‎‎Cánh tay Tô Thất Lợi run lên kịch liệt, vương miện chói mắt nơi đỉnh đầu rơi xuống từ cái đầu ‎mập lung lay của hắn. ‎“Chiến hỏa” giữa Vương và Vương Phi, các quý tộc quần thần Tiểu Bột Luật nhìn như không thấy. Ở ‎giây phút sống còn người Thổ Phiên chạy tán loạn, đại quân Đại Đường áp sát, vương quyền Tiểu Bột ‎Luật thùng rỗng kêu to. Mà trên thực tế, người Hồ các nước Thông Lĩnh căn bản không có truyền thống ‎tôn sùng huyết mạch vương thất gì, chẳng qua là lực lượng ai lớn người đó là Vương. Bởi vì Tô Thất Lợi sai lầm đầu nhập Thổ Phiên, đưa Tiểu Bột Luật tới họa mất nước diệt tộc, ở trong ‎lòng quý tộc Tiểu Bột Luật, hắn tương đương với một tội nhân. Nếu không phải quân Đường đã tới gần ‎vương thành Tiểu Bột Luật, các quý tộc đã sớm phản Tô Thất Lợi. ‎- Cốc Lý tướng quân. Điệp Thất Lý đột nhiên quay đầu cười nói. Một người đàn ông dáng người hùng tráng hiên ngang bước ra, hơi khom người: ‎- Vương Phi. Cốc Lý là quý tộc lớn nhất của thế lực Tô Thất Lợi ở Tiểu Bột Luật, nắm giữ phần lớn vệ đội vương ‎quốc ngàn người của Tiểu Bột Luật, cho dù là Tô Thất Lợi, cũng sợ hắn vài phần. Điệp Thất Lý mỉm cười đi tới, không ngờ ngay trước mặt Tô Thất Lợi và mọi ngượi, cười quyến rũ tựa ‎lên vai Cốc Lý, lẩm bẩm nói: ‎- Cốc Lý tướng quân, không phải ngài vẫn có lòng với ta sao? Hôm nay, ngài giết Tô Thất Lợi, ngài và ta ‎rời thành quy hàng Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường, tương lai, ngài làm Vương của Tiểu Bột Luật, ta ‎làm Vương Phi của ngài… Cốc Lý cười ha ha, mê đắm mà nắm bộ ngực đầy đặn của Điệp Thất Lý một phen, tham lam hít dài một ‎tiếng, đột nhiên nhẹ nhàng đẩy Điệp Thất Lý mị nhãn như tơ ra, đi nhanh tới, cười lạnh nói: ‎- Vương của ta, ngài tự mình tự sát hay là để Cốc Lý động thủ đây? Một đám quần thần Tiểu Bột Luật yên lặng không nói. Điệp Thất Lý xã giao mờ ám với Cốc Lý đã lâu, ‎gần như bắt đầu cùng lúc với cô gái Thổ Phiên đó tới. Hai người lựa chọn lúc này chuẩn bị xử lý Tô Thất ‎Lợi, chỉ sợ cũng là dự mưu đã lâu. Mặc dù ở ngoài dự đoán, nhưng ở bên trong tình lý. Chỉ có Tô Thất Lợi dường như vẫn chưa hay biết gì, thấy Điệp Thất Lý không ngờ chui vào lòng Cốc Lý ‎trước mặt mọi người, Tô Thất Lợi liền hiểu được kết cục của mình hôm nay sẽ rất bi thảm. Đại thế đã ‎mất, vô lực xoay chuyển trời đất. ‎- Nữ nhân vô sỉ, ngươi đáng chết! Sắc mặt Tô Thất Lý trắng bệch, thay đổi lớn liên tiếp khiến hắn không biết theo ai, trong lòng run rẩy bối ‎rối, liền phẫn nộ cũng mất đi khí lực, hắn quơ cánh tay, vô lực ngồi xuống. ‎- Ngươi đi chết đi… Sắc mặt Điệp Thất Lý đỏ lên, căm giận hô một tiếng. Cốc Lý cười lạnh, bỗng nhiên rút loan đao ra, tiến lên ra sức vung lên, ánh đao lóe ra máu văng khắp nơi. ‎Ngay cả một tiếng kêu thảm Tô Thất Lợi cũng không kịp phát ra, đã bị chém bay đầu. Trong