‎‎‎Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Đằng Không hơi đỏ lên, nhưng cũng không nói gì cả. ‎ Mấy ngày nay, thế sự thay đổi quá nhanh, thịnh thế Đại Đường nguyên bản yên ổn phồn vinh đột nhiên ‎rơi vào trong chiến loạn, cục diện hỗn loạn cùng với tiền đồ tương lai không rõ, khiến cho Lý Đằng ‎Không luôn hướng ngoại hoạt bát thậm chí còn có vài phần xảo quyệt, tính tình rõ ràng cũng có một ‎chút chuyển biến. Nàng không bao giờ giống như trước đây đặt tất cả chuyện tình trên mặt nữa, cũng ‎trở nên trầm mặc ít lời, thoạt nhìn trong lòng luôn chôn không ít tâm sự. ‎ Đây là vì vướng bận nhà mẹ đẻ đi, nếu ở quá khứ, chắc chắn nàng sẽ trực tiếp tìm Tiêu Duệ để hỏi đến ‎tột cùng thậm chí là “khởi binh vấn tội” một phen, nhưng hiện giờ, Lý Đằng Không lại bảo trì trầm mặc, ‎lựa chọn giấu tâm sự ở trong lòng. ‎ ‎- Không nhi. Tiêu Duệ vội vàng đi tới cửa phủ, nắm lấy tay Lý Đằng Không ngay trước mặt chúng nữ, dịu dàng nói: ‎- Mấy ngày nay ta bận việc quân, đã quên nói với nàng, nhạc phụ đại nhân không muốn theo thái tử điện ‎hạ tới Đồng Quan, vì để phòng vạn nhất, ta sai ngươi bí mật đón mọi người Lý gia vào trong Yên La ‎Cốc. ‎ Lý Đằng Không vui vẻ, ngẩng đầu lên nói yếu ớt: ‎- Cha ta thật là quật cường, ta…. ‎ Ngọc Chân ở một bên cười, nói tiếp lời: ‎- Không nhi, ở trong Yên La Cốc của ta, Lý Lâm Phủ rất an toàn --- hơn nữa, cha con cũng là một cáo ‎già, hắn không muốn đến Đồng Quan, tất nhiên là có suy nghĩ của hắn, con không cần lo lắng. Tốt lắm, ‎đều nhanh trở về đi, đều đứng ở trước cửa soái phủ này sao được? ‎ Người một nhà đều yên lặng trở về nội viện. ‎ Sau khi ngồi vào chỗ của mình ở trong sảnh, mày Võ Huệ Phi hơi nhướng lên, do dự một phen vẫn hỏi ‎một câu: ‎- Tiêu Duệ, lần này phản quân Lý Tông đến công thành hay là --- ‎ Tiêu Duệ chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói: ‎- Mẫu phi, phản quân Lý Tông chẳng qua là thử quân ta thôi. Nếu ta đoán không sai mà nói chắc chắn là ‎ý đồ toàn quân nam hạ Kiếm Nam, nhưng lại e sợ ta dẫn quân cản đường lui của hắn, muốn thử xu ‎hướng của chúng ta ----- lại không ngờ ----- ‎ Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười lạnh: ‎- Chẳng ngờ đội quân này bị pháo bắn một phen, bắn cho hắn văng trở về. ‎ Quay đầu nhìn vẻ mặt của chứng nữ, Tiêu Duệ không kìm nổi mỉm cười: ‎- Mọi người không cần lo lắng, đối với tình huống trước mắt mà nói, Đồng Quan là nơi cực kỳ an toàn. ‎Không chỉ nói hơn vạn phản quân này của Lý Tông, ngay cả 20 vạn đại quân của hắn toàn bộ tiến công ‎Đồng Quan, Đồng Quan cũng sẽ phòng thủ vững chắc… Thời gian càng lâu, phản quân Lý Tông sẽ dao ‎động lòng quân bởi vì mất đi tiếp viện, kết cục chắc chắn thất bại… Chỉ cần Đồng Quan còn, nửa giang ‎sơn Đại Đường bình yên vô sự, cho dù Trường Anh bị phản quân hủy đi, triều đình có thể dời đô Lạc ‎Dương… ‎ Lý Nghi đưa Tiêu Tiềm bì bõm trong ngực cho Chương Cừu Liên