Nét không vui trên gương mặt Thiền Vu Quân Thần đều bị Yên thị nhìn rõ ràng. Bà ta đi lên trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hách Liên Ngự Thuấn, “Ngươi thân là thái tử của Hung Nô, lại không chút để ý tới sự an nguy của bách tính, chỉ vì một nữ nhân mà lâm trận rút lui thì thành ra thể thống gì? Hôm nay khoái mã vừa đưa tin báo về nói Vu Điền đã sớm làm phản, mà ngươi đường đường một chủ soái lại đem mệnh phù giao cho thuộc hạ thì thực quá mức hoang đường.” Nói xong, Yên thị lại xoay người nhìn về phía Thiền Vu Quân Thần, “Thiền Vu, thần thiếp cho rằng với tội lỗi của thái tử, nếu không trừng phạt thật nghiêm sẽ không thể an định được lòng người.”
Mi tâm của Thiền Vu cũng dâng lên một tia bất đắc dĩ. Hành động của Dạ Nhai Tích đã khiến ông ta thấy đau lòng, không ngờ đứa con trai ông ta thương yêu nhất cũng có thể làm ra việc hoang đường như vậy. Trong cơn tức giận ông ta lại cảm thấy hít thở không thông khiến Hách Liên Ngự Thuấn không nói lấy một câu, vội tiến lên đỡ lấy.
“Bây giờ mới nhớ tới phụ vương ngươi sao?” Thiền Vu vô lực nói, “Có một số việc phụ vương cũng không muốn tin. Ta vốn không phải người mê tín, nhưng lúc ngươi trở lại cũng đã thấy rồi. Toàn bộ dân chúng Hung Nô đều cầu xin giết Sở Lăng Thường vào ngày tế lễ mùa xuân. Cho dù ta tin tưởng Sở Lăng Thường thì cũng không thể vì một người mà mất đi cả thiên hạ. Lại nói về hành động của ngươi thì những lời Yên thị nói cũng không phải không có đạo lý. Ngươi đường đường là một thái tử, lại là chủ soái bình định chiến loạn Vu Điền, sao có thể đem mệnh phù giao cho thuộc hạ?”
Hách Liên Ngự Thuấn thấy Thiền Vu hô hấp khó khăn như vậy thì rất lo lắng, lại thấy thái độ ông ta kiên định như thế thì hơi chau mày, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói, “Thiền Vu đã hiểu lầm nhi thần rồi. Giang sơn - hồng nhan, bên nào nặng, bên nào nhẹ, trong lòng nhi thần luôn có sự cân nhắc. Nhưng Lăng Thường có mang cốt nhục của nhi thần, cho dù nhi thần không để ý đến sự sống chết của nàng thì cũng không thể để huyết mạch của Hung Nô bị diệt được.”
“Chuyện đó ngươi không cần bận tâm nữa. Hôm qua Sở Lăng Thường đã chủ động uống thuốc phá thai, hài nhi của ngươi đã không còn nữa rồi.” Yên thị ở một bên thâm trầm lên tiếng.
“Cái gì?” Hách Liên Ngự Thuấn ngây ra vì khiếp sợ.
“Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích chỉ một lòng làm việc cho Đại Hán. Dạ Nhai Tích không biết lấy từ đâu mấy thứ đan dược lừa gạt phụ vương ngươi uống vào, mục đích là muốn gia hại phụ vương ngươi. Mà Sở Lăng Thường cũng phối hợp với Dạ Nhai Tích, dùng vu cổ thuật đem tới tai hoạ cực lớn cho Hung Nô. Hai người này vẫn luôn một lòng ghi hận người Hung Nô đã độc hại Hàn Thiền Tử, nhất là Sở Lăng Thường vẫn luôn coi Hàn Thiền Tử như cha mình. Thử hỏi một người như vậy sao có thể cam tâm tình nguyện sinh hạ hài nhi cho ngươi chứ? Thái tử, là ngươi quá trầm mê với nữ sắc, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn muốn vì cô ta mà hao tâm tổn trí hay sao?”
Hiện giờ, Yên thị đã cài khá nhiều thân tín xung quanh Thiền Vu, cho nên chân tướng sự việc thế nào bà ta cũng không ngại người khác biết. Thứ bà ta muốn rất đơn giản, chính là để cho con trai mình ngồi lên ngôi vị Thiền Vu, báo thù cho Thượng Phúc vương.
