Đại Đế Cơ
Chương 517 : Náo loạn ban đêm
Bóng đêm càng ngày càng tối, trong gian phòng này chỉ có một ngọn đèn.
Nơi Tiết Thanh từ cửa sau nhảy vào là một phòng nhỏ dùng để đọc sách viết chữ, còn bày giá sách, tuy rằng trên đó chỉ có vài cuốn sách.
Vừa mới ở ngoài cửa sổ ngửi được mùi son phấn nồng nặc, lại chỉ nghe được hơi thở của một người, có thể đoán được người ở bên trong chính là nữ nhân.
Nhưng nữ nhân này hơn nửa đêm không ngủ ở trong phòng nhỏ này làm cái gì, lẽ nào trên đời này còn có người chăm chỉ đọc sách giống nàng?
Vươn mình mà vào, dường như một cơn gió, phát hiện trước bàn đọc sách có người, khi người này chưa kịp phản ứng, tay Tiết Thanh liền bổ tới, nhưng nữ tử này không giống người thường, động tác rất nhanh đã nằm sấp lên ghế trước…
Đương nhiên nhanh hơn nữa cũng tránh không được tay Tiết Thanh, chỉ là nữ nhân kia có thể quay đầu lại…
Khuôn mặt thiếu nữ không hoảng sợ, chỉ có kinh ngạc và giận dữ, cùng dáng vẻ ngây ngốc giống như không tin có người dám đánh nàng và có thể đánh thắng nàng, Tiết Thanh quá quen thuộc rồi, Quách Bảo Nhi.
Tay nàng hơi dừng lại một chút, đổi động tác bổ thành điểm…
Mà chỉ vì dừng lại cùng sự thay đổi này, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và giận dữ trên mặt Quách Bảo Nhi đã biến thành khiếp sợ, ánh mắt nàng nói cho Tiết Thanh biết, nàng nhận ra…
Tay Tiết Thanh liền lại lần nữa đổi điểm thành bấm, quả nhiên kịp thời ngăn chặn tiếng hô của Quách Bảo Nhi.
Hai người đối diện nhau, Quách Bảo Nhi tức giận trừng mắt với thiếu nữ trước mắt, dưới đèn thiếu nữ ngay trước mặt này mắt to, lông mày lá liễu, miệng anh đào, cằm đầy, không dùng phấn trang điểm nhưng lại vô cùng xinh đẹp, linh động và đáng yêu.
Trong mắt thiếu nữ đáng yêu có vẻ nghi hoặc một chút, hơi nghiêng đầu, làm cho khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp.
"Ngươi làm thế nào mà nhận ra ta thế?" Nàng không hiểu hỏi, giọng nói ngọt giòn.
Lần này nàng không vì để thuận tiện ở nơi nào đó lâu dài phải xuất đầu lộ diện mà trang điểm thật đậm, nàng lấy lại diện mạo cũ đi lại.
Trên đời này ngoại trừ Qua đại nhân, ngoại trừ Quách Tử An, Xuân Hiểu, sẽ không có người nào thấy được khuôn mặt thật của nàng, cho dù là Qua Xuyên từ lâu đã quen thuộc với dáng vẻ dịch dung của nàng, mới vừa thấy cũng không chắc chắn có thể nhận ra.
Tại sao Quách Bảo Nhi lại nhận ra?
Quách Bảo Nhi trợn mắt, Tiết Thanh không buông tay ra, nói: "Ngươi nói, không lên tiếng, ta có thể nghe được." Sau đó tay lại siết chặt hơn…
Quách Bảo Nhi le lưỡi, sắc mặt đau đớn.
"Không cần mắng người." Tiết Thanh nói: "Nói chuyện cẩn thận, ta đang vội đây."
"Ánh mắt ngươi gọi tên ta." Quách Bảo Nhi không hề có một tiếng động nói, trợn mắt: "Ta cũng biết là ngươi, Tiết Thanh, ngươi, cái nghịch tặc này, bây giờ ngươi ngoại trừ ta, còn có thể tìm ai, ngươi không phải ỷ vào việc mình đã cứu ta, mới đến áp chế ta sao?"
Tiết Thanh ngạc nhiên nhưng lại không còn gì để nói.
Cái gì gọi là ánh mắt gọi tên nàng?
Nàng chỉ là trong lòng gọi có được hay không!
Nữ nhân thực sự là không thể hiểu được!
