Đại Đế Cơ

Chương 32 : Đầu hạ

Vào đầu mùa hạ, thời tiết ở thành Trường An đã trở nên oi bức hơn, đặc biệt là vào buổi trưa, người đi lại trên đường ít hơn trước rất nhiều, những người phục vụ trong các cửa tiệm thì uể oải dựa vào cửa nói chuyện phiếm. Trên đường phố xuất hiện bóng dáng một người đang chạy nhanh tới, cánh tay hơi giang ra, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, tốc độ chạy nhanh và nhẹ nhàng như một chú chim én. “Ý, cậu bé, hôm nay trốn học hả?” Người phụ nữ bán cá đang ngồi cạnh cửa, nhân lúc rảnh rỗi liền lấy lược ra chải đầu, thấy Tiết Thanh chạy ngang liền hì hì cười nói. Tiết Thanh phất tay với bà. “Không phải đâu ạ, con có việc nên mới xin tiên sinh cho nghỉ...” Nàng vừa nói vừa nhanh chân chạy đi. Người phụ nữ bán cá cười nhìn theo Tiết Thanh. “Tiên sinh này cũng dễ tính thật!” Bà nói. Lúc này trên núi Lục Tuyền, không khí mát mẻ của núi rừng giúp tinh thần mọi người đều thoải mái. Bởi vì đang là buổi trưa nên các học sinh và tiên sinh đều đã đi nghỉ trưa, khắp nơi hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót thánh thót hòa cùng tiếng nước suối róc rách. Một tiếng hắt xì phá vỡ bầu không khí yên tĩnh kia. “Hừ, cái nơi chết tiệt gì thế này, chỉ mới vào đầu mùa hè lại lạnh thế này...” Tứ Hạt tiên sinh xoa mũi, kéo cao chiếc áo bào đã bị dính dầu mỡ của mình để che kín người. Ông vừa co người lại cho đỡ lạnh, vừa từ từ đi đến lớp học dưới núi. “Hừ, học sinh kiểu gì thế không biết, nói không đi học thì liền không đi, chẳng thèm hỏi xem ta có cho phép không, đã vậy còn hùng hồn đưa ra lý do chính đáng như vậy. Đúng thật là không thể tưởng tượng nổi mà.” Ông nói thầm xong lại đi vào gian nhà phía sau. Vì để tiếp đón Thanh Hà tiên sinh thật tốt, người đứng đầu thành Trường An đã xây dựng lại trường học này. Do đó ở đây không chỉ có phòng học rộng rãi mà còn có ký túc xá để các học sinh có thể ở lại nghỉ ngơi. Nơi Tứ Hạt tiên sinh đang đi tới chính là ký túc xá, ông đi cà nhắc từng bước, vừa đi vừa nhìn vào bên trong. Trong phòng là những học sinh tầm mười một, mười hai tuổi, bọn họ không ngủ trưa mà đang nói giỡn, chơi đùa với nhau. Tứ Hạt tiên sinh lại tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến căn phòng thứ ba ông mới dừng chân lại. Căn phòng này yên tĩnh hơn căn phòng lúc nãy ông thấy rất nhiều. Người trong phòng cũng khá ít, chỉ có vài học sinh chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm nghỉ trưa. Ở lứa tuổi này, bọn họ cần phải cố gắng học rất nhiều để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, vì vậy họ không dám đùa giỡn mà rất nghiêm túc nghỉ ngơi đúng giờ. Tứ Hạt tiên sinh bước bào phòng, ông yên lặng nhìn lướt qua các quyển sách trên bàn. Đây chắc là những học sinh nội trú trong trường. Nhìn một đống sách trên bàn, Tứ Hạt tiên sinh nhanh chóng tìm thấy mấy quyển sách mình cần, ông vội vàng lấy những quyển sách khác nhau từ trên mỗi bàn học, sau đó nhét đầy trong ngực rồi đi ra ngoài. “Ai vậy...” Có học sinh mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy người lạ trong phòng nên cất tiếng hỏi. “Ta đến quét rác...” Tứ Hạt tiên sinh cũng không quay đầu mà nói tiếp: “Sau này đừng vứt giấy lung tung như vậy nữa...” Học sinh kia nghe vậy liền vội vàng “dạ” đáp lời. Nhìn theo bóng dáng còng lưng kia, hắn chợt cảm thấy xấu hổ và tội nghiệp cho ông lão, lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải làm việc vất vả như thế, thật đáng thương, sau này hắn sẽ không bao giờ vứt