Thanh Tụ nghe mà không hiểu ra sao, “Khoan, khoan! Nam Hoa công chúa sao lại có quan hệ với Đậu thái hậu chứ? Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?” “Biết ít một chút cũng là chuyện tốt!” Dạ Nhai Tích nhẹ giọng nói với Thanh Tụ rồi lại trầm ngâm một hồi, “Ta còn có chuyện không hiểu là tại sao Linh nhi lại nhất định phải quay lại như vậy?” Sở Lăng Thường cũng hệt như Dạ Nhai Tích, suy nghĩ hồi lâu rồi đột ngột ngẩng lên, cùng lúc ánh mắt nàng giao với ánh mắt vừa dâng lên nét thấu hiểu của sư huynh mình. Xem ra bọn họ đã đồng thời đoán trúng một chuyện… *** Vừa qua buổi trưa, tiếng bước chân liền dồn dập vang lên nơi Huyền Nguyệt Các. “Công chúa, đại sự không ổn…” Vừa bước vào, Xuân Mai hổn hển kêu lên. Nam Hoa công chúa đang mài mực thì ngón tay chợt run bắn lên, ngẩng đầu nhìn Xuân Mai, “Xảy ra chuyện gì?” Xuân Mai bật khóc lên tiếng, “Công chúa, mật hàm sáng nay công chúa đưa cho nô tỳ bị quận chúa Ổ Giai cướp đi rồi. Phải làm sao đây? Lỡ như cô ta đọc được nội dung trong đó…” Nam Hoa nghe mà đờ người ra, trong lòng tràn ngập sự kinh hãi. Các mật hàm trước kia đều viết bằng mật mã, cho dù bị phát hiện, đối phương cũng không tra ra cái gì. Nhưng do chuyện lần này cấp bách, trong mật hàm Nam Hoa đã trực tiếp nói rõ tình hình cho Đậu thái hậu. Nhưng Ổ Giai kia đang yên đang lành sao lại đi cướp đồ của Xuân Mai chứ? Không nghĩ nhiều, Nam Hoa lập tức cầm bút lên, lần nữa viết một mật hàm giao cho Xuân Mai, “Lần này nhất định phải làm cho cẩn thận!” “Công chúa xin yên tâm! Mật hàm này em đảm bảo trước khi trời tối sẽ ra khỏi hoàng thành, Tình cô cô nhất định sẽ không có chuyện gì.” Xuân Mai vừa nói vừa đem mật hàm giấu kỹ rồi lo lắng hỏi lại, “Ổ Giai quận chúa kia…” “Trước tiên đừng hoảng hốt, có lẽ Ổ Giai căn bản nhìn sẽ không hiểu.” Nam Hoa chỉ có thể đánh cuộc một lần này mà thôi. Xuân Mai gật đầu rồi vội vã rời đi. Nam Hoa khẽ thở hắt ra, trong lòng chỉ thầm mong Đậu thái hậu có thể hạ thủ lưu tình, để cho Tình cô cô một con đường sống. Tình cô cô vốn là bà vú của Nam Hoa. Bởi từ nhỏ đã mất mẹ nên Nam Hoa lớn lên đều do một tay Tình cô cô nuôi dưỡng. Tình cô cô là cung nữ đã lớn tuổi trong cung, từ khi nhận được lệnh của Đậu thái hậu thì bắt đầu chăm sóc Nam Hoa nên cũng bỏ lỡ dịp xuất cung trở về cuộc sống bình thường. Nam Hoa tuy có thân phận là công chúa nhưng tình cảm với cô cô giống như mẫu tử. Không ngờ, Tình cô cô lại trở thành đối tượng để Đậu thái hậu uy hiếp cô phải sống cuộc sống do thám nơi xứ người. Hôm đó ở Hạnh Hoa thôn, hai đoạn trâm gãy mà Nam Hoa nhận được chính là trâm của Tình cô cô. Cây trâm này Nam Hoa không thể quen thuộc hơn được nữa. Cho nên khi thấy sứ giả từ Hán cung tới đưa đồ cho mình, Nam Hoa cũng biết ông ta tới đây chủ yếu là để dò xét xem rốt cuộc cô có tuân theo kế hoạch mà làm hay không. Khi trả lại tín vật cho sứ giả, Nam Hoa cũng đã ngầm thông báo rằng mình sẽ thực hiện theo kế hoạch của Đậu thái hậu là giết Hách Liên Ngự Thuấn. Nghĩ tới đây, mi tâm Nam