Quách Bảo Nhi nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi xem! Bây giờ ánh mắt ngươi đang mắng ta đấy! Tiết Thanh chết tiệt!"
Tiết Thanh mắt trợn trắng, không có gì để nói với loại nữ nhân này, nàng thu tay về, quay người…
Phía sau Quách Bảo Nhi phát ra tiếng thở hổn hển cùng với tiếng ho khan khặc khặc nhưng sau một khắc liền nhào tới…
"Đừng mong chạy." Nàng nói.
Nhưng không có hô to, càng không có gọi tên Tiết Thanh.
Tiết Thanh hất tay nàng ra, nói: "Đừng làm rộn." Người đi về hướng cửa sổ.
Quách Bảo Nhi lại lần nữa nhào tới: "Ngươi đừng hòng lại quấn quýt lấy ta."
Ai đang quấn quýt ai vậy, Tiết Thanh xoay người nhìn nàng, nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Quách Bảo Nhi nhìn nàng chằm chằm hung hăng nhìn trên dưới mấy lần, nói: "Đồ xấu xí."
Tiết Thanh giơ tay đè lại trán của nàng, quay nàng hướng về một góc khác của phòng ngủ, nơi đó có một cái bàn trang điểm.
"Nhìn lại dáng vẻ của ngươi đi, tỉnh táo một chút đi." Nàng nói.
Quách Bảo Nhi tức giận hất tay nàng ra, nhấc chân đá qua, Tiết Thanh nhấc chân đá nàng văng ra, nói: "Ta đi đây."
Quách Bảo Nhi lại lần nữa nhào lên: "Ngươi đừng nghĩ có thể dây dưa với ta cả đời, ta cho ngươi biết, lần này ta buông tha ngươi, giữa chúng ta cũng đã thanh toán xong, ta cũng không nợ ơn cứu mạng của ngươi nữa."
Tiết Thanh nói: "Biết rồi." Vẫy tay.
Quách Bảo Nhi hừ một tiếng, nói: "Vậy ngươi chờ đi."
Chờ cái gì? Tiết Thanh quay đầu lại nhìn nàng, Quách Bảo Nhi đã đi về phía cửa, rời đi bên này bóng nữ hài tử trở nên tối tăm, bước chân của nàng gấp gáp, chớp mắt đã đến cạnh cửa…
Tiết Thanh quay đầu lại nhìn, không mở miệng cũng không động đậy… Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị mở ra, trong sân ánh đèn trút xuống, rọi sáng Quách Bảo Nhi.
"Tiểu thư, chuyện gì?"
Tiếng bước chân từ một bên đi tới, đi kèm tiếng hỏi dò.
"Không có chuyện gì." Quách Bảo Nhi nói, tay kéo bím tóc buông xuống: "Ta đói, đi tìm chút gì ăn đi."
Tìm đồ ăn?
"Tiểu thư muốn ăn cái gì ta sai người ta đưa tới." Hộ vệ nói.
Quách Bảo Nhi tức giận nói: "Nếu là ta biết ăn cái gì còn cần tự đi ra ngoài tìm sao." Đẩy cửa một cái đi ra ngoài.
Hộ vệ vội đưa tay đỡ lấy cửa, liếc nhìn bên trong, bên trong yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn chập chờn.
Tính khí Quách Bảo Nhi mọi người đã quá rõ ràng, bọn hộ vệ kéo cửa lên, đuổi theo nữ hài tử đã đi xa kia.
……
Trong phòng Quách Hoài Xuân có hộ vệ đi tới, bưng một hộp cơm.
"Lão gia, tiểu thư làm đồ ăn khuya cho người." Hắn nói.
Quách Hoài Xuân đang ở trong phòng đi qua đi lại hơi kinh ngạc: "Nó lại nổi điên gì vậy?"
Hộ vệ cười nói: "Tiểu thư muốn ăn gì đó nên đi tới nhà bếp, nghe đầu bếp giới thiệu một lượt, sau đó chọn mấy món muốn ăn để đầu bếp làm, cũng làm một phần đưa tới cho lão gia, nói là để người bớt kinh hãi."
