Hai chân Hoàng Phủ có chút run lên, vô lực tựa vào lan can, thầm nghĩ, thành phiền toái lớn. Khóe miệng Vương Lượng hiện lên một nụ cười âm hiểm, tự ngồi ở chỗ kia tự rót tự uống, chuẩn bị xem kịch. Tiêu Duệ quần áo xanh đen, chậm rãi xuyên qua cổng vòm Phù Dung Viên, dọc theo đường mòn hoa tươi thấp thoáng, đi về phía Phù Dung Các. … … Tuy rằng đám công tử bột Trường An cũng không ít tùy tùng, nhưng trước mặt đám thị vệ người Bặc dũng mãnh của Tiêu gia này, chúng đều thành một đám mèo bệnh. Lệnh Hồ Xung Vũ cũng y phục hàng ngày, nắm một thanh bảo kiếm trong tay, thân hình cong lên, không ngờ phóng lên cao, nhẹ nhàng đặt chân lên mái cong bên ngoài, liền phi thân vào lầu hai Phù Dung Các, cũng chính là đình thai chỗ Hoàng Phủ bọn họ. Lệnh Hồ Xung Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, chợt vươn lên chắn trước người Tú Nhi. Tiêu Duệ chậm rãi đi lên Phù Dung Các, đi vào đình thai này. Tuy rằng sắc mặt hắn thản nhiên, nhưng lửa giận trong lòng đã sớm dấy lên hừng hực. Hắn chậm chạp nhìn về phía Tú Nhi và Linh Ngọc rút lại phía sau Lệnh Hồ Xung Vũ, lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nói: - Tú Nhi, ngươi không sao chứ? Tú Nhi thật không ngờ Tiêu Duệ lại đích thân tới, khóc lóc nhào tới: - Thiếu gia… - Các ngươi đám súc sinh này! Tiêu Duệ cười lạnh: - Uổng làm con trai các vị đại thần, khi nam phách nữ không từ bất cứ việc xấu nào. Hôm nay, Tiêu mỗ liền thay phụ thân các ngươi quản giáo các ngươi! Sắc mặt Hoàng Phủ đã trắng bệch không còn chút huyết sắc. Trong mắt hắn, chỉ là một hồi hiểu lầm, hơn nữa, hắn lại không thật sự làm gì đối với Tú Nhi, thêm nữa Tú Nhi chỉ là một nha hoàn thị nữ, có gì đáng ngại? Nhiều lắm, bồi lễ nói nhún nhường với Tiêu Duệ, thì cũng coi như xong xuôi. - Tiêu, Tiêu đại nhân, đây là hiểu lầm, chúng ta không biết đây là người của Tiêu đại nhân, ha ha. Hoàng Phủ cười làm lành. - Nếu, nếu như không phải Tiêu mỗ tới nhanh, đám súc sinh các ngươi sẽ làm ra chuyện gì? Tiêu Duệ càng nghĩ càng giận: - Bắt cóc nữ tử bên đường, luật pháp Đại Đường ở chỗ nào? Hoàng Phủ co miệng không cho là đúng, tuy rằng không dám đáp lời nhưng nhỏ giọng nói thầm hai câu: - Không phải là một thị nữ sao, nếu không được, ta trả thêm ngươi một thị nữ là được. - Thối lắm! Tiêu Duệ tức giận đánh tới, nâng tay hung hăng cho hắn một bạt tai. Hoàng Phủ tay bưng gò má bị Tiêu Duệ tát đỏ bừng, cũng thẹn quá hóa giận gầm rú lên: - Ngươi dám đánh ta? Tiêu Duệ hừ lạnh một tiếng: - Đánh ngươi thì như thế nào? Tiêu Duệ quay đầu lại thoáng nhìn “nụ cười xấu xa” nơi khóe miệng Vương Lượng, căm hận trong lòng càng đậm hơn, roi ngựa trong tay hung hăng quăng về phía Vương Lượng. Tiêu Duệ thường được nhã xưng tài tử Tửu Đồ luôn luôn tao nhã phong lưu, lại trên Phù Dung Các này, đối mặt với đám công tử bột Trường An lộ ra một bộ mặt khác mà hắn không dễ dàng bày ra. Hắn nắm một chiếc roi ngựa được khảm kim tuyến, hai chân mở xiên, thần sắc dữ tợn âm trầm, lần lượt hung tợn cho mỗi người một roi, gồm cả Vương Lượng bên trong. Kế tiếp, thị vệ người Bặc của Tiêu gia động thủ giống như hổ lang, không bao lâu đã dùng dây thừng trói chặt đám công tử nhà giàu liên quan, đang chuẩn bị dựa theo phân phó của Tiêu Duệ, áp giải bọn họ về phía huyện nha Vạn Niên huyện báo quan trị tội. Tú Nhi do dự một chút, nhẹ nhàng kéo vạt áo Tiêu Duệ: - Thiếu gia, ta cùng Linh Ngọc tỷ tỷ không có việc gì, nếu không hay là đừng trị tội mấy vị công tử của các đại thần này… Tiêu Duệ cắn răng lắc đầu, rồng có vảy ngược, động vào tất phải chết; mà trong lòng Tiêu Duệ, người nhà của hắn chính là vảy ngược của hắn, điểm mấu chốt cuối cùng của hắn. Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, tức giận tính ra cũng đủ rồi, ngày cả Lệnh Hồ Xung Vũ cũng cảm giác dường như Tiêu Duệ tức giận hơi quá, hắn cúi đầu cười khổ: - Đại nhân! Tú Nhi chưa chịu đau khổ, hung hăng giáo huấn đám tiểu tử này thì thôi, nhưng bọn họ đều là con Tiết độ sứ các trấn, ít nhất cũng nên lưu một chút thể diện đi? Như vậy… Ý tứ Lệnh Hồ Xung Vũ rất rõ ràng, khuyên Tiêu Duệ dừng tay. Công khai trói một đám công tử của Tiết độ sứ các trấn áp giải qua thành thị tới nha môn, tương đương hoàn toàn trở mặt thành thù với tất cả Tiết độ sứ, dường như có chút không đáng. Tiêu Duệ nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng: - Khó được cơ hội như vậy, ta phải làm cho hoàng thượng xem. Lệnh Hồ Xung Vũ ngẩn ra, trong lòng nghi hoặc nhưng không có hỏi. … … Tin tức đám công tử bột Trường An bị Tiêu Duệ trói chặt muốn đưa tới nha môn Vạn Niên huyện trị tội, chợt truyền lại phủ đệ Tiết độ sứ các trấn. Không bao lâu, Võ Hương Lăng phu nhân Hoàng Phủ Duy Minh cùng phu nhân Vương Trung Tự và Tiết độ sứ các trấn liên quan vội vàng ngồi xe tới, ngăn chặn đường đi của Tiêu Duệ ở cửa Phù Dung Viện. Thấy con mình bị buộc chặt run rẩy đứng ở đó, một đám thân hình chật vật, tóc tai toán loạn, trên mặt còn mang theo vết máu, mỗi người trong đám quý phu nhân này đều choáng đầu váng mắt. Võ Hương Lăng phu nhân Hoàng Phủ Duy Minh là đường muội bà con xa của Võ Huệ Phi sủng phi hiện tại. Tuy rằng đã ngoài năm hệ, nhưng ở Đại Đường hiện giờ, tộc nhân Võ thị dính dáng đến nữ hoàng Võ Tắc Thiên đã trở thành lông phượng và sừng lân, cho nên quan hệ giữa Võ Hương Lăng và Võ Huệ Phi vẫn có chút gần. Lúc trước Võ Hương Lăng gả cho Hoàng Phủ Duy Minh, vẫn là Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi làm mối. Cho nên, nghiêm khắc mà nói, Võ Hương Lăng với Tiêu gia coi như là có một chút quan hệ thân thích. Võ Hương Lăng cố nén bất mãn và tức giận trong lòng, dù sao đứa con nhà mình có sai trước: - Tiêu đại nhân, xem mặt mũi thiếp thân và Hoàng Phủ đại soái, tạm tha nghiệt tử này đi. Võ Hương Lăng tạm đứng trên lập trường của phu nhân Tiết độ sứ các trấn, tuy rằng đám người Hoàng phủ đoạt thị nữ của ngươi, nhưng cũng không có “tiến thêm một bước thật sự phạm tội”. Hơn nữa, ngươi đánh cũng đánh mắng cũng mắng, mặt mũi các nhà cũng bị ngươi quét không còn, chẳng lẽ không chịu buông tha, muốn làm tuyệt tình? Tiêu Duệ thản nhiên cười: - Xin hỏi Hoàng Phủ phu nhân, cường đoạt dân nữ bên đường, xúc phạm luật pháp Đại Đường, chẳng lẽ không nên giao cho nha môn trị tội? Tiêu mỗ có thể tha hắn, quốc pháp Đại Đường sao có thể dung hắn? Võ Hương Lăng bị nghẹn một chút, hung hăng chà chân, cúi đầu cả giận nói: - Tiêu đại nhân, ít nhiều lưu chút tình cảm cho đám người thiếp thân, không nên xé rách thể diện mọi người! Tiêu Duệ bĩu khóe miệng: - Rốt cuộc là ai không lưu tình cho ai? Phu nhân Vương Trung Tự tức giận thở gấp vọt lại, lạnh lùng nói: - Tiêu Duệ, ngươi chớ có ỷ thế hiếp người. Hôn phu chúng ta trấn thủ biên thùy vì nước, cũng không thể mặc cho người lăng nhục… Lại nói thị nữ của ngươi còn không có chịu thiệt, cho dù có chịu khổ cũng chỉ là một thị nữ ti tiện, có gì đặc biệt hơn người? Vương Trung Tự cương trực công chính, nhưng vợ cực kỳ kém, nếu không Vương Lượng cũng sẽ không bất kham như thế. - Tiết độ sứ các trấn, ha ha, phái đoàn thật lớn! Tiêu Duệ bỗng nhiên quay người sang chỗ khác, không ngờ phun ra một câu khó nghe trước mặt mọi người: - Lão tử cũng