Đại Đế Cơ
Chương 519 : Như thế
.Phía trước đang chiến đấu kịch liệt, tuy Hắc Giáp vệ hung hãn nhưng nhân số không đủ, từ phía xa còn có quan binh đang ồ ạt tiến đến.
“Lúc này ngươi hẳn là tiến lên hỗ trợ, giúp những người xấu đã cứu ngươi hoặc là giúp những người tốt đã giết ngươi, dù thế nào thì ngươi vẫn sẽ có được danh người tốt.” Tần Mai đứng ở một bên cười như có như không nói: “Kẻ tiểu nhân không phải vẫn làm như thế sao?”
Tiết Thanh nhổ cọng cỏ khô trong miệng ra, nói: “Sai rồi, kẻ tiểu nhân thì phải chạy.”
Tần Mai cười nhạt: “Ngươi chỉ là tiểu nhân, không phải thần tiên, ngươi cho rằng mình có thể chạy sao?”
Không chạy được sao? Tiết Thanh nhìn về phía Phán Bà, Hắc Giáp vệ có vẻ như cũng không ham chiến, đã giết chết một đám người, mở đường máu để chạy thoát rồi...
Biết bọn họ đến để vu oan giá họa cho mình, vị Tần Đàm Công này cũng quá nham hiểm rồi, Tiết Thanh hứ một tiếng, nhanh chóng trượt xuống, chạy về một hướng khác, phía sau truyền đến tiếng hò hét của quân lính.
“Không được để bọn họ thoát...”
“Hắc Giáp vệ ở đây thì Tiết Thanh cũng sẽ ở đây...”
“Bao vây, lục soát...”
Những quan binh mặc áo giáp từ khắp các phía trên hoang mạc tiến lại, bọn họ nói không sai, mỗi một lần mà Hắc Giáp vệ phục kích quan binh thì đều ở gần nơi mà Tiết Thanh đang ở, sau đó khiến cho hành tung của nàng bị bại lộ.
Trước kia vẫn chỉ là kiểm tra ở các trạm dịch trước cổng thành, quan binh truy bắt ở bên ngoài không nhiều, còn những nơi đi qua vẫn là để nhằm mục đích nửa che nửa đậy. Tình hình của vài ngày gần đây lại không giống vậy, việc kiểm tra ở các thành trì càng thêm nghiêm khắc, còn những quan binh được cử đi truy bắt thì càng ngày càng nhiều, tiếng hô hào truy bắt nghịch tặc Tiết Thanh cũng không hề che lấp mà gọi thẳng ra, tựa hồ như binh mã từ bốn phương tám hướng đều bị điều động.
Võ công của nàng dù có cao hơn nữa cũng không thể một mình chiến đấu với thiên quân vạn mã nhưng đối với nàng, việc chạy trốn khỏi sự truy bắt của quan binh là dễ như trở bàn tay, chẳng qua...
“Ngươi chạy đi, xem ngươi có thể chạy được bao lâu!” Giọng nói trong trẻo ở phía sau vẫn theo sát như hình với bóng.
Ngoại trừ Hắc Giáp vệ thì còn có người kia!
Phía trước là từng đội từng đội quan binh đang từ một khu rừng mùa đông ồ ạt tiến đến, chặn đứng con đường phía trước, bóng người đang chạy trốn rất nhanh đã bị họ phát hiện, quan binh dãn ra và vây lại theo thủ thế của vị tướng lãnh dẫn đầu, vũ khí đều nhắm chuẩn về phía này...
Tiết Thanh dừng lại, nhìn xung quanh bốn phía, một nữ tử mặc quần áo vải ở nơi hoang dã này nhìn trông vô cùng gầy yếu và đáng thương.
“Ngươi chạy đi.” Tần Mai đội mũ trùm đứng phía sau cười ha ha, vừa mới nở nụ cười liền thấy Tiết Thanh chạy về phía trước, cùng lúc đó liền giang hai tay ra, bước chân cũng trở nên lảo đảo...
Chết! Quên mất! Đồ tiểu nhân này! Tần Mai dừng lại, còn Tiết Thanh ở đằng trước đã hô to.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Nữ tử hét đến lạc cả giọng, tay chỉ về phía sau: “Hắn ta là nghịch tặc Tần Mai! Là nghịch tặc Tần Mai!”
Nghịch tặc Tần Mai!
Bây giờ tuy đang hạ lệnh truy bắt Tiết Thanh nhưng cũng không có nghĩa là sẽ dừng truy bắt những nghịch tặc khác, Tần Đàm Công đã bị bắt giam và cũng đã nhận tội. Thư nhận tội có dấu điểm chỉ đã được đưa đi khắp các nơi để mọi người ai cũng biết, người của Tần gia cũng đã ngay lập tức bị bắt, đương nhiênđứa con trai đang chạy trốn Tần Mai cũng sẽ là nghịch tặc bị truy nã.