Bớt kinh hãi khi biết Tiết Thanh trở thành nghịch tặc sao? Đứa nhỏ này lớn rồi cũng thật là hiểu chuyện, Quách Hoài Xuân ngờ vực, hộ vệ đã mở hộp cơm ra bày canh, món tráng miệng ra, tay nghề của đầu bếp ở dịch trạm này cũng được, cũng thật là có chút đói bụng, bởi vì nhìn thấy bố cáo sợ hãi đến mức cơm tối cũng không dám ăn…
Quách Hoài Xuân ngồi xuống, bỏ một khối bánh hấp vào trong miệng, mới vừa nhai mấy cái đã thấy bên ngoài có một trận ầm ĩ…
"Không hay rồi, Bảo Nhi tiểu thư chạy rồi." Có hộ vệ lao vào hô.
Quách Hoài Xuân phun một cái bánh ngọt ra ngoài, biết ngay là nha đầu chết tiệt này phát điên mà!
……
Đêm tối ở dịch trạm trở nên ầm ĩ huyên náo, Quách gia từng nhóm từng nhóm người trào ra, khiến binh mã đến tra hỏi.
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Quan tướng cầm đầu quát lên: "Lúc trước một vị tiểu thư đi ra ngoài bảo là muốn lên đường, bây giờ các ngươi lại nói muốn đuổi theo người."
Quách Hoài Xuân sắc mặt tức giận lại bất an, tiến lên giải thích lung tung một phen nói tiểu nữ không tốt, nói hai câu đã chạy vân vân.
"Các ngươi là người của Trường An phủ? Ngươi là Quách Hoài Xuân?" Quan tướng cầm đầu đột nhiên hỏi, vẻ mặt kì lạ nhìn kỹ.
Những binh lính này không phải là đi đổi nơi đóng quân sao? Tại sao còn biết mình? Quách Hoài Xuân trong lòng hơi hồi hộp một chút, trên mặt thành khẩn trả lời vâng.
Quan tướng nói: "Quách đại tướng quân là đại công thần mà, chúng ta đã nhìn thấy công văn ngợi khen của triều đình rồi." Lời mặc dù nói như vậy nhưng vẻ mặt nhìn Quách Hoài Xuân lại càng lộ ra vẻ dè dặt.
Quách Hoài Xuân liên tục nói không dám, lại nghĩ đến cái gì đó bèn thi lễ với quan tướng: "Ngược lại có một chuyện làm phiền đến đại nhân, người của chúng ta ít, lại không quen thuộc nơi này, mong đại nhân hỗ trợ tìm kiếm tiểu nữ một lúc."
"Chúng ta còn có quân vụ…" Một phó tướng mặt lạnh nói, lời còn chưa dứt bị quan tướng giơ tay ngăn lại.
"Đương nhiên là được rồi." Quan tướng nói: "Quách đại tướng quân là tiền bối trong quân của chúng ta, không thể chối từ."
Dứt lời xua tay ra hiệu, nhất thời một đội binh mã tập hợp, vây quanh nhóm người Quách Hoài Xuân ngọn đuốc sáng rọi trong đêm tối như rắn lửa uốn lượn.
Quách Bảo Nhi cũng không chạy bao xa đã bị đuổi theo, bên cạnh đã có bảy, tám tên hộ vệ vây quanh, đang nổi nóng quát lớn bọn hộ vệ nhường đường.
Quách Hoài Xuân nhảy xuống ngựa, nổi giận đùng đùng tiến lên định tát một cái… nhưng đánh không tới.
Quách Bảo Nhi cũng nổi giận đùng đùng nhảy ra: "Cha, người tại sao lại đánh con!"
Quách Hoài Xuân sắc mặt tái nhợt: "Tại sao ta đánh con con không biết sao? Con nửa đêm nổi điên cái gì vậy? Con muốn làm gì?"
Quách Bảo Nhi vung mũ trùm một cái, nói: "Con muốn đi lùng bắt nghịch tặc Tiết Thanh!"
Tiết Thanh?
Quan tướng đứng ở phía sau nhìn ánh mắt hơi nheo lại, quả nhiên là có liên quan đến Tiết Thanh sao?
Quách Hoài Xuân lại lần nữa giơ tay, vẻ mặt sợ hãi tức giận: "Con nói linh tinh cái gì! Tiết Thanh kia…" Hắn có chút sốt sắng quay đầu lại nhìn bọn quan binh, lại vội thu tầm mắt lại, lần này đùng một tiếng đánh vào trên đầu Quách Bảo Nhi: "Liên quan gì tới con?"
