Đại Hoan Hỉ
Chương 9
.
.
Luyến Luyến Tình Thâm có ba tầng. Lầu một là nơi nói chuyện, tán gẫu, chủ yếu là nơi để những anh chàng độc thân tìm kiếm bạn tình, lầu hai là nơi để các cặp tình nhân tâm sự, còn lầu ba là phòng cho thuê – là nơi để khách làm hết thảy những chuyện mà họ muốn làm.
“Làm hết thảy những chuyện muốn làm?” Đan Giai Nguyệt hỏi.
Giờ phút này, Đan Giai Nguyệt đang ngồi đối diện với người bạn anh vừa mới quen cách đây vài phút ở một phòng có tên ‘Gió’ trên lầu hai.
Phòng không lớn, chẳng qua chỉ đủ để một chiếc bàn gỗ, thêm hai chiếc ghế mà thôi. Nhưng vì trên bàn có chiếc đèn ba tầng cổ kính, cho nên không khí trong phòng làm cho người ta thấy thoải mái hẳn.
Việt Phồn Tinh khoanh hai tay trên bàn, anh cảm thấy anh bạn có vẻ mặt non nớt ở trước mặt anh trông rất thú vị.
“Đúng vậy, hết thảy, bảo gồm cả ***!”
“Hả?” Đan Giai Nguyệt vốn nghĩ lầu ba ấy còn có tác dụng kỳ lạ nào khác nữa chứ: “Tôi lại nói linh tinh rồi!”
Vừa thẳng thắn, thành thật vừa đáng yêu, tuy là cùng một tuổi với mình, nhưng trông lại thấy nhỏ hơn rất nhiều. Việt Phồn Tinh nhìn người nọ dưới ánh đèn, cảm thấy hôm nay anh đã tìm được một bảo vật rồi.
“Thật ra thì con người của tôi cũng thô lỗ lắm, đừng nhìn đống hàng hiệu trên người tôi mà lầm!” Việt Phồn Tinh thưởng thức chiếc cốc đế cao trên tay, đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào mắt Đan Giai Nguyệt.
Đan Giai Nguyệt vẫn thản nhiên nghe anh ta nói.
“Anh là xử nam phải không?”
“Đúng vậy! Tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, cũng chưa bao giờ xem ***!” Mắt Đan Giai Nguyệt rất sáng, xem ra người này cũng rất trực tiếp.
“…Tôi cũng đoán anh là một người có gia giáo rất tốt!” Việt Phồn Tinh cảm thấy rất hưng phấn, những người sa đọa không phải luôn muốn được thiên sứ cứu vớt hay sao? Anh cũng rất có xúc động muốn làm bẩn cậu trai đang đối diện mình.
“…Đúng vậy!” Anh đã sống một cuốc sống bình yên dưới sự che chở của cha mẹ trong suốt hai mươi ba năm, cha mẹ anh đã hết lòng yêu thương anh suốt hai mươi ba năm. Và sau khi họ mất, chẳng còn ai tốt với anh như thế nữa.
“……” Việt Phồn Tinh nhìn đôi mắt lấp lánh đầy chua xót của anh, tất nhiên anh ta cũng không đoán ra được anh đang đau lòng cho cha mẹ đã mất của mình: “Cô đơn lắm phải không? Không có người yêu sao?” Không trúng, nhưng cũng đã chạm được vào chỗ hiểm yếu nhất.
“Tôi à? Tôi có yêu người ta, nhưng người ta không thương tôi!” Khi thốt ra câu này, Đan Giai Nguyệt cảm thấy bi thương, buồn bã. Anh nhìn về phía người đặt câu hỏi cho mình.
“Tôi sẽ không bảo anh kém may mắn hay này nọ, bởi vì con đường đồng tính là một con đường lắm chông gai. Tuy nhiên, có phải là anh quá nhát gan? Băn khoăn rất nhiều, rồi lại không thể nói ra — Tôi đã đoán đúng rồi phải không nào! Nhưng cũng may là anh không có hối hận, nếu không thì đúng thật là rất tồi tệ!”
Băn khoăn sao?
Đan Giai Nguyệt cũng không phản bác, anh chỉ cầm ly rượu vang lên, uống cạn một hơi. Không muốn giải thích, bởi vì cho dù có nói gì, thế giới này cũng sẽ không biến nó thành kiểu dáng mà bạn thích.
Nếu, chuyện anh thích người ấy trở thành một gánh nặng, vậy anh sẽ tình nguyện biến mất khỏi cuộc đời của người ấy.
Ngẫm lại, anh cảm thấy mình thật buồn cười, cũng thật đáng thương.
Việt Phồn Tinh nhìn cậu trai đang rót đầy rượu vào chiếc cốc trống không ấy, suy nghĩ tới những thứ thuần khiết đến thú vị. Nhưng, cậu trai này không chỉ có thuần khiết, mà cậu ta còn có cả một trái tim tươi sống. Thật muốn nó.
Thật muốn nó. Nhưng làm sao để có được đây? Việt Phồn Tinh chống cằm.
‘Rầm’ một tiếng vang thật lớn truyền tới, khiến Đan Giai Nguyệt và Việt Phồn Tinh hoảng sợ.
Hai người đứng dậy, phát hiện cánh cửa đã bị đá tung ra.
Người đá cửa đứng ở đằng trước hét to: “Việt Phồn Tinh! Anh lăn ra đây cho tôi! Đi, đi ra!” Rất lớn tiếng, dường như là đang say rượu.
Nghe tiếng, Việt Phồn Tinh biết người tới là ai, xoa trán – Đúng là đau đầu thật.
“Sao anh có thể… có thể bỏ mặc tôi?” Cậu trai đá cửa đi tới cạnh họ, vừa nói vừa nức nở.
Đan Giai Nguyệt trừng to mắt, nhìn cậu trai tuấn tú đang đi về phía bọn họ, lại nhìn Việt Phồn Tinh đang ở cạnh mình. Đây là sao?
“Thật có lỗi…” Việt Phồn Tinh muốn Đan Giai Nguyệt rời khỏi đây trước, anh không muốn để người tình cũ gặp mặt người tình mới trong hoàn cảnh khó coi, lẫn lộn thế này.
“Tôi…”
“Anh là cái đồ… đồ xấu xa, dám cướp bạn trai của tôi!”
Đan Giai Nguyệt còn chưa kịp nói câu đi trước, đã bị cậu trai (hay cậu bé?) ấy đi tới trước mặt mắng to, thậm chí còn túm lấy cổ áo của anh.
Việt Phồn Tinh kinh hãi, vội vàng kéo người tình mới của mình sang một bên.
“Mục Dã! Em quậy đủ chưa?” Vào lúc này, một thanh âm tức giận chen vào giữa hiện trường hỗn loạn.
Đan Giai Nguyệt không biết tại sao mình lại bị chửi, đang đứng vững ở đầu trận tuyến bỗng nghe được tiếng tức giận ấy đột nhiên tim anh đập rộn lên, nhìn ra ngoài cửa.
Thời gian như ngừng lại.
— Mục Thiên Nam!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
70 chương
21 chương
93 chương
41 chương
11 chương