Ngày nào Harry cũng theo sau Snape, cho dù hắn đi toilet, anh cũng phải canh giữ ở ngoài cửa, lúc ngủ, cũng không chịu buông tay hắn. Điều này làm anh nhớ lại hai năm trước, bộ dáng lúc anh vừa đón Snape về nhà, chẳng qua, hiện tại hai người giống như hoàn toàn hoán đổi cho nhau. Cười khổ, Harry chưa bao giờ biết nội tâm mình khuyết thiếu cảm giác an toàn như thế. Đến giờ anh vẫn không dám tưởng tượng, nếu người đàn ông này rời khỏi anh, anh sẽ biến thành cái dạng gì. Cũng may, Sev của anh không có điều gì bất mãn, chỉ yên lặng, nhu thuận thừa nhận tất cả ánh mắt chăm chú gấp gáp của anh. Ngồi xếp bằng trên ghế mây lớn, Harry thỏa mãn nhìn Snape thong thả chăm sóc cây dược liệu. Họ đã về nhà được một tháng, à, nếu nói chính xác thì anh tìm lại được Sev của mình đã 32 ngày 4 giờ gì đó rồi! Sung sướng, Harry thuận theo lòng mình, thoải mái ở bên cạnh người mình yêu, tình yêu với người đàn ông này bắt đầu điên cuồng lớn dần, lớn tới mức làm anh thấy đau đớn. Ôi Merlin! Đúng là không tưởng tượng nổi! Anh không biết thì ra cảm giác yêu một người lại là như thế, hồi ban đầu ở bên Ginny anh hoàn toàn không có được. Anh muốn nhìn hắn, chăm sóc hắn, từng giây từng phút đều không muốn để hắn rời khỏi tầm mắt của mình, muốn dành cho hắn tất cả những điều tốt nhất trên thế giới, muốn thỏa mãn tất cả nhu cầu của hắn. Nhất cử nhất động của người nọ, một cái nhướn mày, một lần môi nhẹ nhàng nhướn lên, đều có thể khiến anh thấy mãn nguyện và hạnh phúc. Mà mỗi lần tách nhau ra, cho dù chỉ trong thoáng chốc, đều có thể khiến tim anh lo sợ bất an, căng thẳng tới mức khó thở, khổ sở muốn chết. Thời điểm thân thể mềm mại và mát lạnh ấy được ôm vào lòng mình, cảm giác thật tự nhiên và phù hợp, giống như ngực anh chính là vì thân hình gầy gò kia mà sinh ra. Đôi môi nhợt nhạt ấy mềm mại là vậy, hơi hơi ươn ướt, phảng phất mùi thơm tinh khiết ngào ngạt và vị ngọt hơi chua xót của cà phê. Tinh thần mê muội, Harry đứng dậy, đi đến phía sau người đàn ông đang kiểm tra một chậu cây lam diệp. Hắn đứng thẳng dậy vì anh tới gần, khẽ nhíu mày nhìn anh. Anh nhẹ nhàng tôm lấy hắn, cảm nhận người trong lòng sau một thoáng căng thẳng liền thả lỏng giao phó bản thân cho mình, dùng chóp mũi cọ vào mái tóc đen dài. “Ôi… Sev…” Snape trầm mặc, một lát sau, bàn tay dính bùn bẩn phủ lên mu bàn tay màu mật ong bên hông, chần chờ, nhè nhẹ vỗ, sau đó thu hoạch được vòng ôm càng thêm chặt chẽ. Hắn thuận theo anh, để anh kéo mình tới bên bàn đã bày trà sữa và bánh điểm tâm, được ôm ngồi xuống chiếc ghế mây lớn thoải mái, hưởng thụ sự săn sóc của Đấng cứu thế. Một bàn tay nắm lấy thắt lưng người ngồi cạnh mình, một bàn tay ân cần chọn lựa những món điểm tâm nhỏ ngon lành đưa đến bàn tay đã được rửa sạch, Harry thỏa mãn nhìn Snape chậm rãi ăn, sau đó, uống