Quan binh nghe thấy vậy liền nhìn về phía nữ tử đang chạy về phía họ cùng với một người đàn ông mặc trang phục đen, đội mũ trùm đang đứng ở bãi hoang...
Nữ tử này là người trong thôn của vùng này sao?
“Cha tôi phát hiện ra nghịch tặc, tôi là liệp hộ ở trong núi...” Giọng nói của nữ tử đó vẫn tiếp tục vang lên, trong giọng nói mang theo tiếng khóc, nói năng lộn xộn: “Cha tôi muốn đi báo quan... Bị hắn giết rồi... Cả nhà tôi đều bị hắn giết rồi... Hắn còn uy hiếp tôi dẫn đường cho hắn... Cứu tôi với, cứu tôi với.”
Thì ra là thế, bàn tay của viên tướng khẽ động, vũ khí hướng ngay về phía nam nhân đứng ở phía sau, đây là Tần Mai sao?
Gió lạnh thổi qua, áo choàng khẽ lay động, mũ trùm rơi xuống lộ ra khuôn mặt của người nam nhân vô cùng tuấn tú…
Trách không được dưới bức hình truy nã có thêm một câu mà từ trước đến nay chưa từng có - rất tuấn tú.
Quả nhiên là rất tuấn tú.
Đúng là Tần Mai!
Quan binh trong nháy mắt bắt đầu hành động.
Không bắt được Tiết Thanh, bắt được Tần Mai cũng coi như là lập công lớn.
Quan binh hướng về phía này, nghe đến tiếng vó ngựa của truy binh ở phía sau, ở nơi này cho dù có mọc thêm cánh cũng khó lòng chạy trốn.
Tần Mai không trốn mà đứng tại chỗ sắc mặt lạnh lùng, cũng không để ý đến những quan binh đang tiến đến, chỉ nhìn Tiết Thanh đã tiếp cận quan binh lại thất tha thất thiểu ngã xuống.
Tiết Thanh ngã xuống, không biết vì buồn bã hay đau đớn mà hai tay che mặt khóc ô ô, đương nhiên, Tần Mai có thể nhìn thấy qua kẽ ngón tay một đôi mắt đang nhấp nháy, tiểu nhân!
Dựa vào bộ da mà lừa gạt hết tất cả mọi người, Tần Mai hắn từ trước đến nay không cần phải làm như vậy.
“Tần Mai, bó tay chịu trói đi.”
Nhìn thấy trong tay Tần Mai không có vũ khí lại đang bị bao vây, cũng không có ý định phản kháng, một vị công tử tuấn tú như vậy có gì phải sợ, hắn ta cũng không phải là Tần Đàm Công.
Viên tướng có chút yên tâm, giơ tay lên quát.
Quan binh phía trước vung trường đao trong tay lên để uy hiếp, ầm ầm sấm động.
Tần Mai cũng giơ tay lên, giọng nói trong trẻo: “Tránh ra.”
Quan binh đằng trước nhất thời dừng lại, cánh tay của vị tướng cũng cứng lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tấm lệnh bài trong tay tần mai.
“Là Biên Bức lệnh.” Viên tướng nói, lời vừa nói ra liền nhảy từ trên ngựa xuống nhưng quan binh đứng ở đằng trước cũng lùi lại...
“Khoan đã, Tần Đàm Công giờ đã là tội phạm! Biên Bức lệnh của hắn là vô hiệu!” Có người lớn tiếng hô lên.
Quan binh đang lùi về sau liền dừng lại, viên tướng cũng hoàn hồn, đúng vậy, quả thật là như vậy.
Tần Mai cầm Biên Bức lệnh đi về phía trước, không hề sợ hãi những thứ vũ khí đang hướng về phía mình, nói: “Biên Bức lệnh này là do tiên đế ban cho, người cầm lệnh bài này cũng như đích thân trẫm ở đây, tuy người cầm lệnh bài này đã nhận tội nhưng thánh chỉ cũng không nói tấm lệnh bài này không còn tác dụng, chẳng lẽ tiên đế đã chết nên lời của ngài không còn có giá trị sao?”
Thế này thì bọn họ cũng không dám, quan binh lại tiếp tục lùi lại.
Biên Bức lệnh nếu như là thánh chỉ ban cho, tự nhiên cũng phải có thánh chỉ hủy bỏ. Thế nhưng bây giờ Bảo Chương đế cơ vẫn chưa đăng cơ, thánh chỉ vẫn không có cách nào ban ra...
Làm sao bây giờ?
Viên tướng không biết phải làm thế nào, Tần Mai càng lúc càng lại gần, hắn bất giác từng bước từng bước lùi lại, nhìn về phía Biên Bức lệnh...
