Đại Đế Cơ
Chương 443 : Đắc ý
Trong phòng yên tĩnh một lúc.
Người đang ngồi ở đây đều không phải trẻ con, trong quan trường tranh đấu nhiều năm, theo thói quen suy đoán một sự kiện, Khang Đại nghĩ đến bọn họ tự nhiên cũng có thể nghĩ đến.
Cách giải thích này quả là không đáng tin.
Trần Thịnh cười cười nói: “Mời điện hạ nói.”
Tiết Thanh nói: “Tất cả đều là vì Thanh Hà tiên sinh xảy ra chuyện.”
Bắt đầu từ khi đó đã chuẩn bị chuyện của hôm nay sao? Người đang ngồi liếc nhìn nhau, thế nên cố ý giấu giếm bọn họ.
Bọn họ vào sinh ra tử cũng không lấy được sự tín nhiệm sao? Tuy rằng vua muốn thần chết thần không thể không chết nhưng vẫn có chút đau lòng a.
Tay Trần Thịnh vuốt ve đầu gối, vẻ mặt càng hòa nhã vài phần, nhìn Tiết Thanh nói: “Chuyện của Thanh Hà tiên sinh đã khiến điện hạ sợ hãi, ta biết điện hạ rất đau lòng, điện hạ hãy tin rằng chúng ta cũng đau lòng giống như ngài vậy, cũng một lòng muốn báo thù cho Thanh Hà tiên sinh. Đã nhiều năm rồi, người chết cũng không phải một mình Thanh Hà tiên sinh. Chúng ta đều đem sự đau khổ này chôn tận đáy lòng, vì chưa thể và chưa phải lúc báo thù, một khi không cẩn thận sẽ thua cả bàn cờ, sẽ càng nhiều người lâm vào nguy hiểm, cả điện hạ cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.”
Tiết Thanh nói: “Lão sư, ta biết được điều này mới làm như vậy.” Khẽ than một tiếng rồi đưa mắt nhìn mấy người trong phòng: “Cái chết của tiên sinh làm ta cảm thấy được sự nguy hiểm cùng tàn khốc, không chỉ riêng Thanh Hà tiên sinh, còn có cả mọi người.”
Mọi người sao? Người đang ngồi trong phòng đều nhìn nàng.
“Thanh Hà tiên sinh vừa chết, người bị bại lộ không chỉ là y, bất kỳ ai trong chúng ta đều có khả năng bị theo dõi, những học sinh như bọn ta cũng bị tra hỏi, còn họa cả tranh nữa. Thế nên ta không muốn có quá nhiều liên hệ cùng các ngươi, cũng phải tẩy sạch sự hiềm nghi của chính mình, cái ta có thể an toàn sử dụng nhất chính là tài học của chính mình.”
“Ta muốn thi được thành tích tốt nhất, ta muốn được sự chú ý của cả thiên hạ.”
Giọng nói của Tiết Thanh trầm thấp vang dội, thể hiện sự ngạo khí đặc biệt của thiếu niên.
Rốt cuộc vẫn còn là thiếu niên, không khỏi có chút cao ngạo, nhiệt huyết, xúc động… Khang Đại nhẹ than một tiếng, nói: “Điện hạ, chúng ta cũng không nghi ngờ tài học của ngài, chỉ là…”
Tiết Thanh nhìn hắn nói: “Ta biết các ngươi đối với việc ta thi đậu trạng nguyên cũng hoàn toàn không nghi ngờ, chỉ là nếu bứt dây động rừng, chỉ vì một mình ta lại khiến các ngươi sử dụng nhiều người, lại làm không ít chuyện nữa…” Dưới ánh đèn, hốc mắt thiếu niên đỏ lên, lắc đầu: “Quá nguy hiểm, tiên sinh đã xảy ra chuyện, ta không thể chuyện gì đều dựa vào kẻ khác, ngồi mát ăn bát vàng mãi, ta cũng muốn làm được chuyện trong khả năng của mình.”
Vì dáng người thon gầy, cằm nhòn nhọn, lúc này mắt đục đỏ ngầu, càng có vẻ mỏng manh, có thể thấy được không giống đứa trẻ, Khang Đại “ai da” một tiếng đứng dậy, nói: “Điện hạ, ngài thật là… nhưng đừng nghĩ như vậy, đây là việc chúng ta nên làm, thuộc bổn phận của vi thần.”