Hoa lại nhíu chặt lại. Mật hàm bị Ổ Giai lấy đi, chuyện này có thể là lớn mà cũng có thể là nhỏ. Giờ cô chỉ có thể cầu ông trời phù hộ để chuyện này đừng bị xé ra mà thôi. *** Mùi hương hoa lan ngào ngạt trên thư án chậm rãi lan tỏa. Theo bức mật hàm bị xé mở, Yên thị cẩn thận xem kỹ một hồi rồi mới nở nụ cười thỏa mãn. Một lúc sau bà ta chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt hiện lên vẻ mưu mô quỷ dị. “Không ngờ Ổ Giai kia lại nghe lời như vậy!” Hoa Dương công chúa ngồi gần đó cũng cong môi cười, “Còn có điều mẫu hậu không biết. Ổ Giai vẫn luôn coi Nam Hoa như cái đinh trong mắt, cho nên cô ta vẫn không ngừng theo sát từng động tĩnh của Nam Hoa.” “Chuyện này con làm rất tốt!” Yên thị hài lòng cười rồi chìa tay ra, Hoa Dương lập tức nhận lấy mật hàm mở ra xem. Mật hàm lần nữa được mở ra, trên đó có mấy hàng chữ, “Vũ noi theo phương pháp Thuấn Đế đối đãi với Nghiêu Đế, trước cấm thái tử thượng triều, sau là ngụ ý thiên hạ chư hầu nếu có tài đức đều có thể ngồi lên ngôi vị thiên tử. Nhưng chẳng được bao lâu thì Thuấn cũng tự hủy diệt chính mình. Còn có truyền kỳ rằng, Thuấn giam lỏng Nghiêu cùng thái tử Đan Chu, ông ta đầu tiên là nhiếp chính, sau đó bày mưu tính kế để quần thần một lòng tôn ông ta ngồi lên đế vị rồi khéo léo ép Nghiêu phải nhường ngôi để danh chính ngôn thuận đoạt lấy quyền lực. Về sau, Đại Vũ cũng noi theo cách Thuấn đối đãi với Nghiêu, giam lỏng Thuấn cùng thái tử Thương Quân, bày mưu tính kế để thiên hạ chư hầu thuận theo mình mà thuận lợi ngồi lên ngôi vị thiên tử.” Hoa Dương rất nghiêm túc đọc đi đọc lại, sau đó nhíu mày tỏ ra không hiểu, “Như vậy là ý gì? Rõ ràng là mật hàm gian tế, sao lại đề cập đến điển cố Nghiêu Thuấn cùng Vũ chứ?” Yên thị dù sao cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, nghe vậy chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, “Thuấn ở đây chẳng phải là Thuấn kia sao?” Một câu nói này đã thức tỉnh Hoa Dương công chúa, suy nghĩ một hồi hai mắt cô ta liền sáng lên, “Trong mật hàm Nam Hoa đã nói là Thuấn Đế tự hủy hoại mình mà thôi. Chẳng lẽ, cô ta muốn đối phó với Hách Liên Ngự Thuấn? Như vậy chẳng phải mục đích giống chúng ta sao?” “Cho dù ý của cô ta thế nào, Nam Hoa - cái đinh trong mắt này cũng phải nhổ đi cho sớm.” Yên thị lạnh lùng lên tiếng. Từ khi Nam Hoa theo Hách Liên Ngự Thuấn vào cung, bà ta vừa nhìn đã không vừa mắt. Không biết tại sao, bà ta luôn cảm thấy ánh mắt Thiền Vu luôn đặt trên người của Nam Hoa. Để tránh đêm dài lắm mộng, bà ta đương nhiên phải ra tay diệt trừ. Hoa Dương liền gật đầu, lại hỏi, “Vậy thái tử…” “Tất cả cứ theo kế hoạch mà làm!” Yên thị lạnh lùng mở miệng ngắt lời cô ta, trong mắt tràn ngập sát ý. Để làm cho Thiền Vu hạ lệnh khiến Hách Liên Ngự Thuấn phải dẫn binh tiến đánh Vu Điền, bà ta đã ở trước mặt Thiền Vu dở không ít công phu. Chỉ cần Hách Liên Ngự Thuấn bước chân vào đất Tây Vực, bà ta đã sai một đám người chờ sẵn để ám sát hắn. Cũng trong khoảng thời gian đó, bà ta sẽ diệt trừ mấy