khi máu tươi phun trào, cái đầu tràn đầy kinh hãi đan xen mang theo vết máu lăng qua một bên ‎vương tọa, trên mặt còn lưu lại biểu tình phức tạp bối rối, phẫn nộ và sợ hãi trộn lẫn một chỗ trước khi ‎chết. ‎- Hí… Mọi người ngơ ngác nhìn, cùng nhau hít một ngụm khí lạnh. Cốc Lý nắm loan đao máu trong tay, giữa sự hộ vệ của mười mấy thị vệ, bước tới Điệp Thất Lý, đắc ý ‎một tay ôm Điệp Thất Lý vào trong ngực, ánh mắt hung hăng quét lên mọi người có mặt: ‎- Tô Thất Lợi phản bội Đại Đường đầu nhập Thổ Phiên, đưa tới đại họa cho Tiểu Bột Luật, ta giết hắn, ta ‎là Vương của Tiểu Bột Luật, các ngươi, các ngươi có phục không? Người Hồ căn bản không có “phong tục” cô thần nghiệt tử gì, từ trước đến nay tôn trọng quy luật xã hội ‎cá lớn nuốt cá bé. Thế lực Cốc Lý lớn nhất, hắn thay thế Tô Thất Lợi xưng Vương, không ai dám không ‎phục. Kỳ thật, mọi người đã sớm chuẩn bị tư tưởng trong lòng, Cốc Lý muốn làm Vương của Tiểu Bột ‎Luật, cũng không phải ngày một ngày hai. Nhưng sau lưng Tô Thất Lợi có người Thổ Phiên dũng mãnh làm chỗ dựa, Cốc Lý vẫn không dám hành ‎động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ người Thổ Phiên thua chạy, cơ hội hắn chờ đã đến, làm sao có thể bỏ qua. Cho nên, lúc người Thổ Phiên thảm bại, kết cục Tô Thất Lợi chắc chắn tử vong. ‎- Tham kiến Vương của ta. Các quý tộc quần thần Tiểu Bột Luật phủ phục trên mặt đất, cao giọng hô. Cốc Lý ôm Tân Vương Phi ‎xinh đẹp cười loạn ầm ĩ, nước miếng văng khắp nơi. Nhưng tiếng cười của hắn còn chưa bình ổn, lình ‎lình nghe ngoài thành truyến đến một tiếng nổ kinh thiên. Oanh! Trên cột trụ điêu khắc hoa văn tinh mỹ của hoàng cung Tiểu Bột Luật, một chút bụi đất xôn xao rơi ‎xuống. ‎… ‎… Cửa vương thành Tiểu Bột Luật mở rộng, Cốc Lý và Điệp Thất Lý mang theo đầu Tô Thất Lợi, dẫn một ‎đám quý tộc Tiểu Bột Luật run rẩy, không yên đi ra khỏi thành đầu hàng. Điều này làm cho Tiêu Duệ có ‎chút không ngờ, quân Đường đã làm tốt chuẩn bị công thành, nhưng ai ngờ Ca Thư Hàn vừa mới cho ‎người bắn một pháo ngoài vương thành Tiểu Bột Luật, người Tiểu Bột Luật liền vội vã mở thành đầu ‎hàng. Hơn nữa, không ngờ còn chủ động xử lý Tiểu Bột Luật Vương, dâng đầu lên. Đám binh lính quân An Tây đông nghìn nghịt áo giáp sáng rõ đằng đằng sát khí vây quanh vương thành ‎Tiểu Bột Luật. Sắc mặt Cốc Lý và Điệp Thất Lý hơi tái nhợt, thật cẩn thận đi tới giữa hai bên quân sĩ Đại ‎Đường như lang như hổ, liếc mắt một cái liền thấy Quận Vương Tĩnh Nan Đại Đường Tiêu Duệ, thống ‎soái cao nhất của quân Đường lãng nhiên đứng dưới tinh kỳ pháp phới được phần lớn tướng lãnh quân ‎Đường hộ vệ trong đó. Cốc Lý đi tới gần, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, các quý tộc Tiểu Bột Luật phía sau cũng yên lặng ‎quỳ xuống. ‎- Quận Vương Đại Đường điện hạ tôn quý, tiểu nhân Cốc Lý, tân Vương Tiểu Bột Luật. Tô Thất Lợi phản ‎bội Đại Đường đầu nhập vào Thổ Phiên, phạm tội rất nặng, nay chúng tiểu nhân đã chém giết hắn, đầu ở ‎nơi này, dâng ra… Cốc Lý nằm sát trên mặt đất, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nói thêm một số lời thề trung thành ‎Đại Đường không phản loạn. Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn quý tộc Tiểu Bột Luật thừa dịp loạn thế chỗ trước mắt này, ánh mắt lóe ra, không ‎ai biết hắn suy nghĩ cái gì. Thật lâu sau, hắn mới thàn nhiên cười: ‎- Đứng lên đi, chỉ cần sau này các ngươi có thể quy thuận Đại Đường, hoàng đế Đại Đường bệ hạ của ta ‎là Thiên Khả Hãn… tự nhiên chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nếu không, đại quân tới chó gà không tha, các ngươi ‎nên nghĩ tới làm gương. Cốc Lý âm thầm thở phài một hơi nhẹ nhõm, liên tục xưng phải. Tiêu Duệ nói xong, phát hiện cô gái xinh đẹp bên cạnh đột nhiên quăng tới một mị nhãn mờ ám, trong ‎lòng vừa động. ‎- Cô gái này là người phương nào? Tiêu Duệ chỉ tay vào Điệp Thất Lý vừa mới đứng dậy theo Cốc Lý, đã biết còn hỏi. Cốc Lý ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Điệp Thất Lý cười quyến rũ đi đến bên người Tiêu Duệ, ‎giọng nói nũng nịu chợt lọt vào tai Tiêu Duệ: ‎- Tiểu nữ tử chính là Vương Phi Tiểu Bột Luật Điệp Thật Lý, tiểu nữ tử bái kiến Quận Vương điện hạ. Điệp Thất Lý duyên dáng hành lễ với Tiêu Duệ. Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười cổ quái, đột nhiên lấy tay bắt lấy cánh tay đẫy đà của Điệp ‎Thất Lý: ‎- Ngươi là Vương Phi của Tân Vương hay là Vương Phi của Cựu Vương? ‎- Ta... Dưới chân Điệp Thất Lý vừa trượt, liền ngã vào trong lòng Tiêu Duệ, mà trong nháy mắt thân thể đầy ‎đặn này dán vào ngực hắn, bên tai hắn truyền đến tiếng nỉ non nhẹ nhàng mà tràn đầy hấp dẫn của Điệp ‎Thất Lý: ‎- Ta hiện tại là của Quận Vương… Tiêu Duệ nhíu mày, nâng Điệp Thất Lý một phen. Bộ ngực sữa của Điệp Thất Lý hơi phập phòng, ngửa ‎đầu nhìn Quận Vương người Đường anh tuấn gần trong gang tấc trước mặt này, khóe miệng phát ra một ‎tiếng nỉ non nhẹ nhàng. Tiêu Duệ thầm cười lạnh trong lòng, liếc Cốc Lý một cái, thấy hận ý và phẫn nộ biểu lộ ra trong mắt Cốc ‎Lý, không khỏi cười ha ha, không ngờ ôm Điệp Thất Lý vào ngực: ‎- Vào thành! Đêm dài nặng nề, vương thành Tiểu Bột Luật mùa hạ tĩnh mịch không lời. Trong thành tối đen, không có ‎người Tiểu Bột Luật nào, bất luận là quyền quý hay là bình dân, đều đóng cửa không ra, trong lòng bất ‎an không yên. Ngoài thành có vô số quân Đường vây thành, vận mệnh tiền đồ của Tiểu Bột Luật chưa ‎biết, trong lòng người Tiểu Bột Luật tất nhiên là lo sợ không yên. Chỉ có trong vương cung Tiểu Bột Luật đèn đuốc sáng trưng. Thảm màu đỏ thẫm trải dài từ cửa cung tới dưới vương tọa, trong đại điện trống rỗng chỉ có Tiêu Duệ ‎sắc mặt thản nhiên, cùng với Vương Phi Tiểu Bột Luật Điệp Thất Lý trang điểm xinh đẹp phủ phục dưới ‎hai gối hắn chờ hắn sủng hạnh. Tuy rằng Điệp Thất Lý đã ba mươi, nhưng đúng là sinh ra một thân đủ quyến rũ, vả lại dung mạo không ‎thua gì thiếu nữ. Trong lòng nàng cất dấu chờ mong nào đó. Nàng tin tưởng, chỉ cần Thống soái Đại ‎Đường tuấn mỹ trước mắt này đồng ý lên giường của mình, nàng có thể khiến hắn mê luyến bản thân. Mà chỉ cần có thể được Quận Vương Đại Đưởng sủng hạnh, tiếp theo nàng… Nhưng nàng đợi hồi lâu, làm tốt hết thảy chuẩn bị, lại thủy chung không thấy Tiêu Duệ động một ngón ‎tay tới mình. ‎- Điện hạ, đêm đã khuya, để ta hầu hạ đại nhân đi ngủ. Điệp Thất Lý nhỏ giọng nói, đứng dậy bộ ngực đầy đặn dựng thẳng, đi tới phía sau Tiêu Duệ, nâng tay ‎mát xa bảo vai cho hắn. Tiêu Duệ không nói gì thêm, chỉ khoát tay áo: ‎- Dừng tay. ‎… ‎… Ngoài cung điện đột nhiên truyền đến tiếng can qua lẫn lộn, tiếp đó là tiếng vó ngựa tiếng bước chân ‎loạn bậy. Phong Thường Thanh mang theo vài sĩ tốt bước tới đại điện, quăng cái nhìn hiểu ý qua Tiêu Duệ, sau đó ‎khom người cất cao giọng nói: ‎- Quận Vương, Cốc Lý dẫn quân phản loạn, ý đồ ám sát Quận Vương, đã bị Lý Tự Nghiệp tướng quân ‎bắt! Đám phản quân còn lại, hoảng sợ chạy trốn ra khỏi thành, Lý Quang Bật tướng quân đang dẫn quân ‎truy kích và tiêu diệt. Khóe miệng Tiêu Duệ nở nụ cười, bỗng nhiên đứng dậy, gỡ đôi tay mềm mại của Điệp Thất Lý ra, đi ‎nhanh ra ngoài điện, nhìn không nhìn lại Điệp Thất Lý trợn mắt há mồm trong phòng. ‎… ‎… Cốc Lý bị buộc chặt trên thành lâu, bị một đám quân binh An Tây hung mãnh trông coi chặt chẽ, bi ai ‎nhìn lên bầu trời Tiểu Bột Luật đầy sao. Hiện giờ hắn còn không biết, chỉ đợi đến sáng sớm, sinh mạng ‎của hắn đã đi tới cuối cùng. Cho tới bây giờ, hắn thủy chung cũng không nghĩ được rõ, vì sao Quận Vương Đại Đường muốn bắt ‎hắn, còn sắp xếp cho hắn một tội danh ám sát. Ám sát Tiêu Duệ? Đây không phải là tội chết sao? Trừ ‎phi Cốc Lý điên rồi, cho dù Điệp Thất Lý đàn bà phong tao kia đầu nhập vào trong lòng Thống soái Đại ‎Đường, nhiều lắm là lửa ghen trong lòng hắn âm thầm căm tức hai tiếng, không dám tranh nữ nhân với ‎Quận Vương Đại Đường. Nhưng đêm nay hắn đang ở trong nhà cân nhắc suy nghĩ, lại bộ một đám quân tốt Đại Đường như lang ‎như hổ bắt lại. Ngay sau đó vệ đội Tiểu Bột Luật Vương liền bị quân đội Đại Đường vây công, một bộ ‎phận bị chém giết ngay tại chỗ, một bộ phận chạy ra khỏi thành không biết tung tích. Chắc chắn, cũng sẽ ‎không tránh được quân Đường truy kích đi? Bên tai truyền đến tiếng nói khe khẽ của quân tốt Đại Đường, Cốc Lý hoảng sợ, trong lòng lập tức cực ‎kỳ tuyệt vọng, đũng quần rối loạn một trận, không ngờ tiểu ra quần: hay là, quân Đường căn bản không ‎có ý tiếp nhận đầu hàng?‎