trà pha sữa tươi tinh khiết. Chợt nhìn thấy khóe môi của hắn dính chút nước trà, anh chậm rãi vươn người sang, nhẹ nhàng mút lấy, ánh mắt xanh biếc chăm chú nhìn vào cặp mắt đen, nhìn chúng hơi hơi mở lớn, sau đó từ từ khép lại. Lưỡi anh lướt dọc theo khóe môi, từng chút từng chút xâm nhập vào lãnh địa ngọt ngào. Ôm chặt lấy thân thể hơi hơi cứng ngắc, Harry trầm mê trong nụ hôn mang theo hơi thở trong trẻo, bừa bãi mà ôn nhu khiêu khích đầu lưỡi tựa hồ không biết phải phản ứng thế nào của Snape. Sau khi chiếm được sự đáp lại ngây ngô, nụ hôn của anh càng trở nên nóng bỏng, tham lam hấp thu vị ngọt ngào trong miệng người trước ngực mình, mãi cho đến khi cánh tay Snape đang vịn vào vai anh bắt đầu đẩy ra, lồng ngực đơn bạc bắt đầu phập phồng, anh mới lưu luyến rời đi, liếm môi, nhìn hắn cả người xụi lơ nhẹ nhàng thở dốc, nhìn đôi mắt đen ngày thường luôn trầm tĩnh đạm mạc giờ mê mang sương mù. Không thể khống chế, những đốm lửa nhỏ bắt đầu nảy sinh từ sâu trong tâm khảm, sau đó nhanh chóng bùng cháy thành đại hỏa. Vừa ảo não, vừa có chút động tình, Snape cố gắng thoát khỏi vòng tay Harry. Chết tiệt, thân thể hắn… Kỹ thuật hôn môi của tên nhóc con này quá tốt! Được rồi, đúng là hắn không có bao nhiêu kinh nghiệm… OK! Hắn căn bản không hề có kinh nghiệm! Kinh nghiệm duy nhất chính là đêm đó trước khi rời đi… Ôi! Merlin! Đừng nhớ lại, ôi… Hắn không thể khống chế thân thể của chính mình! Trong lúc một người muốn tới gần, một người do dự muốn thoát ly, hai người cơ hồ dính chặt vào nhau trên ghế, chợt gia tinh Mimi xuất hiện, cười hì hì nhìn ánh mắt tức giận của Harry và thần sắc khiếp sợ của Snape: “Chủ nhân, chủ nhân Severus! Ngài Draco Malfoy tới!” Cả hai cùng ngây ngẩn cả người. Theo bản năng ôm chặt lấy Snape vào trong lòng, Harry khẩn trương nhìn gia tinh, cứ như thể ngay giây tiếp theo, Draco Malfoy sẽ đột nhiên xuất hiện, cướp người đàn ông trước ngực anh đi mất! Merlin! Anh đã phong tỏa đường dùng Floo, ngăn cản cú mèo, thậm chí còn lập một tầng phép thuật bao vây xung quanh nhà! Tên Malfoy chết tiệt đó làm sao tìm tới được chứ – ách… Được rồi, đối với một người nhà Malfoy mà nói, việc phá giải mấy chú ngữ này cũng không mấy khó khăn. Chết tiệt, anh thừa nhận, chỉ cần tên đó thực muốn, việc tiến vào quá ư dễ dàng! Hơn nữa, gõ cửa, đối với một nhà quý tộc cũng chẳng phải là chuyện dọa người gì… Khẽ nhíu mày khi thấy Harry ôm lấy mình quá mức căng thẳng và chặt chẽ, Snape thở dài, không biết phải làm thế nào mới có thể khiến người thanh niên này trầm tĩnh lại. Hắn chỉ có thể làm theo cách Harry chăm sóc hắn lúc trước, thử nắm lấy vai anh, nhẹ nhàng vỗ, hoàn toàn không phát hiện rằng làm như vậy, hắn cũng đồng thời buông mình hoàn toàn vào lòng anh. Harry cúi đầu, bả vai hơi run rẩy – anh cao hứng… Snape không