Đại Hoan Hỉ
Chương 28
.
.
Vào mùa này, tiết trời ngày một lạnh. Đan Giai Nguyệt vừa bước ra khỏi nhà hàng, cơn gió xào xạc thổi tới, khiến đầu óc đang nóng hừng hực của anh tỉnh táo lại không ít.
Aizz, ngay từ đầu đã biết thế rồi còn diễn tuồng gì nữa chứ? Anh cúi đầu, tự giễu chính mình. Nhưng, những buồn khổ trong lòng anh lại chẳng thể nào dịu đi được.
Không thể dịu dược —- Hình ảnh anh ấy đang hôn cô gái kia lại lần nữa hiện về trong đầu anh. Anh mới cảm thấy có chút tự tin, quyết tâm anh vất vả lắm mới gây dựng được trong khoảnh khắc đã sụp đổ tan tành —- Cái cảm giác đó thật không có cách nào hình dung được.
Đêm giữa tháng mười khiến những người đi đường bước thật nhanh về với tổ ấm của mình. Xe vội vàng, người cũng gấp gáp, nhưng Đan Giai Nguyệt lại cảm thấy mình không có chỗ để về, cái cảm giác tiêu cực ấy đã khiến anh có làm thế nào cũng không dứt đi được, ngược lại còn trở nên bi thương hơn.
Anh bước trên lối nhỏ dành cho người đi bộ, cùng những người đi ngược hướng sát vai nhau. Vươn đôi tay lạnh như băng lên vỗ vỗ khuôn mặt cũng đang lạnh như băng của mình, tự nhủ thầm, “Aizz, đừng thế mà, cười lên một cái đi, Đan Giai Nguyệt…” Sau đó, anh cố nặn ra một nụ cười.
Ở trong chiếc xe đang mở điều hòa đúng là rất thoải mái, nhưng ngón tay đang cầm tay lái của Việt Phồn Tinh lại lạnh thấu xương.
Bấy giờ, trên mặt anh ta không có chút ý cười nào cả. Cho dù có là một nụ cười châm biếm thì ánh mắt đang nhìn về trước lại chẳng có chút tiêu cự nào. Trong đôi mắt của anh ta có một lớp băng vạn năm và phía dưới lớp băng ấy chính là hắc ám vô tận. Lúc này, anh ta đang thì thào…
“Chúa ơi, xin hãy tha thứ cho con! Xin hãy tha thứ cho con…” Một lần lại một lần.
Mỗi người đều có một câu chuyện không thể nói với ai và câu chuyện của riêng Việt Phồn Tinh cũng đã sớm trở thành ma chướng, mọc rễ trong lòng anh ta.
Đan Giai Nguyệt mua một túi bia, thức uống trong một cửa hàng bách hóa tổng hợp, bước trên lối dành cho người đi bộ. Vào lúc này, có một chiếc xe hơi lao nhanh tới, phanh ‘két’ ngay trước mặt anh (có thể nói là dán sát vào người).
Hoảng hốt qua đi, Đan Giai Nguyệt vội vàng nép sang một bên, la to, “Chơi trò gì thế?”
“Chi —-” một tiếng, chiếc xe đó lại lui trở về, chủ nhân bên trong đã mở cửa sổ ra, vươn đầu bảo, “Đời người nơi nào không hội ngộ? Hi, Đan Giai Nguyệt!”
“Việt… Việt Phồn Tinh?”
Chuyện trùng hợp gì thế này? Đan Giai Nguyệt ngửa đầu lên nhìn trời, mắt trợn trắng.
“Cho anh này!” Việt Phồn Tinh lấy một tấm thảm mỏng trong xe ra đưa cho Đan Giai Nguyệt.
“Cám ơn nhiều!” Đan Giai Nguyệt cũng không khách khí, một tay đưa túi nhựa sang cho Việt Phồn Tinh, một tay cầm lấy tấm thảm, sau đó choàng lên người.
