Đại Hoan Hỉ

Chương 35

. . Thế giới phủ một màu đen. Một góc của thế giới sắp sụp xuống rồi. Đan Giai Nguyệt phát hiện mình sắp mất đi Mục Thiên Nam và suy nghĩ ấy hiện tại đang chiếm cứ hết toàn bộ dung lượng trong não anh. Vào lúc này, ‘bụp’ một tiếng, bóng đèn thủy tinh lại lần nữa sáng lên. Ánh sáng bất ngờ ấy gây đau đớn cho tầm mắt Đan Giai Nguyệt. Ánh sáng đã khiến hai người có thể nhìn thấy nhau. Nếu ánh mắt của đối phương đã khẳng định như vậy, nhất định là anh ấy đã sớm biết những bí mật ẩn giấu trong lòng anh rồi. Đan Giai Nguyệt nhắm lại đôi mắt bị ánh đèn làm tổn thương. Mục Thiên Nam nhìn thấy được nội tâm của Đan Giai Nguyệt. Mục Thiên Nam thở dài một hơi, nói: “Ngồi xuống đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau!” —- Sau đó, tôi sẽ mãi mãi mất anh, có đúng hay không? Giờ phút này, những khiếp sợ trong lòng Đan Giai Nguyệt đã biến thành bi thương, sự bi thương ấy giống như băng và nước trộn lẫn với nhau, khuếch tán ra từng tế bào trong cơ thể… Vừa lạnh lại vừa đau đớn. Khuôn mặt tái nhợt của Đan Giai Nguyệt khiến Mục Thiên Nam không đành lòng, nhưng anh lại không thể không mở miệng, “Hôm nay, ở ngoài phòng bệnh, cuộc nói chuyện của cậu và Mục Dã, tôi đã nghe thấy!” Anh nói rất thong thả, “Tôi biết cậu rất thật lòng!” —- Anh biết tôi thật lòng. —- Mấy từ ấy, là nói anh sẽ không ghê tởm tình yêu đồng tính của tôi, hay là anh cự tuyệt. —- Tôi hiểu. Đan Giai Nguyệt nở nụ cười, “Cám ơn cậu!” Nụ cười còn khó coi hơn lúc khóc. “Xin lỗi!” Mục Thiên Nam trầm mặc rất lâu, sau cùng thốt ra một câu xin lỗi thật lòng mà nhiều năm qua anh chưa hề nói. “…” Đan Giai Nguyệt mím môi, ngăn dòng lệ sắp chảy ra, nghe câu ‘xin lỗi’ ấy, anh lắc đầu. “…” Mục Thiên Nam cố để mình ngồi thật vững, nhưng đôi mắt luôn lạnh lùng kia lại hiện lên một tia chẳng đành lòng. Đan Giai Nguyệt cúi đầu, đưa tay lau nước mắt, một lúc sau mới khẽ thốt ra một câu, “Chờ tôi một chút!” Mấy giây sau, Đan Giai Nguyệt lại ngẩng đầu lên. “Tôi sẽ nói ra những suy nghĩ của mình! Đúng vậy, tôi, thích cậu. Cậu đoán đúng lắm, tôi là đồng tính luyến!” Đan Giai Nguyệt ngẩng cao đầu, như thế mới có thể ngăn được hốc mắt đang đầy nước, “Thời điểm tôi phát hiện ra chuyện này là vào chuyến lữ hành tới suối nước nóng vào mười năm trước, ngay tại cái đêm cậu mang tôi về, tôi đã biết tình cảm của tôi với cậu. Sau đó, cậu sang Mỹ, cho dù là vậy, nhưng tôi cũng không động tâm với bất kỳ ai nữa, cho dù là nam hay nữ. Cho nên, cho nên…” Đan Giai Nguyệt lại lấy tay lau nước mắt, “Tôi thích cậu. Sau đó chúng ta gặp lại, sau nữa là chúng ta ở cùng nhau. Tuy nhiên, lý do vào ở nhà của cậu là do tôi bịa