“Ngươi là muốn kháng chỉ!”
Giọng nói thanh thúy ở bên tai lại vang lên, không cao giọng lại càng không cảm thấy chói tai nhưng viên tướng vẫn lập tức đứng thẳng sống lưng.
Hắn đến từ doanh trại Đông Nam, khác với binh mã trong kinh thành, có rất nhiều ký ức về việc trị quân của Tần Đàm Công, quân lệnh nghiêm khắc như khắc vào trong xương.
“Mạt tướng không dám!” Hắn cao giọng hô, tay vung lên: “Tránh ra!”
Binh mã tự động dạt sang hai bên, Tần Mai vung áo choàng một lần nữa che lấy bản thân, mắt nhìn thẳng về phía trước mà đi.
Bỗng nhiên có người từ dưới đất đứng lên, hướng về phía Tần Mai mà đánh đến.
“Ác đồ! Đừng mong đi!” Nàng ta hô lên.
Nữ tử này thoạt nhìn có chút gầy yếu, thất tha thất thiểu vậy mà có thể đuổi theo bắt được Tần Mai.
Quan binh đứng ở hai bên chỉ cảm thấy được có một cơn gió thổi qua, áo choàng của Tần Mai bay lên nhưng nữ tử không hề bị hất ra mà là bám lại trên vai...
“Tiểu nhân!” Tần Mai hét lên, giọng nói thanh thúy tràn ngập sự tức giận.
Nhưng thanh âm của hắn nhanh chóng bị tiếng khóc của nữ tử lấn át.
“A a a, thả ta xuống, cứu mạng, cứu mạng!”
“Hung thủ giết người! Đền mạng cho cha mẹ ta!”
“Cứu mạng, quan gia, cứu mạng.”
Tiếng khóc la kêu cứu không dứt, nhìn thấy nữ tử giãy giụa trên bờ vai của Tần Mai, đám quan binh lộ vẻ không đành lòng, Tần Mai tự mình đi thì không nói làm gì, còn muốn bắt tiểu cô nương đáng thương này đi làm con tin, không biết sẽ có kết quả như thế nào. Bọn họ nhìn về phía viên tướng chỉ huy, sắc mặt của viên tướng có chút dại ra, Biên Bức lệnh, cho dù phía trước là huynh đệ của mình cũng không thể không thu đao kiếm lại.
Tần Mai dần dần đi xa, tiếng khóc của nữ tử bị vác trên vai cũng vì thế mà xa dần, hai người không đi vào trong khu rừng mùa đông trước mặt đã không còn thấy bóng dáng rồi.
Nơi này hoàn toàn yên lặng, mãi cho đến khi có tiếng vó ngựa lộc cộc chạy đến.
“Các ngươi đang làm gì?”
“Có nhìn thấy Tiết Thanh?”
Đối mặt với câu hỏi của người đó, viên tướng liền lấy lại tinh thần tiến lên kể lại mọi chuyện vừa diễn ra, viên tướng kia sắc mặt tái nhợt.
“Điều này không thể được, đặc biệt là binh mã ở biên cương, cho dù biết Tần Đàm Công đã bị định tội nhưng quyền lực của Biên Bức Lệnh vẫn còn đó, tiếp tục như vậy thì không phải nghịch tặc Tần gia có thể điều binh khiển mã sao?” Hắn quát lên, phóng ngựa xoay người: “Nhanh chóng cấp báo về kinh thành, mời điện hạ lập tức hạ chỉ hủy bỏ Biên Bức lệnh.”
Binh mã ở nơi này cũng rầm rộ đi ra.
Tiếng kêu khóc của nữ tử ở sâu trong khu rừng mùa đông vẫn còn tiếp tục nhưng thanh âm trở nên du dương lại còn kèm theo những lời kỳ quái...
“Cứu mạng.”
“Tôi muốn gọi người.”
“Ngươi kêu đi, kêu đến rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi.”
Phịch một tiếng, Tần Mai ném về phía một gốc cây, nữ tử nằm trên bờ vai vào một giây trước khi va vào thân cây liền bị đá ra xa, cả người xoay nhẹ giữ không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống mặt đất, những cành lá khô rụng dưới chân phát ra những tiếng xào xạc.
“Tiết Thanh!” Khuôn mặt tinh xảo của Tần Mai tràn ngập sự tức giận, tự mình nhìn qua phía bờ vai, quần áo bị xé rách khiến cho dấu vết do hai tay để lại trên bờ vai...
Tiết Thanh cắt ngang lời của hắn, sắc mặt trịnh trọng nói: “Tần thiếu gia.” Tiến lên một bước: “Từ nay về sau ngươi không phải đi theo ta, ta sẽ theo ngươi.”
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
10 chương
5 chương
27 chương
41 chương