Tiết Thanh lắc đầu, nói: “Vi thần có bổn phận làm quân vương cũng phải có bổn phận a.” Vẻ mặt cứng đờ vì căng thẳng và làn môi mỏng của thiếu niên ánh lên sự quật cường.
Khuôn mặt Trần Thịnh càng dịu dàng hơn, đưa chén trà trên bàn qua, nói: “Nhưng người làm như vậy cũng quá nguy hiểm rồi.”
Tiết Thanh nhìn về phía hắn, nói: “Không đâu, ta làm chuyện này là chuyện hoàn toàn không nguy hiểm.” Đôi mắt tỏa sáng, tựa như đứa trẻ đang đắc ý khoe khoang: “Lão sư, ngài nghe ta nói.”
Trần Thịnh không khỏi cười, nói: “Người nói đi.”
Mọi người đang ngồi cũng đều nhìn về phía nàng, thái độ trở nên nhẹ nhõm, bầu không khí khẩn trương xấu hổ lúc trước cũng tan biến mất.
“Một mình ta làm chuyện này không cần các ngươi trợ giúp, im lặng làm sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.” Dưới đèn đôi mi thiếu niên cong lên: “Một mình ta cố gắng làm chuyện này là đã đủ, cũng càng dễ khống chế, tên ta đứng đầu bảng vàng đã có thể an ủi tiên sinh, cũng làm tất cả mọi người chú ý đến chuyện của tiên sinh, Rốt cuộc học trò của y lợi hại như vậy, y chết như vậy rất đáng tiếc, y có người học trò đứng đầu bảng vàng. Một ngày còn ta, mọi người sẽ vĩnh viễn không quên y.”
Thạch Khánh Đường nói: “Điên hạ ngài thật thành tâm thành ý với Thanh Hà tiên sinh.”
Tiết Thanh than nhẹ một hơi, nói: “Làm như vậy là vì tiên sinh nhưng cũng là vì ta. Ta đầu tiên là tự hủy hoại thanh danh của mình, khiến toàn thành suy đoán, thậm chí cố ý dẫn sự chú ý vào Tần Đàm Công. Trước khi thi bị mắng, sau khi thi đậu mới càng kinh động, không chỉ lấy lại sự trong sạch còn nâng thanh danh lên cao, như vậy sao này Tần Đàm Công muốn tra xét lai lịch học trò của Thanh Hà tiên sinh là ta càng khó khăn hơn.”
Khang Đại gật đầu liên tục, nói với nhóm người ngồi hai bên: “Điện hạ nói rất đúng.”
Thạch Khánh Đường cũng gật gật đầu, lại nhíu mày nói: “Nhưng mà điện hạ lại chủ động trêu chọc Tần Đàm Công, chuyện này…”
Hôm nay lại dám dùng thanh danh trạng nguyên đánh đổi thật là, ở trên triều trình bọn quan viên dẫu có đánh nhau cũng không ai dám đứng ra chỉ tội Tần Đàm Công đâu.”
Đúng vậy, chuyện hội nguyên cũng như thế, đứng ra chỉ tội Tần Đàm Công thật làm người hoảng sợ. Trốn còn không kịp, nàng lại chủ động tìm đến trước mặt người ta, đây không phải là khiêu khích sao.
Vừa nói xong, bọn họ liền nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên lần nữa hớn hở trở lại.
“Các ngươi có tin hay không, ta làm như vậy, Tần Đàm Công chẳng những sẽ không chán ghét ta, ngược lại sẽ không thèm để ý đến ta.” Nàng nói, lại nghĩ nghĩ: “Có lẽ còn có chút coi trọng ta, ta như vậy trung hiếu lưỡng toàn, có dũng có mưu, lại dám làm dám chịu thật là thiếu niên anh tài, là nhân tài có thể trọng dụng, nếu là nhân tài thì ai cũng có thể dùng được.”
Đây là lần đầu tiên thấy nàng đắc ý dào dạt như thế, đám người Trần Thịnh có chút ngạc nhiên, lại dõng dạc đường hoàng tự khen chính mình như thế. Thế nhưng thiếu niên này rất có tư cách đắc ý, tuổi còn nhỏ đã là thiên hạ đệ nhất trạng nguyên công, có thể nào không đắc ý, đương nhiên có thể đắc ý…
Trần Thịnh cười ha ha.