ra, tôi còn lừa cậu một chuyện. Đêm đó, tôi thấy cậu hôn Chu Uy An ở nhà hàng, vì thế tôi đã cố ý uống rất nhiều thứ vào để mình đau bụng, lừa cậu về!” Đan Giai Nguyệt nhìn Mục Thiên Nam bằng đôi mắt ngấn lệ đầy bi thương, “Hết rồi, tôi không còn gì giấu giếm cậu nữa cả!” “…” Đây là một linh hồn tươi mới mà anh chưa hề trông thấy bao giờ, Mục Thiên Nam biết, anh đã động tâm, nhưng tâm anh lại không thể động được. Anh không nói gì, chỉ trầm mặc. “…” Đan Giai Nguyệt khóc không thành tiếng, anh nhìn thấy người nọ đang trầm mặc, chính anh cũng không biết mình còn có thể hy vọng hay chăng. “Chúng ta vẫn là bạn bè!” Đấy là câu mà Mục Thiên Nam đã thốt ra. “Tôi không được sao? Cho dù, tôi… tôi… liều mạng thích cậu… như vậy… Vẫn không được… Không phải tôi…” Anh muốn thử thêm lần cuối. Mục Thiên Nam kiên định ngồi đó, nhìn thẳng vào đôi mắt còn một chút hy vọng của người kia, lắc đầu. Trong đôi mắt luôn lạnh lùng đó, có mấy tia sáng đã vỡ tan ra. Thế giới của Đan Giai Nguyệt sụp đổ. Được rồi, tới lúc này, Mục Thiên Nam đã chọn chấm dứt. Anh đã dùng lý tính kết thúc cảm tính của mình, anh đã chọn bạn gái của mình và đưa tay ra bóp chết tình yêu say đắm duy nhất trong kiếp này của anh. Kết thúc rồi! Đan Giai Nguyệt muốn giữ phong độ, cố hết sức đứng lên. Anh lấy tay lau nước mắt, nhưng càng lau, lại càng nhiều. Mục Thiên Nam cũng đứng dậy, cách người đó hơn ba bước, anh cũng không nói ra câu an ủi nào —- Đây vốn là kết cục nằm trong dự đoán của anh, sau cùng, anh đã chọn cách nói ra câu ‘Ngày mai tôi tiễn cậu đi’ để nói với Đan Giai Nguyệt. “Được…” Lý trí còn sót lại đã giúp Đan Giai Nguyệt thốt ra câu ấy. Mục Thiên Nam xoay người đi. Mục Thiên Nam chậm rãi xoay người, bước từng bước lên thang lầu, chậm rãi đi tới lối thông với lầu hai, cuối cùng đứng dưới ánh đèn thủy tinh treo trên trần nhà suy ngẫm sự đời. Mục Thiên Nam bước đi trước, anh hiểu, đời này sẽ chẳng còn người nào khiến anh động tâm như thế nữa. Là một người đàn ông chân chính, anh biết mình muốn thứ gì. Tỷ dụ như, củng cố địa vị của mình ở gia tộc họ Mục; tỷ dụ như xử lý cho xong thù mới hận cũ với Mục Gia Hùng – người cầm quyền Mục gia hiện thời; tỷ dụ như giải quyết vấn đề với cậu em trai Việt Phồn Tinh; tỷ dụ như anh phải gây dựng sự nghiệp, kết hôn sinh con với Chu Uy An… Tất cả, đều không có vai cho Đan Giai Nguyệt. Thậm chí, nếu như người kia dùng danh nghĩa tình nhân mà tiến vào, sẽ phá hỏng một ít kế hoạch của anh. Đúng vậy, lựa chọn của anh chính là con đường hoàn hảo nhất, khoa học nhất. Mục Thiên Nam mở cửa phòng ra, đứng trong bóng đêm, ngẫm, xin thời gian hãy mang đi tất cả nỗi đau của con người. Xin lỗi.