Bấy giờ, hai người đi tới mép đường dành cho người đi bộ, ngồi xuống ghế đá, uống bia, tán gẫu.
“Nè, anh đậu xe ở ven đường thế có sao không?” Đan Giai Nguyệt hỏi.
“Anh phải tin là tôi có khả năng trả tiền phạt!” Việt Phồn Tinh uống một ngụm cạn nửa lon bia, đáp.
“Không phải thế!” Đan Giai Nguyệt đúng là không biết nói gì với người này, “Tôi đang sợ bị trộm đấy! Nhãn hiệu xe anh nổi tiếng lắm đúng không?”
“Nếu thế thì anh phải tin là tôi đủ khả năng mua một chiếc khác!” Nói xong, uống một hơi hết nửa lon còn lại.
“…” Đan Giai Nguyệt định nói gì đó hạ bệ anh ta xuống, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không vui của người nọ, lại bảo, “Anh uống chậm chút đi!”
‘Bộp!’ Việt Phồn Tinh không đáp lại, mà quẳng cái lon rỗng theo một đường parabol thật chính xác vào trong thùng rác cách đó không xa.
Cùng là hai gã đàn ông không vui.
Đan Giai Nguyệt cũng không nói gì, mở lon bia ra.
“Chờ một chút!” Đột nhiên Việt Phồn Tinh lại lên tiếng.
“?”
“Cho anh này!” Việt Phồn Tinh lấy chai nước khoáng trong túi ra đổi với lon bia của Đan Giai Nguyệt.
“Này!”
“Làm gì à? Bao tử anh vừa khỏi, bộ không muốn sống nữa sao?”
“Vì tôi đang buồn!”
“Nghĩ cũng phải, nếu không sao mua nhiều thứ như vậy, lại còn đi một mình nửa đêm nửa hôm thế này?”
“…” Không còn gì để nói, người này đoán gì trúng đó, chẳng còn gì để bổ sung.
“Là anh ta à?”
“…” Vẫn không nói gì, Đan Giai Nguyệt cúi đầu nhìn chăm chăm cái chai vàng vàng, một lát sau mới nói, “Anh cứ khinh bỉ tôi đi?”
“Sao tôi phải khinh bỉ anh?” Việt Phồn Tinh đưa tay trái đang cầm lon bia lên. (Anh ta thuận tay trái.)
“Bởi vì anh đã từng quen vô số người, bởi vì anh nhìn thấu tình yêu!”
“Tôi đúng là có quen vô số người, nhưng sao anh lại cho là tôi nhìn thấu tình yêu?” Việt Phồn Tinh uống một hớp bia, thấy thú vị, hỏi.
“Vì khi anh vứt bỏ cậu nhóc đó,” Đan Giai Nguyệt đáp, “Không có chút áy náy nào cả!”
“Ngoài lần đó ra?”
“Lúc anh tỏ tình với tôi, mặt không đỏ tim không đập nhanh, thậm chí đến ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không thay đổi!”
“Hoàn toàn đúng!” Việt Phồn Tinh lại uống một ngụm, cảm giác tao nhã như anh ta đang uống rượu vang, “Hại tôi không tìm thấy lý do gì phản bác lại cả!”
Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường, Đan Giai Nguyệt nhìn người có vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh ấy, anh phát hiện, dường như anh chưa bao giờ hiểu một người đầy những bí ẩn như anh ta.
“Tuy nhiên,” Việt Phồn Tinh quay đầu qua, “Sao tôi phải khinh bỉ anh?” Đôi mắt hoa đào liếc Đan Giai Nguyệt một cái, “Tôi hâm mộ anh còn không kịp đấy!”
“Tại sao?”
Việt Phồn Tinh nhịn không được, vỗ vỗ đầu người bên cạnh.
“Đừng vỗ đầu tôi!” Đan Giai Nguyệt kéo tay anh ta ra.