Mấy người còn lại cũng đều cười rộ lên.
Tiếng cười vui mừng lại yêu chiều.
Ai lại đi cùng một thiếu niên so đo.
Tiết Thanh vịn tay vào bàn, nói: “Lão sư, các ngươi đừng cười, hơn nữa chuyện này lúc trước chỉ có mình ta làm, không cho các ngươi rat ay trợ giúp. Trên thế gian, mỗi khi làm chuyện gì đều ít nhiều sẽ lưu lại dấu vết, chuyện không làm thì dù Tần Đàm Công có tiếp tục điều tra cũng không xảy ra vấn đề gì. Không có ai sai khiến ta, đều do ta tự làm, lưu loát sạch sẽ, ta trừ bỏ tất cả vì tiên sinh đòi lại công đạo, không mục đích khác, người như vậy chẳng phải là nhân tài triều đình coi trọng nhất sao?”
Tiếng cười trong phòng lớn hơn nữa, Khang Đại ngừng cười trước, sửa sang lại vẻ bề ngoài, nói: “Đúng, điện hạ nói rất đúng.” Lại giơ tay đánh Thạch Khánh Đường: “Đừng cười nữa.”
Thạch Khánh Đường cũng cười nói đúng.
“Hơn nữa đó cũng là chuyện ban đầu chúng ta định làm mà.” Một nam nhân cười nói: “Mặc kệ quá trình diễn ra như thế nào, kết quả giống như nhau là không có vấn đề rồi.”
Tầm mắt Tiết Thanh nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy ý cười: “Đúng vậy, đúng vậy, ta còn nhớ rõ mục đích kỳ thi hội mà tướng gia nói, mượn việc làm rối loạn kỷ cương dẫn dắt sự chú ý của người trong thiên hạ, sau đó đổ tội trên người Tần Đàm Công.”
“Bây giờ tuy không phải mượn việc làm rối kỉ cương,nhưng việc Thanh Hà tiên sinh chết, hơn nữa điện hạ còn dùng danh nghĩa trạng nguyên chỉ tội Tần Đàm Công khiến thiên hạ chú ý, triều đình vì an ủi ý dân làm một số chuyện cũng xem như hợp tình hợp lý.” Ngươi nọ cười nói tiếp.
Tiết Thanh càng gật đầu, nói: “Ý của ta chính là như vậy, Lương…” Tiếng nói hơi ngập ngừng.
“Lương Phượng, Lương Nhuận Trạch.” Khang Đại vội giới thiệu nói.
Điện hạ cùng Thạch Khánh Đường, Lương Nhuận Trạch Phương Kỳ không tiếp xúc quá nhiều, mới gặp vài lần không nhớ rõ tên cũng là bình thường.
“Nhuận Trạch tiên sinh.” Tiết Thanh nhìn hắn gật đầu mỉm cười nói: “Ngươi nói rất đúng.”
Nhuận Trạch tiên sinh đáp lễ.
Tiết Thanh nhìn về phía Trần Thịnh, nói: “Tướng gia, ta đã nói rõ rồi?”
Trần Thịnh nói: “Nói rõ thì nói rõ, nhưng người cũng đã giấu giếm chúng ta làm những việc này.” Trên mặt đã không còn ý cười, thái độ khẩn trương: “Chúng ta không hay không biết một khi không kịp phối hợp là chuyện không thể giải quyết, chuyện này quá mạo hiểm.”
Biểu hiện của Tiết Thanh cũng trở nên trịnh trọng, nói: “Nhưng ta vẫn cảm thấy chuyện này không thể nói trước cho các ngươi, ta cần phải một mình làm, nếu không xảy ra sai lầm sẽ càng nguy hiểm.”
Lần đầu tiên quân thần nổi lên tranh chấp, mọi người đều ngồi thẳng thân mình, nhưng biểu cảm cũng không khẩn trương, ngược lại có vài phần cảm khái. Trần Thịnh nói nguy hiểm là chỉ Tiết Thanh sẽ lâm vào nguy hiểm, còn Tiết Thanh nói nguy hiểm là chỉ bọn họ sẽ lâm vào nguy hiểm.
