Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 5 : Dùng bản thân để chứng minh

Lần này Lý Chân nhìn rõ được tướng mạo Vương Hiếu Kiệt, hắn đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt cực kỳ sắc bén, phảng phất như nhìn thấu nội tâm của chính bản thân mình vậy, chỉ thấy tuổi của hắn chừng hơn bốn mươi tuổi, thân cao gần bảy thước, râu quai nón mắt hổ, sát cơ lạnh lẽo, tướng mạo phi thường uy mãnh. Lý Chân khom người thi lễ một cái, không chút hoang mang nói: "Học sinh không dám bắt nạt Đại Tướng Quân, nói những câu trước là lời nói thật." Hắn không uý kỵ tí nào mà nhìn Vương Hiếu Kiệt, trong ánh mắt tràn ngập tự tin, Vương Hiếu Kiệt cũng âm thầm gật đầu, bình thường bất cứ tiểu dân nào nhìn thấy chính mình cũng sẽ sợ đến dập đầu chân run như cầy sấy. Mà trước mắt thiếu niên này rất đúng mực, cử chỉ khéo léo, lại không phải vì chính mình mà sợ hãi, rất có vài phần can đảm. Trong mắt Vương Hiếu Kiệt, Lý Chân đã lưu lại ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm, Vương Hiếu Kiệt lại hỏi: "Ngươi tại sao nói lần này vũ cử thi hương có sai trái?" "Vãn bối không dám giấu diếm Đại Tướng Quân!" Lý Chân không chút hoang mang liền đem chuyện Lý Tân tìm hắn nói ra, cuối cùng nói: "Hắn mặc dù là gia tộc tộc trưởng của học sinh, nhưng bản thân hắn sai trái, đầu tiên chính là bất trung đối với Đại Đường Hoàng đế, bất nghĩa đối với Sa Châu đông đảo sĩ tử, bất trung cùng với bất nghĩa như vậy, học sinh chắc chắn sẽ không bao che!" Vương Hiếu Kiệt trong lòng buồn cười, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, thiếu niên này lại tố cáo gia chủ của mình, lá gan đúng thật không nhỏ, nếu bị gia chủ biết được việc này, hắn ở gia tộc còn có thể sống được sao? Vương Hiếu Kiệt căn bản không biết, từ nhỏ đến lớn Lý Chân cùng gia tộc không có chút quan hệ nào, nếu gia chủ Lý Tân muốn hi sinh bản thân hắn, Lý Chân lại há có thể không mãnh liệt phản kháng? Suy nghĩ một chút, Vương Hiếu Kiệt lại hỏi: "Nhưng là ngươi cũng không có chứng cứ, nói miệng không có bằng chứng, ta biết làm sao bây giờ?" Lý Chân ngang nhiên nói: "Học sinh chính là chứng cứ tốt nhất, nếu như ta không lọt vào 3 tiêu chuẩn để vào kinh thi hương, chuyện thi hương thật là sai trái." "Khẩu khí thật lớn!" Vương Hiếu Kiệt cười gằn hai tiếng, hắn xoay người từ trên giá cung lấy ra bảo điêu cung của chính mình, đưa cho Lý Chân, "Đây là ngũ đấu cung hai thạch, ngươi có thể kéo được không?" "Học sinh đồng ý thử một lần!" Lý Chân tiếp nhận cái cung, cảm giác rất nặng, hắn dùng hai cánh tay so sánh lực, dây cung kéo dài vang lên tiếng “Két két”, hắn lại đổi tay, lôi dây cung, tuy rằng so với ám ảnh cung hai thạch của mình hơi trùng, nhưng hắn cũng có thể ung dung kéo dây tên dài ra. "Học sinh bêu xấu!" Vương Hiếu Kiệt trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không chỉ là Lý Chân dễ dàng kéo dài bảo cung của hắn, sức mạnh kinh người, đặc biệt là vừa nãy trong lúc vô thức Lý Chân làm động tác đổi tay, khiến