. . Lúc Đan Giai Nguyệt mở mắt ra, không cảm giác được sự gay gắt của ánh mắt trời, cho nên, hiện giờ vẫn còn rất sớm. Một giấc chiêm bao thật dài, mơ lại cảnh mười năm về trước. Vậy mà, hốc mắt anh lại đỏ hoe. Mơ thấy người ấy, thậm chí còn nhớ rõ ràng những hành động và những gì người ấy nói. Nhưng cái kết cho vụ mất tích ấy, anh lại chẳng nhớ rõ lắm. Có đôi lúc, trí nhớ con người rất buồn cười. Nếu như đã tỉnh dậy, sẽ không thể nào ngủ được nữa. Vì thế, anh chọn cách xuống giường. Má Trương làm xong bữa sáng rồi trở về, đương nhiên bà cũng có gia đình riêng cần chăm sóc. Đan Giai Nguyệt dậy sớm, đồ ăn vẫn còn rất nóng. Giấc mộng ấy đã khiến anh lười ăn uống, ngồi trên bàn ăn mà ánh mắt anh cứ lơ đễnh trông lên cái khung hình đặt trên tường. Đó là di ảnh của cha mẹ anh. Trong bức hình đen trắng, đôi nam nữ trung niên vẫn nở nụ cười ấm áp, giống như năm đó. Bi thương đúng là sắp thoát ra khỏi ***g giam. Mười năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Có nhiều cay đắng lại chẳng biết thổ lộ với ai. Nhưng Đan Giai Nguyệt đã quyết định phải sống thật tốt, bi thương cũng được mà cô đơn cũng chẳng sao. Chỉ cần cắn răng một cái, nén hết tất cả vào đáy lòng, chờ thời gian chậm rãi mang đi. Anh muốn sống thật tốt. Đây là mùa thu năm 2010, Đan Giai Nguyệt hai mươi sáu tuổi, đã là một người trưởng thành. Vào năm 2007, cha mẹ anh đã bị tai nạn xe trong một chuyến du lịch, cả hai đều mất cả, chỉ trong một đêm anh mất đi hai thân nhân đồng thời cũng nhận được số tiền bảo hiểm sự cố bất ngờ là hai triệu. Tài sản của cha mẹ anh bị thân thích lấy đi hết, nhưng anh cũng chẳng nói gì, anh bảo vệ được căn nhà này, quyên hết hai triệu ấy cho các cơ quan từ thiện, sau đó bắt đầu đi tìm một công việc cho mình. Sẽ không còn ai gọi anh là cậu bé thích nói nhiều nữa, giờ anh đã đi vào thế giới của những kẻ trưởng thành. Dùng cơm nước xong, Đan Giai Nguyệt cầm lấy cặp tài liệu, đi một hơi tới trung tâm khoa học công nghệ Long Tường – nơi anh làm việc. Quẹt thẻ, đang chuẩn bị đi vào phòng làm việc, anh đụng phải một cô gái mặc đồng phục công sở đang đi tới, đó là chị Trương, một cô gái rất hòa đồng. Cô đặt hai tay lên vai Đan Giai Nguyệt bảo: “Buổi sáng tốt lành!” “Buổi sáng tốt lành!” Đan Giai Nguyệt lui về sau một chút, thói quen của anh là thế, đợi đứng vững xong, anh mới cười đáp lại. Người có khuôn mặt tròn tròn lúc cười rộ lên quả là đáng yêu thật nha! Trương Ny phát hiện: “Cưng à, sau này phải cười nhiều một chút, coi đẹp trai lắm đó!” “…Được!” Đan Giai Nguyệt nhếch môi cười: “Một lần một trăm!” “Hứ, đồ hám tiền!” Chào hỏi mấy câu với đồng nghiệp xong, anh đi tới bàn làm việc của mình. Vừa mở máy tính lên, đến cả túi hồ sơ cũng chưa kịp lấy ra, đã có điện thoại gọi tới. “Alo, Đan Giai Nguyệt phải không?” “Vâng! Xin cứ nói!” “Tôi là Mary của phòng nhân sự! Mời anh tới phòng quản lý bộ phận nhân sự một chút, quản lý Trương có chuyện muốn tìm anh!” “…Được!” Quản lý bộ phận nhân sự muốn tìm mình? Đúng là kỳ lạ thật. Lúc Đan Giai Nguyệt bước vào văn phòng quản lý bộ phận nhân sự đã thấy quản lý Trương đang ngồi trên bàn làm việc xem xét tài liệu gì đó. “Tới đây đi!” Nam nhân trung niên nói xong, vươn tay ra một chút: “Ngồi đi!” “Cám ơn!” Do dự một chốc, Đan Giai Nguyệt vẫn ngồi xuống đối diện với ông. “Tôi đang xem hồ sơ của cậu!” Quản lý Trương chỉ ngón tay lên sấp hồ sơ trên bàn: “Vào Long Tường hai năm, cố gắng làm việc, tỉ mỉ cẩn thận, không có xảy ra sơ suất gì, ngay cả đồng nghiệp cũng đánh giá là ưu tú!” Đan Giai Nguyệt run lên, quản lý Trương lại nói tiếp. “Tôi muốn đổi cậu sang bộ phận khác, tức là sẽ thăng chức cho cậu đấy!” “Đổi sang bộ phận khác?” “Đúng vậy! Lesar đã đồng ý, cho nên đã muốn tôi tới hỏi ý cậu một chút!” Lesar là sếp trực tiếp của Đan Giai Nguyệt. “Chức gì?” “Đây là cơ mật của công ty, nhưng cậu nhất định phải tham gia, cho nên cấp trên yêu cầu cậu phải giữ bí mật!” Quản lý Trương lấy một sấp văn kiện thật dày trong ngăn kéo ra, đưa sang phía anh. Nghi vấn trong lòng Đan Giai Nguyệt ngày một nhiều. Nhưng anh cũng chỉ có thể chấp nhận thôi. “Được rồi, mười hai giờ ngày mai cậu cho tôi biết đáp án. Nhớ kỹ, phải giữ bí mật đấy!”