‎‎‎Ánh mắt của Tiêu Duệ và Lý Long Cơ giao nhau trong chốc lát rồi tách ra. Tiêu Duệ chậm rãi bước tới mà ‎Lý Long Cơ lại xoay người, bàn tay run rẩy dựa vào vai Cao Lực Sĩ cúi đầu nói: ‎- Ông bạn già, chúng ta trở về. ‎ Cao Lực Sĩ có chút do dự, không khỏi liếc nhìn Tiêu Duệ càng lúc càng gần, muốn nói lại thôi. ‎ Nhưng Cao Lực Sĩ vẫn không trái lời Lý Long Cơ, chầm chậm đỡ Lý Long Cơ dọc theo hành lang bước về phía ‎tẩm cung. ‎ ‎- Thái thượng hoàng xin dừng bước. Người còn chưa tới nhưng Tiêu Duệ đã cao giọng hô lên. ‎ Lý Long Cơ bước chân vẫn không dừng lại, tiếp tục đi tới. ‎ Tiêu Duệ nhíu mày, bước nhanh tới, vọt qua khúc cua chắn ở trước con đường đi của Lý Long Cơ, đứng ở trước ‎mặt lão sau đó mỉm cười khom người hành lễ: ‎- Thần Tiêu Duệ bái kiến thái thượng hoàng. ‎ Lý Long Cơ thân mình thoáng run rẩy, khóe miệng khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: ‎- Quận vương đại nhân sao lại đến Yên La cốc này thăm trẫm vậy? Chẳng lẽ, trẫm ẩn cư sơn lâm còn không thể ‎làm cho Tiêu quận vương hài lòng mãn ý sao? ‎ Tiêu Duệ hờ hững cười: ‎- Thái thượng hoàng sao lại nói như vậy? Cảnh trí của Yên La cốc thanh nhã vượt xa hoàng cùng, có thể đến đây ‎dưỡng lão coi như là chuyện may mắn trong đời. ‎ Lý Long Cơ khoát tay: ‎- Ngươi tới đây để nói mấy lời này với trẫm sao? Vậy ngươi có thể đi rồi. Trẫm rất tốt, không cần quận vương ‎phải lo lắng. ‎ Tiêu Duệ đột nhiên thở dài: ‎- Có lẽ trong lòng thái thượng hoàng oán hận thấu xương đối với thần. Mà thần nói như thế này người ngoài nghe ‎được hình như cũng thật dối trá. Nhưng Tiêu Duệ hôm nay đến đây quả thực là có vài câu trong lòng muốn nói ‎với thái thượng hoàng… ‎ Tiêu Duệ thoải mái nói hồn nhiên không biết Lý Long Cơ sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Tiêu Duệ nói gì Lý Long ‎Cơ một câu cũng nghe không lọt. Hoặc là nói, lão căn bản là không muốn nghe, trong cái nhìn của Lý Long Cơ, ‎vô luận là Tiêu Duệ khua môi múa mép như thế nào đi nữa cũng không thể thấy đổi sực thực cướp đoạt chính ‎quyền. Chỉ là Tiêu Duệ lấy tay che trời, từ trên xuống dưới đảo điên giang sơn vương triều Lý Đường. ‎ Chuyện đã đến nước này còn nói cái gì là thả quyền, quả thực là thiên đại chê cười mà. ‎ Tiêu Duệ lắc đầu: ‎- Mặc kệ thái thượng hoàng có tin hay không, lời của Tiêu Duệ đã nói hết. .. Cáo từ. Xin thái thượng hoàng bảo ‎trọng thân thể. ‎ ‎- Đứng lại. Trong lòng trẫm có lời vẫn muốn hỏi ngươi. Trẫm tự hỏi đối với nhà ngươi không bạc, thậm chí không ‎ngại điều tiếng thiên hạ gả Nghi nhi cho ngươi. Nhưng ngươi... Vì sao phải đoạt đi giang sơn của trẫm? Lý Long Cơ phẫn uất tuôn ra một câu. ‎ Tiêu Duệ từ từ xoay người lại, khom người hành lễ. ‎- Tiêu Duệ không có soán Đường. Còn như nói tất cả việc làm của Tiêu mỗ là thị là phi tương lai tự có công luận. ‎Tiêu mỗ lần này không nói