Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 42 : Hành trình áp tiêu

"Triển gia gia." Sở Văn Xuyên vội vàng đi nhanh hai bước đuổi theo Triển Anh Hào, mọi người từ Tây Vực lên đường lúc này đã phân tán ra xung quanh tìm hiểu tin tức, nhóm của bọn họ bao gồm Sở Văn Xuyên, Sở Văn Di, Yến Thanh Dịch, còn có Triển Anh Hào:"chúng ta bây giờ đi đâu?" "Không biết." Triển Anh Hào trả lời rất sảng khoái, lại khiến Sở Văn Xuyên kéo khóe miệng, hắn biết ngay Triển gia gia luôn không cẩn thận nhất định sẽ không có kế hoạch đầy đủ nào cả, tám chín phần mười tính dựa vào may mắn xem có thể thăm dò được tin tức có ích nào hay không. "Nếu không, chúng ta đến quê nhà của Tiểu Tiểu, ách, là nhà Tứ đệ muội xem sao! Nói không chừng bọn họ còn sống sót, sẽ..." Sở Văn Xuyên thở dài, loại khả năng này thật nhỏ, phải biết rằng quan hệ của Tiểu Tiểu với người nhà cũng không tốt, nếu bọn họ muốn trở về thì nhất định trở về Dạ Ngưng Bảo! Đương nhiên còn có khả năng khác, bọn họ không có đủ lộ phí để quay trở về Dạ Ngưng Bảo... Dù sao vị đại hiệp Lệ Thú này cũng thật nghèo. "Đi đến chỗ người phụ nữ kia?" Triển Anh Hào lắc đầu không chút do dự, hắn chính là vị trưởng bối Sở Văn Di tìm có thể thuyết phục Lệ Thú giúp nàng! Tuy luôn đối nghịch với Sở Lăng, nhưng trong lòng Triển Anh Hào rất tán thưởng Sở Lăng, còn Sở Văn Di lại là người Triển Anh Hào nhìn lớn lên, từ nhỏ nhu thuận, văn nhã, xinh đẹp, cô gái như vậy sao có thể không thích? Triển Anh Hào từ lâu luôn ước ao có cháu gái nên trong lòng cũng muốn nàng có thể kết hôn với Lệ Thú, tuy hiện tại nguyện vọng này có chút xa vời:"Không đi!" Sở Văn Xuyên dở khóc dở cười, Triển Anh Hào võ công cao cường là người sảng khoái, chỉ có tính khí rất trẻ con, mà Sở Văn Di... Sở Văn Xuyên thở dài, có lẽ nàng nói xấu Tứ đệ muội với Triển Anh Hào? Nàng bị mọi người ở Dạ Ngưng Bảo chiều hỏng rồi, chỉ cần muốn cái gì, người Dạ Ngưng Bảo đều sẽ trăm phương nghìn kế làm cho nàng. Nhưng lần này Sở Văn Xuyên có thể khẳng định, Tứ đệ sẽ không nghe lời trưởng bối như vậy. "Chúng ta phải đi thôi!" Từ khi trở lại Dạ Ngưng Bảo Yến Thanh Dịch cũng không nói gì, đến ngay cả chuyện Triển Anh Hào không thích tỷ tỷ hắn cũng không phản bác. Sở Văn Xuyên cho là khoảng thời gian này đả kích quá lớn với hắn, nhưng lời nói của Yến Thanh Dịch lúc này như trảm đinh chặt sắt, không cho cự tuyệt. "Tiểu Dịch?" Sở Văn Xuyên kỳ quái nhìn hắn. "Chúng ta phải đi tìm người Lục gia!" Yến Thanh Dịch nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ, làm cho người ta hoài nghi nếu như người Lục gia ở đây, chắc chắn sẽ lập tức ăn nuốt sống người ta. Không đợi câu hỏi từ những người khác, Yến Thanh Dịch giải thích tiếp: " sau khi Tỷ phu rời núi, liền thành thân cùng tỷ tỷ, trong khoảng thời gian đó tỷ phu không sử dụng võ công, không có khả năng đắc tội với đám người kia. Sau đó ta luôn đi theo hắn, từ khi đến Tây Vực tuy rằng tỷ phu đắc tội với không ít người, nhưng sau khi biết chuyện tỷ phu sẽ là bảo chủ kế nhiệm của Dạ Ngưng Bảo từ Nhiễm gia bảo truyền ra, ở Tây Vực không có khả năng xuất hiện người không có mắt như vậy." Yến Thanh Dịch chậm rãi phân tích, ban đầu hắn chỉ là đoán, nhưng càng nói càng chắc chắn:"Như vậy cũng chỉ có thể là trên đường từ Giang Nam đến Tây Vực, hoặc sau khi đến Miêu Cương..." "Nếu đó là phiền phức gặp được ở Miêu Cương thì sẽ không có chuyện bỏ qua cho đệ và ta!" Sở Văn Xuyên nói tiếp. "Uhm." Yến Thanh Dịch gật đầu, tuy hắn không thể chỉ dùng hai mắt là biết lộ tuyến võ công của đối phương như Lệ Thú, nhưng hắn có thể phân tích: "Như vậy cũng chỉ có thể là trên đường từ Giang Nam đến Tây Vực, mà đoạn đường đó tỷ phu chỉ động thủ một lần:" Yến Thanh Dịch nhìn Sở Văn Xuyên, gằn từng chữ nói ra sự thật: "Cứu Lục gia." "Lục gia có thể biết tin tức của những người đó?" Triển Anh Hào hỏi. "Có khả năng, nhưng không chắc chắn, Lục gia vốn ở Thục, nhưng do kết hôn cùng đại ca của ta nên cả nhà chuyển đến Tô Châu." Yến Thanh Dịch phân tích: "Ta nghi ngờ bọn họ đắc tội người nào đó, sau đó mới không thể không rời Thục ." Có đạo lý! Sở Văn Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt nhìn về phía Triển Anh Hào, dù sao bọn họ cũng là tiểu bối nên theo Triển Anh Hào vậy. "Vậy còn chờ cái gì!" Triển Anh Hào trợn mắt: "Đi thôi!" Dù có tính trẻ con, Triển Anh Hào cũng là một người có cái nhìn đại cục, bằng không hắn cũng sẽ không để lại danh tiếng lớn trên giang hồ. Bọn họ không biết quyết định lần này của họ vừa vặn giúp đỡ Lệ Thú hoàn thành một trong những mục tiêu của chuyến đi đến Giang Nam, nhưng cũng đi lướt qua Lệ Thú. ... ... Gặp rừng đừng vào, đó là kiến thức thông thường của nhà binh. Trong rừng thường thường có các loại thú hoang quỷ bí mai phục khó lường mà ít người biết, chẳng hạn như gấu đỏ to như hai người vạm vỡ, con rắn lớn có thể to như thân cây, thiên nhiên lan tràn hơi thở hoang man, bản năng tránh né nguy hiểm của loài người khiến cho bọn họ theo bản năng tổng kết được những quy tắc có lợi nhất cho mình. Nhưng không cần đi sâu vào rừng rậm lớn thì sẽ sẽ không có vấn đề lớn, bởi vậy Lệ Thú đi theo tiêu cục thường sẽ hạ trại ở bên cạnh rừng rậm hoặc bên bờ sông, thứ nhất là có thể đi săn một chút thú hoang nhỏ, mặt khác còn giảm bớt hướng phòng ngự. Điều này Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu không hiểu lắm, bọn họ cũng không có thắc mắc gì, những tiêu sư này nói thế nào bọn họ làm theo là được. Cho dù như vậy, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu cũng gặp không ít phiền toái, loại phiền toái này là từ bên