người Sở Lăng Thường trong cung. Hôm nay, lại có thêm sự việc này… Lúc bên Nam Hoa xảy ra chuyện, Sở Lăng Thường đang định tới xin gặp Thiền Vu lần nữa. Còn chưa kịp đi thì Thanh Tụ đã hốt hoảng chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa nói, “Tiểu thư, mau tránh đi, đại sự không ổn rồi.” Sở Lăng Thường sửng sốt, mi tâm dâng lên vẻ lo âu, “Xảy ra chuyện gì rồi?” Thanh Tụ đã rớm nước mắt, cũng không chờ ý kiến của nàng liền bắt đầu thu dọn hành lý, khó nhọc trả lời, “Em nghe nói Thượng Phúc vương sáng nay rơi xuống hồ nước suýt chết đuối, còn có Xảo Nhi phu nhân vô duyên vô cớ sẩy thai. Hoa Dương công chúa mới sáng sớm liền đến kim trướng làm loạn lên, Yên thị đã sai người tới bắt tiểu thư rồi!” Sở Lăng Thường lại càng cảm thấy kỳ quái, “Chuyện đó thì có liên hệ gì đến ta?” “Em cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa. Tiểu thư mau đi thôi. Đây rõ ràng là âm mưu của Yên thị. Hiện giờ thái tử không có ở đây, Hổ Mạc cũng đi theo ra sa trường, một khi bị định tội thì thái tử quay về cũng đã muộn.” Thanh Tụ vừa gấp rút thu dọn hành lý vừa khuyên Sở Lăng Thường. “Sư huynh đâu?” Thanh Tụ liền lắc đầu, “Em không nhìn thấy sư huynh, nhưng nghe nói Nam Hoa công chúa đã sớm bị thị vệ dẫn đi rồi!” Cái gì? Sở Lăng Thường thực sự sửng sốt, sự bất an trong lòng lại càng nhanh chóng khuếch tán. Nàng vội kéo tay Thanh Tụ, “Lúc này chúng ta muốn đi cũng không được rồi. Thường ngày, người gần với thái tử nhất là Y Trĩ Tà, em mau đi liên lạc với ông ấy, thỉnh cầu ông ấy giúp đỡ.” Nói xong, nàng liền bước ra cửa. “Tiểu thư định đi đâu vậy?” Thanh Tụ vội gọi với theo. “Đi gặp Thiền Vu! Chuyện này nhất định không phải chủ ý của người.” Trong lòng Sở Lăng Thường biết rõ rằng Nam Hoa công chúa bị bắt, sư huynh nhất định sẽ tìm cách cứu. Đám người Yên thị luôn thấy bọn họ không vừa mắt, hôm nay lại vừa gặp dịp thái tử xuất chinh. Cho dù Thiền Vu có lòng đề phòng thái tử cũng tuyệt đối không bao giờ giữ mấy người bọn họ để kiềm chế hắn. Thanh Tụ liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng chảy xuống, “Tiểu thư, em nghe nói bệnh của Thiền Vu không hề nhẹ. Yên thị đã sai người canh giữ điện của Thiền Vu rồi, tiểu thư sao có thể gặp được người chứ? Đi nhanh đi, không đi sẽ không kịp nữa. Em sẽ nghĩ cách tìm được sư huynh.” “Thanh Tụ….” “Muốn đi? Chờ ngươi bước ra khỏi cánh cửa này thì tội danh của ngươi lại nặng thêm một bậc.” Bên ngoài cửa vang lên tiếng cười lạnh của Hoa Dương công chúa. Thanh Tụ lập tức đứng chắn trước mặt Sở Lăng Thường, nước mắt cũng không kịp lau, liều mạng nhìn chằm chằm ra cửa. Hoa Dương công chúa dẫn theo một đám thị vệ đi vào, khí thế cực kỳ hung dữ. Cô ta lập tức cao giọng, “Thiền Vu đã hạ lệnh đem yêu nữ nói lời mê hoặc dân chúng như ngươi giam lại, ngươi còn muốn chạy đi đâu?” “Hoa Dương công chúa, tiểu thư nhà ta sao có thể biến thành yêu nữ nói lời mê hoặc dân chúng chứ?” Thanh Tụ không phục lên tiếng tranh luận. “Thanh Tụ!” Sở Lăng Thường nhẹ giọng rầy la một