"Đương nhiên liên quan đến con rồi." Quách Bảo Nhi hô, cầm roi ngựa trong tay vung vang: "Ta là nữ tướng quân do Bảo Chương đế cơ điện hạ phong, ta đương nhiên phải tận trung vì nước."
Quách Hoài Xuân giơ tay đè trán lại.
Quan tướng phía sau sắc mặt ngạc nhiên, bên cạnh có phó tướng nói nhỏ vài câu với hắn, quan tướng bật cười lắc đầu một cái.
"Con không cần làm loạn thêm nữa, đây là chuyện triều đình đại sự." Quách Hoài Xuân hít sâu một hơi, dỗ dành: "Điện hạ không phải đã nói, ngươi học hành tốt trước mới có thể phong ngươi làm đại tướng quân, bây giờ ngươi bắt Tiết Thanh không giúp được gì trái lại càng thêm phiền, còn nói gì là tận trung!"
Quách Bảo Nhi không phục nói: "Con nhận ra Tiết Thanh kia, con quen thuộc nhất…"
Lời còn chưa dứt lời đã bị Quách Hoài Xuân một tiếng quát lớn: "Trói lại cho ta."
Bọn hộ vệ nhân cơ hội xông lên, Quách Bảo Nhi dù cho oai hùng đến mấy cũng hai tay khó địch lại bốn tay, rất nhanh đã bị trói lại, Quách Hoài Xuân lấp kín cái miệng ồn ào của nàng ném lên ngựa, đi tới trước mặt quan tướng nói cám ơn lại tỏ vẻ xấu hổ: "Chê cười rồi."
Quan tướng cười nói: "Đại tướng quân khách khí, Quách tiểu thư phận mày liễu không thua kém mày râu a, người có chí không cần phải dựa vào tuổi tác." Lại hiếu kỳ hỏi: "Tiết Thanh kia có người nói là người có công phu cao cường, lúc trước thường so chiêu với Quách tiểu thư sao?"
Quách Hoài Xuân che mặt xua tay: "Nó làm gì có bản lãnh gì." Nói tới đây liền thả tay xuống, tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc: "Có điều, không dối gạt đại nhân, Tiết Thanh quả thật là công phu cao cường." Lại tăng thêm ngữ khí: "Rất cao cường."
Quan tướng nhìn hắn "à" lên một tiếng, sau đó nở nụ cười, nói: "Đa tạ Quách đại tướng quân nhắc nhở, không dối gạt đại tướng quân, lời này của ngươi rất hữu dụng với chúng ta."
Tại sao rất hữu dụng? Quách Hoài Xuân nhìn hắn gật đầu nhưng không nói tiếp nữa.
Có một số việc nhìn thấu rồi nhưng không cần nói toạc ra.
"Ta mang tiểu nữ về trước." Hắn nói.
Quan tướng không ngăn cản, ra lệnh quân mã quay đầu, vây quanh đoàn người Quách Hoài Xuân dọc theo đường trở về, hắn đi sau cùng.
"Quách Hoài Xuân này đã đoán ra nhiệm vụ của chúng ta rồi hả?" Phó tướng nhỏ giọng nói.
Quan tướng cười cười nói: "Nếu hắn đoán không ra, làm sao xứng với tên gọi đại tướng quân, đó mới là có vấn đề."
Phó tướng gật đầu, nói: "Quách gia này sẽ liên hệ với Tiết Thanh sao?"
Quan tướng nói: "Chuyện này không ai nói chính xác được, có thì chúng ta bắt, không thì chúng ta chính là đồng bào." Dứt lời liếc nhìn bốn phía, trong đêm khuya hoang dã đen kịt một màu, gió lạnh thấu xương, khắp nơi không hề có một tiếng động, hắn thu tầm mắt lại thúc ngựa lên trước, bọn thân vệ bao vây đi nhanh.
Dịch trạm huyên náo dần dần khôi phục yên tĩnh, phía đông đã dần dần sáng lên.
Quách Hoài Xuân rốt cuộc ngồi xuống trong phòng, vẻ mặt uể oải.
Hộ vệ bưng lên một chén trà: "Lão gia uống ngụm nước đi, cũng coi như đã yên ổn rồi."
Quách Hoài Xuân tiếp nhận uống một hơi cạn sạch: "Thư gửi đến trong kinh thành chuẩn bị xong chưa?"
Hộ vệ trả lời rồi: "Chờ lúc hừng đông người nhiều, chúng ta sẽ đưa đi."