không bỏ qua việc này, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi là các ngươi? Dừng một chút, Tiêu Duệ quát: - Người tới, giải bọn họ đi! Ta thật muốn xem, ai dám ngăn cản! … … Phu nhân Tiết độ sứ các trấn mở to mắt nhìn, hộ vệ người Bặc của Tiêu gia như lang như hổ áp giải tâm can của phủ mình chậm rãi đi về phía huyện nha Vạn Niên huyện, mặt đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ, run run rẩy rẩy, cùng với đau lòng. Bên cạnh đó, các công tử Tiết độ sứ vì cường đoạt dân nữ bị người ta bắt tại trường, trên đường áp giải đến quan phủ, loại chuyện này chẳng phải là khiến Tiết độ sứ các trấn mất hết mặt! Nếu là người khác, đám quý phu nhân này tự nhiên cũng sẽ không bọ quả, chính là cướp, cũng sớm đã cướp đám con của mình về. Nhưng, nhưng đây là Tiêu Duệ, thanh danh hiển hách, quyền thế ngút trời. Không cần nói gì khác, chỉ cần thân phận Phò mã gia và con rể Lý Lâm Phủ của hắn, đám phu nhân Tiết độ sứ đuối lý này làm sao dám cứng rắn với hắn? Đương nhiên, nếu là người khác, căn bản cũng không có khả năng xuất hiện loại tình huống này. Kết quả là, đám phu nhân Tiết độ sứ mỗi người mỗi cách lộ ra năng lực của mình, đều chịu đựng xấu hổ và giận dữ, lợi dụng con đường và mạch quan hệ của mình, ý đồ bãi bình chuyện này. Dù sao, không thể thực sự để con trai của mình bị hỏi tội theo luật đi? Sau khi tin tức truyền ra, triều dã trên dưới đều kinh ngạc: chuyện này nháo lớn. Bất kể ai đúng ai sai, kết quả tương lai như thế nào, coi như là Tiêu Duệ cùng với Tiết độ sứ đã kết thù oán. Tuy nhiên, bởi vậy rất nhiều người sinh ra hiếu kỳ thật lớn với Tú Nhi: thị nữ Tiêu gia này không đơn giản, có thể khiến Tiêu Duệ không tiếc trở mặt với tất cả quân phiệt Đại Đường, thoạt nhìn… Khó chịu nhất vẫn là Vạn Niên Huyện Lệnh Trương Lâm. Tiêu Duệ tự mình đưa người tới cửa, đám công tử bột Trường An cường đoạt dân nữ vật chứng nhân chứng đều có, hắn làm sao dám không ký tên? Chỉ là Trương Lâm nháy mắt nhức đầu, sắc mặt xấu hổ nhìn Tiêu Duệ, một câu cũng nói không nên lời. Võ Hương Lăng phẫn nộ vào cung, khóc ngã trước mặt Võ Huệ Phi: - Huệ Phi tỷ tỷ, xin tỷ làm chủ cho muội tử! Võ Huệ Phi vừa ngủ trưa dậy, cả người đều mệt mọi, đột nhiên thấy muội tử này chạy vào trong cung khóc lóc sướt mướt, không khỏi ngạc nhiên nói: - Hương Lăng muội muội, muội đây là? Võ Hương Lăng khóc không thành tiếng: - Huệ Phi tỷ tỷ, Tiêu Duệ khinh người quá đáng…. Chờ Võ Hương Lăng nghẹn ngào nói chân tướng sự tình một lần, mặc dù Võ Hương lăng tận lực làm nhạt “hành động tội ác” của đám người Hoàng Phủ nhưng Võ Huệ Phi vẫn nghe ra chút mạnh mối, nàng thở dài nói: - Hương Lăng muội muội, bản cung đã sớm khuyên muội phải quản thúc nghiêm con trai muội… Lúc này thì tốt rồi, chọc tới Tiêu Duệ, các muội đuối lý trước, muội bảo bản cung làm như thế nào? Võ Hương Lăng lại khóc lên: - Huệ Phi tỷ tỷ, quay về chúng ta sẽ cố gắng quản giáo, Tiêu Duệ kia… Võ Huệ Phi nhíu mày: - Thật ra Tiêu Duệ làm cũng có chút quá, được rồi, Hương Lăng muội muội, muội chớ khóc, bản cung phái người đi nói với Tiêu Duệ. Đang nói chuyện, Lý Long Cơ bước nhanh tới. - Thần thiếp bái kiến hoàng thượng. Võ Hương Lăng cả kinh, khẩn trương lau nước mắt, hành lễ về phía trước. Khóe miệng Lý Long Cơ lộ ra nụ cười cổ quái, khoát tay áo: - Hoàng Phủ phu nhân miễn lễ, ngươi vào cung có chuyện gì thế? Không biết làm sao, Võ Hương Lăng lại nghẹn ngào một lần nữa lặp lại lời vừa nói với Võ Huệ Phi. Lý Long Cơ nghe xong đứng dậy khẽ mỉm cười: - Tốt lắm, trẫm đã biết, ngươi hãy trở về phủ đi, trẫm tự có chủ trương.