trong đoàn tiêu, Lệ Thú là người bên ngoài, thế mà có thể nhận được nhiều tiêu phí hơn tiêu sư cũ, khiến những tiêu sư đi cùng không phục lắm, loại không phục này biến thành đủ loại khiêu khích. "Tiểu tử, " một tiêu sư trên mặt có một vết sẹo từ đao dữ tợn, uốn lượn như chân rết, cả người đầy hơi thở bưu hãn, hắn ôm cổ Lệ Thú tỏ vẻ vô cùng thân thiết, miệng đầy mùi rượu đập vào mặt khiến Lệ Thú nhướn mày thật căng:"Nhìn cái mặt ăn cơm chùa dài hạn của nhà ngươi còn không thấy nhục à!" Lệ Thú liếc xéo mặt sẹo một cái, phủi cái tay con ma men ra, ngồi xuống một hướng khác, mặt sẹo uống một ngụm rượu, nhìn động tác của Lệ Thú, không khỏi hừ lạnh lên tiếng: "Tiểu tử, tốt nhất thức thời, chẳng qua là đi theo chuyến tiêu này của chúng ta kiếm miếng cơm ăn mà thôi, tính khí còn lớn ghê!" Lệ Thú không thèm để ý hắn, trên tay lật nướng con mồi bắt được, Tiểu Tiểu đến bờ sông lấy nước. "Thú ca!" Rất xa, Tiểu Tiểu không ý thức được bầu không khí bên này không bình thường chạy về phía Lệ Thú, trong tay còn lắc lắc siêu nước. "Ui!" Mặt sẹo bày ra vẻ mặt đáng khinh: "Lão bà của ngươi?" Không đợi Lệ Thú nói chuyện, mặt sẹo tiếp tục mở miệng: "Rất xinh đẹp đấy!" Dứt lời trực tiếp đi về phía Tiểu Tiểu... Trong nháy mắt, mặt sẹo cảm thấy một cỗ khí lạnh từ chân lên đầu, toàn bộ thân thể đều không thể động đậy, mà Lệ Thú ngồi một chỗ động cũng không động, nhưng đống lửa bên người hắn cũng bị áp chế như vậy, ngọn lửa nhỏ đi rất nhiều. Tiêu sư xung quanh đã sớm chú ý đến tình huống bên này, nhưng không ai để ý tới cho đến giờ phút này, ánh mắt mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Lệ Thú. Mà Lệ Thú dường như không phát hiện vẫn tiếp tục nướng con mồi của hắn, thuận tiện rắc muối lên thân con mồi. "Thú ca." Tiểu Tiểu đi đến bên người Lệ Thú, một chút cũng không phát hiện kỳ quái xung quanh, nàng cầm cái siêu trực tiếp nhét vào miệng Lệ Thú, động tác thô bạo khiến tiêu sư xung quanh lập tức vì nàng mà chảy thật nhiều mồ hôi:"Uống nước nhanh lên, thừa dịp trời chưa tối để thiếp đi lấy một bình nữa! ồ?" Tiểu Tiểu nhìn đống lửa một chút: "Đống lửa của chúng ta vừa đốt không phải còn cháy rất lớn à, thiếp đi nhặt thêm củi." Giây tiếp theo, khí thế băng lạnh vừa rồi dường như biến mất, đống lửa bùng cháy một lần nữa, tiếng củi cháy lốp bốp ở giữa đại doanh yên tĩnh cực kỳ rõ ràng: "Tốt lắm, lửa to rồi, không cần đi, Tiểu Tiểu." Lệ Thú giữ chặt tay Tiểu Tiểu để nàng ngồi bên cạnh mình, lấy con thỏ mới nướng chín ra, dùng gao găm cắt xuống một chỗ, thổi hai cái, cảm thấy độ ấm vừa vặn, đưa tới bên miệng Tiểu Tiểu: "Tốt lắm, ăn đi!" Mặt sẹo nơm nớp lo sợ xoay người, bát rượu trên tay bỗng rơi xuống đất, liều mạng nuốt nước miếng. "ồ?" Nghe được tiếng nuốt nước miếng, Tiểu Tiểu xoay người theo bản năng, Tiểu