Nhi, buồn bã nói: ‎- Chính là không biết hiện giờ phụ hoàng như thế nào… ‎ Sắc mặt Tiêu Duệ hơi trầm xuống không nói gì thêm, Võ Huệ Phi liền oán hận nói: ‎- Nghi nhi, con còn nhớ… Không ngờ ngày đó hoàng thượng không có một chút tình cảm cha con, bỏ ‎rơi Kỳ đệ ở Trường An. Nếu không… Con có thể nghĩ lại xem, nếu thái tử rơi vào tay Lý Tông, nó sẽ có ‎một kết cục như thế nào? ‎ Ánh mắt chúng nữ đều tụ tập trên người Lý Kỳ sắc mặt ảm đạm cúi đầu không nói gì. ‎ Lý Nghi thở dài một tiếng, không nói chuyện tiếp, chậm rãi ngồi trở về. ‎ Miệng Lý Kỳ giật giật, giống như muốn nói gì, nhưng trong nháy mắt hắn giương mắt, trông thấy một ‎chút thần sắc cổ quái trên mặt Tiêu Duệ, không khỏi vừa động trong lòng, cúi đầu nói: ‎- Tỷ phu, nơi này không có người ngoài, huynh nói thật cha ta, phụ ------- hoàng thượng có thể chống ‎được 20 vạn phản quân của Lý Tông sao? ‎ Tiêu Duệ quay người đi, chậm rãi nói: ‎- Quân đội của hoàng thượng và phản quân Lý Tông chắc chắn sẽ chiến một trận. Viện quân Lĩnh Nam ‎và Giang Nam lấy khỏe chống mệt, phản quân Lý Tông bôn tập đường dài, lương thảo thiếu thốn, kết ‎quả cuối cùng, Lý Tông tất bại! ‎ Nói xong, Tiêu Duệ bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt đặt lên người Võ Huệ Phi và Lý Kỳ. ‎ Sắc mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi hơi thất thần, mà Lý Kỳ thì đỏ mặt lên, vô lực cúi đầu xuống. ‎ Nguyên bản, trong lòng Lý Kỳ còn có một chút may mắn. Nhưng vô tình sự thật chứng minh, trong lòng ‎phụ hoàng ác nghiệt kia của hắn, hắn chẳng qua là một quân cờ có thể có hoặc không mà thôi. Nghĩ tới ‎trước khi đi Lý Long Cơ mang theo tất cả các hoàng tử, nhất là đặc biệt phân phó Trung Vương Lý Hanh ‎kết bạn di giá đất Thục, trong lòng Lý Kỳ liền trở nên vô cùng lạnh lẽo. ‎ Lý Tông tất bại. Loại kết cục này, kỳ thật từ khi Tiêu Duệ dẫn quân chiếm cứ chặt chẽ Đồng Quan, Ca ‎Thư Hàn binh rời Tây Vực, đại quân cần vương Giang Nam và Lĩnh Nam chạy tới Kiếm Nam hộ vệ hoàng ‎đế, cũng đã nhất định. ‎ Đường lui không có, có Ca Thư Hàn ép sát, 8 vạn đại quân của Tiêu Duệ không chế chặt chẽ Đồng Quan, ‎Lý Tông đã không có cơ hội tiến quân Đông Đô lập triều đình khác tự lập làm đế; Phu Mông Linh chậm ‎chạp không thể phối hợp, người kiệt sức, ngựa hết hơi luân phiên bôn tập, hắn tùy tiện nam hạ Kiếm ‎Nam tìm Lý Long Cơ quyết chiến là nhất định. ‎ Như vậy, chuyện tình tiếp theo có thể nghĩ. Lý Long Cơ đánh bại phản quân Lý Tông, sớm hay muộn sẽ ‎trở lại Trường An. Mà tới lúc đó, hết thảy như trước, hoàng đế vẫn là hoàng đế, triều đình vẫn là triều ‎đình --- chỉ có điều, tới lúc đó, thái tử bị vứt bỏ vô tình như hắn, còn có thể là thái tử sao? ‎ Tiêu Duệ thản nhiên ho khan hai tiếng. ‎ Ngọc Chân thầm than trong lòng, đứng dậy lôi kéo bốn cô gái Lý Nghi, hô: ‎- Nghi nhi, Không nhi, Liên Nhi, Ngọc Hoàn, phụ nữ chúng ta về phòng trong nói chuyện đi, không cần ‎bàn chuyện