Đại Đế Cơ

Chương 59 : Mời

Mọi người trong phòng im lặng một lát, sau đó lập tức ồn ào bàn tán. “Chồng chưa cưới?” “Liễu Ngũ Nhi?” “Tiểu thư Liễu gia đã đính hôn rồi ư?” “Ôi, thiếu niên kia...” Ở đây chính là bình đài, gọi là bình đài vì bốn phía xung quanh phòng đều có cửa sổ lớn. Vào mùa hè, người ta sẽ thả màn xuống che mát, vào mùa đông, sẽ dùng rơm cỏ che cửa sổ lại để ủ ấm, nếu muốn nhìn cảnh vật ở xa, chỉ cần bỏ hết tất cả đồ che chắn. Trong phòng có để một cái bàn, xung quanh là những tấm đệm ngồi bằng gấm, trong phòng có 20, 30 cô gái tầm mười mấy tuổi đang ngồi trên đệm hoặc đứng trước lan can nhìn ra xa, có vài người đang ngồi chung một chỗ cười đùa với nhau. Lúc này, tất cả bọn họ đều giật mình nhìn ra cửa, mấy cô gái sửng sốt phát ra tiếng kêu rất lớn. Tiết Thanh lui lại một bước nhưng bị Quách Bảo Nhi chặn lại. “Mau đến đây xem, đây chính là chồng chưa cưới của Liễu Ngũ Nhi.” Quách Bảo Nhi cười hô: “Đây là Tiết Thanh.” Mặc dù mấy cô gái rất khiếp sợ trước sự xuất hiện bất ngờ của thiếu niên kia nhưng khi nhìn thấy ở cửa chỉ có một thiếu niên, mà tuổi tác cậu ta cũng không lớn, tất cả các cô gái đều không xấu hổ hay sợ hãi nữa mà ngược lại cảm thấy tò mò và hiếu kì. Khi nghe Quách Bảo Nhi giới thiệu xong lại càng thêm kinh ngạc. “Tiết Thanh?” “Đúng đó, chính là Tiết Thanh, ta đã từng thấy cậu ta chơi xúc cúc rồi.” “Tiết Thanh không phải là chồng chưa cưới của Quách Bảo Nhi sao?” Tiếng nghị luận, hỏi thăm lại vang lên lần nữa, một vài cô gái đứng lên nhìn về phía Tiết Thanh, có người to gan còn cười hì hì chạy tới. “Quách Bảo Nhi, ngươi nổi điên cái gì đó.” Một cô gái tức giận quát lớn. Tiếng quát lớn này khiến mọi người trong phòng dừng bàn tán, giống như e sợ chủ nhân của giọng nói này, Tiết Thanh cũng nhìn qua phương hướng phát ra giọng nói kia, nàng nhìn thấy một cô gái chừng 14, 15 tuổi, vây quanh nàng ta là những cô gái giàu có, ăn mặc xa xỉ. Cô gái này mặc một bộ quần áo màu xanh lục, dáng người xinh đẹp, trang sức là trân châu quý giá, đặc biệt nàng ta có đôi mắt hạnh quyến rũ quen thuộc... Gương mặt này có chút quen mắt, nếu như nàng ấy mặc đồ nam... Liễu... Tiết Thanh nghĩ thầm... rất giống Liễu Xuân Dương nha. Thật không ngờ đám con gái cũng chia làm hai phe ư? Một bên là xã Trường Lạc, một bên là xã Ngũ Lăng? Nghĩ như vậy nên Tiết Thanh cũng hiểu ra tại sao Quách Bảo Nhi lại có thái độ kỳ lạ như vậy. Người nói chuyện cũng không phải vị Liễu tiểu thư này mà là một cô gái đứng bên cạnh. Những thiếu nữ đứng bên cạnh Liễu Ngũ Nhi lúc này đều vô cùng tức giận, ngược lại Liễu Ngũ Nhi lại rất bình tĩnh, trong tay lại còn đang cầm cành hoa chưa cắm xong. “Ta nổi điên làm gì chứ? Các ngươi đã quên hết rồi sao?” Quách Bảo Nhi hừ lạnh, cười vui vẻ nói: “Chồng chưa cưới này là do chính Liễu Ngũ Nhi tự mình cá cược bị thua đấy thôi.” Nàng vừa nói vừa nắm tay Tiết Thanh cười. “Tiết Thanh ngươi rất có tương lai đó nha, ta không có lừa ngươi, ngươi rất lợi hại. Có thể tự mình thắng được một nàng dâu cơ đấy.” Quách Bảo Nhi nói xong liền cười ha ha. Đúng là con nít... Tiết Thanh lắc đầu, rút lại bàn tay bị Quách Bảo Nhi nắm, chắp tay trước ngực thi lễ với đám con gái trong phòng, sau đó không nói gì xoay người rời đi. Quách Bảo Nhi chống nạnh: “Ê...” Trong