cho hắn phát hiện thiếu niên này tựa hồ rất nhanh tay nhanh mắt. Phải biết huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung phải một năm mới có thể coi là hợp lệ, nhưng muốn đạt đến trình độ nhanh tay nhanh mắt, ít nhất phải khổ công trên dưới mười năm. Lẽ nào lúc bảy, tám tuổi thiếu niên này đã bắt đầu luyện tập cưỡi ngựa bắn cung sao? Không có khả năng a! Vương Hiếu Kiệt lại rút ra hai mũi tên, đưa cho Lý Chân, lập tức mệnh lệnh cho thân vệ, "Đem Xích Huyết mã lại đây!" Lý Chân cũng hiểu ý tứ của Vương Hiếu Kiệt, hắn muốn tận mắt xem chính mình bắn hai mũi tên, mới tin tưởng lời nói của bản thân mình. Một luồng dũng khí mạnh mẽ từ trong xương bản thân trào ra, hắn biết mình có thể có hay không được đãi ngộ công chính, phải xem hành động lần này. . . . . . Chỗ tập luyện cưỡi ngựa bắn cung ở trung quân lều lớn cách đó không xa, Lý Chân cưỡi ở một thớt ngựa màu đỏ thẫm dị thường hùng, đây là một thớt ngựa đến từ Ðại Uyển Hãn Huyết Bảo Mã, là một trong những chiến lợi phẩm của Vương Hiếu Kiệt thu phục từ An Tây. Chiến mã thể trạng rất cường tráng, tứ chi thon dài mạnh mẽ, đuôi ngựa rất dài đang bay phất phới trong gió, Lý Chân cưỡi trên thớt chiến mã, tay cầm bảo cung, càng lộ ra vẻ oai hùng anh dũng, dáng vẻ xuất chúng. Ánh mắt lợi hại của Lý Chân nhìn kỹ bia tên phía xa xa, giữa trường cưỡi ngựa bắn cung có vẽ một đường cái thẳng tắp rộng một trượng, dài hai mươi bộ, phía trước đường cái cách khoảng 150 bộ, hai bên trái phải bày ra các hình nộm con người làm bằng rơm, cách đường cái ước chừng tám mươi bộ. Nói cách khác, hắn nhất định phải chạy gấp dọc theo đường cái, chạy nhanh tới gần 150 bộ, đồng thời nhanh tay nhanh mắt, bắn trúng hai bia hình nộm con người, đường cái tuy dài, nhưng khu vực để bắn tên chỉ có hai mươi bộ, thời gian để cho hắn bắn tên cũng rất ít, đây là cung cách cao nhất khi thi cưỡi ngựa bắn cung. Vương Hiếu Kiệt đang ngùi trên đài quan chiến, hắn khá là thưởng thức người thiếu niên dũng khi mới chỉ có mười bảy tuổi này, lại dám tìm mình để khiếu nại, chỉ riêng phần can đảm này chính là người bình thường không cách nào có được. Hơn nữa còn có thể kéo ngũ đấu cung hai thạch của chính mình, lấy tuổi tác của hắn, có phần sức mạnh rất hiếm thấy, thành Đôn Hoàng còn có nhân tài như vậy, nếu cứ như vậy mà bị mai một, thực sự quá đáng tiếc. Nhưng Vương Hiếu Kiệt rất mong đợi nhìn xem tài bắn cung của Lý Chân, hắn quyết định dùng tiêu chuẩn cưỡi ngựa bắn cung cao nhất trong quân đội để thử thách hắn. "Đại Tướng Quân, hắn đã chuẩn bị xong." Vương Hiếu Kiệt gật gù, "Bắt đầu đi!" Có binh sĩ vung vẩy cờ xí, hô to: "Bắt đầu!" Lý Chân rút ra một mũi tên ngậm ở miệng, mũi tên khác thì khoát lên trên dây cung, hai chân đột nhiên đạp một phát vào chiến mã, Xích Huyết chiến mã hí dài một tiếng, bốn vó chạy gấp mà đi. So với thớt ngựa Bạch Long Mã của mình, tốc độ cuả thớt chiến mã này rõ ràng nhanh nhẹn hơn, hơn nữa khí thế càng thêm mãnh liệt, Lý Chân chỉ cảm thấy gió rít bên