Đại Đế Cơ

Chương 512 : Ăn cơm xong

Tứ đại sư uống một hơi cạn sạch bát cháo, bữa cơm này gần như liền kết thúc, Tống Anh bèn ăn nhanh hơn, rất nhanh cũng hạ bát đũa. Bát đĩa đều ăn sạch sành sanh. Tống Anh đứng dậy, xin chỉ thị nói: "Để ta thu dọn."  Tứ đại sư mỉm cười gật gù, nhìn Tống Anh để bát đĩa vào trong khay, không đợi nàng bưng lên, liền đứng dậy, nói: "Đi thôi." Đi? Tống Anh ngẩn ra nhưng lập tức nói vâng rồi đi theo Tứ đại sư. Sắp đến trưa, ánh nắng chiếu vào mọi người đang đứng bên ngoài ngôi chùa, không biết là do vào tháng chạp thì thời tiết lạnh hay là trong lòng không yên tâm, mọi người cũng không cảm thấy ấm áp, có ít quan viên không chịu được mà nhẹ nhàng hoạt động tay chân, ngay vào lúc này cửa miếu mở ra, hàng ngũ các quan lại không khỏi bắt đầu hỗn loạn, tiến lên phía trước nghênh đón.  Tứ đại sư vẫn dừng bước ở cửa như cũ, Tống Anh chưa bước qua cửa, nhìn về phía Tứ đại sư, nói: "Khi nào ta có thể học tập với đại sư?" Tứ đại sư nhìn nàng, nói: "Học tập, mọi nơi trên thế gian đều có thể học tập, tất cả mọi người trong thiên hạ đều có thể làm sư phụ." Tống Anh vâng nói: "Xin nghe theo sự dạy bảo của đại sư." Lại cười nói: "Có điều, vẫn phải học với đại sư, đại sư cũng là người trong thiên hạ mà."  Tứ đại sư cũng cười, nhìn Tống Anh, đưa tay vuốt ve đầu nàng, nói: "Ta già rồi, không dạy được người trẻ tuổi các ngươi nữa." Tống Anh đột nhiên rơi nước mắt. Các quan lại đứng gần đó nhìn thấy, nghĩ thầm là vì Tứ đại sư nói không nhận nàng làm đồ đệ mà buồn sao?  Tống Anh đang rơi nước mắt chợt lại cười, nói: "Đại sư không phải ta khóc nhè vì muốn kẹo." Tứ đại sư mỉm cười gật đầu nói: "Ta biết." Tống Anh giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt, nói: "Dù đại sư không nhận ta làm đồ đệ thì ngài cũng là trưởng bối của ta, từ khi phụ hoàng mẫu hậu bị hại qua đời, trên đời này ta đã không có một trưởng bối thực sự rồi, cũng không có người lại vuốt ve đầu ta nữa." Nắm tay ở trước mắt, dưới ánh nắng mặt trời bên trên có vệt nước lóng lánh, đó là nước mắt nàng vừa lau xuống: "Đã rất lâu rồi ta không khóc."  Người không có trưởng bối, cho dù là đứa trẻ con, cũng không thể khóc. Sở Bảo Chương nàng không khóc. Tứ đại sư lại vuốt ve đầu nàng, nói: "Vẫn là có thể khóc."  Tống Anh ừm một tiếng, ngẩng đầu lên mỉm cười: "Sau này có thể khóc rồi." Tứ đại sư cười cười, nói: "Đi đi." Tống Anh thi lễ nói vâng, không chần chừ bước qua ngưỡng cửa đi xuống bậc thang, phía sau cửa miếu liền đóng lại.  …… Nhìn Tống Anh đi đến, nhóm người Trần Thịnh, Vương Liệt Dương cất bước nghênh đón. "Điện hạ." Bọn họ thi lễ nói.  Tống Anh gật đầu, quay đầu lại liếc nhìn ngôi chùa, cửa miếu đóng chặt, bên trong cũng lặng yên không hề có một tiếng động nào. "Hồi cung thôi." Nàng thu tầm mắt lại nói. Theo một tiếng ra lệnh, nghi trượng giục các quan lại đi, trước ngôi chùa trở nên náo nhiệt, lít nha lít nhít kinh binh cấm vệ lui về phía sau phân tán ra xung quanh. Tuy rằng ngay ở ngoài cửa thành kinh thành nhưng lúc trước Hắc Giáp vệ trong thành vẫn chưa bắt được toàn bộ, càng không biết ngoài thành còn có bao nhiêu Hắc Giáp vệ ẩn náu, lúc này Bảo Chương đế cơ xuất hành thật sự rất mạo hiểm.   "Quả nhân luôn ở trong nguy hiểm." Tống Anh nói: "Vì vậy cũng không có gì gọi là mạo hiểm." Vương Liệt Dương nói: "Điện hạ yên tâm, trong ngoài kinh thành sẽ không có loạn binh." Vẻ mặt cung kính lại tự tin. Tống Anh gật đầu với hắn nói: "Vương tướng gia vất vả rồi."  Vương Liệt Dương thi lễ nói: "Bổn phận của thần." Tống Nguyên ở một bên nói: "Có lời gì hồi cung nói đi, bên ngoài vẫn rất nguy hiểm." Tống Anh cất bước nhưng chưa đi được mấy bước bước chân chợt dừng lại, tay đè ngực, sắc mặt cứng ngắc…  "Điện hạ." Tiếng gọi nhỏ vang lên từ bốn phía, Quý Trọng là người đầu tiên đỡ lấy Tống Anh, Trần Thịnh, Tống Nguyên, Vương Liệt Dương cũng bước nhanh vây quanh. "Sao thế?"  "Thái y!" Mấy người lo lắng bất an hô lên. Đội ngũ bốn phía trở nên càng thêm hỗn loạn, Thiền Y từ trong đội ngũ bước nhanh đi ra, Tống Anh xua tay ngăn lại, dựa vào Quý Trọng đứng thẳng người lại, nói: "Không sao… không sao, chỉ là vừa mới…" Muốn nói lại thôi.  Trần Thịnh nói: "Vừa mới làm sao?" Vừa mới chỉ nghe được Tứ đại sư nói mấy câu với nàng ở cửa, trong Hoàng Tự xảy ra chuyện gì bọn họ cũng không biết. Tống Anh nở nụ cười, nhẹ giọng lại nói: "Không cần nói cho người khác, bữa cơm vừa ăn cùng Tứ đại sư kia, không ngon lắm."  Cơm à… Đồ ăn à, vậy không sao, chỉ là hơi khó ăn, Trần Thịnh cùng Tống Nguyên đều thở một hơi, Thiền Y cũng cúi đầu lui trở lại. Vương Liệt Dương cười nói: "Cơm chay mà cũng không ngon, vị Tứ đại sư này tu bế khẩu thiền, là khổ tu, đồ ăn chắc cũng là khổ tu."  Tống Anh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng là hơi khổ." Giơ tay ra hiệu tiếp tục, mình cũng cất bước lên xe ngựa trước. Nghi trượng đều chuyển động, dưới sự bao vây của quan binh văn võ bá quan đi về hướng cửa thành. Trước ngôi chùa khôi phục sự yên tĩnh, bởi vì kinh thành giới nghiêm, gần cửa thành cũng không có người bình thường đi lại, càng không có người đến ngôi chùa dò xét.  Trong ngôi chùa yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nôn khan. Hậu viện một thân cây bị người ôm chặt, người kia khom lưng nôn mửa, lạch cạch một tiếng phật quan đội trên đầu rơi xuống, áo cà sa thì bị lây dính những chất bẩn vừa nôn ra kia, thiền trượng đẹp đẽ bị ném sang một bên, cả người vô cùng chật vật. "Bỏ cái quái gì vào vậy, thối hơn cả phân."  Tứ đại sư lẩm bẩm nói, muốn hít vào để hoãn lại, kết quả mùi hôi thối truyền đến, nhất thời lại ôm cây nôn tiếp. "Ngửi thì không có mùi, ăn mới có." "Con thỏ nhỏ chết bầm này, lòng dạ đen tối..."  "Ọe…" Phen nôn mửa này cũng không ngăn cản được Tứ đại sư nói chuyện, vừa nôn vừa mắng, nói còn nhiều hơn tất cả những gì nói lúc trước. Qua một khắc, Tứ đại sư mới vịn cây đứng thẳng người, lại vội vàng bịt mũi lại lảo đảo đi ra, phật quan thiền trượng vứt lại tại chỗ không để ý tới, vừa đi lại bị vấp vào áo cà sa, lại kéo áo ra rồi vứt xuống đất rồi tiến vào một gian nhà.  Đây là nhà bếp của ngôi chùa, bên trong trống rỗng không có người, nồi bát muôi chậu rải rác, Tứ đại sư cũng không tìm kiếm khắp nơi, chỉ hơi liếc nhìn, liền bước đến sau tường, hai tay đỡ, người liền dán tường đi mãi đến tận một chỗ cao nhỏ hẹp ở cửa sổ phía sau dùng để thông gió, trên bệ cửa sổ trải đầy bụi bặm có một dấu vết mờ mờ. "Đồ ăn hại, vẫn để lại dấu vết." Tứ đại sư mắng, người chợt rơi xuống rồi nhẹ nhàng bước ra cửa, ở chung quanh sân tìm kiếm, cũng không nhìn thấy người, cũng không có bất cứ dấu vết gì. Đã đi rồi.  