lời thừa thãi nữa. Chuyện cho đến bây giờ Tiêu mỗ cũng có một lời muốn nói với thái ‎thượng hoàng. ‎ ‎- Tiêu mỗ tự vấn không phải là kẻ đại công vô tư lo cho nước lo cho dân. Tất cả những việc ta làm hôm nay đều ‎là bởi vì không có cảm giác an toàn. Ta sợ thái thượng hoàng, mưa gió thất thường cướp đoạt đi vinh hoa phú ‎quý của Tiêu gia; lo sợ thái thượng hoàng sẽ đoạt đi nữ nhân của ta. Vì bảo vệ tất cả những gì Tiêu gia đang có, ‎ta nhất định phải có quyền lực. Cho nên ta tính toán mượn phản loạn Lý Tông ủng hộ thái tử đăng vương vị, bức ‎thái thượng hoàng thối vị. Mà đến bây giờ, ta phải vì tôn nhi hậu đại mà lo lắng, vì tránh lịch sử số mệnh có mới ‎nới cũ, trong tình trong lý ta không thể không thi hành tân chính… ‎ Tiêu Duệ thản nhiên cười nói, cuối cùng sử dụng vài câu nói kết thúc ý của mình: ‎- Ta rốt cuộc cũng là một kẻ ích kỷ, nhưng ta đồng thời cũng suy nghĩ làm một chút chuyện cho bách tính Đại ‎Đường. Mà sự thật ta không phải là kẻ mê luyến quyền lực, ta thích cuộc sống tiêu diêu tự tại. Vì tương lai ta nhất ‎định phải nắm quyền to trong triều đình Đại Đường. Về điểm này, thái thượng hoàng không ngại tĩnh dưỡng thân ‎thể cho tốt, mở mắt ra nhìn đi. ‎ ‎- Ngươi thật lòng với trẫm sao? Lời này của Tiêu Duệ Lý Long Cơ căn bản là không thể hiểu được, lão như cũ phẫn uất hét lên. ‎ ‎- Tiêu mỗ đích xác có lỗi với thượng hoàng. Nhưng Tiêu mỗ có lỗi với chỉ một mình thượng hoàng mà không có ‎lỗi với vạn người bên dưới. Tiêu Mỗ đành phải lựa chọn người trong thiên hạ mà vứt bỏ thái thượng hoàng. Tiêu Duệ bước chân không dừng lại cười lạnh một tiếng: ‎- Xin thái thượng hoàng tự hỏi lòng mình xem, thái thượng hoàng thật lòng với ai? Ngoại trừ bản thân ra, vô luận ‎là thần dân trong thiên hạ, văn võ toàn triều, hay là hoàng tử và hoàng nữ của thái thượng hoàng, thái thượng ‎hoàng đã bao giờ bộc lộ ra lấy một tia chân tình nào chưa? ‎ ‎- Vì quyền lực của mình, thái thượng hoàng có thể hi sinh hết tất cả mọi người, bao gồm cả nữ nhi của mình. Mà ‎Tiêu mỗ lại có thể vì thân nhân mà buông tha hết tất cả. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa thái thượng hoàng ‎và Tiêu Duệ. ‎ Tiêu Duệ nghênh ngang rời đi, Lý Long Cơ cơ mặt run rẩy, trước mắt mê loạn nhìn theo thân ảnh phiêu dật của ‎người trẻ tuổi càng lúc càng xa. Từng là hoàng đế Đại Đường oai phong một cõi hiện tại đã hiểu rõ, bản thân ‎hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn của Đại Đường, ngoại trừ sống nơi rùng rú này suốt quãng đời còn lại thì không có sự ‎lựa chọn nào khác. ‎ Cao Lực Sĩ lo lắng liếc nhìn Lý Long Cơ một cái, lại đỡ thân hình đang run rẩy của Lý Long Cơ cẩn thân nói: ‎- Thái thượng hoàng, để nô tài đỡ người hồi cung nghỉ ngơi. ‎ Lý Long Cơ im lặng nhìn khuôn mặt già nua đầy nếp nhắn của Cao Lực Sĩ, trong lòng chua xót cảm thán buồn bã ‎nói: ‎- Đi thôi, chúng ta trở về. Ông bạn già, hiện tại chỉ có ngươi mới có vài phần thật lòng với trẫm. ‎ ‎......... ‎ Khi trở lại thành, Tiêu Duệ không ngồi xe ngựa mà chậm rãi đi bộ trở về. Hộ vệ và tùy tùng của hắn không ai dám ‎hỏi, chỉ thành thành thật thật dắt ngựa chậm rãi đi theo phía sau. ‎ Lúc này đã cuối xuân, trời đất sinh cơ dào dạt, gió êm dịu quất vào mặt, trong không khí mùi hương hoa nhàn ‎nhạt. Cảnh trí xung quanh tất cả khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. ‎ Hai bên đường người đến kẻ đi vội vàng, mà vô luận là thương nhân hay nông dân, mặc dù qua lại vội vàng ‎nhưng trên mặt đều mang vẻ hạnh phúc vui vẻ. Đó hiển nhiên là một loại cảm giác cuộc sống no đủ. ‎ Tiêu Duệ chậm rãi đi tới, ngẫu nhiên mỉm cười với người qua đường, thản nhiên chào hỏi, dọc theo đường đi hắn ‎nhớ lại lịch trình mấy năm nay kể từ khi hắn xuyên việt đến thời đại này. Mưa mưa gió gió, hỉ nộ ái ố, tất cả như ‎một bộ phim quay chậm chiếu trong đầu hắn. ‎ Từ một kẻ xuyên việt không hòa nhập với thời đại này, đến lúc này đã hoàn toàn dung nhập là một thành viên ‎trong xã hội. Con đường hắn đã đi kỳ thật không khác người bình thường là bao nhiêu, mãi cho đến bây giờ hắn ‎mới ngạc nhiên phát hiện ra, hắn đã không thể dứt bỏ cái thời đại này, cảm giác trở về đã bám chặt sâu trong ‎lòng hắn. ‎ Không biết từ khi nào hắn đã lột bỏ thân phận kẻ xuyên việt chói mắt, hắn chỉ là một người dân Đường triều, cũng ‎giống như bất kỳ người dân nào khác đang lui tới trên đường kia. Hắn thuộc thời đại này, mà không phải kẻ đến ‎từ tương lai. ‎ Tiêu Ngọc và Tiêu Tiềm một đôi nữ nhi như ngọc; Lý Nghi đoan trang quý phái, Dương Ngọc Hoàn am hiểu lòng ‎người dịu dàng động lòng người; Lý Đằng Không tinh quái điêu ngoa; Chương Cừu Liên Nhi đầy đủ vẻ đẹp nữ ‎tính cực kỳ truyền thống, Tú nhi ôn Nhu, Dương Lan xinh đẹp; nữ vương A Đại nơi Tây vực xa xôi, Ngọc Chân ‎quyến rũ giả tử trọng sinh, những gương mặt thân thiết khiến hắn động tâm và cảm nhận tình thâm theo thứ tự ‎hiện lên trước mắt hắn. Trong lúc nhất thời làm Tiêu Duệ cảm thấy vô cùng ấm áp. ‎ Trong mấy năm nay thu hoạch lớn nhất của hắn không phải là quyền, không phải tiền bạc, cũng không phải thanh ‎danh mà là các nàng, là các nàng khiến cho hắn có cảm giác trở về đối với thời đại này. Tất cả lực lượng và ‎phương hướng trong cuộc đời hắn đều là vì sự an toàn và hạnh phúc của các nàng. ‎ Tiêu Duệ toàn thân ấm áp, nếu như không phải đang ở trên đường, hắn lập tức muốn ôm lấy các nàng ôn nhu mà ‎ngủ. ‎ ‎..... ‎ ‎..... ‎ Tiêu Duệ rốt cuộc bước đến cánh cổng lớn Tiêu gia, khi đi qua người bảo vệ cửa, Tiêu Duệ không ngờ phá lệ vỗ ‎vỗ bả vai người bảo vệ, mỉm cười ân cần hỏi thăm một tiếng, mà trong vẻ ngạc nhiên trợn mắt há hốc miệng của ‎người bảo vệ hắn bước vào bên trong. ‎ Trong sân dưới bóng hòe cao lớn tráng