“Bởi vì anh rất đáng yêu!” Dù bị cự tuyệt, nhưng Việt Phồn Tinh vẫn cười nói như trước.
“Còn nói dối!”
“Nếu như thế, vì tôi không còn khả năng động tâm với ai nữa, cho nên tôi hâm mộ anh có thể thật lòng yêu một người như vậy… Lý do này thế nào?”
“…Không có sao, chẳng phải anh vừa mới tỏ tình với tôi rằng anh yêu tôi sao?”
“Này, này…” Việt Phồn Tinh ôm trán, tỏ vẻ đau đầu.
“Việt Phồn Tinh, có lẽ anh không thật sự thích tôi đâu, bằng không, anh sẽ không giúp tôi theo đuổi kẻ khác. Anh cũng không phải không có trái tim, hay mất đi khả năng động tâm với ai đó, mà là, ‘cậu ấy’ hay ‘cô ấy’ của anh vẫn còn chưa xuất hiện thôi. Anh bảo tôi nhát gan, nhưng tôi thấy, anh mới là người không dám dùng trái tim của mình để yêu người khác…” Đan Giai Nguyệt vừa nói vừa vặn nắp chai nước khoáng ra.
Kế bên, Việt Phồn Tinh im lặng một hồi mới nói: “Có lý, tôi tự phạt mình một lon vậy!” Việt Phồn Tinh ngửa đầu uống hết lon bia, đấy là bia nhẹ, nhưng không hiểu tại sao anh ta lại thấy chua cay quá.
“Cho nên, chúng ta làm bạn nha?”
“Nhưng tôi thật muốn có được một người như anh!”
“Này, đừng xem tôi như đồ vật vậy chứ! Chờ anh xác định lại tình cảm của mình rồi nói tiếp, nếu như anh lại đùa giỡn với tình cảm, tôi sẽ khinh thường anh!” Đan Giai Nguyệt nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Đây là một người không dễ đùa giỡn. Việt Phồn Tinh bỗng ý thức được điều này, anh lại im lặng, anh không biết mình có thật sự thích anh ta hay không, hay chỉ là do bản tính xấu xa tiềm ẩn trong anh lại quấy phá. Anh nói: “Không được, tôi phải theo đuổi thử rồi nói sau! Tôi không thể luôn bỏ qua mọi thứ, có đúng không nào?”
“A a a…” Đan Giai Nguyệt sắp hỏng mất, người này a a a a… “Over, Over, đổi đề tài đi!” Đan Giai Nguyệt chủ động giơ cờ đầu hàng.
“Vậy nói về tiến triển của anh đi! Người đó đã làm gì khiến anh phải nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài uống rượu thế này?”
“Ban đầu cảm thấy rất tốt, nhưng có lẽ chỉ là do ảo giác! Dù sao, anh ta cũng có bạn gái rồi, vừa rồi, trong nhà hàng đó, tôi đã thấy anh ta hôn bạn gái anh ta!”
“Đường tình đúng thật là lắm chông gai, giống y như tôi!” Việt Phồn Tinh khẽ đáp lại.
“Vậy còn anh? Nửa đêm nửa hôm phóng nhanh vượt ẩu, giờ lại còn uống nhiều hơn tôi nữa?” Đan Giai Nguyệt phản đòn.
“Tôi à?” Việt Phồn Tinh sửng sốt, nhưng cũng nói thật, “Cũng giống như anh vừa nói, trong lòng tôi có một vết thương!” Anh ta đưa tay ôm lấy trái tim mình, “Đến hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể nhận ra được vết thương của tôi từ đâu mà tới. Tuy nhiên, hiện giờ tôi lại chẳng thể nói điều này với ai, cho dù đó có là người trong cuộc, cho dù, người làm tổn thương tôi tới giờ vẫn còn rất hận tôi!” Nói xong, anh còn nghiêng đầu hỏi một câu, “Anh có hiểu không?”