Quách Hoài Xuân ừm một tiếng thở dài một hơi: "Lui xuống đi." Đứng dậy đi đến bên giường muốn nghỉ ngơi.
Hộ vệ trả lời vâng xin cáo lui, mới vừa đi tới cạnh cửa Quách Hoài Xuân lại gọi lại hắn, bên trong ánh nắng mờ mịt vẻ mặt mơ hồ.
"Lúc tiểu thư đi ra ngoài dẫn theo mấy con ngựa?" Hắn đột nhiên hỏi.
Hộ vệ ngớ ngẩn, cười nói: "Hai con, tiểu thư mặc dù không hành quân đánh trận nhưng biết rõ quy củ hành quân gấp, cần hai con ngựa thay phiên nhau."
Quách Hoài Xuân nói: "Thiếu một con ngựa à."
Hộ vệ ngẩn ra, cái này lão gia cũng chú ý ư, đêm loạn kinh hãi chắc chạy đi rồi, một con ngựa mà thôi… Nghe Quách Hoài Xuân lẩm bẩm một câu phá gia chi tử, đi tới bên giường ngồi xuống.
Hộ vệ khom người lui ra đóng cửa lại.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh, Quách Hoài Xuân ngồi trên giường nhưng không nằm xuống, dường như đã biến thành tượng đất sét.
"Tiểu tử thối này, thực sự là lá gan rất lớn mà, lại dám tới nơi này…" Hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Còn nữa, nha đầu chết tiệt này, thực sự là…"
Lẩm bẩm không hề có một tiếng động, người ngã đầu nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau có tiếng ngáy vang lên.
Bên trong tiếng ngáy dịch trạm theo ánh nắng dần dần thức tỉnh, bắt đầu náo nhiệt lên.
Trong phòng quan tướng ở, phó tướng nhìn thư trong tay, vẻ mặt buồn cười.
"Đại nhân, Quách Hoài Xuân này là viết thư cho Tống đại nhân, yêu cầu triều đình phái binh mã hộ tống hắn, để tránh bị Tiết Thanh trả thù." Hắn nói.
Quan tướng cầm bát đũa ăn cơm, nói: "Điều hắn e ngại không phải Tiết Thanh trả thù, là sợ bị Tiết Thanh liên lụy." Xua tay: "Đưa đi đi, hắn muốn bày tỏ lòng trung với các vị đại nhân ở trong triều đình, chúng ta không ngăn cản."
Phó tướng trả lời vâng, quan tướng uống một hơi cạn sạch cháo trong bát, đặt bát xuống đứng dậy.
"Tiếp tục tìm kiếm." Hắn nói.
…..
Bốn trăm thiết kỵ đang đi trong sơn cốc dưới trời đông giá rét, trọng giáp trọng khí nghiền ép trên đường núi đang khô nứt, đường núi lại lần nữa bị đạp tan, bụi đất mù mịt, ngọn núi bên cạnh thậm chí còn có mảnh vỡ núi đá rơi xuống…
Quan binh cầm đầu cảnh giác mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, tiếng của đá vụn rơi xuống cũng không tránh khỏi lỗ tai của bọn họ, bọn họ nghiêng đầu nhìn lại…
Bên cạnh núi đá vụn lăn xuống, bụi bặm nhưng lại không tan đi, bên trong bụi đất như tuyết như sương mù mịt mơ hồ lại có núi đá rơi xuống, màu đen núi đá dưới ánh nắng lập lòe ánh sáng lạnh…
"Không tốt!" Quan binh cầm đầu đột nhiên hô lên: "Có mai phục!"
Nhưng vẫn là chậm một bước, ánh sáng lạnh bên trong bụi bặm đã kéo tới thiết kỵ trên đường núi.
Đây là những ánh sáng lạnh đến từ áp giáp đen bọn họ khoác trên người, nón trụ mũ giáp quần áo sắt giày trường đao trong tay cung nỏ toàn bộ đều là màu đen…
"Hắc Giáp vệ!"
"Là Hắc Giáp vệ!"
Tiếng la, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí chạm vào nhau tức thì vang vọng khắp thung lũng.
Hắc giáp đến chỗ nào, máu tươi tung tóe, tựa như nở hoa, một khoảng trời đất nồng nặc mùi máu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
83 chương
640 chương
80 chương
28 chương
1 chương
226 chương