Tiểu cũng không biết vừa mới phát sinh chuyện gì chỉ kỳ quái nhìn mặt sẹo: "Ngươi không có con mồi sao?" Tiểu Tiểu chỉ chỉ núi nhỏ con mồi bên cạnh, bên trong thậm chí còn có cả con hươu: "Thú ca săn trở về rất nhiều, ngươi có thể lấy một chút nướng cho mình nha!" "Không, không cần, không cần!" Mặt sẹo lập tức xua tay, đùa à, cái tên kia chỉ dựa vào khí thế đã khủng bố như vậy, hắn làm sao dám đi lấy cái gì của tên đó! Hắn đắc tội người nào vậy chứ! "Tiểu Tiểu." Lệ Thú nhìn chằm chằm vào đống lửa như trước, một tay không ngừng cắt lấy từng miếng thịt thật mỏng trên mình con thỏ đã nướng chín, không ngừng đặt vào bát của Tiểu Tiểu, tay kia thì một lần nữa nướng thêm một con hoẵng. "Thú ca?" "Ăn không nói ngủ không nói, mau ăn đồ của nàng đi, để nguội sẽ ăn không ngon.” Sau đó Lệ Thú không chỉ có hai tay không nhàn rỗi, miệng cũng bắt đầu không dừng được, từ ăn không nói ngủ không nói bắt đầu nói tới tầm quan trọng của lương thực, rồi lại bàn đến tôn trọng thành quả lao động của nông dân, cuối cùng — không ngoài dự đoán của Tiểu Tiểu — nói tới nếu Tiểu Tiểu vừa ăn cơm vừa nói chuyện mà nói sẽ lãng phí lương thực, tạo thành nạn đói, sau đó là nước mất nhà tan... Có lẽ, nàng thật sự phải đi mua chút mì sợi về treo cổ, tránh cho tiếp tục hại nước hại dân? Nhưng điều làm Tiểu Tiểu khâm phục nhất là, Lệ Thú có thể một bên dạy dỗ nàng, một bên không ngừng đưa thịt thỏ vào bát của nàng, một bên còn có thể nhắc nhở nàng ăn nhanh một chút... Hắn làm sao mà làm được vậy? Tiểu Tiểu thán phục. Nhưng mà năng lực làm việc của đại hiệp cùng loại phàm nhân như nàng khẳng định không ở trên một cấp bậc, bởi vậy cho dù nàng muốn học cũng không học được. Mà mặt sẹo cứ ngơ ngác đứng sau Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, một cử động cũng không dám, hắn sợ hãi nếu vừa động mà nói thì đầu hắn có lẽ sẽ không còn mọc ở trên cổ mình nữa. Nhưng hắn lại không biết lực chú ý của Lệ Thú đã dời đi ngay từ lúc Tiểu Tiểu xuất hiện, hắn không phải thích giết người, ngược lại, lúc có thể không sử võ công, hắn sẽ hết sức không dùng, đây cũng là nguyên nhân ban đầu Tiểu Tiểu vẫn luôn không biết Lệ Thú có võ công, nếu như chỉ mình hắn mà nói, hắn sẽ không chấp nhặt cùng loại tiêu sư kia. Nhưng một khi chuyện liên quan đến Tiểu Tiểu, Lệ Thú sẽ không có cách nào giữ vững cái loại trạng thái vân đạm phong khinh này, giống như vừa rồi hắn sẽ lập tức phóng ra sát khí không hề do dự, nếu Tiểu Tiểu trở về muộn hai bước, không chừng đầu thân mặt sẹo đã hai nơi cách biệt. Vấn đề đáp án, Lệ Thú vẫn suy nghĩ cẩn thận, nhưng hắn biết loại trạng thái như hiện tại này tựa hồ là tốt nhất, Tiểu Tiểu ở bên người hắn, chỉ cần Tiểu Tiểu ở bên người hắn, chính là trạng thái tốt nhất. Những thứ khác... Không quan trọng với hắn.