Về đến nhà, lờ khách sang một bên, mặc kệ George nhìn anh và Snape đánh giá với nụ cười cổ quái, Harry ôm lấy Snape đang có chút kinh ngạc – hôm anh về nhà sớm hơn mọi khi tới nửa giờ. Anh hôn lên gương mặt tản mát ra hương thảo dược, “Nào ~ Tôi đã về rồi đây, Sev!” Buông người vì thấy George mà bắt đầu giãy giụa, Harry đưa ra món quà quý giá của mình, “Ha ha ~ tôi biết như thế này là có hơi chậm ~ ờ, nhưng Giáng Sinh vừa rồi và sinh nhật của thầy tôi đều chưa có quà. Này ~ Là tôi tự chọn đấy! Thích không?” Snape lăng lăng nhìn chiếc vòng cổ đung đung đưa đưa trong tay Harry, một hồi lâu sau mới gật đầu, sau đó để mặc người đàn ông đang cao hứng giống như đứa nhỏ này đeo cho mình. Harry nhẹ nhàng đeo cẩn thận dây chuyền cho Snape, sau đó lui ra sau một bước ngắm bộ dáng của con người hơi hơi căng thẳng này. A, Merlin, Sev thật sự rất thích hợp với màu đen. Trước đây, màu đen trên người Severus Snape chỉ mang ý nghĩa bóng tối, sự lạnh lẽo và tuyệt vọng. Giờ đây, màu đen mềm mại trong đôi mắt, trên mái tóc tết sau đầu. Màu đen nằm trong sắc vải quần áo, cổ áo hơi hơi mở ra, để lộ xương quai xanh, vạt áo dắt trong quần dài cũng màu đen, có một chút nếp uốn. Cả người tản mát bầu không khí bình thản, mà chiếc vòng cổ kia đeo trên cổ hắn, dưới ánh sáng đèn hơi hơi lấp lánh. Harry quay đầu về phía George và mỉm cười đắc ý thấy George cũng đang dùng ánh mắt thưởng thức để đánh giá Snape. “Thế nào~” Gật gật đầu, nhà kinh doanh ưu tú bình luận, “Ờ ~ Cũng không quá tệ, được rồi, là cực kỳ đẹp ~ Harry, mắt em có tiến bộ đó!” Chiếm được lời khen ngợi – chậc, được cho dưới ánh mắt ‘uy hiếp’ của anh – Harry ôm Snape vào lòng, cánh tay tự nhiên quàng qua thắt lưng thanh mảnh, định đi xem gia tinh của họ đã chuẩn bị mọi việc như thế nào rồi. Đúng lúc này, cửa chính vang lên tiếng gõ, bạn bè anh đã tới… Mở cửa, Harry thấy bạn bè và cha đỡ đầu của mình cùng xuất hiện như thể đã có hẹn trước. Anh mỉm cười, “Xin chào, buổi tối tốt lành!” và nhận được những cái ôm nhiệt tình của bạn bè. Được rồi, anh thích thế này! Giống như sự không thoải mái những ngày trước chưa hề phát sinh, trong bầu không khí nhẹ nhàng và sung sướng, họ tận hưởng bữa tối phong phú và mỹ vị mà gia tinh đã cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị, sau đó vểnh bụng lên ngồi rên rỉ trên ghế sô pha. Ngoại trừ thời gian ăn cơm, Harry gần như luôn luôn ôm Snape trước ngực, mà bạn bè và cha đỡ đầu anh chứng kiến một màn này, không ngờ không phát biểu gì mà bình tĩnh tiếp nhận, khiến Harry cực kỳ hưng phấn, sau đó anh nói cho bạn bè biết ‘quyết định’ của mình. Mọi người sau khi sửng sốt một chút cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ duy Draco ném cho Harry một cái liếc mắt đầy ẩn ý. Điều này làm Harry vô cùng chân thành cảm tạ Merlin, anh có bạn bè và người thân thật tốt… Nằm thoải mái trên giường lớn, Snape lẳng lặng nghe Harry thao thao bất tuyệt kể chuyện về bạn bè và cha đỡ đầu của anh, thậm chí còn lôi ra không ít mấy chuyện xấu hổ của họ. Cứng ngắc quay đầu nhìn Harry mỉm cười, tựa hồ không thấy biểu tình của hắn, Snape