tai vang lên như gào thét vang vọng, trong nháy mắt chiến mã liền vọt tới trước 150 bộ. Vương Hiếu Kiệt sốt sắng mà đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn kỹ nhất cử nhất động của Lý Chân, bốn phía xung quanh mấy trăm tên binh sĩ quan với binh sĩ cũng dồn dập rướn cổ lên, chờ đợi thời khắc thiếu niên này bắn ra hai mũi tên. Chiến mã vừa phóng qua điểm để xạ kích, Lý Chân dùng hai chân ghìm chặt chiến mã, giữ vững thân thể, cây cung như đường cong đẹp mắt, một mũi tên bắn ra. Hắn không nhìn kết quả, lập tức đổi cung qua tay trái, từ trong miệng rút ra một mũi tên khác, thân thể hơi cong, lại một mũi tên bắn ra nhanh như tia chớp, chiến mã lao nhanh trong gió, trong nháy mắt đã đi qua điểm xạ kích hai mươi bộ. Bốn phía lặng ngắt âm thanh, lập tức tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô vang lên liên miên, chỉ trong vòng thời gian rất ngắn, trong điểm xạ kích 20 bộ, Lý Chân nhanh tay nhanh mắt bắn ra hai mũi tên, động tác rất thành thạo, trôi chảy, hai mũi tiễn cắm giữa hồng tâm , khiến các binh sĩ thán phục không ngớt. Hai tên lính đi kiểm tra vội vàng chạy đến bên dưới quan đài, kích động cao giọng hô to, "Đại Tướng Quân, hai mũi tên đều trúng mi tâm!" Vương Hiếu Kiệt vuốt râu không nói, hắn động tâm, hắn chưa từng gặp thiếu niên có tài cưỡi ngựa bắn cung cao minh như vậy, Đôn Hoàng còn có nhân tài như vậy, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha? Lúc này, Lý Chân giục ngựa chậm rãi mà đến, hắn tung người xuống ngựa, đem bảo cung giơ lên thật cao, "Đa tạ bảo cung của đại tướng quân, khiến học sinh có thể phát huy hết sức mình!" Vương Hiếu Kiệt gật gù, "Về lều lớn nói chuyện!" Hai người bước nhanh đi tới cửa lều lớn, vừa vặn gặp phải Phó quân Đậu Lô Quân Trương Đình, Trương Đình là người của gia tộc họ Trương, một trong Tứ Đại Thế Gia Đôn Hoàng, ở Sa Châu Trương gia đời đời làm tướng, là địa đầu xà có quyền thế nhất ở Đôn Hoàng. Lần vũ cử thi hương này mặc dù là do Sa Châu Tư Mã phụ trách, nhưng Trương Đình làm quân sứ ở địa phương, cũng tham dự trong đó. Trương Đình nhận thức được Lý Chân, biết thiếu niên này khá là giỏi giang, ngay lúc vừa nãy, hắn cũng chứng kiến được tài năng cưỡi ngựa bắn cung của Lý Chân, làm hắn than thở không thôi. Có điều hắn cũng rất kỳ quái, sao Lý Chân có thể xuất hiện ở trong đại doanh của Đường quân? Như thế nào lại biểu diễn tài bắn cung cho Vương Hiếu Kiệt, lần này xảy ra chuyện gì? Trương Đình một chân quỳ xuống hướng về Vương Hiếu Kiệt ôm quyền thi lễ, "Mạt tướng tham kiến Đại Tướng Quân!" "Trương quân sử xin đứng lên!" Vương Hiếu Kiệt nhìn thấy Trương Đình, trong lòng có chút khó chịu, lần này mấu chốt nhất là Trương Đình đã đến rồi, ngược lại có một số việc không tiện đối chất nhau. Càng quan trọng hơn, Vương Hiếu Kiệt đối với Lý Chân rất yêu thích, để thiếu niên này cùng Trương Đình đối chất, chỉ có thể hại bản thân hắn. Vương Hiếu Kiệt hơi hơi suy nghĩ, liền ôn hòa mà nói với Lý Chân: "Ta muốn cùng Trương quân