Cả phần lưng của Hách Liên Ngự Thuấn đã cứng đờ lại. Mãi lâu sau, bàn tay hắn vẫn siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt cũng âm trầm vô hạn.
***
Đại lao…
Cái chết của Dạ Nhai Tích đã khiến Nam Hoa hoàn toàn tuyệt vọng, thương tâm muốn chết. Kể từ lúc bị giải về lại phòng giam, cô không hề nói lấy nửa lời, ánh mắt khô cạn tựa ngọn đèn sắp hết dầu.
Nam Hoa nhắm đôi mắt lại, vết thương được xử lý qua đã không còn chảy máu nhưng trái tim của cô thì vẫn không ngừng tứa máu.
Đôi mắt sáng trong như băng phách thạch kia vẫn luôn hiện ra trong đầu óc Nam Hoa, mà ánh mắt của Dạ Nhai Tích nhìn cô trước khi chết lại khiến nỗi bi thương lần nữa tái hiện.
Giọng nói của Dạ Nhai Tích vẫn còn đó, dịu dàng êm ái hệt như trước, “Ta và nàng còn có thời gian cả một đời, thời gian đó đủ để ta dẫn nàng đi khắp đại giang nam bắc. Ta muốn cho nàng thấy giang sơn đẹp như gấm vóc.”
Vì sao nói là còn thời gian cả một đời rồi lại đảo mắt đã cách biệt trời nam đất bắc như vậy?
Kiếp này đã định khó có thể nắm tay, vậy còn kiếp sau thì sao đây? Cô phải làm sao mới có thể tìm được huynh ấy?
Phía bên kia của thiên lao, Sở Lăng Thường lặng lẽ dựa vào một góc cột, còn ở một gian phòng khác là Y Trĩ Tà. Gương mặt hai người họ đều mang đậm nét bi thống, nhất là Sở Lăng Thường. Nước thuốc vẫn không ngừng đảo lộn trong bụng nàng khiến dạ dày co thắt lại đau đớn. Vì mình, vì hài tử, vì sư huynh đã quá cố…
Huynh trưởng như cha. Sư huynh vừa mất khiến nàng có cảm giác như trời sập xuống…
Thật lâu sau, Y Trĩ Tà mới mở miệng, giọng nói lộ ra vạn phần bất đắc dĩ cùng ủ dột, “Thật xin lỗi, là ta khiến mọi người mệt mỏi như vậy, liên lụy đến Dạ Nhai Tích khiến hắn…”
Sở Lăng Thường yếu ớt lên tiếng đáp lại, “Là chúng tôi liên luỵ đến ngài mới đúng!”
Nàng lúc này đã không còn để tâm đến chuyện gì nữa mà chỉ có một ước nguyện là mong sư huynh có chỗ an táng đàng hoàng.
“Lăng Thường, nàng sao rồi?” Y Trĩ Tà nghĩ đến chén thuốc nàng vừa uống, đau lòng hỏi khẽ.
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay chậm rãi đặt lên bụng, hít sâu một hơi rồi mệt mỏi nói, “Hy vọng lần này Yên thị không phát hiện được.” Lúc uống chén thuốc phá thai kia, nàng phát hiện trong đó có thêm một chút lục cốc cùng cam điềm có tác dụng hoá giải tác dụng của thuốc. Ngoại trừ Thanh Tụ, sẽ chẳng có ai có thể biết được công dụng thực sự của hai vị thuốc kia.
Về phần sau này sẽ thế nào, Sở Lăng Thường cũng không rõ ràng lắm. Chỉ cần có thể giữ được hài tử, bất kể thuốc gì nàng cũng sẽ uống.
“Lăng Thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện Ngự Thuấn đã trở lại hoàng thành.” Y Trĩ Tà tính toán một chút rồi khẽ lên tiếng.
Một tia ưu thương lại lần nữa in đậm trong mắt Sở Lăng Thường, lại nhìn đến đôi mắt vô hồn của Nam Hoa, nàng khẽ than nhẹ. E rằng tai hoạ này còn đến nhanh hơn cả dự liệu. Lại nghĩ đến hiện tượng quái dị trong quẻ tượng lúc trước, tâm tư Sở Lăng Thường lại thắt lại.