kiện, Tiêu Duệ trầm mặc thật lâu, ánh mắt nhìn bầu trời. ‎ Một hồi sau hắn đưa ra một quyết định, hắn quyết tâm đối diện với nữ nhân của mình, lấy xuống tấm mặt nạ của ‎mình, kể cho các nàng nghe chuyện cũ của mình. Cho tới bây giờ các nàng ấy vì mình mà làm rất nhiều việc còn ‎bản thân thủy chung mang mặt nạ sống với các nàng. Điều này đối với bọn họ mà nói rất không công bằng, hoặc ‎giả, biết những điều này các nàng sẽ minh bạch tất cả những việc làm ngày hôm nay của Tiêu Duệ. ‎ Tiêu Duệ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hổ thần sắc cung kính đứng hầu bên cạnh, thần sắc hòa hoãn trở lại, nhẹ nhàng nói ‎với Tiểu Hổ: ‎- Một lát nữa đi tới phòng thu chi lấy tiền phát cho người trong phủ. Những ngày này mọi người khổ cực cả rồi, ta ‎vô cùng cám ơn. ‎ Tiêu Hổ giật mình kinh ngạc, vội vã xua tay: ‎- Vương gia, lương bổng của hạ nhân trong phủ ở Trường An đã rất cao, hơn nữa vương gia và các vị phu nhân ‎đối đãi với chúng tiểu nhân rất tốt. Việc này… ‎ Tiêu Duệ cười ha hả, phất tay nói: ‎- Không sao, không sao. Ngươi đi lĩnh tiền đi, xem như là một chút tâm ý của ta đối với mọi người. Đúng rồi, Tiêu ‎Hổ, ngươi đi thông báo cho Tú nhi, để Tú nhi báo với các vị phu nhân, để bọn họ đến thư phòng của ta một ‎chuyến. ‎ Tiêu Hổ ngẩn người, mặc dù hôm nay vương gia có chút kỳ lạ nhưng vẫn cung kính lĩnh mệnh rời đi. ‎ ‎......... ‎ ‎......... ‎ Tiêu Duệ yên lặng ngồi trong thư phòng. Lý Nghi tứ nữ cười nói trước sau bước vào trong thư phòng, thấy Tiêu ‎Duệ thần sắc có chút kỳ lạ, không khỏi ngẩn người. Cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đó, đều thu lại vẻ tươi cười, ‎lần lượt ngồi xuống xung quanh Tiêu Duệ. ‎ Tiêu Duệ ánh mắt lấp loáng lướt qua thân người bốn nàng. ‎ Lý Nghi kinh ngạc, Tiêu Duệ lúc này mang đến cho nàng cảm giác rất cổ quái, vô luận là biểu tình của hắn hay là ‎ánh mắt của hắn. Vẫn là Lý Đằng Không nhịn không được thấp giọng hỏi: ‎- Tiêu lang, chàng gọi tỷ muội bọn muội đến thư phòng là có chuyện gì vậy? ‎ Tiêu Duệ đột nhiên thở dài, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống: ‎- Nghi nhi, Ngọc Hoàn, Liên nhi, Không nhi, các nàng đều là người mà ta vô cùng yêu quý. Hôm nay có mấy lời ta ‎muốn nói với các nàng... Tiêu Duệ không cho các nàng thời gian điều chỉnh lại, hắn ngồi ở đó nhẹ nhàng nói kể lại cuộc sống kiếp trước ‎của hắn, rất nhiều tang thương biến cố từ thời Đường của Trung quốc rồi từng bước từng bước vào chủ nghĩa xã ‎hội. Thậm chí còn kể lại tình cảnh thê lương của Dương Quý Phi và Đường Minh Hoàng trong nguyên bản lịch sử ‎từng màn từng màn kể ra. Hoàn toàn không biết các nàng kinh sợ ngây người như tượng gỗ, vẻ mặt đờ đẫn. ‎ Nếu không phải hiểu rõ về tính tình của Tiêu Duệ, tứ nữ khẳng định cho rằng Tiêu Duệ đang kể chuyện xưa, giống ‎như trước kia hắn viết cuốn Tây Du ký vậy. Nhưng Tiêu Duệ từ đầu đến cuối không có vẻ đùa giỡn, lại nghe Tiêu ‎Duệ nói có đạo lý rõ ràng, tứ nữ mới giật mình phát hiện, hắn không phải đang nói đùa. ‎ Trượng phu của mình không ngờ là kẻ xuyên việt đến từ thế giới tương lai?! Hơn một ngàn năm sau, máy bay, đại ‎pháo, thuyền chiến, bom nguyên tử? Ngoài Đại Đường còn có Tống, Nguyên, Minh... Còn có, Dương Ngọc Hoàn ‎không ngờ vốn là vợ của Lý Dục, sau này lại trở thành quý phi của Lý Long Cơ? ‎ Tất cả những điều này khiến cho tứ nữ chấn động không thôi. Lý Nghi nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn vẻ mặt rõ ‎ràng đã xảy ra biến hóa, nhưng Dương Ngọc Hoàn vẫn còn ở trong trạng thái mơ hồ: Điều này sao có thể? ‎ ‎...... ‎ ‎.......... ‎ Bốn nàng đưa mắt nhìn nhau, Lý Nghi chậm rãi đứng dậy lắc đầu: ‎- Tử Trường, chàng vĩnh viễn là Tử Trường phu quân của tỷ muội bọn thiếp. Còn như những chuyện này cứ coi ‎như chàng kể cho chúng thiếp một câu truyện thần thoại… ‎ Lý Nghi kéo tay Dương Ngọc Hoàn, nhị nữ sà vào lòng hắn, buồn bã nói: ‎- Chúng thiếp còn có đám nhỏ của chúng thiếp vĩnh viễn đều thuộc về chàng, chàng cũng vĩnh viễn thuộc về ‎chúng thiếp… ‎ ‎- Tử Trường, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là… Chương Cừu Liên Nhi bên cạnh cũng dịu dàng đi tới tựa vào vai hắn, Lý Đằng Không thần sắc cũng trở nên vô ‎cùng ôn nhu cũng đi tới. ‎ Tiêu Duệ kể chuyện này tứ nữ không thể nói là không tin, cũng không thể nói là tin tưởng. Hoặc là nói, xuất phát ‎từ tình yêu sâu đậm với phu quân mình mà không biết sự đáng sợ của chuyện này. Các nàng không hẹn mà cùng ‎lựa chọn lãng quên. Các nàng thà nắm chặt hiện tại cũng không muốn biết những chuyện tương lai kia. ‎ Mà điều này mới là quan trọng nhất. ‎ Tiêu Duệ thở dài thật sâu, bất luận như thế nào, trong lòng hắn nút thắt lớn nhất rốt cuộc cũng đã được cởi bỏ. ‎ Mặc kệ các nàng có tin hay không, hắn vĩnh viễn là Tiêu Duệ của các nàng, vĩnh viễn vợ con của Tiêu Duệ, điều ‎này vĩnh viễn không thay đổi. Tiêu Duệ hôm nay nói ra việc này đơn giản là tìm một sự giải thoát cho tâm hồn ‎mình. ‎ Hoặc là, phá vỡ tầng cửa sổ cuối cùng, hắn mới có thể chân chính dung nhập vào thời đại này. ‎ ‎........... ‎ Thời gian thấm thoát, nhoáng cái đã mười năm. ‎ Mười năm này, Đại Đường biến chuyển theo từng ngày, không chỉ quốc lực dần dần cường thịnh, dân sinh giầu ‎có, đông đúc, ngay cả ranh giới bản đồ cũng mở rộng hơn rất nhiều. ‎ Đại Đường mùa hạ năm tân chính thứ ba. Đại Đường Tĩnh Nan quận vương quân kỵ đại nguyên soái Tiêu Duệ dẫn ‎mười vạn quân chinh phạt Thổ Phiên. Ba năm sau Thổ Phiên nữ vương dẫn theo Thổ Phiên vương thất cùng toàn ‎bộ đất đai Thổ Phiên quy về Đại Đường. Đại Đường triều đình trù hoạch phương hướng cho Thổ Phiên, từ đó Thổ ‎phiên trở thành một vùng hành chính thuộc sự quản lý trực tiếp của Đại Đường. ‎ Năm