Đại Hoan Hỉ

Chương 20

. . “Tôi thật sự có thể xuống giường tiễn cậu!” Đan Giai Nguyệt nói. “Không xuống được, cậu phải nghỉ ngơi!” Mục Thiên Nam đứng lên, nhìn Đan Giai Nguyệt. Ban đầu vốn xuất phát từ nghĩa bạn bè, nào ngờ lại khiến anh có được những giây phút thư thái sau giờ làm việc, khiến tâm trạng Mục Thiên Nam thoải mái hẳn. “Hẹn gặp ở công ty!” Mục Thiên Nam cầm áo khoác lên: “Mau chóng khỏe lại!” “Ừm!” Đan Giai Nguyệt gật đầu, phất tay đưa tiễn. Mục Thiên Nam ra khỏi phòng bệnh, mặc áo khoác vào, thuận tay quẳng tấm thiệp, [Chúc sớm lành bệnh, Việt Phồn Tinh] vào thùng rác cạnh hành lang. Xem ra, sớm hay muộn gì anh cũng phải gặp mặt Việt Phồn Tinh một lần, xem cậu ta muốn giở trò gì. Trước đây là Mục Dã, giờ lại đến Đan Giai Nguyệt. Khẩu vị đúng là không nhỏ nha, hơn nữa thủ đoạn cũng ngày một hèn hạ. Anh ngẫm một chút rồi lên chiếc BMW của mình. Đột nhiên, di động rung lên. Anh vừa khởi động xe, vừa lấy di động ra xem, là Chu Uy An gọi điện tới. “Thiên Nam, đã giải quyết xong chưa? Bạn học Đan Giai Nguyệt của anh sao rồi?” Anh vừa lái xe ra ngoài vừa đáp lại: “Ừ, xong rồi, giờ đang trở về! Bệnh của cậu ấy cũng không có gì đáng ngại cả!” “Anh đang trở về công ty sao? Hay là mình đi ăn gì đi? Lâu rồi chúng ta không ăn cơm với nhau, hơn nữa anh cũng đã mệt mỏi lâu như vậy…” Chu Uy An ở đầu bên kia cẩn thận hỏi thử. “Không được, về công ty đi! Anh vẫn còn chút chuyện phải giải quyết. Uy An, sau này chúng ta còn nhiều thời gian lắm!” “…Được! Vậy em sẽ ở đây đợi anh! Anh đi đường cẩn thận nha!” “Ừm! Cám ơn em!” Anh cúp máy, lúc bấy giờ mới nhìn thấy bên góc phải màn hình có hình một lá thư chưa xem. Anh mở tin nhắn ra, phát hiện đó là một tin được gửi từ một dãy số xa lạ: ‘Rất vui khi được gặp lại cậu, mười năm đúng là trôi qua nhanh thật đấy! Chắc cậu vẫn chưa biết, tôi đang làm việc ở Long Tường, là cấp dưới của cậu đó. Sau này, mong cậu chiếu cố nhiều hơn.’ Tin nhắn gửi vào lúc 01h08′ ngày tám tháng mười. Mục Thiên Nam sửng sốt, sau đó nở nụ cười, đoán ra là tin nhắn của ai. Tức khắc, anh đã lưu số điện thoại kia vào danh bạ của mình. Nhưng có lẽ Mục Thiên Nam sẽ không biết, sau cái đêm gặp lại đó, Đan Giai Nguyệt đã nhìn số điện thoại trên tay mình, suy nghĩ cho tới một giờ đêm mới dám gửi đi một tin nhắn như thế. Sau khi gửi xong, anh lại đợi thêm một giờ, đợi mãi không thấy hồi âm, cho nên mới đi ngủ. Mục Thiên Nam, nếu anh không thương thì thôi, chứ một khi anh động lòng, thì anh nhất định phải trả nợ cả một đời cho Đan Giai Nguyệt. Mục Thiên Nam gửi lại một câu: “Cố gắng dưỡng bệnh, hẹn gặp ở công ty!” Một ngày sau, Đan Giai Nguyệt mới nhìn thấy tin nhắn. —- Nếu như anh đã cho tôi cách liên lạc với anh, thì đấy nhất định là thật. Anh sẽ không bao giờ gạt tôi. —- Với tác phong cẩn thận tỉ mỉ của anh, tôi dám chắc, anh sẽ không bao giờ viết sai. —- Tôi gửi tin nhắn cho anh, anh không trả lời… Chứng tỏ, đối với anh, tôi không quan trọng. Nhưng trên thực tế, chỉ do Mục Thiên Nam quá bận, cho nên không có thời gian xem di động mà thôi. Anh ấy trả lời tin nhắn lại, khiến Đan Giai Nguyệt gạt phăng những suy đoán trước đây, vui vẻ cả buổi trời. Đan Giai Nguyệt cảm thấy mình thật là hèn mọn. Từ lúc Mục Thiên Nam xuất hiện, cả thế giới của anh đều nghiêng theo anh ấy cả. Anh phải làm gì đó để thay đổi bản thân mình. Hoặc là… Hoặc là cứ thuận theo lòng mình, bỏ hết lý trí, cố gắng đến gần anh ấy. —- Xin cho tôi ích kỷ một lần, chỉ một lần trong đời thôi. Nghĩ tới điều này, anh lại ấn xuống dãy số đó thêm lần nữa. Giờ Mục Thiên Nam đang ở trong văn phòng thoải mái sạch sẽ, nhíu mày nhìn đống số liệu của Long Tường trên máy tính. Khi anh nghe thấy tiếng di động vang lên, đôi mày lại càng nhíu chặt hơn. Người gọi tới là Đan Giai Nguyệt. “Alo, tôi là Mục Thiên Nam!” “Alo, tôi là Đan Giai Nguyệt!” Thật lạ là, khi nghe được giọng nói của người đó, mày của anh lại giãn ra. Anh cũng không ý thức được trong lúc nói chuyện với Đan Giai Nguyệt, anh cảm thấy rất thoải mái. “Tôi biết, có chuyện gì không?” “Ờ, là…” Đan Giai Nguyệt sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu một chút, sau đó tự cổ vũ bản thân mình, nói: “Cậu cũng biết đó, hôm nay tôi xuất viện, nhưng mà má Trương, chính là cái người đứng ở cửa chờ tôi hôm đó đó, con của bà ấy sắp sinh em bé, nói cách khác là bà cần phải về nhà chăm sóc cho con của mình. Nhưng bà lại không yên tâm bỏ tôi ở lại một mình, cho nên tôi định nói dối với bà là sẽ đến nhà bạn ở, có bạn chăm sóc dùm… Ờ, cậu có thể giúp tôi nói dối bà ấy một chút không? Nói đúng hơn là tôi sẽ đến nhà cậu ở một chút, được không? À, thật ra thì tôi đã khỏe nhiều rồi, tôi sẽ tự chăm sóc cho bản thân mà!” Đan Giai Nguyệt nín thở, chờ đợi. Mục Thiên Nam đang lắng nghe. Cậu trai hạnh phúc đến nỗi anh thấy ganh tị trong trí nhớ ấy giờ lại thành một người đàn ông cô đơn. Ma xui quỷ khiến, mà cũng có thể là do tình cảm đã quấy phá. Tóm lại là Mục Thiên Nam đã thốt ra một câu: “Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ giúp cậu!”