thấy rõ, nhìn Harry đem đầu dúi vào ngực mình, không ngừng vặn vẹo, thở dài: “A… Mi… mi, mời… nó… vào…” Sau đó hắn ngây ngốc trấn an chủ nhân của mái đầu lộn xộn kia, hồn nhiên không phát giác mình đã bị ôm lên đùi người ta… Nghe thấy thanh âm khàn khàn của Snape, giống như trộn lẫn đá, bùn cát và thủy tinh rồi khuấy trộn, gia tinh chỉ cao hứng cười ngoác miệng: “Vâng, chủ nhân Severus! Đưa khách tới nơi này ư?” Nghĩ một lát, Snape nheo mắt: “Không… Phòng… khách…” “Vâng! Chủ nhân Severus! Mimi lập tức đi sắp xếp ~ còn phải pha trà! Điểm tâm! Nhà Potter đã thật lâu thật lâu thật lâu chưa có khách tới thăm, từ khi chủ nhân Severus bỏ đi!” Nhìn gia tinh quá mức hưng phấn biến mất, Snape giật mình vì lời nó nói, trong lòng chợp ập đến nỗi đau đớn nhàn nhạt và sự êm dịu lan tràn. Lời nói của gia tinh khiến hắn nhớ tới những bình ma dược mà Harry đã giải quyết hết chỉ trong nháy máy. Sau chốc lát sửng sốt yên lặng, hắn vỗ vỗ mái đầu vẫn đang dụi vào ngực mình: “Dậy… đi, Har… ry…” Harry có một lát đờ người vì nghe Snape gọi mình. Hồi lâu sau, anh mới ngẩng đầu, ánh sáng rực rỡ trong mắt làm người trong lòng anh có dự cảm sắp gặp phải đại nạn. Quả nhiên giây tiếp theo, hắn không thể không giãy giụa vì bị đẩy mạnh ngả ra ghế mây, sau đó chìm đắm trong nụ hôn chưa từng dừng lại, thân thể trở nên mềm mại, gắt gao dựa vào anh, cố gắng dâng lên tất cả những gì mình có thể hiến dâng, để mặc người đàn ông phía trên mình mặc sức chiếm hữu… Harry cẩn thận mà nhiệt tình hôn lên mọi chỗ, gương mặt, đôi mày, cái trán, chóp mũi, mút cắn đôi môi mềm mại, làm chúng trở nên hơi sưng và hồng nhuận, dùng đầu lưỡi thờ phụng vành tai trắng nõn, tạo ra những ấn ký ướt át dọc theo gáy, dùng răng cắn mở những khuy áo xinh xắn, để lại dấu vết trên vùng xương quai xanh. Người đàn ông dưới thân anh khẽ nhíu mày, sắc da tái nhợt ửng hồng, đôi mi nhắm chặt  thỉnh thoảng hơi hơi rung động, môi ướt át gắt gao mím lại, cố gắng đè nén thôi thúc muốn rên rỉ, nhưng hơi thở dồn dập tràn ra, thân thể mềm mại run rẩy, cánh tay nhẹ nhàng vịn chặt vào vai anh, khiến Harry không thể khống chế mong muốn xâm nhập. Dục vọng từng bị xem nhẹ khi hắn trốn khỏi nhà tích góp từng chút qua mấy tháng trong nháy mắt bùng nổ. Trong đầu anh tràn ngập tiếng kêu gào: ‘Giữ lấy hắn! Giữ lấy hắn! Hắn là của ta!” Đúng lúc đầu ngón tay Harry vừa đụng chạm tới vùng da thịt hơi lạnh kia, một tiếng ho nhẹ khiến anh nhảy dựng lên giống như con sư tử bị đột nhiên túm lấy cái đuôi, đồng thời gắt gao ôm lấy Snape vào trong lòng, bảo hộ con người mà quần áo trong cơ hồ hoàn toàn bị anh cởi bỏ. Anh quay đầu, tức giận nhìn về phía phát ra thanh âm, lên tiếng với giọng hơi hơi khàn khàn, mang theo ngữ điệu bất mãn và thoáng xấu hổ. “Draco Malfoy! Đồ quỷ tha ma bắt nhà ngươi!” “Hừ hừ, nếu tôi không ra đây, Harry, không phải là cậu định để chúng tôi chờ ở phòng khách đến sáng ngày mai đây chứ? Đây là cách tiếp đãi khách của Đấng cứu thế?” Tao nhã khoanh tay, Draco nhẹ nhàng dựa vào vai George, nhướn mi, hứng thú nhìn Đấng cứu thế thẹn quá thành giận và Snape với biểu tình cứng đờ. Luống cuống tay chân chỉnh lại quần áo cho con người đã hoàn toàn cứng đơ trong lòng mình, Harry ôm Snape đứng lên, bĩu môi. Anh không hề quên lời hứa hẹn của Draco đối với Snape: “Không ai mời cậu tới! Ngài Malfoy tôn quý! Cậu hoàn toàn có thể ở lại trang viên hoa lệ của nhà Malfoy, uống trà, bỏ cả ngày nói chuyện phiếm, không cần hạ mình giá lâm tới nhà tôi!” “Hừ hừ ~ Đồ Potter đầu sẹo! Cậu nghĩ là tôi thích đến?! Còn không phải là vì thằng khốn nạn nhà cậu tìm được người xong liền vui vẻ mất tích, ha! Draco nhìn thoáng qua Snape, người đã lấy lại tinh thần, giờ nghiêm mặt giãy giụa muốn rời khỏi ngực Harry, ánh mắt tối sầm lại. Hắn hít sâu, sau đó giả cười: “Cha đỡ đầu! Con nghĩ con cần có được một lời giải thích!” Thấy chỉ phí công, Snape ngừng giãy giụa. Bàn tay Harry run nhè nhẹ, khiến Snape dù vốn ban đầu không nghĩ từ bỏ nỗ lực, giờ hoàn toàn bỏ cuộc, thuận theo thôi thúc của thân thể mà dựa vào ngực anh, để lộ ra vẻ thả lỏng và mệt mỏi trước mặt con đỡ đầu của mình. “… Con… muốn… biết… cái… gì?” Nheo mắt, Snape nhìn cậu quý tộc trẻ ngây ngẩn cả người, sau đó thấy gương mặt tuấn mỹ kia lộ ra vẻ vui sướng. “Merlin! Cha đỡ đầu! Cha có thể nói chuyện!” Sự vui mừng vượt qua cảm giác đau lòng và phẫn nộ, Draco nhìn Snape đã gầy yếu đi rất nhiều, nhìn Harry quan sát mình đầy đề phòng và cảnh giác, nhìn Đấng cứu thế lại kinh hoảng siết chặt tay quanh cha đỡ đầu của hắn, như thể ngay giây tiếp theo, hắn sẽ cướp đoạt mất con người đã hoàn toàn dựa vào ngực anh. Hơi hơi nhếch môi, đột nhiên không có hưng trí khởi binh vấn tội hay tức giận đối với gã Đấng cứu thế đang bất an trầm trọng này, Draco từ bỏ ý định chất vấn hai người họ. Đối diện với một người mỏi mệt kiệt sức, một người căng như dây đàn, chất vấn thuần túy chỉ là lãng phí nướng miếng của hắn mà thôi. “Hừ ~ Tôi tới đây là để nói cho cậu biết, đội trưởng Potter đáng kính, Bộ trưởng Luther nhờ tôi chuyển lời, nếu cậu còn không dàn xếp xong chuyện trong nhà, ông ta không ngại đem đám đội viên đội đặc nhiệm ném tới trước cửa nhà Potter đâu! Cậu tự đi mà gánh lấy hậu quả. Nếu định từ chức, được rồi, ông ta càng sướng gửi gắm các đội viên ‘tinh thần sáng láng’ này tới trường kỳ trú đóng trong nhà Đấng cứu thế, nghiêm cẩn bảo vệ!” Nói xong, vui sướng thấy người gặp họa, Draco khoanh tay, hơi hơi hất cằm lên, giả cười nhìn sắc mặt Harry bắt đầu biến thành màu đen: “Còn nữa! Nghĩ biện pháp nhấc cha đỡ đầu của cậu ra khỏi nhà tôi đi! Ông ta đã ngồi chồm hổm ở