“Y Trĩ Tà…” Hồi lâu sau nàng mới mở miệng, khẽ quay đầu nhìn ông ta, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng, “Trận thiên tai nhân hoạ này không biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng ta có một câu mong ngài nhớ kỹ.”
Y Trĩ Tà xoay người nhìn nàng, gật đầu.
Khẽ liếm đôi môi khô khốc, Sở Lăng Thường nhẹ giọng nói, “Nguyên Sóc Ất Mão vận tinh bắc tẩu, ứng thiên nhi hành, thuận tắc an, nghịch tắc tang. Nhớ kỹ, chớ nên vì một người mà làm nguy hại đến dân chúng, mọi sự phải lấy thiên hạ làm trọng.”
Y Trĩ Tà nghe vậy sửng sốt hồi lâu, nghĩ mãi vẫn không hiểu ý tứ của nàng. Nguyên Sóc Ất Mão là năm nào?
Thấy vẻ mặt Y Trĩ Tà như vậy, Sở Lăng Thường cũng không giải thích gì nhiều mà chỉ nói thêm, “Ngài chỉ cần nhớ kỹ những lời này, đến lúc đó sẽ hiểu.” Vu Đan cũng không phải là người có tướng mệnh làm Thiền Vu, Y Trĩ Tà tính tình ôn lương, nếu muốn dân chúng Hung Nô được cơm no áo ấm thì ông ta hoàn toàn có khả năng.
Y Trĩ Tà càng thêm mê muội không hiểu, vừa muốn mở miệng hỏi kỹ thì lại nghe cánh cửa nhà giam vang lên ầm ầm. Là tiếng khoá xích không ngừng va chạm vào nhau khiến ông ta hơi sững sờ. Rất nhanh chóng, một mảng ánh sáng lớn ùa vào, trên vách tường hiện ra bóng dáng một nam tử, theo sau đó còn có bảy, tám người.
Tiếng vang cũng kinh động tới Sở Lăng Thường khiến nàng xoay người lại, ánh mắt trong khoảnh khắc cũng lặng đi.
Bên ngoài cánh cửa phòng giam không phải ai khác mà chính là Hách Liên Ngự Thuấn. Phía sau hắn chính là Yên thị cùng mấy viên quan hầu cận.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, chứa chan cảm xúc.
Hô hấp của Sở Lăng Thường cũng dần tăng thêm, muốn đến gần hắn lại phát hiện tay chân đã hoàn toàn mất đi sức lực. Tại sao hắn lại trở về? Chẳng lẽ không biết trở lại như vậy cũng đồng nghĩa rơi vào bẫy của Yên thị hay sao?
Ánh đuốc sáng tỏ soi rọi gương mặt cương nghị của Hách Liên Ngự Thuấn. Một thân trường bào sắc tím thẫm khiến sắc mặt hắn có mấy phần tiều tuỵ. Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng còn ánh mắt của nàng dần bị màn lệ mờ che đi khiến nhìn không rõ dáng vẻ của hắn.
Nàng giống như một u hồn có thể biến mất bất cứ lúc nào. Có một khoảnh khắc, ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn xẹt qua sự đau đớn sâu đậm rồi lại kín đáo che dấu đi. Hắn không hề tiến lên, chỉ nhìn nàng cố gắng hết sức tiến tới cánh cửa phòng giam, ngón tay mảnh khảnh bám vào từng song gỗ. Hắn cắn chặt răng, đem nỗi bi phẫn trong lòng giấu kín.
“Ngự Thuấn…” Nàng ngẩng đầu, khẽ gọi tên hắn.
Nhưng vì sao ánh mắt hắn lại lạnh lẽo như thế?
Hách Liên Ngự Thuấn rốt cục cũng có phản ứng, thân thể cao lớn chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu nhìn nàng, gằn từng lời, “Hài nhi của ta đâu?”
Sở Lăng Thường sửng sốt, màn lệ cũng trong nháy mắt như đọng lại, đôi môi khẽ run rẩy.
“Ngươi đã giết con của chúng ta, có phải không?” Ánh mắt của hắn lúc này lạnh như băng, tựa hồ có thể xuyên thấu xương thịt.
“Ngự Thuấn, ta…” Nàng đau khổ lắc đầu, đưa tay kéo ống tay áo hắn, nhưng không biết nên nói cái gì.