quận vụ đại sự này, thật đáng ghét. ‎ ‎… ‎… ‎ Trong sảnh, chỉ còn lại ba người mẹ con Võ Huệ Phi và Tiêu Duệ. ‎ Tiêu Duệ chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu lên trầm giọng nói: ‎- Thái tử, đệ nói thật cho ta, tương lai đệ có tính toán gì không? ‎ Sắc mặt Lý Kỳ càng đỏ thêm, trong sắc đỏ rõ ràng có một chút kinh sợ. ‎ ‎- Tỷ phu, ta có thể như thế nào ---- ta… ‎ ‎- Tiêu Duệ, Kỳ nhi không có chủ kiến, con là tỷ phu nó, là người thân cận nhất của mẹ con chúng ta, con ‎có chuyện cứ việc nói thẳng đi, không cần làm khó Kỳ nhi. Võ Huệ Phi bất mãn nhíu mày, sẵng giọng. ‎ Khóe miệng Tiêu Duệ lay động, chậm rãi buông chén trà trong tay, hai tay nắm chặt. ‎ ‎- Mẫu phi, thái tử, không cần ta nói, hai người cũng hiểu được, hoàng thượng lập Kỳ đệ làm thái tử, vốn ‎chỉ là kế tạm thời. Phân tích từ tình huống hiện tại, ông ấy coi trọng nhất là Trung Vương Lý Hanh… Kỳ ‎thật, cho dù Lý Tông phản loạn hay không, tương lai hoàng thượng cũng sẽ phế Kỳ đệ, lập Trung ‎Vương làm thái tử. ‎ Tiêu Duệ nhìn Lý Kỳ thật sâu: ‎- Lý Tông phản loạn, hoàng thượng di giá đất Thục… Nhiều lắm qua mấy tháng nữa, qua Tết Nguyên ‎Tiêu, phản loạn Lý Tông bình định, hoàng thượng về đế đô Trường An…. ‎ ‎- Ta có hai con đường, mặc cho mẫu phi và thái tử lựa chọn. ‎ Lý Kỳ ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ mong. Mà Huệ Phi thì run lên trong lòng, giống như đoán được cái gì, ‎cúi đầu nói: ‎- Tiêu Duệ, đừng thừa nước đục thả câu, ngươi hãy nói thật ra đi. ‎ ‎- Đường thứ nhất, mời thái tử hạ chiếu, bãi miễn quân quyền của ta, sau đó thái tử tự mình nắm giữ ‎quân quyền, dẫn quân nam hạ cứu giá, dưới tình huống hai quân giáp công, phản quân Lý Tông chắc ‎chắn tan tác ở đất Thục. Một khi thành công, thái tử sẽ có ba công lớn lọt mắt xanh lịch sử là thủ vững ‎Trường An, bình định phản loạn và cứu giá, tuy hoàng thượng có lòng phế truất, nhưng chắc chắn cũng ‎sẽ bận tâm người trong thiên hạ mà… ‎ Tiêu Duệ nói xong, thần sắc nhàn nhạt nhìn Lý Kỳ, im lặng không nói gì. ‎ Võ Huệ Phi biến sắc. Lý Kỳ lo sợ đứng dậy, liên tục xua tay: ‎- Tỷ phu, điều này sao có thể? Không nói tới ta làm như vậy, các tướng có tâm phục hay không ---- ‎huynh là tỷ phu của ta, là người tin cậy nhất đời này của ta, ta như nào có thể dẫm lên vai huynh… ‎ Sau khi Tiêu Duệ im lặng thật lâu, đột nhiên hơi mỉm cười, tiếp tục nói: ‎- Cảm tạ thái tử tín nhiệm. Như vậy, con đường thứ hai chính là, chúng ta bức hoàng thượng thoái vị, ‎thái tử điện hạ đăng cơ! ‎ Thân thể Lý Kỳ chấn động, run giọng nói: ‎- Tỷ phu, điều này… chúng ta… ‎ ‎- Chỉ cần thái tử điện hạ ý chí không đổi, cái danh xấu này, liền để ta làm đi ---- cho dù như thế nào, ta ‎chắc chắn sẽ cho ngài đi lên ngôi vị hoàng đế… Chỉ có điều tới lú đó, ta cần ---- cần sự tín nhiệm của ‎thái tử ngài mà không phải nghi kỵ. ‎ ‎… ‎… ‎ Lý Kỳ im lặng rời đi. Võ Huệ Phi không có đi, nàng đứng dậy duyên