bằng bước đưa vào động phòng! Diệp Tiếu 囧囧, thứ tạp nham thập cẩm gì đây.
Được cái bây giờ Eaton cũng chẳng có tính uy hiếp, Diệp Tiếu không cần lo bị gì gì đó, buổi tối chỉ đắp chăn nói chuyện trong sáng thôi.
Trước khi đi ngủ, Diệp Tiếu hỏi Bạch Văn chuyện lấy máu, vì gặng hỏi thế nào Eaton cũng không chịu nói cho cậu biết. Bạch Văn nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Con rồng kia yêu cậu say đắm thật.”
“Sao cơ?” Diệp Tiếu không hiểu gì, cậu đâu hỏi chuyện này. “Tôi cứ cảm thấy giọt máu kia là lạ, rốt cuộc đó là cái gì?” Cảm giác cứ như lên thuyền giặc.
“Đó là tinh huyết, mỗi ma tộc và yêu tộc cấp cao đều có thứ này, hơn nữa chỉ có một giọt duy nhất. Cậu ta chuyển tinh huyết của mình cho cậu tức là đã lập khế ước với cậu, nhưng cậu đừng nói cho người khác, khế ước này rất bất bình đẳng, nếu bị ma tộc lòng mang ý xấu biết sẽ hết sức nguy hiểm.” Bạch Văn cẩn thận dặn dò. “Ngàn vạn lần đừng nói cho người khác.”
“Rốt cuộc là sao?” Diệp Tiếu giật mình, cậu không ngờ giọt máu đó lại quan trọng tới vậy.
“Eaton làm vậy chẳng khác nào chia một nửa sinh mệnh cho cậu, tuy nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.” Bạch Văn hạ thấp giọng. “Quan trọng là, tinh huyết trọng yếu nhất của cậu ta nằm trong cơ thể cậu, nếu cậu chết, cậu ta cũng sẽ chết.”
Diệp Tiếu há hốc miệng, cậu sợ tới mức không nói nên lời.
Bạch Văn cười vỗ vai cậu: “Cậu yên tâm, trên cơ bản chỉ cần không để ai biết chuyện thì nó sẽ không gây hại cho cậu. Sống chết của Eaton không ảnh hưởng tới cậu, song nếu để các yêu ma xấu xa biết, rất có thể chúng sẽ tới giết cậu. Không phải ai ở ma giới cũng có tâm địa thuần lương như những yêu ma tới đây ngày hôm nay. Có không ít kẻ thèm muốn ngôi vị ma vương, giết cậu là giết được Eaton, tính ra hết sức có lợi cho chúng, vì cậu vốn là nhân loại, cơ thể yếu đuối còn không biết pháp thuật, không có khả năng tự vệ.”
“Nhất định phải nhớ kỹ đấy.” Bạch Văn dặn đi dặn lại.
“Vậy…Vậy có thể lấy nó ra không?” Diệp Tiếu nôn nóng, thứ quan trọng như vậy lại nằm trong cơ thể cậu, cậu phải trả lại cho Eaton.
“Chỉ có mình Eaton lấy ra được, nhưng tôi nghĩ nếu cậu ấy đã cho cậu, chắc chắn sẽ không lấy lại đâu.” Bạch Văn cười híp mắt.
Diệp Tiếu cuống quýt không biết làm sao, bây giờ cậu lại nắm giữ sinh tử của một người khác, áp lực này quá lớn rồi đó!
Tới lúc “Động phòng”, Diệp Tiếu vẫn không yên lòng, lăn qua lộn lại không ngủ được, Eaton thì ngủ say ngáy khò khò, hoàn toàn không nhớ đêm động phòng là phải làm gì.
Trong lúc Diệp Tiếu đang xoắn xuýt, ở nhân giới đã loạn tùng phèo. Hai anh bảo vệ cổng trường đã gọi cho cảnh sát báo rằng Diệp Tiếu bị một vài kẻ thần bí bắt đi, đến giờ vẫn không liên lạc được.
Vì vậy, hiện tại mọi người đều đang tìm kiếm cậu. Diệp Tiếu vốn nhà giàu nhiều của, có người muốn bắt cóc cậu cũng không phải chuyện kỳ lạ, ngay đến Diệp Trạch cũng nhận được tin mà lo sốt vó. Là anh của Diệp Tiếu, Diệp Trạch xem như người thân nhất của cậu, anh bỏ hết công việc chạy tới nhà Diệp Tiếu, chờ bọn bắt cóc gọi điện tới.
Tiền chuộc không thành vấn đề, chỉ cần người bình an, tất cả đều dễ bàn. Thậm chí Diệp Trạch còn bảo người chuẩn bị một chiếc xe nhét đầy bao tải tiền đến đây! Chỉ sợ bọn bắt cóc chơi trò gian trá đòi nhiều tiền hơn.
Nào ngờ, chờ mãi vẫn không nhận được tin tức gì, mọi người nổ tung, không sợ đòi tiền chuộc, chỉ sợ không đòi tiền chuộc!
Ở ma giới xa xôi, Diệp Tiếu hoàn toàn không biết chuyện này, hôm sau thức dậy, cậu còn theo Eaton và vợ chồng ma vương đi thăm thú cảnh sắc ma giới, hớn hở chụp ảnh, tinh thần phấn chấn, chuyện tinh huyết cũng vứt tạm qua một bên.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
130 chương
111 chương
99 chương
13 chương