Đan Giai Nguyệt không nói gì ngoài việc đưa tay xoa đầu anh ta, anh biết, khi con người cười trên nỗi đau của chính mình, đó mới là điều đau khổ nhất. Tuy anh không rõ anh ta đang nói gì, nhưng anh cũng không muốn hỏi nữa, bởi vì anh không muốn anh ta chạm vào vết thương của mình.
“Nể tình anh an ủi tôi nãy giờ, tôi chỉ cho anh một tuyệt chiêu cuối cùng vậy!”
“Chiêu gì?” Đan Giai Nguyệt hỏi nghiêm túc, đồng thời cũng bỏ tay xuống.
“Lên giường với anh ta!”
“Bốp!” Đan Giai Nguyệt lại đánh lên đầu đối phương – rất mạnh, “Anh đúng là con heo!”
“Ê!” Việt Phồn Tinh vừa xoa xoa đầu, vừa nói, “Anh xử nam à, tới nước này rồi anh còn thẹn thùng gì nữa chứ? Nếu như anh không làm lẹ, hai người họ sẽ động phòng đấy!”
“…” Đan Giai Nguyệt im lặng một chốc, nói: “Tôi biết! Không cần anh nhắc!”
“Theo những gì tôi học được ở Luyến Luyến Tình Thâm, đàn ông chính là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Xác thịt đủ khiến một tên đàn ông đối xử thật tốt với một tên đàn ông. Đương nhiên, đó cũng là kinh nghiệm của tôi!” Việt Phồn Tinh nói lên một sự thật.
“Tôi không biết người khác thế nào, tôi cũng chẳng biết suy nghĩ của những người cùng đường khác. Nhưng, xin anh đừng ví anh ấy như súc vật. Và tôi, cũng sẽ không yêu một người chỉ cần ngủ một đêm đã quay sang ‘yêu’ tôi!” Đan Giai Nguyệt nghiêm túc đáp lại.
“…Được rồi! Tình yêu khiến anh không mất đi lý trí!” Việt Phồn Tinh cảm thấy khả năng tóm được con mồi này của mình ngày một ít… Điều này làm anh ta thấy đau lòng.
“Hơn nữa, cũng không có gì phải xấu hổ, hay làm bộ làm tịch cả, nếu như anh ấy thích tôi, chuyện lên giường sẽ chẳng là gì. Nhưng mà…” Đan Giai Nguyệt cúi đầu, ủ rũ một chút, một lúc sau lại ngẩng đầu lên, nhìn Việt Phồn Tinh, nói: “Tôi không muốn làm chuyện nông nổi như thế, còn… Cách gì nữa không?”
“Anh ta là một người cẩn thận, tỉ mỉ, rất có nguyên tắc… Anh ta đã có người yêu…” Việt Phồn Tinh chống cằm, suy nghĩ, “Phần thắng của anh thật sự rất thấp!”
“…” Đan Giai Nguyệt đương nhiên cũng rất rõ sự thật này, nhưng anh thật không có dũng khí thốt ra hai từ ‘Buông tay’ chút nào. Không thể chính là không thể, khổ sở chính là khổ sở, chẳng có gì có thể giải thích cả.
“Có một cách tốc chiến tốc thắng!”
“?”
“Mạo hiểm thăm dò tình cảm của đối phương!”
—- Nếu thế thì dễ rồi, tôi lại sẽ kiên quyết tiến lên phía trước. Con đường này vốn không thể có bạn đồng hành, bởi vậy, tôi không cần ai tới vỗ về, đồng cảm với tôi cả.
—- Tôi cảm thấy áy náy. Cho nên, nếu như Thượng Đế thật sự tồn tại, nếu như ngài ấy cho rằng tôi đã phá vỡ hạnh phúc của một người phụ nữ khác, vậy khi tôi chết đi, xin ngài cứ giáng tôi xuống địa ngục.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
90 chương
102 chương
20 chương
52 chương
45 chương
18 chương