Hai người nhìn nhau, trong phòng rơi vào im lặng.
Trần Thịnh thở dài nói: “Điện hạ, trên đời này không có việc gì toàn vẹn cả.”
Tiết Thanh nhấp nhấp miệng: “Nhưng mất một Thanh Hà tiên sinh là đủ rồi.”
Trần Thịnh trợn mắt nói: “Người nghĩ như vậy thì Thanh Hà tiên sinh chết thật vô ích.” Tiếng nói cất cao: “Người thân là đế cơ, không thể chỉ suy xét việc sống chết, mà là giúp đỡ chính thống, làm sao có thể có lòng dạ đàn bà? Ta không sợ chết, người lại sợ hãi, người đã chết chẳng phải rất thất vọng sao? Người một mình mạo hiểm, không phải dũng cảm, mưu lược mà là giả nhân giả nghĩa, nếu người gặp nguy hiểm sẽ làm càng nhiều người hi sinh. Chẳng lẽ điện hạ muốn nhìn chúng ta không kịp trở tay, không thể không mạo hiểm chịu chết sao?”
Theo lời hắn nói, dưới ánh đèn khuôn mặt nhỏ của thiếu niên tuy còn căng thẳng nhưng đã hơi tái đi, ánh mắt hơi hoảng loạn, nàng vẫn không nói gì, đây chính là cách người thiếu niên này che giấu sự sợ hãi cùng cố chấp của mình.
Thạch Khánh Đường nói: “Tướng gia, điện hạ còn nhỏ…”
Trần Thịnh nói: “Điện hạ không có tư cách làm một đứa trẻ.”
Khang Đại nói: “Tướng gia, điện hạ đã biết rồi.”
Trần Thịnh nhìn Tiết Thanh, nói: “Điện hạ đã biết sao?”
Tiết Thanh cúi đầu ừ một tiếng.
Như vậy đủ rồi, Khang Đại vội vàng đưa mắt ra hiệu với Trần Thịnh.
Trần Thịnh nói: “Điện hạ đừng trách lão thần lắm lời, bây giờ không phải thời điểm nói khí phách, ví dụ hôm nay, người như vậy tự ý tìm đến…”
Tiết Thanh ừ một tiếng.
Khang Đại nói: “Điện hạ, tướng gia đang lo lắng cho người.”
Tiết Thanh chợt cười, ngẩng đầu nhìn hắn rồi gật gật đầu, nói: “Ta biết.”
Thấy nàng cười, Khang Đại cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếng cười này làm không khí trong phòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Khuôn mặt của Trần Thịnh cũng tựa hồ giữ không nổi nữa, lắc đầu nói: “Được rồi, điện hạ mau trở về đi, từ thanh lâu tới, mùi son phấn sắp tan hết rồi, có chuyện gì chúng ta sẽ đi gặp điện hạ.”
Thạch Khánh Đường cũng nói: “Điện hạ đã là trạng nguyên công, sao này giao thiệp rộng, có muốn gặp ai cũng bình thường.”
Tiết Thanh gật đầu với mọi người, mọi người thi lễ, nhìn theo bóng dáng thiếu niên đi ra ngoài, lão bộc ở ngoài cửa đưa tiễn, bóng dáng ấy biến mất trong màn đêm.
…..
“Tướng gia có phải quá khắt khe với điện hạ hay không, ngài ấy là thiếu niên đắc ý muốn tới báo tin vui cùng chúng ta.” Khang Đại lo lắng nói.
Trần Thịnh nói: “Đúng là thiếu niên đắc ý mới làm nàng tỉnh ngộ, nếu không nàng càng đắc ý, kế tiếp không biết sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.”
Nhuận Trạch tiên sinh cười, nói: “Khang đại nhân không cần lo lắng, tướng gia khắt khe với điện hạ, ngài có thể đi an ủi.”
Sắc mặt Khang Đại ửng đỏ, nói: “Sao có thể như vậy? Làm vậy sẽ phụ sự khổ tâm của tướng gia rồi.”
Nhuận Trạch tiên sinh nói: “Không phải, khắt khe là việc tướng gia nên làm, điện hạ sẽ không phụ sự khổ tâm của tướng gia, sự quan tâm của Khang đại nhân là bổn phận thần tử, điện hạ cũng sẽ ghi nhớ.”
