Đại Đường Tửu Đồ
Chương 253
Tiêu Duệ rời thư phòng, đi thẳng tới phòng bếp trong phủ.
Mặc dù hiện giờ Tiêu Duệ làm gia chủ, làm quyền quý số một số hai triều đình hiện giờ, tới phòng bếp nơi của đám đầy tớ hạ tiện trong mắt người Đường này, ít nhiều có một chút không ra thể thống gì. Nhưng Tiêu Duệ cũng không quá để ý chuyện này, hắn không cảm thấy làm vài món thức ăn là chuyện thấp hèn cỡ nào. Kỳ thật hắn thường xuyên xuống bếp làm mấy món ăn sáng, để cùng nhau chia sẻ với các cô gái của mình.
Bất kể là Dương Ngọc Hoàn, Lý Nghi hay là Chương Cừu Liên Nhi và Lý Đằng Không sau này mới vào, hiện giờ đã từ từ quen chuyện đặc biệt khác người này của Tiêu Duệ, lý giải điều này là Tiêu lang thể hiện yêu thương với mấy người chúng mình.
Thời gian đã gần tới bữa tối, tuy nhiên, Tiêu Duệ cũng không phải muốn tự mình xuống bếp động tay, chỉ có điều Võ Huệ Phi ngủ lại ở Tiêu gia, chuyện một ngày ba bữa này không thể chậm trễ.
Dương Ngọc Hoàn an bài việc ăn uống của Võ Huệ Phi cho Tú Nhi. Tú Nhi đang ở bên ngoài phòng bếp, chỉ huy mấy đầu bếp nữ và người hầu nữ của Tiêu gia bận bịu bữa tối cho mấy người Võ Huệ Phi, thấy Tiêu Duệ mỉm cười đi đến, chân mày vừa nhíu, tiến tới nghênh đón.
- Thiếu gia, loại địa phương này, ngài như nào có thể đến? Để Tú Nhi an bài là được.
Tiêu gia ở Trường An này, gọi Tiêu Duệ là “thiếu gia” cũng chỉ có một mình Tú Nhi. Tú Nhi từ Lạc Dương đã bắt đầu trở thành thị nữ của Tiêu Duệ, thủy chung bướng bỉnh gọi xưng hô ban đầu, thời gian dài, điều này trở thành một loại “chiêu bài” độc nhất vô nhị của Tú Nhi ở Tiêu gia.
- Tú Nhi, vừa lúc ta muốn tìm ngươi. Eo lưng của Huệ Phi nương nương có chút mỏi mệt, ngươi cầm rượu thuốc ta ngâm tốt tới, thoa lên cho nàng một chút.
Tiêu Duệ cười nói.
Đã thật lâu Tiêu Duệ không có tiếp tục “phát mình” rượu phương, thứ nhất là không có thời gian và tinh lực, thứ hai hắn cảm thấy trước mắt bốn loại rượu lớn của tửu phường Tửu Đồ cũng đủ tiêu thụ, nếu hắn tiếp tục lục tục “chế” ra những loại rượu nổi danh của đời sau, sợ sẽ lũng đoạn thị trường rượu của Đại Đường nên thôi, mình ăn thịt cũng cho người khác uống chút canh đi. Nếu không, nghiệp rượu Đại Đường gần như là một nhà tửu phường Tửu Đồ độc đại cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng lúc nhàn rỗi, Tiêu Duệ vẫn làm cho Tú Nhi cầm phương thuốc của mình, ngâm một ít rượu thuốc trị liệu té bị thương và cơ thắt lưng vất vả mà sinh bệnh. Trong phủ phàm là ai có loại đau xót này, liền có thể thoa bên ngoài.
Tú Nhi ứng lời, ôm một vò rượu thuốc đi phòng ngủ của Võ Huệ Phi.
Kỳ thật, phòng ngủ này nói đúng hơn hẳn là phòng ngủ của Tiêu Duệ và Lý Nghi, Võ Huệ Phi trực tiếp ở lại trong phòng ngủ Lý Nghi, Tiêu Duệ đi nơi khác.
…
…
Tuy rằng đồ ăn thức uống của Tiêu gia kém tỉnh xảo và phức tạp hơn so với trong cung, nhưng hơn ở khẩu vị tươi mát khi Tiêu Duệ và Lý Nghi chúng nữ cùng bồi. Vừa nói việc nhà vừa nhấm nháp, Võ Huệ Phi cảm giác bữa ăn này cũng thật đặc sắc.
Sau bữa ăn chính là đủ loại món ngọt và trái cây theo thời vụ, cuối cùng còn có nước chè xanh.
Tuy rằng Tiêu Duệ rất chán ghét loại ăn uống quy củ rườm rà này, nhưng đối mặt với mình chính là mẹ vợ cao quý, cũng không thể không nhẫn nại bồi tiếp một thời gian dài.
Xong xuôi hết thảy mọi việc, lúc này Võ Huệ Phi cùng Lý Nghi mới trở lại phòng ngủ chuẩn bị để thị nữ dùng rượu thuốc mát xa cho mình một phen. Nghe nói rượu thuốc Tiêu Duệ phối chế trị liệu rất hiệu quả, Võ Huệ Phi liền muốn thử xem. Thật ra nàng cũng không có bệnh tật gì, có thể là do hàng năm nhảy Hồ toàn vũ, eo lưng của nàng sinh ra một chút tật xấu.
Chỉ có điều thị nữ của nàng lần đầu tiên tiếp xúc với loại vật này, mát xa có chút luống cuống chân tay, không phải đổ nhiều rượu thuốc chính là xoa nắn không đúng chỗ, làm cho Vĩ Huệ Phi cực kỳ mất hứng. Lý Nghi thấy, tự mình ra trận, đáng tiếc nàng cũng không có “kinh nghiệm” gì, cũng là chân tay vụng về so với mấy thị nữ vừa rồi cũng mạnh hơn không bao nhiêu.
Võ Huệ Phi nhíu mày:
- Nghi nhi, hay thôi đi, làm đã nửa ngày, cạo cho cả người mẫu thần dơ dáy không chịu nổi…
Lý Nghi thở dài, thấp giọng nói:
- Mẫu thân, hay để Tiêu lang đến thử một lần đi. Vật này là chàng làm ra, chàng còn mát xa trị liệu rất hiệu quả cho Không nhi muội muội.
Võ Huệ Phi ngẩn ra:
- Tiêu Duệ?
Võ Huệ Phi quay đầu mắt nhìn da thịt trần trụi bên hông của mình, sắc mặt hơi đỏ lên, liếc Lý Nghi một cái:
- Cũng được, dù sao nó cũng là con của bản cung, để nó vào cho ta xem thử.
…
…
Lời Lý Nghi nói mẫu phi nương nương muốn chính mình thoa rượu thuốc mát xa cho nàng rơi vào trong tai Tiêu Duệ, hắn không khỏi có chút do dự, cũng cảm thấy có chút hoang đường, thầm nghĩ: Cũng chính là thời thịnh thế Đại Đường dân phong cởi mở, nếu ở các thời Tống Minh triều nam nữ thụ thụ bất thân, con rể “mát xa” cho mẹ vợ căn bản là chuyện tình kinh thế hãi tục, lễ pháp và thế nhân không dung tha.
Thấy Tiêu Duệ có chút do dự không vào, Võ Huệ Phi nhịn xuống cúi đầu sẵng giọng:
- Còn chờ cái gì?
Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, liếc Lý Nghi một cái, thấy Lý Nghi một bộ thờ ơ, lắc lắc đầu, đi tới phía trước.
Tiêu Duệ ngồi bên giường, ánh mắt dừng lại trên eo lưng đầy đặn nước da trắng mịn mà co dãn, lại xấu hổ quay đầu đi. Hắn ở một bên giả bộ dùng bông tơ lấy thuốc trong bát một chút, sau đó cắn chặt răng cúi người nhẹ nhàng quét lên eo lưng phía sau Võ Huệ Phi.
Từng đợt mùi thơm của nữ tử trộn lẫn mùi thuốc xông vào lỗ mũi cực kỳ mẫn cảm kia của Tiêu Duệ, hắn cố nén hắt hơi tiếp tục nhẹ nhàng thoa.
Cảm giác rượu thuốc lạnh lẽo nhẹ nhàng ngấm vào da thịt phía sau eo lưng của mình, Võ Huệ Phi đột nhiên cảm giác có chút thần thanh khí sảng, thân thể ít nhiều có chút khẩn trương và xấu hổ chợt trầm tĩnh lại.
Thoa xong, Tiêu Duệ lại do dự, vẫn hạ tay chạm lên da thịt trắng mịn co dãn của Võ Huệ Phi.
Bởi vì khẩn trương tay hắn rơi run rẩy một chút, mà người phụ nữ dưới tay cũng khẽ run lên.
Tiêu Duệ ngẩng đầu liếc nhanh qua Lý Nghi, thấy nàng nắm một quyển sách trong tay, đang ngồi ở chỗ kia tập trung tinh thần xem sách, đôi mắt ngưng trệ, chậm rãi thu trở về, lại đặt lên da thịt giống như thiếu nữ của Võ Huệ Phi.
Nếu không phải tự tay chạm đến, Tiêu Duệ quả thật không thể tin, một phụ nữ trung niên như vậy, không ngờ da thịt của nàng trắng mịn mềm mại và rất có sức sống. Đầu ngón tay hắn vừa tiếp xúc nhẹ nhàng, hắn rõ ràng cảm thấy được da thịt nàng nổi lên khiến trống ngực nam nhân rung động.
Tuy rằng Tiêu Duệ không phải chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ, nhưng tuyệt đối không vô sỉ đến mức sinh ra ý nghĩ bất lương với mẹ đẻ của vợ mình. Nhưng, trong nháy mắt tiếp xúc với da thịt này, không ngờ khiến hắn lờ mờ sinh ra ham muốn bản năng nóng nảy nào đó.
Tiêu Duệ không kìm nổi trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn thở phào một cái, định thần, nhẹ nhàng mát xa có tiết tấu cho Võ Huệ Phi.