chút. Lúc này, nàng không thể liên luỵ bất cứ người nào nữa. Đem Thanh Tụ kéo ra sau lưng, nàng bình thản lên tiếng, “Hoa Dương công chúa, ta chỉ muốn biết bệnh tình của Thiền Vu thế nào rồi?” “Thật khó có được sự quan tâm của ngươi. Nhưng bộ dạng ra vẻ kia thật sự khiến người ta chán ghét. Thiền Vu đêm qua đã bất tỉnh, cho đến giờ vẫn không tỉnh lại. Ngự y đã chẩn đoán trong thuốc của Dạ Nhai Tích có chứa độc dược mãn tính. Sở Lăng Thường, ngươi thông đồng với Dạ Nhai Tích cùng Nam Hoa đầu độc Thiền Vu, sau lại lợi dụng vu thuật hãm hại Thượng Phúc vương cùng hài nhi sắp chào đời của Xảo Nhi. Sáng sớm nay, trời giáng cự thạch khiến đỉnh núi phía nam lại không ngừng xảy ra việc lở tuyết khiến khu nông trang phụ cận bò dê bị thương tổn vô số. Phần lớn nạn dân đều chạy cả vào thành, đây hết thảy đều do yêu thuật của ngươi gây ra.” Hoa Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, từng lời phun ra đều vô cùng thâm độc. Trong lòng Sở Lăng Thường rốt cục cũng sáng tỏ. Chuyện phải xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra. Tai hoạ quả nhiên đã giáng xuống rồi! Mặc dù nàng thực sự không quan tâm đến việc sống chết, nhưng hài nhi trong bụng là vô tội, những người đang phải chịu nạn ngoài kia cũng là dân chúng vô tội. “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Lập tức lục soát cho ta?” Hoa Dương lập tức ra lệnh cho đám thị vệ bắt đầu hành động. Thanh Tụ gấp đến độ giậm chân bứt tóc nhưng bị Sở Lăng Thường kéo lại. Ánh mắt của nàng tràn ngập sự nghiêm nghị, ý bảo Thanh Tụ không được vọng động. Chừng thời gian nửa nén hương, thị vệ gần như lật tung cả Kiêu Long điện, sau đó một thị vệ bước lên, trong tay cầm theo một vật gì đó trình cho Hoa Dương. Sở Lăng Thường liếc mắt nhìn, mi tâm theo đó cũng nhíu lại. Đến khi nàng nhìn rõ vật kia thì trái tim tựa như ngừng đập mất mấy nhịp. Vật đó lớn bằng bàn tay người, được chế tác từ đồng, sau lưng bọc gấm trắng, trên đó viết chằng chịt những ký hiệu. “Sở Lăng Thường, quả nhiên bị ta đoán trúng. Người ta nói Quỷ Cốc phải vốn giỏi về vu thuật, giờ ngươi lại đem vu thuật của Trung Nguyên đến Hung Nô? Ta thấy, việc Thiền Vu bệnh không dậy nổi cũng có liên quan trực tiếp đến ngươi.” Hoa Dương cầm lấy miếng đồng kia, hung hăng lên tiếng, “Giỏi cho nữ nhân độc ác! Người đâu, đem nữ nhân kia nhốt vào đại lao, chờ xử trí.” Thị vệ bên ngoài tiến lên định ra tay thì Thanh Tụ liều mạng chạy lên trước kêu lớn, “Dừng tay! Đây rõ ràng là oan uổng, tiểu thư nhà ta không có những thứ này.” “Đem nha đầu này kéo qua một bên cho ta!” Hoa Dương lập tức gầm lên. Đám thị vệ kia là người của Yên thị, đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình với Thanh Tụ. Bọn chúng dùng sức đẩy mạnh Thanh Tụ qua một bên rồi bắt lấy Sở Lăng Thường. “Giải đi!” “Tiểu thư, tiểu thư…” Thanh Tụ ở phía sau khóc nấc lên. Sở Lăng Thường quay lại, khẽ lắc đầu hướng về phía Thanh Tụ, ra ý bảo nha đầu này không được đi theo. Thanh Tụ khóc đến run người, vô lực ngã nhào trên sàn điện.