‎‎Màn đêm âm trầm, gió cuồng loạn. Tiêu Duệ và Lý Nghi ôm nhay mà nằm, kỳ thật một đêm này không làm sao ngủ, gần như là một đêm nói ‎chuyện tư mật vợ chồng. Sắp tới biệt ly, cho dù Tiêu Duệ hay là Lý Nghi, trong lòng đều tràn ngập ‎không muốn, nhất là Tiêu Duệ, Lý Nghi sắp sinh con, làm trượng phu không thể canh bên người thê tử, ‎hắn cảm thấy cực kỳ áy náy. Sáng sớm hôm sau, Tiêu Duệ và Lý Nghi rơi nước mắt mà từ biệt, trực tiếp đi tới điện Văn Đức. Hắn tới có chút muộn, đám văn võ đại thần sớm tiến vào trong điện chờ hoàng đế giá lâm. Ngoài điện ‎Văn Đức, chỉ có thái tử Lý Kỳ yên lặng chờ ở nơi đó. Tin tức Tiêu Duệ phải rời kinh nhậm chức phiên ‎trấn, khiến thiếu niên thái tử một đêm không ngủ, trong lòng ít nhiều có chút bất an không yên. Tiêu Duệ không chỉ là chỗ dựa vững chắc của hắn, còn là người tâm phúc của hắn, đột nhiên nghe nói ‎Tiêu Duệ phải rời kinh, trong lòng hắn lập tức sa sút. ‎- Tỷ phu. Lý Kỳ thấy Tiêu Duệ nhẹ nhàng đi tới, cúi đầu tiếp đón một tiếng. Thấy thiếu niên thái tử sắc mặt âm trầm, Tiêu Duệ không khỏi cười cười, cúi người thi lễ: ‎- Thái tử điện hạ, chào buổi sáng. Lý Kỳ ôm lấy tay Tiêu Duệ, nói có chút dồn dập: ‎- Tỷ phu, huynh có thể không đi Tây Vực hay không? Muốn ta đi nói với phụ hoàng hay không… Tiêu Duệ khẽ mỉm cười: ‎- Thái tử, phụ hoàng có lệnh, làm thần tử, chúng ta chỉ có vâng theo mà không phải… Lời Tiêu Duệ còn chưa nói xong, Lý Kỳ nôn nóng kéo tay hắn, giọng nói cũng trở nên hơi lớn: ‎- Tỷ phu, nhưng huynh là phụ thần Đông Cung, nếu huynh đi rồi, đệ làm sao bây giờ? Đệ một người ở ‎Đông Cung… Tiêu Duệ nhướn mày, trầm giọng nói: ‎- Thái tử, loại suy nghĩ này của đệ không tốt… Thấy thần sắc Lý Kỳ có chút thê lương, giọng nói Tiêu Duệ cũng dần dần dịu dàng, vỗ bở vai của hắn: ‎- Kỳ đệ, đệ không cần lo lắng nhiều, mỗi ngày trên triều xem nhiều nghe nhiều mà ít lời, hết thảy ủng hộ ‎lệnh phụ hoàng là được. Ta có thể cam đoan, đệ nhất định bình an vô sự… Đệ phải biết rằng, Khánh ‎Vương ở Lũng Hữu, tất sẽ không an phận, nếu ta không đi Tây Vực, phụ hoàng cũng sẽ phái những ‎người khác đi nắm thế cục Tây Vực trong tay, mà so với người khác… Không bằng ta đi nắm giữ một ‎bộ phận binh quyền. Như vậy, đối với tương lai của đệ, cũng có chỗ tốt rất lớn. Giọng nói trầm thấp của Tiêu Duệ tiến vào trong tay Lý Kỳ: ‎- Xa triều thần, không kết đảng, tuân hoàng lệnh, đọc sách nhiều. Kỳ đệ, 12 chữ này của ta đệ nhất định ‎phải nhớ kỹ trong lòng. Lý Kỳ ngâm nga nới lỏng tay Tiêu Duệ ra: ‎- Đệ nhớ kỹ. ‎… ‎… ‎- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Trong tiếng hô vạn tuế như núi đổ của chúng thần, Lý Long Cơ long hành hổ bộ đi lên hoàng đài của ‎mình, sau đó dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn thần tử phủ phục dưới chân mình, cảm thấy mỹ mãn thở ‎mạnh một cái, khoát tay áo dùng giọng nam trung khoe khoang theo thói quen cao giọng nói: ‎- Mời các vị ái khanh đứng lên. Kỳ thật, đã nhiều ngày trên triều cũng không có việc quá quan trọng, đám văn võ đại thần rất ít có sự vụ ‎tấu lên, phần lớn là Lý Long