Võ Huệ Phi nằm ở trên giường quay lưng về phía Tiêu Duệ là người ra sao, tuy rằng nàng không có quay đầu lại nhưng nhận thấy được chút dị động hứng thú và dục vọng rất nhỏ của con rể, bên tai nhẹ nhàng truyền đến tiếng hít thở hơi dồn dập của Tiêu Duệ, Võ Huệ Phi không có tức giận mà ngược lại lờ mờ còn kiêu ngạo. Tuy rằng tuổi tác qua đi, nhưng nàng có tin tưởng dư dật có thể khiến nam tử thiên hạ mê đảo dưới váy thạch lưu.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại “ý nghĩ phóng túng” lúc nhàn rỗi đẩy buồn chán đi mà thôi. Tóm lại, nàng có mười vạn lần tin tưởng đối với sức hấp dẫn của mình, mà biểu hiện của Tiêu Duệ, dường như chứng thật điểm này.
Khóe miệng Võ Huệ Phi hiện lên một nụ cười cổ quái, đang muốn mở miệng treo ghẹo Tiêu Duệ hai câu, cũng không ngờ sau lưng truyền đến cảm giác ngày càng nóng, nàng không khỏi đóng chặt miệng. Theo động tác ngày càng nhanh và mạnh hơn của Tiêu Duệ, rượu thuốc không ngừng ngấm vào bên trong cơ thể của nàng, nàng cảm thấy một cỗ sảng khoái và thả lỏng trước nay chưa từng có.
Hơn nữa, loại cảm giác này dần dần khuếch tán ra toàn thân, dần dần biến thành một loại lực lượng quỷ dị giống như muốn hòa tan thân thể mềm mại quyến rũ và đủ lực xuyên thấu cốt nhục huyết tủy của nàng. Toàn thân tràn ngập loại lực lượng quỷ dị này, nàng cảm thấy cả người khô nóng bay bổng, giống như bay lên tận trời. Ngay sau đó, cảm giác ngứa tê tê khiến nàng lười biếng vô lực ngày càng mãnh liệt, da thịt trên người nàng mạ lên một tầng đỏ ửng, hai má ửng đó, không kìm nổi cúi đầu rên rỉ một tiếng.
Lý Nghi ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Võ Huệ Phi, thấy sắc mặt Võ Huệ Phi hồng nhuận phát ra vẻ quyến rũ vô hình, mà một chút nếp nhăn nơi khóe mắt xếch kia cũng nhẹ nhàng giãn ra, Lý Nghi mỉm cười nói:
- Mẫu thân, có phải rất thoải mái hay không? Nghi nhi đã sớm nói, rất thoải mái.
Võ Huệ Phi tự cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, gật gật đầu, cúi đầu xuống.
Lý Nghi cười cười, lại cúi đầu xem sách của nàng.
Lúc Lý Nghi nói chuyện, tay Tiêu Duệ không khỏi tạm dừng lại, bẻ tay qua đầu giống như kẻ trộm.
Võ Huệ Phi xoay đầu qua, mắt xếch nhướng lên, liếc nhanh Tiêu Duệ một cái, dùng tiếng mũi khẽ hừ lên một tiếng rất nhỏ.
Tiêu Duệ do dự một chút, rồi tiếp tục mát xa.
Một đôi tay nam tử thon dài mà tinh tế không hề cảm thấy thô ráp và có lực, vận động theo tiết tấu xoa nắn mát xa trên eo lưng phía sau nàng. Sợi khí và sức nóng của rượu thuốc vận hành theo huyết mạch trên dưới toàn thân của nàng, từng đợt cảm giác mềm yếu rung động thần kinh của nàng. Nàng cảm thấy dục vọng của mình bị khiêu khích lên từng chút. Trong lúc nàng nhất thời ý loạn tình mê, cánh tay trắng mịn vốn duỗi tại bên người đột nhiên thò ra bắt được tay Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ bỗng nhiên cả kinh, lại hoảng loạn một hồi. Hắn nhẹ nhàng rút tay ra, lại cảm giác bị nắm rất chặt rất chặt.
Một bàn tay nóng bóng mền mại nắm tay Tiêu Duệ chậm rãi xoa nắn, một bàn tay mảnh khách nhẹ nhàng xẹt qua lưng hắn một vết tích rõ ràng.
Ngay sau đó, bàn tay mềm mại kia nắm lấy tay hắn dọc theo eo lưng đẫy đà chậm rãi di chuyển về phía cái mông đầy đặn. Cảm giác co dãn mà nở nang ở tay khiến Tiêu Duệ đột nhiên chấn động, hắn nhanh chóng rút tay ra, nhìn lướt qua Lý Nghi đoan trang đang lẳng lặng đọc sách dưới ngọn đèn, sau đó đứng dậy cúi đầu nói:
- Nương nương, đã khá rồi chứ? Dược lực đã phát huy ra, con nghĩ cũng đã đủ rồi.
Toàn thân Võ Huệ Phi run lên, ồ một tiếng, nghiêng đầu liếc qua trong ánh mắt còn mơ hồ chứa xuân tình và quở trách như có như không.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
10 chương
2383 chương
299 chương
9 chương
77 chương