yên lặng ngẫm lại cả buổi tối. Lúc Harry không để ý, mấy người Sirius đều đặt ánh mắt trên người hắn, có do dự, có hoài nghi, còn có quyết định gì đó. Điều này khiến hắn hơi hơi cong khóe miệng, đã nhẫn nại tới cực hạn rồi sao? Xem ra sơ sẩy đêm hôm đó của hắn đã bị phát hiện rồi. Tốt lắm, hắn vốn còn đang buồn rầu không biết làm sao mới có được trợ giúp. Yên lặng tính toán thời gian còn cần để pha chế thuốc, sau khi nhận được một nụ hôn chúc ngủ ngon, Snape nhắm mắt lại, thời gian – không còn nhiều lắm… Hết ngày này lại ngày khác trôi qua, còn mười ngày nữa là tới lễ Giáng Sinh. Giới phù thủy dần dần rơi vào không khí hội hè hưng phấn, khiến Harry không thể không làm tăng ca cả vào ngày nghỉ. Điều này khiến anh tức giận nhưng cũng không thể làm gì được. Bạn bè anh và anh đã quyết định, lễ Giáng Sinh năm nay sẽ tổ chức ở nhà anh, ngày hôm đó ngoài nhà Molly, Narcissa cũng sẽ đến, trong nhà sẽ cực kỳ náo nhiệt! Vì thế Đấng cứu thế cố gắng vùi đầu vào công tác ~ Vào thời điểm Harry đang cố gắng công tác, Snape ở nhà đang điều chế thứ thuốc nào đó, chợt nghênh đón khách ‘của mình’ – Sirius, Remus, Hermione và Ron. Thẳng lưng bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, Snape lạnh nhạt lạnh nhạt nhìn những người ngồi trước mặt mình, tất cả đều mang vẻ mặt nghi hoặc và kinh ngạc trước biểu hiện ‘bình thường’ của hắn, mãi cho tới khi Sirius lên tiếng. “… Severus… Cậu… khôi phục trí nhớ!” Sirius khẳng định, nhìn người đàn ông dường như đã trở lại làm Severus Snape. Gật đầu, Snape nghe vài người kinh ngạc hít sâu, nhìn những gương mặt lộ ra một chút phẫn nộ, nhưng sau khi hắn lấy ra món quà mà Molly và Arthur đưa tới trong sinh nhật lần trước của Harry – bảng viết của Muggle đã được cải biến – viết lên rồi đưa họ xem, sự tức giận này liền tiêu tán. ‘Mới cách đây không lâu… Khôi phục hơn phân nửa, nhớ rõ các người, cả chuyện khế ước.’ Mấy người Sirius liếc mắt nhìn nhau. Hermione do dự mở miệng, “Thầy Severus, vậy là thầy còn chưa nói với Harry? Là vì hạn chế của khế ước lên thầy sao?” Snape gật đầu, buông bảng viết xuống, lẳng lặng nghe những câu hỏi liên tiếp của bạn bè Harry. “Khế ước có hạn chế gì? Biểu hiện bên ngoài của thầy đều là do khế ước à?” “Vì sao Harry không cảm nhận được khế ước?” “Thầy không thể chống lại sao?” “Vì sao cậu không nói cho Harry biết mình đã khôi phục trí nhớ?” Đợi mọi người đều đã lắng xuống, Snape bắt đầu viết chữ trả lời những câu hỏi nghe được. ‘Không thể rời khỏi ‘chủ nhân’ quá lâu, hạn chế của khế ước chỉ nhằm vào tôi, nói cho anh ta biết thì có ích lợi gì? Tôi đã thử chống đỡ khế ước, cơ hồ thất bại hoàn toàn! Nói ra mục đích của các người đi! Đừng lãng phí thời gian của tôi!’ Hai mặt nhìn nhau, chẳng qua Snape viết ‘cơ hồ thất bại hoàn toàn’ làm vài người lại có hy vọng. Sirius vội vàng ngả người về phía trước, chân thành nhìn gương mặt biểu cảm không thay đổi của Snape, “Severus, tôi biết, yêu cầu của chúng tôi sẽ làm cậu khó xử, hơn nữa trước đây chúng tôi đối với cậu…” ‘Câm miệng! Black! Đừng nhắc tới chuyện hồi trước! Nói tới trọng điểm đi! Đừng nói là các người định đến đây ôn chuyện cũ hay muốn khoe khoang công tích vĩ đại của mình trước mặt một ‘nô lệ’!’ Bảng viết bị giơ thẳng vào mặt Sirius, suýt thì đập vào cái mũi cao của hắn, khiến cha đỡ đầu của Đấng cứu thế tức tới suýt thở không ra hơi. Một hồi lâu sau hắn mới miễn cưỡng khống chế được lửa giận. “Chúng tôi hy vọng cậu có thể tận lực chống lại khế ước. Đương nhiên, không phải bắt cậu rời khỏi Harry, chúng tôi tin rằng cậu đã cố gắng, khế ước này quá mức mạnh mẽ. Cho dù chỉ là nhằm vào cậu, chúng tôi muốn cậu cố gắng giữ khoảng cách với Harry ở một số thời điểm, ừm, nói như thế nào nhỉ, để cho Harry có một chút thời gian của chính mình, có thể tiếp xúc với nhiều người hơn. Tôi nghĩ cậu sẽ không muốn nó từng giây từng phút đều đứng ở cạnh mình, phải không? Tuy rằng khế ước khiến cậu không thể không tuân theo?” Tận lực lưu loát, Sirius nói một hơi, sau đó nhìn gương mặt không thay đổi biểu cảm của Snape, ánh mắt thăm dò và bất an. Hắn thật sự muốn như vậy, không chỉ vì khế ước… Tâm ẩn ẩn đau, nhưng trên mặt không hề biểu lộ. ‘Chỉ có điều này?’ Nhướn mày, Snape cảm thấy kinh ngạc vì điều khiện Sirius đưa ra quá mức đơn giản. “Đương nhiên! Bằng không còn gì khác nữa?! Chúng tôi chỉ muốn Harry có được cuộc sống bình thường. Đương nhiên, cậu cũng sẽ ở trong đó. Harry đã phải thừa nhận quá nhiều điều nó không nên thừa nhận, mà sau khi trải qua bao gian khổ mới đến được kết thúc, lại phải bôn ba suốt năm năm, chỉ để giải quyết xong tất cả. Gia đình, bạn bè, tình thân, tình yêu vẫn đều là những điều Harry khát vọng, mà hiện tại cậu xuất hiện làm nó bị trách nhiệm áp đảo. Nó cho rằng tất cả những điều này là trách nhiệm mà nó phải làm, là đại giới mà nó phải trả giá!” Hít sâu một hơi, Sirius tiếp tục, “Cho nên, chúng tôi nghĩ đủ mọi biện pháp để tìm người thích hợp cho nó. Mà cậu cũng thấy đấy, tất cả đều thất bại!” Hắn có chút trách cứ nhìn vẻ mặt hờ hững của Snape. “Thậm chí hiện tại, Harry còn có loại ý tưởng ‘nghiêm túc bảo hộ cậu cả đời’! Merlin ạ! Điều này đúng là…!” Nhìn Sirius cào cào tóc, Snape trầm mặc một chút, lại đưa bảng viết lên, ‘Tai họa! Tôi nghĩ chúng ta lần đầu tiên nhất trí với nhau!’ Sirius nghẹn họng trân trối nhìn bảng viết. Chết tiệt! Đã bao lâu rồi hắn không cảm thụ loại khẩu khí này? Nhất thời chịu không nổi… “Được rồi… Nếu chúng ta đã nhất trí, cũng có nghĩa là cậu đã đáp ứng? Giúp chúng tôi ‘khuyên bảo’ Harry thử trải nghiệm tình cảm mới? Đương nhiên, cậu chỉ cần tách khỏi Harry một thời gian ngắn. Cho dù Harry có chọn được người thích hợp thì chẳng qua cũng chỉ vài giờ mỗi ngày mà thôi. Đợi tất cả ổn định, cậu lại tiếp tục trải qua cuộc sống giống như hiện tại!” Khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, Snape viết một hồi lâu rồi mới giơ bản viết, ‘Mỗi ngày một vài giờ? Sau đó khiến khế ước càng thêm trói buộc? Nếu anh ta có bạn đời, cậu cho rằng tôi còn có thể tiếp tục cuộc sống bây giờ? Chó ngu xuẩn chính là chó ngu xuẩn, trị phần ngọn mà không trị phần gốc, đúng là chỉ có cậu mới có thể nghĩ đến! Tôi đang chuẩn bị một kế hoạch có thể làm chúng ta hai bên đều thoải mái. Đương nhiên, tôi cần các người phối hợp!’ Sự châm chọc của Snape khiến Sirius suýt nhảy dựng lên khỏi ghế sa lông, nhưng đọc hết, hắn kinh ngạc trao đổi ánh mắt với mấy người Hermione, cẩn thận hỏi, “Kế hoạch? Cậu xác định có thể cho, ừm, cho cậu và Harry đều cảm thấy thoải mái?” ‘Đương nhiên. Tuy rằng pháp lực bị phong bế, nhưng cũng đủ để tôi pha chế một ít thuốc. Đừng quên tôi là đại sư ma dược, mà trong các đại sư ma dược trên toàn thế giới, tôi xếp trong vòng năm người giỏi nhất! Mà có một vài thời điểm, công năng của ma dược không hề thua kém phép thuật cao cấp!’ Nụ cười càng trở nên châm chọc, Snape nhìn mấy người trước mặt bắt đầu châu đầu ghé tai bàn bạc. “… Thầy Severus, nếu vậy, thầy cam đoan cái gọi là ‘kế hoạch’ này sẽ không để thầy, và Harry, chịu thương tổn gì, dù là tinh thần, thể xác hay các phương diện khác?!” Hermione chăm chú nhìn vào mắt Snape, nói ra sự lo lắng của mọi người. Việc Snape tỉnh táo lại khiến họ ít nhiều đều cảm thấy có chút quái dị. Liếc mắt kinh ngạc nhìn vài gương mặt lo lắng đối diện, biểu tình trở nên hơi hơi hoàn hoãn, Snape bắt đầu viết, ‘Sẽ không! Tôi đã nói rồi, tôi là đại sư ma dược, một trong những đại sư ma dược cao cấp nhất. Tôi tin vào ma dược của mình. Thứ thuốc này sẽ thay đổi một ít trí nhớ của người dùng nó, không khác biệt lắm so với phép thuật cải biến trí nhớ, hơn nữa hiệu quả cùng phép thuật hoàn toàn giống. Đương nhiên phải có người nói cho anh ta những sự tình thay thế. Điều này tôi có thể làm được, đến lúc đó các người chỉ cần phản ứng tương đối thích hợp khi anh ta nói cho các người về những chuyện trong ‘trí nhớ’ của mình là được rồi. Tôi sẽ biến mất, biến mất khỏi giới phù thủy. Tôi có cuộc sống mình mong muốn, không phải cùng Đấng cứu thế chơi trò chơi gia đình. Điều các người cần làm chỉ là bảo trì trầm mặc!’ Hít một hơi sâu, mấy người Hermione cảm thấy cực độ kinh ngạc và vui sướng, nhưng đồng thời họ cũng hoài nghi, “Không đúng! Đương nhiên chúng tôi tin vào ma dược của cậu, Severus, cậu là một trong những đại sư ma dược cao cấp nhất, chuyện này không thể nghi ngờ. Nhưng khế ước thì tính sao bây giờ? Cậu đã nói mình từng thử chống đỡ nhưng cơ hồ thất bại hoàn toàn. Chúng tôi tin rằng cậu khôi phục trí nhớ cũng chưa được bao lâu, thời gian ngắn tuyệt đối không đủ để cậu có thể chống lại khế ước. Cậu nói chính là rời khỏi giới phù thủy chứ không phải một ngày tách ra mấy tiếng như chúng tôi đề nghị! Còn nữa, sau khi rời đi, cậu định sống thế nào?!” Làm người ta kinh ngạc, mở miệng lại chính là Sirius. Snape cũng kinh ngạc rằng Sirius lại nói ra những lời đó, nhưng sau một hồi trầm mặc, hắn chỉ nhếch lên khóe miệng, toát ra một tia trào phúng, ‘Tuy rằng cậu có thể nói ra những lời này đúng là vượt ngoài dự liệu của tôi, nhưng Black, đầu của cậu chỉ nghĩ được như vậy sao? Tôi đã nói rồi, có một số thời điểm, công năng của ma dược tuyệt đối không thua kém phép thuật cao cấp! Tôi đương nhiên sẽ cân nhắc tới điểm ấy. Về phần sau khi rời đi, hừ, là một gián điệp và ‘Tử thần Thực tử’, cho dù đã là quá khứ, các người chẳng lẽ cho rằng tôi không tự chuẩn bị đường lui cho mình? Đương nhiên tôi sẽ không nói cho các người biết, như vậy đối với tôi hay đối với các người đều tốt! Hoạt động đầu óc chút đi, đồ chó dốt nát!’ Vì chiếm được đáp án mà hưng phấn, Sirius hoàn toàn không thấy sự ‘khiêu khích’ của Snape. Hắn bắt đầu thương lượng cùng Remus và Hermione. Về phần Ron, chỉ ngồi nghe mà thôi… Một hồi lâu sau, lúc Snape bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, Remus mở miệng, “… Như vậy, Severus, cậu thề đi! Thề trước Merlin! Nếu chúng tôi làm như lời cậu nói, cậu sẽ bình an sinh sống tại một nơi nào đó? Mà Harry, sẽ giống như cậu nói, trở về với cuộc sống mình nên có?” Tay bắt đầu phát run, Snape tận lực bắt mình giữ bình tĩnh, sau đó giơ lên bảng viết, chờ đợi ‘phán quyết’: ‘Nếu các người cần đảm bảo, cũng được. Tôi thề, thề trước Merlin, sau khi hoàn thành kế hoạch này, tôi sẽ sống tốt lắm, bình an sống cho tới khi đi gặp Merlin. Nếu các người vẫn không vừa lòng, tôi đồng ý nhận lời chú lòng son dạ sắt! Đương nhiên, do các người phóng ra!’ Thấy rõ ràng từng chữ trên bảng viết, mấy người Sirius lựa chọn tin tưởng Snape. Đương nhiên họ không sử dụng chú ngữ mà Snape đề nghị. Phù thủy không dễ dàng thề, một khi đã thề tất sẽ tuân thủ. Mà Severus Snape không thể nghi ngờ là người luôn luôn tuân thủ lời thề… “Được rồi! Chúng tôi đồng ý. Vậy nói ra kế hoạch đi, Severus!” Cuối cùng Sirius kết luận. ‘Tốt lắm, xem ra trong đầu các người vẫn còn một ít rơm rạ. Ba ngày nữa ma dược sẽ hoàn thành, ngày thứ tư bắt đầu, tôi sẽ phân liều lượng cho anh ta uống hết thuốc. Thuốc không màu sắc không mùi vị, sẽ được bỏ vào trà hoặc đồ ăn, đồng thời tôi cũng sẽ đưa vào trí nhớ mới. Phỏng chừng hết lễ Giáng Sinh là hoàn thành. Đếu lúc đó, nếu anh ta nói với các người rằng anh ta tìm được biện pháp chống lại khế ước mà tôi lại muốn rời đi, các người hãy đồng ý, bởi vì cùng với trí nhớ, tôi sẽ phối hợp với thời gian dùng thuốc, ám chỉ anh ta rằng tôi đang từng bước kháng cự khế ước và khôi phục trí nhớ. Việc các người cần làm, chỉ cần phụ họa là được rồi!’ Tận lực rõ ràng, Snape viết ‘kế hoạch’ xuống. Mấy người Sirius đọc hết, sau khi thương lượng một hồi liền đồng ý. Thương thảo thời gian đại khái và các bước cần để ‘giải quyết khế ước’ xong, họ vừa lòng rời đi. Đợi mọi người đi hết, Snape mới rũ người trên ghế sô pha, tựa như đã dùng cạn kiệt thể lực. Bảng viết rớt xuống khỏi tay lên thảm sàn, miệng cười chua xót, ha ha, không phải là hắn đã thành công sao…? Hắn đã gạt được họ, ít nhất những người đó không đồng ý sử dụng lời chú lòng son dạ sắt, nếu không hẳn toàn bộ cố gắng đều đã đổ sông đổ biển rồi! Ngẩng đầu, ánh mắt chống lại bức họa trên lò sưởi, Snape thấy Dumbledore không biết đã xuất hiện ở đó từ lúc nào, nhưng sớm đã có chuẩn bị, hắn xoay người nhặt bảng viết, một lát sau, đi đến trước bức họa giơ lên, ‘Thầy Albus, tôi chưa từng cầu xin thầy điều gì, ngoại trừ một lần kia. Lần này, đừng nói gì hết… Đừng nói cho anh ta biết, đây là lời thỉnh cầu duy nhất của tôi… Thầy cũng biết, điều này đối với ai cũng tốt…”