dáng đi đến trước người Tiêu Duệ, ‎thần sắc thay đổi, thở dài yếu ớt, buồn bã nói: ‎- Tiêu Duệ, con nói cho ta biết, con thật sự muốn nâng Kỳ nhi làm con rối hoàng đế sao? ‎ ‎- Mẫu phi, Tiêu Duệ không dám. Thế sự thay đổi đến tận đây, cũng ngoài dự đoán của ta. Kế sách hiện ‎giờ, chỉ có Kỳ đệ đăng cơ xưng đế, chúng ta những người này ---- bất kể là mẫu phi ngài, hay là Tiêu gia ‎chúng ta, còn có thể bảo toàn… Về phần tương lai, xin mẫu phi tin tưởng, Đại Đường thủy chung là Đại ‎Đường, hoàng thượng thủy chung là hoàng thượng, mà ta, thủy chung là Tiêu Duệ mà thôi. ‎ Giọng nói Tiêu Duệ trở nên trầm thấp mà xúc động, ánh mắt dời khỏi người Võ Huệ Phi, quay đầu nhìn ‎ra ngoài phòng. ‎ Hiển nhiên Võ Huệ Phi đang tiếp xúc với lo sợ thật lớn trong lòng, nàng gần như giống Ngọc Chân, đều ‎nhận định Tiêu Duệ chắc chắn có lòng mượn cơ hội đoạt quyền thay đổi triều đại. Mà trên thực tế, không ‎chỉ có Ngọc Chân và Võ Huệ Phi, có rất nhiều người mang loại “suy nghĩ” này, bao gồm Chương Cừu ‎Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan và một số thần tử Đại Đường. Đương nhiên, còn có Trịnh Lũng cùng với tướng ‎lãnh phái Tiêu Duệ như Lý Tự Nghiệp này. ‎ ‎- Ai, mặc kệ tương lai như thế nào, ngươi bảo vệ tính mạng mẹ con chúng ta là được… Tâm tình Võ Huệ Phi trở nên vô cùng phức tạp, ảm đạm nói một câu, cô đơn kéo cung váy nghê thường ‎thật dài rời đi. ‎ Nhìn bóng dáng cô đơn mà thướt tha của Võ Huệ Phi, Tiêu Duệ không khỏi cười khổ một tiếng. ‎ Chính mình có lòng làm hoàng đế sao? Tiêu Duệ âm thầm hỏi chính mình. Để tay lên ngực tự hỏi, từ đầu ‎tới cuối, muốn nói hắn không có lòng ước mơ ngôi vị hoàng đế và hoàng quyền cao nhất kia, vậy rất dối ‎trá. Nhưng ---- nếu hắn muốn soán vị, soán giang sơn Lý Đường, hắn lại đối mặt như thế nào với ái thê ‎Lý Nghi của mình, với Võ Huệ Phi, Lý Kỳ những người này? ‎ Cái gọi là người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện nhỏ, nhưng kẻ thành chuyện lớn không ngồi lên ‎chiếc ghế kia không được sao? Mấy ngày nay, đêm không thể ngủ, Tiêu Duệ thường xuyên tự hỏi vấn ‎đề này ---- có lẽ, sẽ có con đường rất tốt, càng thích hợp cho hắn đi. ‎ Từ đệ tử nghèo túng có tiếng xấu ở Lạc Dương, đến tài tử Tửu Đồ tiếng tăm lừng lẫy, lại tới Quận ‎Vương Tĩnh Nan nắm đại quyền, kỳ thật lòng Tiêu Duệ đã chuyển biến từ từ, con đường đời của hắn ‎cũng không ngừng tiến hành tu chỉnh và điều chỉnh bên trong lốc xoáy không ngừng. ‎ Tất cả bụi bặm rơi xuống đã ổn định, ngay cả chính mình không động, chắc chắn lão khốn hoàng đế kia ‎cũng sẽ không bỏ qua cho mình đi. Không nói gì khác, riêng việc nắm giữ binh Đồng Quan không cứu ‎giá, buông tha Trường An không quyết chiến với phản quân, cùng với một mình trang bị quân pháo và ‎súng ống cho đại quân An Tây, cũng đủ để Lý Long Cơ sinh ra sát khí. ‎ Tâm niệm Tiêu Duệ vừa chuyển, sắc mặt một mảnh bình tĩnh, cũng đi nhanh ra khỏi phòng.‎