Là như vậy à, Khang Đại ho nhẹ một tiếng, nói: “Vẫn là nói chuyện trước mắt đi, điện hạ đã nói rõ ràng, bước tiếp theo chúng ta làm như thế nào?”
Trần Thịnh nói: “Nàng muốn như thế nào, chúng ta giúp nàng làm như vậy.”
A? Vừa rồi không phải nói không cho nàng đắc ý, đỡ phải làm ra chuyện gì nữa sao? Khang Đại khó hiểu.
“Ở trong phạm vi chúng ta biết đến.” Trần Thịnh nói, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa, đêm càng sâu.
……
Rầm một tiếng, giàn hoa trồng ở ven tường ngã, hai người thiếu niên tươi cười vội vàng đi đỡ, bước chân lảo đảo ngồi dưới đất.
Tiếng vang này quấy nhiễu người phía sau bình phong, sau một tiếng nói thầm, bóng người nằm nghiêng ngồi dậy lười nhác vươn vai.
“Mấy giờ rồi?” Tiết Thanh thăm dò, đưa tay xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm.
Trong phòng các thiếu niên say rượu đang nằm, còn có hai người ôm hai kỹ nữ nói nhảm cái gì, Xuân Hiểu đang cùng Trương Song Đồng đánh bài, khuôn mặt bị dán đầy giấy, dưới ánh đèn Trương Liên Đường cầm một quyển sách, nghe dò hỏi quay đầu lại.
“Giờ hợi.” Hắn nói.
Tiết Thanh nhìn hắn bật cười: “Liên Đường ca, ngươi ở thanh lâu đọc sách thật là buồn cười.”
Trương Liên Đường nói: “Không thể so với việc ở thanh lâu làm văn nha?”
Tiết Thanh cười ha ha, khiến người ở trong phòng đều nhìn qua, Xuân Hiểu vẫy tay, tiếng nói nhỏ nhẹ: “Thanh Tử thiếu gia ngài mau lại đây giúp ta thắng Song Đồng thiếu gia.”
Trương Song Đồng đắc ý: “Hắn cũng không thắng được ta, à, ít nhất hai lần trước là như vậy.”
Các thiếu niên đều cười rộ lên, Tiết Thanh đứng dậy đi ra nói: “Không chơi, không chơi, ta phải đi về.”
Xuân Hiểu nói: “A? Phải đi sao, Thanh Tử thiếu gia không phải nói chơi nguyên đêm sao.”
Tiết Thanh nói: “Tối nay không được, ngày may còn có tạ sư yến.”
Xuân Hiểu cười hi hi: “Vậy tốt, vậy ngày mai chờ ngươi.”
Trương Song Đồng dán giấy lên mặt nàng, cười nói: “Ngày mai còn muốn thắng ngươi.”
Trong phòng tiếng nữ tử cười duyên, tiếng thiếu niên cười vang truyền ra khỏi Túy Tiên lâu, rất nhanh một đám thiếu niên đã đi ra ngoài, ở trên đường náo nhiệt kề vai sát cánh kêu to gọi nhỏ đi qua. Ban đêm thấy nhiều ma men trên đường không có gì lạ, cũng không sợ có người nhìn thấy trong đó có trạng nguyên, tiến sĩ…
“Còn có cử nhân lão gia.”
Có thiếu niên chủ động tự giới thiệu, đắc ý liều lĩnh.
Nhóm người qua đường thiện ý cười vang, cũng có người bất mãn nói còn ra thể thống gì a.
“Cái gì mà thể thống? Gian khổ học tập chỉ vì hôm nay a.” Có người cười phản bác: “Về sau muốn như thế nào liền được thế ấy.”
Các thiếu niên điều say xỉn, bước chân xiêu vẹo trên phố phấn khởi hát vang, không nghe được, cũng không thèm để ý người qua đường bàn tán, Tiết Thanh đi ở giữa, vai trái ôm Trương Liên Đường, tay phải đỡ Trương Song Đồng, miệng thì hát theo, thiếu niên đi dưới ánh đèn lộng lẫy bên đường, ánh mắt trong sáng lạnh lẽo
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
10 chương
5 chương
27 chương
41 chương