sử thương nghị quân vụ, sự tình mà ngươi nói ta đã biết, đi về nghỉ ngơi trước đi! Chuẩn bị cẩn thận cho thi hương ngày mai, hi vọng ngươi ngày mai không làm cho ta thất vọng." Lý Chân đã đạt được mục đích của chính mình, hắn nói thêm nữa cũng không có ý nghĩa, liền hướng về hai người thi lễ một cái, “Cáo từ”, Vương Hiếu Kiệt nhìn hắn đi xa, rồi mới hướng Trương Đình nói: "Chúng ta vào nói chuyện!" Vương Hiếu Kiệt đi vào trong lều, mệnh thân binh tất cả lui ra, rồi mới hướng Trương Đình nói: "Không cần gò bó, ngồi xuống nói chuyện đi!" Mặc dù Vương Hiếu Kiệt là Võ Uy đạo tổng quản, Đậu Lô Quân cũng thuộc phạm vi quản hạt của hắn, tự nhiên hắn cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của Trương Đình. Vương Hiếu Kiệt uống một hớp trà nóng, trầm tư chốc lát rồi nói: "Tài bắn cung của thiếu niên này phi thường cao minh, Trương quân sử biết không?" "Ty chức đương nhiên biết, hắn không chỉ có tài bắn cung cao minh, mã cầu cũng vô cùng giỏi, ta dự định để hắn tham gia đội mã cầu Sa Châu." "Thật sao? Nhưng là ta biết hắn ngày mai muốn tham gia vũ cử thi hương, lẽ nào với tài năng cưỡi ngựa bắn cung của hắn, còn không nắm được tiêu chuẩn vào kinh sao?" Trương Đình trong lòng có chút bồn chồn, hắn ở quan trường lăn lộn hơn hai mươi năm, có rất hiểu rõ quy tắc quan trường, hắn ý thức được khả năng rất cao là Vương Hiếu Kiệt đã biết việc tiêu chuẩn đã được định đoạt, có phải là Lý Chân đã nói với hắn hay không còn chưa xác định, nhưng nhất định có người tiết lộ việc này cho Vương Hiếu Kiệt. Có điều tiêu chuẩn nội định hương cống cũng là việc rất bình thường, bất luận ở châu huyện nào, việc này cũng là điều bình thường, cơ hội để nổi bật hơn mọi người sao không thể không dành cho con cháu quyền quý thế gia, chẳng lẽ là dành cho hàn môn tử đệ hay sao? Trương Đình tin tưởng Vương Hiếu Kiệt sẽ không ngạc nhiên đối với chuyện này. Hắn cười cười nói: "Ngày mai thi hương chủ yếu là thi bộ xạ cùng cưỡi ngựa bắn cung, phỏng chừng bộ xạ đối với Lý Chân là vấn đề không lớn, trọng yếu nhất vẫn là bộ môn cưỡi ngựa bắn cung, nếu như hắn phát huy không được, không nhất định hắn thật có thể nắm được tiêu chuẩn vào kinh, mặc dù ta cũng rất thưởng thức tài năng cưỡi ngựa bắn cung của hắn." Trương Đình nói rất có đạo lý, nhân tố ảnh hưởng nhất vẫn là cưỡi ngựa bắn cung ở trường thi, làm Vương Hiếu Kiệt không cách nào phản bác. Kỳ thực Vương Hiếu Kiệt cũng cũng không muốn hỏi đến giao dịch bên trong Sa Châu, đó là sự tình bộ binh, không có quan hệ gì với hắn, nhưng nếu để cho hắn viết thư đề cử, vậy thì quan hệ lợi ích đến bản thân của hắn rồi. Vương Hiếu Kiệt trầm ngâm chốc lát nói: "Ta nếu đáp ứng viết thư đề cử, đương nhiên sẽ không lật lọng, có điều người mà ta tiến cử, nhất định ta phải tận mắt chứng kiến trình độ cưỡi ngựa bắn cung của người đó, phù hợp yêu cầu của bản thân ta mới có thể viết, bằng không, Thánh Thượng trách tội xuống, bản thân Vương Hiếu Kiệt không gánh vác được, Trương quân sử hiểu chưa?"