phòng, Liễu Ngũ Nhi bỏ cành hoa đang cầm trong tay xuống, bất đắc dĩ nói: “Bảo Nhi, ngươi muốn cãi nhau với ta thì cũng thôi đi, còn dẫn nam nhân xa lạ đến đây... Ngươi mặt dày cũng đừng liên lụy mọi người phải mất mặt theo chứ.” Cô gái này tuy có giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra lại cứng rắn và nghiêm khắc vô cùng. Ừ, Tiết Thanh mím môi một cái, để Quách Bảo Nhi bị dạy dỗ một lát cũng tốt... Chứ nàng ta thật đúng là quá kiêu căng, không coi ai ra gì rồi. Quả nhiên lời nói kia khiến mấy cô gái trong phòng lập tức lên tiếng phàn nàn. “Quách Bảo Nhi, ngươi làm quá rồi...” “Ngươi không để ý đến danh tiếng bản thân thì cũng đừng hủy danh tiếng của bọn ta...” Quách Bảo Nhi tất nhiên không chịu nhận những lời trách cứ kia mà vội đáp trả: “Cái gì mà nam nhân xa lạ, đây chính là chồng chưa cưới của Liễu Ngũ Nhi ngươi đấy, sao ngươi có thể nói như vậy? Không muốn nhận à, dám cá cược mà không dám nhận thua sao? Hừ, đúng là làm mất mặt Liễu gia ngươi.” Liễu Ngũ Nhi cười: “Không phải ta cá cược thua không nhận, cũng không phải làm mất mặt Liễu gia, Bảo Nhi tiểu thư, trước hết ngươi tự đi hỏi cha ngươi thử đi, xem ông ấy có đồng ý để ngươi đem chồng chưa cưới cho ta hay không?” Quách Bảo Nhi nói: “Được, ngươi chờ đó.” Tiết Thanh bước xuống lầu, không quan tâm đến những lời cãi nhau của đám con gái kia. Ngươi chờ xem, coi Quách đại lão gia có đánh ngươi một trận hay không, đúng là đứa trẻ ngốc mà... đi chọc giận cái vị Liễu tiểu thư nói chuyện dịu dàng kia làm gì không biết. Tốt nhất là Liễu tiểu thư kia nên cho Quách Bảo Nhi chịu thiệt một chút, Tiết Thanh thầm nghĩ, nhưng mà cũng mong nàng ta đừng giận chó đánh mèo mà chuyển hướng trả thù mình. Chắc là không đâu nhỉ, nhìn Liễu Ngũ Nhi cũng là người thông minh... chắc sẽ không đến nỗi đi làm loại chuyện ngu ngốc này đâu, ừm, chắc sẽ không đâu.Bạn đang đọc truy-ệ-n t-ại iREAD.vn-Nàng vừa bước xuống lầu liền nghe được có người kêu. “Thanh Tử thiếu gia.” Tiết Thanh quay đầu nhìn lại, thấy một ông lão từ một bên dưới lầu đang đi tới, khi nhìn thấy Tiết Thanh ông ấy liền đi nhanh tới. Đây chính là Dương lão đại phu đã lâu không gặp. Tiết Thanh chắp tay trước ngực thi lễ, Dương Tĩnh Xương liền giơ tay làm động tác không cần thi lễ. “Thanh Tử thiếu gia cũng tới xem đua thuyền sao?” Ông hỏi xong lại vuốt râu cười: “Đúng là trùng hợp mà.” Tiết Thanh cười không đáp: “Đang lúc cháu phải về rồi.” Dương Tĩnh Xương kinh ngạc nói: “Sao lại trở về rồi? Còn chưa bắt đầu mà?” Vừa nói xong lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau của đám con gái trên lầu, gì mà có chữ Tiết Thanh, con rể, Trạng Nguyên công gì đó.” Chắc là lại bị người ta chế giễu rồi, không chừng là mới bị đuổi đi, thật đáng thương mà... Dương Tĩnh Xương vỗ vai Tiết Thanh. “Đến đây, đi theo ta nào.” Ông nói: “Ta ở lầu ba có một mình, ngươi đến làm bạn với ta đi.” Lầu ba đó nha, đám con gái giàu có kia cũng chỉ có thể mướn phòng ở lầu hai. Trên lầu ba chắc chắn là toàn những người có thân phận cao cấp, hiện tại nàng có chút quan hệ với các thiếu niên trong đội bóng là được rồi, không cần phải thêm quan hệ khác làm gì, tham thì thâm đấy. Tiết Thanh lắc đầu đáp: “Cám ơn Dương đại phu, sợ rằng làm phiền người thôi.” Dương Tĩnh Xương cười nói: “Lại nữa rồi, ngươi nói sợ làm phiền ta nhưng trên thực tế sợ là do ngươi không muốn đi thôi. Ngươi thật là, cũng chỉ là đứa nhỏ thôi, suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt, không sợ mau già, tóc bạc hay sao?” Tiết Thanh giơ tay vuốt đầu nói: “Không sợ đâu, chỉ cần bồi bổ là được thôi.” Dương Tĩnh Xương cười to, không biết nghĩ đến cái gì lại nói tiếp: “Nói bồi bổ ta mới nhớ, tính nói với ngươi một chút về Thanh Nga hoàn... Ta đặt tên đó cho viên thuốc kia, ngươi thấy sao?” Thanh Nga hoàn ư? Ý là mạng lớn sao, Tiết Thanh thở dài nói. Dương Tĩnh Xương vuốt râu, nhìn nàng nói: “Bởi vì có thể khiến cho tóc trắng thành đen, nên ta nghĩ đến Thanh Nga, vừa lúc cũng trùng với một chữ trong tên của Thanh Tử thiếu gia ngươi... Sao vậy, ngươi thấy không hay ư?” Không phải không hay, mà là rất hay, Tiết Thanh cười nói: “Thuốc do Dương đại phu đặt tên tất nhiên là hay rồi.” Dương Tĩnh Xương ha ha cười, lại chân thành nói: “Đúng lúc gặp Thanh Tử thiếu gia ngươi, về viên thuốc này có nhiều chỗ ta còn chưa hiểu rõ lắm nên muốn tìm ngươi hỏi cho rõ. Nói thật với ngươi, ở kinh thành có người muốn dùng thử thuốc này, người đó lại có địa vị cao, thế nên ta muốn mời ngươi đến lầu ba ngồi với ta để bàn luận về thuốc. Trên lầu ba không có người nào khác, chỉ có vài người giàu có bỏ tiền ra để ngồi xem đua thuyền thôi, chỗ ngồi của ta cũng là do người khác tặng, mà người tặng ta cũng biết ta không thích xã giao thế nên ngươi cứ yên tâm đi lên.” Ở kinh thành, lại còn là người có địa vị, nếu muốn dùng một viên thuốc mới sáng chế đúng là điều khiến cho người ta lo lắng. Tiết Thanh hiểu được tâm trạng của Dương đại phu, vì vậy nhận lời đi theo ông. Tiết Thanh đi đằng sau, mời Dương lão đại phu lên lầu trước. Hai người cười giỡn một hồi sau đó đi lên cùng nhau. Tiếng chiêng trống bên ngoài càng náo nhiệt hơn, có hai người từ bên ngoài đi tới, trong đó có một người là Liễu Xuân Dương, hắn che lỗ tai nói. “Bắt đầu rồi sao?” Thiếu niên đi bên cạnh lắc đầu cười nói: “Còn sớm... Tri phủ đại nhân chỉ vừa tới, còn phải động viên họ nữa mà.” Nói đến đây lại “A” một tiếng, nhìn về phía cầu thang: “Đây không phải là Dương lão đại phu, Dương Tĩnh Xương sao? Nghe nói ông ta chế ra một thần dược chữa khỏi bệnh cho Trương lão thái gia, Tống thị lang trong kinh thành nghe được liền mời ông ta đến chữa bệnh.” Liễu Xuân Dương “A” đáp: “Là Tống Nguyên, “thị lang nếm phân” đó sao...” Người bạn bên cạnh nghe vậy vội đánh vào cánh tay hắn nói: “Xuân Dương, ăn nói cẩn thận.” Liễu Xuân Dương hừ một tiếng: “Không thể nói được sao?” Nói xong cũng không tiếp tục bàn về vấn đề kia nữa mà nhìn về phía cầu thang, cất giọng: “Người kia...” Người bạn đi theo nhìn lại, thấy một cậu thiếu niên đang đi sau lưng Dương Tĩnh Xương, tuổi tác cậu ta còn rất nhỏ... Đó là đồ đệ hay là con cháu, hậu bối? Dương Tĩnh Xương và Tiết Thanh rất nhanh đã lên lầu. Liễu Xuân Dương đang tính đi lên theo thì trong phòng lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó đồng thời vang lên tiếng la. “Ca.” Liễu Ngũ Nhi cất cao giọng nói êm dịu của mình, sau đó gương mặt đau lòng, đôi mắt hơi ướt, nức nở nhìn Liễu Xuân Dương. Huynh muội tình thâm, Liễu Xuân Dương nhìn Liễu Ngũ Nhi trừng mắt hỏi: “Ngũ Nhi, là ai khi dễ muội?”