trang viên Malfoy 20 ngày rồi!!!” Trong nháy mắt, mặt Harry cứng đơ. Anh theo bản năng dùng sức ôm chặt Snape vào trong lòng mình. Snape ngẩn người, rũ mi mắt, hắn cũng đã lợi dụng mấy người bên Sirius, tuy rằng nên coi đó là hợp tác ăn nhịp với nhau thì đúng hơn. Một hồi lâu sau, Harry mới chậm rãi mở miệng: “Về Bộ trưởng Luther… Ngày mai tôi sẽ mở đường Floo, tôi sẽ nói chuyện với ông ta, còn về chuyện… giờ tôi không thích bị làm phiền…” Nhìn biểu tình âm trầm của Đấng cứu thế, lại nhìn bộ dáng như có điều suy nghĩ của Snape, Draco cảm thấy mình thật tốn hơn thừa lời. Ha ~ hắn là người họ Malfoy… Chết tiệt, hắn mang họ Malfoy đó! Vì sao hắn lại phải nhúng tay vào cái loại sự tình này!!! “… Tuy rằng tôi chẳng muốn nói điều này, tôi mà thèm quản xem cậu có đâm đầu vào chỗ chết không sao, đầu sẹo, nhưng Potter, chẳng lẽ cậu nghĩ cậu có thể cứ cùng cha đỡ đầu của tôi sống như vậy cả đời? Trong mấy căn phòng nhỏ bé này? Không tiếp xúc thế giới bên ngoài, cũng không để cho thế giới bên ngoài tiếp xúc với hai người? Dù đầu óc Merlin bị quái vật giẫm lên thì chuyện đó cũng không thể đâu!” Khách sáo liếc mắt nhìn gã Đấng cứu thế ngu xuẩn, Draco thở dài, xoay người bước đi. Ôi Merlin! Chuyện này vốn nên để Hermione hoặc ai đó khác làm, thực sự rất không giống phong cách người nhà Malfoy! Nhưng dù sao, lúc đi đến cửa, hắn đột nhiên ngừng bước: “Cha đỡ đầu, lời hứa hẹn của Malfoy vẫn hữu hiệu như trước, cho nên, đừng lập lại hành động ngu xuẩn đó nữa! Nếu cha muốn, con sẽ rất vui sướng giúp cha hoàn toàn biến mất khỏi bên người cái gã kia!” Harry nhất thời khẩn trương gắt gao ôm chặt con người trầm mặc trước ngực mình. Ngay cả khi Draco đã ra về, Harry và Snape vẫn không ai lên tiếng, bầu không khí mê mang lúc trước tựa hồ hoàn toàn tiêu tán. Yên lặng ôm người trong lòng, Harry cố gắng bình hổn lại hô hấp, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn. Lời của Draco không ngừng đấu tranh với những tư tưởng trong nội tâm anh. Anh biết, anh không thể mang Snape lảng tránh toàn bộ giới phù thủy, nhưng anh cũng không muốn để người đàn ông này rời khỏi tầm mắt của mình, một chút cũng không! Chết tiệt! Anh vẫn đang sợ hãi, nếu mình rời đi dù chỉ một thoáng chốc, người đàn ông này liệu có thể làm ra chuyện gì không… Nhìn thần sắc Harry biến ảo không ngừng, thậm chí gương mặt còn bắt đầu vặn vẹo, Snape đột nhiên thả lỏng tâm tình, giống như cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh hiện tại của bản thân. A, hắn là một tên ‘nô lệ’ đã ‘chạy trốn’ thất bại, bị ‘tóm’ trở về, bị người ‘chủ nhân’ nghiêm cẩn trông coi giống như chim sợ cành cong, mà hắn lại đem lòng yêu cái tên dường như có huyết thống quái vật này. Được rồi, hắn nghĩ mình sẽ không ra đi nữa, không bao giờ nữa, trừ phi hắn không còn được cần đến…