giấy lung tung nữa đâu. Sau khi suy nghĩ như vậy, hắn liền gục đầu ngủ tiếp. Cũng không phải tất cả mọi người đều đang ngủ. Trên sườn núi, một tiểu đồng đang giơ tay sờ kỹ khối đá trước mặt, khi đã xác định nó không có góc nhọn thì liền trải lên trên đó một tấm đệm cỏ. “Tiên sinh à, người ngồi ở đây đi ạ!” Cậu bé cung kính nói. Lúc này Thanh Hà tiên sinh đứng trước mặt cậu ta, đang sững sờ nhìn xuống hướng dưới núi, nghe vậy liền vội “ừm” một tiếng trả lời. Sau khi ngồi xuống ánh mắt ông vẫn như cũ nhìn về phía dưới núi. Mặc dù bấy giờ con đường trên núi không còn đông đúc như sáng sớm hay lúc chạng vạng tối nhưng thỉnh thoảng cũng vẫn có người đi qua. Đó có thể là các thiếu niên học sinh, tiên sinh dạy học, hoặc cũng có thể là quan lại đến đây ngắm cảnh... Lệnh cấm không cho người ngoài lên núi cũng không phải do Thanh Hà tiên sinh yêu cầu, vì vậy ông cũng không thèm quan tâm tới nó làm gì. Bỗng nhiên đôi mắt Thanh Hà tiên sinh trừng lớn, sau đó lại nheo lại để nhìn cho rõ hơn. “Nguyệt Đồng.” Ông nói: “Người kia...” Tiểu đồng nghe gọi vội “dạ” một tiếng tiến lên phía trước. “Người nào vậy tiên sinh? Sao vậy ạ?” Cậu hỏi xong lại nhìn theo hướng mà Thanh Hà tiên sinh vừa chỉ. Giữa rừng núi có ba học sinh và hai vị quan mặc áo bào màu đen đang đi ngang qua, sau lưng hai vị quan kia là một người hầu tuổi tác đã cao, ông ấy bị còng lưng và đang đi sau bọn họ, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu. “Người kia nhìn hơi quen.” Thanh Hà tiên sinh thì thào: “Giống như là...” Ông nói đến đây chợt dừng lại, giống như cảm thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười, vì vậy liền nhanh chóng lắc đầu. “Ông ấy tới đây làm gì chứ...” Tiểu đồng khó hiểu nhìn Thanh Hà tiên sinh. “Tiên sinh, ai vậy ạ?” Cậu tò mò hỏi. Thanh Hà tiên sinh chỉ cười đứng dậy chứ không nói gì. “Sắp đến giờ vào lớp rồi, đi thôi.” Ông nói. Tiểu đồng vội “dạ” một tiếng rồi cầm đệm cỏ đi theo sau lưng Thanh Hà tiên sinh. Hai người vừa mới đi tới dưới núi liền nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong ký túc xá truyền ra. “Sách của ta bị mất rồi...” “Sách của ta cũng bị mất...” Mất sách? Làm sao có thể chứ? Thanh Hà tiên sinh nhíu mày, bên đó đã có một vài người tạp vụ trong trường nghe tiếng ồn chạy đến hỏi thăm. “Ta bị mất sách Xuân Thu, quyển tám...” “Ta cũng bị mất sách Xuân Thu, nhưng là quyển số mười...” Vậy là ở đây vừa mới có người trộm sách sao? Tuy sách rất đắt nhưng ở trường trên núi Lục Tuyền, học sinh nào có hoàn cảnh khó khăn sẽ được cho sách miễn phí nên ngay cả những người làm công cũng có sách. “Trộm sách ư?” Thanh Hà tiên sinh nhíu mày: “Đúng là một hành vi vô văn hóa.” Tiểu đồng nghe vậy liền gật đầu đồng ý. Tiếng ồn ào bên kia vẫn tiếp tục truyền ra. “Ta cũng bị mất rồi...” “Cậu mất quyển Xuân Thu số mấy?” “Ta không mất quyển Xuân Thu mà mất quyển Xuân Khuê Bách Khoa Toàn Thư....” Xuân Khuê Bách Khoa Toàn Thư chính là sách bằng tranh mới nhất hiện nay, nó kể về những tình yêu đẹp trong dân gian. “Cái này là do ta trộm từ chỗ ông nội, nghe nói cuốn đó rất đắt... Hu hu, lần này ta chết chắc rồi!” Tiếng cười nhạo cùng tiếng ồn ào hòa lẫn vào nhau, lời nói của cậu thiếu niên kia vừa kỳ lạ những cũng lại rất buồn cười, khiến cho mấy người trong phòng đều cảm thấy tức cười, nhưng đó cũng là một nét đẹp thanh xuân của họ. Mà bấy giờ ở bãi đất trống bên cạnh con mương phía tây thành Trường An, có mười bảy, mười tám thiếu niên đang tụ tập ở đó. Ai nấy đều mặc đồng