Giống như chưa từng tới đây. Tứ đại sư đứng trong nhà, ánh sáng ban ngày tỏa sáng trên khuôn mặt nhăn nheo, vẻ mặt không hề trang nghiêm như lúc trước, nếp nhăn đan xen tựa như khổ tựa như bi thương tựa như bất đắc dĩ. Cuối cùng than nhẹ một tiếng.  "Coi như ngươi tự biết mình, biết ta lợi hại, hạ độc là không lừa được ta." …… Nghi trượng tiến vào hoàng thành, các quan lại hoàn toàn yên tâm, nghe thấy Tống Anh nói tan triều liền đều hô to thiên tuế rồi rời đi.  Vương Liệt Dương cúi người ngẩng đầu lên, nói: "Điện hạ vất vả rồi, Thủ Thư trước khi đăng cơ có cần đi hoàng lăng bái tế tiên hoàng, hoàng hậu một chút hay không?" Thủ Thư. Các quan lại vốn muốn rời khỏi nhất thời đều dừng chân lại, vểnh tai lên nghe.  Tống Nguyên căm tức nhìn Vương Liệt Dương, hắn đương nhiên biết Vương Liệt Dương không phải thật sự đề xuất nghi thức đăng cơ, mà là hỏi dò Thủ Thư có lấy được không, thật là to gan, thiếu kiên nhẫn như vậy, không khách khí chút nào như vậy! Tống Anh nhìn về phía hắn, ánh mắt yên tĩnh nói: "Thủ Thư, quả nhân không lấy được." Thủ Thư không lấy được ư.  Tống Nguyên vẻ mặt kinh ngạc, Trần Thịnh hơi bất an, Vương Liệt Dương thì lại khoanh tay ở trước người, đứng thẳng người. …… Trước điện ồn ào một mảng.  "Tại sao chưa đưa nhỉ." "Đây không phải giống Tần Đàm Công lúc trước?" Thỉnh thoảng còn bật ra một hai câu nói đại nghịch bất đạo.  Trần Thịnh quát ngưng tiếng huyên náo: "Thủ Thư vốn là lấy sau khi bái sư thụ nghiệp trước khi đăng cơ, hôm nay điện hạ mới gặp Tứ đại sư làm sao đã lấy được Thủ Thư." Trong điện liền vang lên rất nhiều tiếng phụ họa. Vương Liệt Dương ở một bên mở miệng nói: "Đúng vậy, điện hạ mới vừa về triều, sau một thời gian dài mới đoàn tụ với Tứ đại sư, không vội không vội." Rồi hướng Tống Anh thi lễ: "Điện hạ, trước tiên xin hãy nghỉ ngơi đi."  Trần Thịnh, Tống Nguyên cũng thi lễ, văn võ bá quan liền đi theo thi lễ cung tiễn. Tống Anh không dừng lại nữa liền rời đi dưới sự bao vây của nội thị, Kim Ngô vệ. Các quan lại túm năm tụm ba nhỏ giọng nghị luận đi ra ngoài.  "Tại sao lại chưa đưa?" "Trước đây sau khi thụ nghiệp trước khi đăng cơ mới đưa, là bởi vì các hoàng tử đông đảo, đương nhiên phải cẩn thận châm chước… Hiện tại chỉ có một mình Bảo Chương đế cơ…" "Ấy, hay là bởi vì không phải một người."  "Sặc, ý của các ngươi là Tiết Thanh kia…" "Không nên ở đây nói những thứ này." Tiếng bàn luận vang lên lại bị đè xuống, đoàn người ào ào đi ra ngoài, ở phía sau một đám quan viên, vẻ mặt Trần Thịnh, Tống Nguyên nghiêm nghị.  Những lời nghị luận này bọn họ tự nhiên nghe được, hơn nữa cũng biết mặc dù không ở đây nói những lời này nhưng chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp các nơi, có người tò mò có người không hiểu càng có người quạt gió thổi lửa… Trong đám người, Vương Liệt Dương được một đám quan viên bao vây, giống như nhìn từ phía sau đều có thể nhìn thấy hắn đang cười. Tần Đàm Công bị bắt, Bảo Chương đế cơ thuận lợi về triều, thậm chí ngay cả Hoàng Tự cũng đã gặp rồi nhưng sự tình vẫn là có điều ngoài ý muốn xảy ra. "Không ngờ phiền toái lớn nhất không phải Tần Đàm Công." Khang Đại ở phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mà là…"  Hắn chưa nói ra cái tên đó nhưng mọi người đều biết. Tiết Thanh.