thứ tư tân chính, Đại Đường lấy Lý Tự Nghiệp thống suất năm vạn Thổ Phiên nam hạ viễn chinh tây nam man ‎di. Cuối năm tân chính thứ năm, Phiên quốc hai mươi ba di toàn bộ quy về Đại Đường. Triều đình Đại Đường thiết ‎đặt nha môn tại tây nam man di, trú đóng một vạn quân, uy nhiếp chư man. ‎ Mùa hạ năm tân chính thứ tư, Lý Quang Bật dẫn ba vạn quân, vượt qua Thông lĩnh một đường tây bắc, thống ‎nhất chư Hồ. Mùa thu năm tân chính thứ năm, Lý Quang Bật mang theo Hồ vương làm con tin hồi kinh. Cùng năm ‎đó, Đại Đường tại Tân Đường thành lập Tân Đường đạo đô đốc phủ, trú quân lên đến hai vạn. ‎ Đầu năm tân chính thứ sáu, Đại Đường mười vạn di dân về phía tây Đạt Tạp. Di sáu vạn dân đến vùng Thổ Hỏa la ‎của Đại Uyển phía tây bắc. ‎ Cuối năm tân chính thứ sáu, Tiêu Duệ dẫn quân khải hoàn trở về. Đầu năm thứ bảy, Tiêu Duệ một lần nữa suất ‎quân đi Lũng Hữu bắc thượng. Dưới gót sắt của đại quân, chư man phương bắc và các bộ tộc người Đột Quyết ‎toàn bộ quy hàng. Đầu năm thứ tám, Đại Đường kiến lập An Bắc thành tại Hòa Lâm Tạp Nhĩ, thiết lập con đường ‎An Bắc, đưa đại bộ phận quân mã trước đó đóng ở Lũng Hữu và Hà Đông tiến vào trú đóng ở Hòa Lâm Tạp Nhĩ. ‎Lấy quân đội quản lý, từng bước thiết lập hành chính tư pháp các ty hào nha môn, chính thức đưa đại mạc và ‎thảo nguyên phương bắc vào quản lý thực chất. ‎ Cùng năm, Liêu Đông chư Hồ chủ động xưng thần cống nạp. Đại Đường tại Liêu Đông thiết lập Liêu Đông đô đốc ‎phủ, đóng binh ba vạn. ‎ Đến tận lúc này, bản đồ Đại Đường đã mở rộng rất lớn, mà biên cảnh cũng từ Lũng Hữu Hà Đông Cam Lương mở ‎rộng kéo dài ra bên ngoài, tự nhiên cũng tăng thêm quân đội trấn thủ. Vô luận là chư hồ phương bắc, Thông lĩnh ‎chư hồ tây bắc hay là tây nam man di, dưới lực lượng quân sự hùng hậu chấn nhiếp một thời gian sau sẽ phải ‎thay đổi. ‎ Sáu năm thời gian, Tiêu Duệ thống lĩnh đại quân Đại Đường trang bị hỏa khí và hỏa pháo tiên tiến nam chinh bắc ‎chiến, mở rộng bờ cõi, quân uy Đại Đường thanh danh lan xa. Hôm nay Đại Đường phồn thịnh trước nay chưa ‎từng có. ‎ Nhưng Tiêu Duệ vẫn chưa ngừng bước chân chinh phạt. Đầu năm tân chính thứ chín, hắn lại dẫn mười vạn quân ‎xuất phát từ Trường An, đi qua Liêu Đông đánh vào triều đình Cao Lệ (Triều Tiên). Bằng vào uy danh hiển hách và ‎thủ đoạn lôi đình, mùa thu năm thứ chín, Cao Lệ Tân La hoàn toàn nhập về Đại Đường, mà không lâu sau Ca Thư ‎Hàn dẫn hai hạm đội vượt biển công chiếm hải đảo Nhật Bản. ‎ Trường An, gió thu mát mẻ, ánh nắng vàng rực. ‎ Tân chính năm thứ mười, Trường An sớm đã không còn là Trường An năm đó. Trước kia bên ngoài Trường An ‎còn hoang dã, mà hiện nay đã xây lên tường thành hùng vĩ, ngoài thành mở rộng gần như gấp đôi. ‎ Từ trong cửa thành rộng lớn tuôn ra dòng người có cả Hồ cả Hán, hai bên đường người chen chúc. Mà trên ‎tường thành, hoàng đế Đại Đường