Cơ ban bố chiếu thư linh tinh trên triều hội, nhiều nhất một canh giờ là tan ‎triều. Sau khi Lý Lâm Phủ bãi quan, trên dưới triều đình Đại Đường, từ nha môn Hộ bộ tiến hành điều phối rồi ‎lan đến quan viên trung hạ tầng phạm vi rất rộng, khắp nơi bắt đầu thanh trừ một lần nữa. Ở vào một ‎thời kỳ mẫn cảm cải cách và điều chỉnh “rung chuyển” như vậy, đám văn võ trên triều đều tự giác không ‎tự giác bảo trì trầm mặc và thận trọng từ lời nói đến việc làm sợ sẽ khiến cho hoàng đế “chú ý”, trở ‎thành người đầu tiên bị đánh. Gồm cả Chương Cừu Kiêm Quỳnh và Bùi Khoan bên trong. Thấy chúng thần vẫn bảo trì trầm mặc, Lý Long Cơ cũng sẽ không khách khí. Hắn quay đầu liếc Cao Lực ‎Sĩ, đột nhiên thoáng nhìn từng sợi tóc bạc hai bên tóc mai của nô tài già ngày ngày hầu hạ bên người ‎mình, eo lưng cũng có chút khom xuống không khỏi ngẩn ra, thở dài, trong lòng tự sinh ra một chút ‎phiền muộn. Lão già này đã già rồi, mà chính mình, cũng già rồi. Lý Long Cơ chán nản trong lòng, cúi người nhìn gân ‎xanh nhảy múa trên hai tay đặt hai bên long ỷ, lại không khỏi thở dài một tiếng. Một tiếng thở dài không lý do này khiến đám triều thần nghêm nghị trong lòng. Ánh mắt đục ngầu của Lý Long Cơ xoay tròn lập tức lại khôi phục thái độ bình thường, phất tay áo: ‎- Lão già kia, truyền chỉ. Cao Lực Sĩ kính cẩn cúi người thi lễ, sau đó lại run rẩy đi xuống đài, lấy thánh chỉ Lý Long Cơ đã chuẩn ‎bị tốt từ trong lòng ra, cổ họng khàn khàn niệm một lần. Tiêu Duệ được hoàng đế bổ nhiệm làm Tiết độ sứ An Tây Đại đô đốc Đô hộ phủ, tin nầy thực sự đã ‎sớm truyền ra ngoài, đám thần tử Đại Đường đã sớm chuẩn bị trong lòng giờ phút này nghe đạo thánh ‎chỉ này, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Chỉ là làm bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, một đạo thánh chỉ tiếp theo khác của hoàng đế, ‎triệu tập 5 vạn binh mã từ ba trấn Hà Tây, Hà Đông, Sóc Phương đóng tại Tây Vực, do Đô hộ phủ An ‎Tây trực tiếp điều khiển. Binh lực tổng thể của Đại Đường cũng không đến 60 vạn, trong đó binh lực đóng giữ biên phòng các ‎trấn cũng là 50 vạn. Bởi vì Lũng Hữu có gánh nặng phòng vệ trước mặt Thổ Phiên, binh lực nhiều nhất, ‎đại khái trong khoảng 10 vạn, mà binh lực Đường triều vốn có ở Tây Vực chẳng qua là ba bốn vạn ‎người, hiện giờ tiếp tục điều động 5 vạn người, binh lực Tây Vực xấp xỉ đạt tới mười vạn người. Điều này có ý nghĩa gì? Đám quần thần run lên trong lòng, bọn họ cũng biết, biết đây là hoàng đế phòng ‎bị Khánh Vương Lý Tông ở Lũng Hữu. Nếu không có 5 vạn binh mã triệu tập từ các trấn này, Tiêu Duệ đi Tây Vực nhậm chức Tiết độ sứ An Tây ‎cũng không tính là chuyện lớn gì. Trong mắt đám triều thần, đây nhiều lắm là một loại mạ vàng, tôi luyện ‎ở biên cương một năm rưỡi sẽ lại được hoàng đế điều trở về kinh thành, nhưng 5 vạn binh mã thì khác. Tiêu Duệ nhảy lên trở thành nhân vật quyền quý nắm giữ binh quyền nhiều nhất Đại Đường, nhìn từ bên ‎ngoài, xấp xỉ với Lý Tông dùng thân phận hoàng tử quận vương và Kỵ đại tướng quân nắm giữ mười ‎vạn đại quân Lũng Hữu trong tay.‎