phục giống nhau, đều là quần bó màu đen, áo màu đỏ, tóc cột cao, có người béo có người gầy, nhưng dù là người gầy hay người béo thì đều có dáng vẻ rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Cỏ xanh bên bờ sông cùng với những cành dương liễu đang đong đưa theo gió càng làm nổi bật thêm vóc dáng của mấy người thiếu niên, cũng thu hút ánh mắt của vài cô gái đang đi dạo bên bờ sông. Nhưng trong số những cô gái đó, có người thì mang khăn che mặt, có người thì được bảo vệ bởi vú già và người hầu nên không thể nào tự nhiên đi đến đó ngắm nhìn những thiếu niên kia, chỉ có thể lặng lẽ lén nhìn vài lần, bỏ đi nơi khác thì không nỡ, mà đến gần đó thì lại không dám. Mười mấy thiếu niên kia cũng không nhìn những cô gái đó, hiện tại ánh mắt của họ đang nhìn cậu bé đứng trước mặt. Cậu bé kia mặc áo dài, thắt lưng lỏng lẻo làm quần áo trên người trở nên rộng thùng thình, khiến người ta rất khó nhìn ra thân hình cậu ta thế nào nhưng theo bọn họ thấy dáng người cậu ta khá nhỏ con, lại hơi gầy yếu. So với những thiếu nữ xinh đẹp kia thì cậu bé này thật không có điểm gì thu hút cả, thế nhưng ánh mắt của mọi người vẫn chăm chú nhìn cậu. Tiết Thanh cũng nhìn kỹ từng người trước mặt, ánh mắt nàng sáng lên. Mặc quần áo bó sát người thế này khiến mấy người thiếu niên kia trông rất điển trai và lôi cuốn, rất tốt, đây đúng là “cảnh đẹp ý vui” (1) mà. Nhưng mà các thiếu niên kia lại không thể vui vẻ được như Tiết Thanh. “Liên Đường, cậu nói người mới đến chính là cái tên lùn này sao?” Một thiếu niên đang đứng bên trong chỉ vào Tiết Thanh, sau đó nhìn về phía Trương Liên Đường nói. Tên lùn sao? Tiết Thanh nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh mình, hình như nàng thấp hơn bọn họ một cái đầu. “Đừng nhìn chiều cao của cậu ta mà vội đưa ra kết luận như vậy, tên nhóc này lợi hại lắm đấy.” Trương Song Đồng cười nói, vẻ mặt đầy hàm ý sâu xa nhìn mọi người. Tiết Thanh không nhận ra Trương Song Đồng, nàng chỉ biết mặt Trương Liên Đường đang đứng cạnh cậu ta. Hôm nay, Trương Liên Đường cũng mặc đồng phục giống bọn họ, áo ngắn và quần bó, nhìn hắn ta không giống như lúc mặc quần áo... À không, ý là không giống như lúc mặc trang phục bình thường. Tiết Thanh nghiêng đầu nhìn hắn. Trương Liên Đường cũng bước tới gần khoác vai nàng. “Đúng vậy, đừng so chiều cao làm gì, cậu ta chơi xúc cúc rất giỏi đó...” Hắn cười nói. Mấy tên con trai khi nói chuyện thường hay khoác vai quá, thật không tốt tý nào... Tiết Thanh cười nhìn các thiếu niên kia. Chơi xúc cúc rất giỏi sao? Mấy thiếu niên kia nhìn Tiết Thanh đang bị Trương Liên Đường khoác vai, như thế này trông cậu ta thật nhỏ bé, giống như thể đang đứng nép người vào lòng Trương Liên Đường vậy... Trông là lạ thế nào ấy! Nhưng mà đây cũng không phải điều quan trọng nhất, một thiếu niên vừa nghi ngờ vừa chờ mong hỏi: “Trước kia cậu đã từng chơi xúc cúc với ai, ở đâu? Có từng thi đấu vật hay đánh nhau chưa? Đội trưởng là ai?” À... hình như nàng chỉ biết trả lời câu đầu tiên thôi. “Trước kia tôi từng chơi xúc cúc trong nhà rồi. Ừm, về sau thì có chơi cùng với mấy người bạn hàng xóm ở ngõ nhỏ Tây Môn.” Tiết Thanh đáp. Quách Tử An đang đứng sau đám người nghe vậy suýt lên tiếng la lớn rồi. Ngõ nhỏ Tây Môn, láng giềng? Tên nhóc này đúng thật là thứ người không biết xấu hổ. Sao ngươi không nói thẳng ra luôn là chơi với đám trẻ con năm, sáu tuổi trong nhà cho rồi. (1) Cảnh đẹp ý vui: Nhìn thấy cảnh đẹp, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.