Lý Kỳ dẫn theo đại thần Quốc vụ viện, Giám sát viện đứng đó nhìn về phía ‎đông bắc. ‎ ‎ ‎ Cuối con đường mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm dậy, bụi đường bốc lên tựa như một đầu ‎hoàng long. ‎ Đám người lập tức trở nên ồn ào hưng phấn. Đại quân Đại Đường viễn chinh Cao Lệ Tân La và hải chinh hôm nay ‎khải hoàn trở về! ‎ Phóng tầm mắt nhìn nhóm tướng sĩ khôi ngô áo giáp đen xì hiên ngang ngồi trên lưng ngựa, hoặc cầm trong tay ‎Mạch Đao trường thương bước đi chỉnh tề nghiêm trang tiến tới, quân kỳ phần phật trong gió, quân uy khiếp ‎người rung trời. Mà trong giữa đội ngũ quân mã còn có vài cỗ xe pháo ngăm đen, bóng loáng. ‎ Lý Kỳ hưng phấn thoát khỏi đám hộ vệ vây quanh, dẫn đầu xông ra ngoài thành: ‎- Tỷ phu! ‎ Mấy năm nay, tân chính gia tăng cùng thực lực trong nước cường thịnh, Tiêu Duệ dẫn quân nam chinh bắc chiến, ‎quốc lực và quốc uy Đại Đường trải qua thời kỳ mạnh mẽ nhất. Làm hoàng đế Đại Đường, trong lòng Lý Kỳ cảm ‎thấy vinh quang và tự hào. Thành tựu như vậy cho dù thái thượng hoàng Lý Long Cơ, cho dù thái tông hoàng đế ‎xa xa cũng không được như vậy. ‎ ‎- Hoàng thượng. Tiêu Duệ phong trần mệt mỏi, nhưng trên người rất sạch sẽ, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, trên khuôn mặt ‎càng thêm thành thục và kiên nghị hiện lên nụ cười thản nhiên ngạo nghễ. ‎ Tiêu Duệ phất tay áo, Ca Thư Hàn phất quân kỳ trong tay, sĩ tốt Đại Đường cung kính cung thân đồng thanh hô: ‎- Bái kiến hoàng thượng! ‎ Trong nháy mắt, tiếng hô của đám sĩ tốt đè xuống tiếng ồn ào huyên náo của người xem, bầu không khí trở nên ‎ngưng trọng và trang nghiêm. ‎ Lý Kỳ khoát tay áo: ‎- Chư vị tướng sĩ bình thân, các ngươi đều là anh hùng, công thần của Đại Đường. Trẫm đã cho bày đặt yến ‎mừng công, trẫm hôm nay cùng chư vị nâng ly, không say không về! ‎ ‎...... ‎ ‎........ ‎ Trước cửa Tiêu gia. ‎ Thiếu niên anh tuấn Tiêu Tiềm, thiếu nữ thanh tú Tiêu Ngọc đứng ở trước cửa, mà trên tay mỗi người đều bế hai ‎ấu nam và ấu nữa như ngọc tạc. ‎ Xe ngựa của Tiêu Duệ ầm ầm mà đến, thiếu niên và thiếu nữ vui vẻ mang theo bốn đệ muội của mình lao tới, ‎trong miệng hô: ‎- Phụ thân! ‎ Nương theo tiếng hô ầm ĩ của sáu đứa nhỏ, từ cửa lớn Tiêu gia chạy ra đám nướng tử, Lý Nghi, Dương Ngọc ‎Hoàn, Lý Đằng Không, Chương Cừu Liên Nhi, A Đại, Tú nhi… Các nàng dưới sự hầu hạ của thị nữ chậm rãi bước ‎xuống bậc thang đi về phía Tiêu Duệ, trong mắt lệ quang ẩn hiện. ‎ Tiêu Duệ ôm lấy đứa con nhỏ nhất Tiêu Mông cùng những người khác đi về phía bước, đôi mắt ửng đỏ thấp ‎giọng hô: ‎- Nghi nhi, Ngọc nhi .. . ‎ ‎........ ‎ Mười ngày sau. ‎ Hoàng cung. ‎ Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan sóng vai nhau đi trên đường mòn dẫn vào cung, sắc mặt có chút cổ quái. ‎ Trong ngự thư phòng, Lý Kỳ đang xem một quyển sách giải trí, theo quốc lực cường thịnh, kinh thế càng lúc càng ‎phát triển, văn hóa cũng càng thêm phồn vinh, các loại ấn phẩm như nấm mọc lên sau mưa xuất hiện trên thị ‎trường. ‎ ‎- Hoàng thượng, thần Chương Cừu Kiêm Quỳnh (Bùi Khoan) bái kiến hoàng thượng. Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan cúi người hành lễ. Hôm nay Đại Đường đã bãi bỏ lễ quỳ lạy, gặp mặt ‎quân chủ chỉ cần khom người hành lễ. ‎ ‎- A, hai vị ái khanh, sao lại rảnh rỗi tới gặp trẫm thế này? Lý Kỳ cười dài nói. ‎ ‎- Bẩm hoàng thượng, Tĩnh Nan quận vương quân kỵ đại nguyên soái Tiêu Duệ đưa đơn từ chức. Mời hoàng ‎thượng ngự lãm. Chương Cừu Kiêm Quỳnh thở dài nói. ‎ Lý Kỳ chấn động toàn thân, kinh ngạc nói: ‎- Sao có thể? Tiêu quận vương đối với Đại Đường công cao cái thể. Chuyện này sao có thể… ‎ ‎- Hoàng thượng, Tiêu quận vương nói, hiện tại Đại Đường thống nhất, tân chính đã có hiệu quả, Quân cơ viện đã ‎không cần phải tồn tại nữa. Bởi vậy Quân cơ viện lập tức nhập vào quản hạt của Chính vụ viện… Lúc này, Tiêu ‎quận vương đã dẫn cả gia đình rời khỏi Trường An, du lịch thiên hạ… Chương Cừu Kiêm Quỳnh thấp giọng nói, trong mắt một tia tiếc hận chợt lóe rồi biến mất. ‎ Lý Kỳ sắc mặt đỏ ửng, rồi lập tức tái nhợt. ‎ ‎- Tỷ phu đã thực hiện lời hứa ban đầu với trẫm… Lý Kỳ lẩm bẩm tự nói, chậm rãi ngẩng đầu lên trầm ngâm một lát rồi nói: ‎- Tiêu quận vương có công với Đại Đường… Như vậy, hai vị ái khanh, trẫm lấy danh nghĩa hoàng đế Đại Đường ‎đề nghị, ở bên ngoài thành Trường An xây dựng một đền thờ công đức cho Tiêu Duệ, sắc phong làm phụ quốc ‎Tiêu Diêu vương. Tiêu Diêu vương phủ vĩnh viễn được triều đình cung dưỡng, ý các ngươi thế nào? ‎ Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan khom người: ‎- Công tích Tiêu quận vương cảm động trời đất, thần dân thiên hạ đều mang ơn… Lý Kỳ gật đầu thở phào một cái: ‎- Đi thôi, việc này các khanh đi xử lý. Đến lúc đó trẫm tự thân đến khánh thành đền công đức. ‎ ‎… ‎ ‎… ‎ Lý Kỳ thần sắc thoải mái đi về phía tẩm cung Vũ Huệ Phi. Nhưng vừa tới cửa cung lại ngoài ý muốn phát hiện cửa ‎cung đóng chặt, chỉ có hai cung nữ coi cửa. ‎ ‎- Thái hậu đâu? Lý Kỳ nhíu mày hỏi. ‎ Một vị cung nữ cung kính cúi đầu nói: ‎- Hoàng thượng, thái hậu nương nương đã xuất cung đến Tiêu quận vương phủ… Đây là tín hàm nương nương ‎lưu lại cho Hoàng thượng. ‎ Trong Yên La cốc, Cao Lực Sĩ vừa mới bẩm báo tin tức Tiêu Duệ bỏ đi cho Lý Long Cơ, còn chưa nói xong, ‎cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào của Lý Long Cơ, Cao Lực Sĩ cẩn thận bước về phía trước hô: ‎- Thái thượng hoàng! ‎ Trên khuôn mặt già nua của Lý Long Cơ một mạt đỏ ửng, hơi thở đã hoàn toàn không. Cao Lực Sĩ sắc mặt trắng ‎bạch quỳ rạp xuống khóc hô: ‎- Thái thượng hoàng, oa, thái thượng hoàng băng hà rồi… ‎ Âm thanh già nua lanh lảnh trong Yên La cốc, quanh quẩn thật lâu không tan đi.‎