Hách Liên Ngự Thuấn vươn tay ra, đầu ngón tay thon dài bóp chặt lấy cằm nàng, con ngươi trong mắt hắn quắc lên tựa những vì sao cô độc trên bầu trời tháng chạp, gằn từng chữ hỏi tiếp, “Nhiều năm như vậy, thì ra tâm tư của ngươi vẫn ở lại Đại Hán. Chẳng lẽ Hung Nô ta khiến ngươi oán hận như vậy, thậm chí còn huỷ diệt con của chúng ta? Sở Lăng Thường, ngươi nói ta nên đối với ngươi thế nào đây?”
Những lời này của hắn khiến Sở Lăng Thường cực kỳ kinh ngạc. Ánh mắt vô tình lạnh lẽo của hắn đâm vào trái tim nàng đau nhói, nước mắt lại rớt xuống thành từng giọt lớn, muốn giải thích mà cứ mắc nghẹn trong cổ.
Y Trĩ Tà ở một bên nghe vậy liền nổi giận quát lên, “Hách Liên Ngự Thuấn, ngươi nói lời chó má gì vậy?”
Ngay cả Nam Hoa cũng mở to hai mắt, giật mình nhìn Hách Liên Ngự Thuấn.
Yên thị tiến lên trước, ánh đuốc trên tường soi rọi gương mặt bà ta cùng nét vui vẻ đầy thâm ý trên khoé môi, “Thái tử, ta không có lừa ngươi chứ? Trong lòng Sở Lăng Thường này căn bản là không có ngươi. Đáng tiếc nhiều năm như vậy ngươi lại chẳng hay biết gì. Nên sớm ra quyết định đi thôi. Hãy nhớ dân chúng chờ lâu một ngày thì tâm tư còn bất an thêm một ngày. Thiền Vu còn đang chờ ngươi trả lời, nếu đến giờ ngươi còn không nhẫn tâm giết nữ nhân này, như vậy thua thiệt chính là phần ngươi. Đừng quên, chính ngươi đặt ra quân kỷ, không đánh mà lui, chém!”
Sở Lăng Thường rưng rưng nhìn hắn, nhìn ánh mắt dần chuyển lạnh của hắn, nhìn nét nhu tình ngày xưa hoàn toàn không còn nữa rồi lại nghe hắn thấp giọng nói, “Là ngươi phụ ta trước, cũng đừng trách ta không nể mặt. Nếu tâm của ngươi đã không ở Hung Nô này, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, đem tro cốt của ngươi rải khắp giang san để ngươi sau khi chết có thể được mãn nguyện.” Nói xong, hắn đột ngột đứng dậy, ra một đạo mệnh lệnh lạnh như băng, “Vào lễ tế mùa xuân, hoả thiêu Sở Lăng Thường để tạ tội với trời. Ta…tự mình ra tay!”
Một ý cười lạnh dâng tràn trong mắt Yên thị, cuối cùng bà ta cũng được như nguyện.
“Hách Liên Ngự Thuấn, ngươi điên rồi!” Y Trĩ Tà hướng phía hắn gầm lên.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không thèm để ý đến ông ta, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Lăng Thường một cái rồi xoay người rời đi.
“Hách Liên Ngự Thuấn!” Sở Lăng Thường thấy hắn quay lưng thì thê thảm kêu lên, nét bi thương trong mắt cũng hoá thành tức giận, “Vì sao ngươi không tin ta? Nếu ngay cả ngươi cũng cho là ta sử dụng vu thuật, vậy thì được lắm, ta nguyền rủa lúc vào lúc lễ tế mùa xuân cuồng phong sẽ nổi lên bốn phía, cùng thiêu đốt con người bạc tình bạc nghĩa như ngươi!”
Hách Liên Ngự Thuấn dừng bước, đáy mắt hơi sầm xuống, mi tâm thoáng qua một tia u ám. Yên thị ở một bên nghe vậy liền lạnh lùng nói, “Thái tử, có nghe hay không? Cô ta bất quá chỉ là một vu nữ mà thôi. Hôm nay ngay cả ngươi cũng có thể nguyền rủa, ngươi cũng nên chết tâm đi. Xử tử Sở Lăng Thường, ngươi mới có thể hoàn toàn trở lui, không phải sao?”
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
29 chương
56 chương
306 chương
80 chương
71 chương
40 chương
19 chương