Đại Đế Cơ

Chương 256 : Không vui

Ống được mở ra, đổ ra bốn, năm cuộn giấy có to có nhỏ. Thiếu niên giơ tay nhặt lấy một cái rồi mở ra. Đám cung nữ chen nhau, gần như bao phủ lấy hắn, chỉ có giọng nói là truyền ra.  "Bài thơ này tên là "Xuân giang hoa nguyệt dạ", là lời cảm thán lúc trăng rằm. Thôi không nói mấy cái này, các ngươi nghe ta đọc này."  "Biển vắng sông êm gợn nước bằng  Lung linh trăng tỏ sóng triều dâng  .... Mấy kẻ cưỡi trăng nào có biết  Bến cây trăng lạnh nghĩ mà thương." (1)  Ngâm xong, cả phòng yên tĩnh. Thiếu niên khẽ ho một tiếng. Đám cung nữ lập tức vỗ tay, tiếng trầm trồ, khen ngợi vang lên như sấm.  Thiếu niên giơ cao tay áo, vẫy vẫy, tiếng cười, tiếng khen của đám cung nữ ngừng lại.  "Còn có chuyện càng khiến người ta kinh ngạc. Các ngươi có biết tác giả bài thơ này là ai không?" Các cung nữ đương nhiên không biết. "Chính là tác giả của cái bài Thủy điệu ca đầu, nói về đua thuyền Đoan Ngọ mà ta từng đọc cho các ngươi nghe đó."  Ai còn nhớ đó là cái gì, đám cung nữ lập tức gật đầu, đua nhau khen ngợi.  Thiếu niên đắc chí lắm, lại lấy một cuộn giấy lên, mở ra, rồi giơ tay lên. Đám cung nữ lập tức im lặng. Nhưng lần này không có giọng nói trầm thấp nào vang lên mà thiếu niên đứng dậy. Lúc nãy hắn cúi đầu đi tới, vào rồi lại được đám cung nữ ôm ấp, nên tới lúc này khi hắn ngẩng đầu lên, mới lộ ra tướng mạo.  Tuổi chừng mười sáu, mười bảy. Da trắng bóc. Khuôn mặt dài. Mắt sâu, mày rậm, mũi cao, thần thái sáng láng. Đây chính là thái tử của Tây Lương, Tác Thịnh Huyền.  Đám cung nữ ngẩng đầu lên nhìn Tác Thịnh Huyền, vẻ mặt đầy khó hiểu, lần này phải đứng mà đọc thơ à?  Tác Thịnh Huyền mở cuộn giấy ra nhìn, rồi cuốn lại, rồi đưa tay ra, nói: "Lấy đao tới đây."  Một cung nữ đáp dạ một tiếng, rồi lấy một thanh loan đao từ trong đống châu báu trang sức trang trí trên tường xuống, dâng tới. Tác Thịnh Huyền thả cuộn giấy xuống, vung loan đao. Hồng ngọc bích trên vỏ đao lòe lòe tỏa sáng.  "Lùi ra." Hắn nói. Đám cung nữ bên người hắn như nước tản ra bốn phía. Tác Thịnh Huyền rút đao ra, quăng vỏ sang một bên, tung người múa may, đồng thời trong điện vang lên tiếng ngâm thơ thanh thúy:  "Tuổi trai hào hiệp,  Kinh đô kết bạn hùng..." (2)  Áo bào trắng, đeo đai ngọc, cùng với tay áo với đủ loại hoa văn tung bay theo điệu múa. Loan đao đan xen. Tiếng ngâm kết thúc, Tác Thịnh Huyền ngừng lại, cầm đao thu eo. Đám cung nữ hoặc ngồi, hoặc đứng trong đại điện đều vỗ tay khen ngợi.  "Bài này phải hát mới có thể thể hiện được ý vị của nó." Hắn nói to, ánh mắt lóe sáng.  Đám cung nữ đều cảm thấy thái tử múa đao còn đẹp hơn là thái tử ngồi nên ai nấy đều gật đầu đồng ý.  "Các ngươi không thể tưởng được là, tác giả bài từ này vẫn là tác giả của bài Thủy điệu ca đầu." Tác Thịnh Huyền nhìn cung nữ xung quanh, cất cao giọng: "Tiết Thanh!"  Hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài điện, cắm đao bên hông.  "Đó là một thiếu niên còn ít tuổi hơn ta, Đại Chu quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp."  Không những không buồn bã, mà trái lại còn mắt tỏa sáng.  "Cuối cùng thì ta đã có thể đi gặp đám văn nhân sĩ tử Đại Chu rồi."  Cung nữ nhào tới, bày tỏ chúc mừng và luyến tiếc. Nghĩ tới gì đó, Tác Thịnh Huyền đẩy các nàng ra, nhặt hai cuộn giấy đã đọc qua.  "Đi, mang cho Thất Nương, tất nhiên người cũng sẽ tán thưởng."  Ngay tức khắc có hai cung nữ nhận lấy rồi đi qua từng tầng rèm che. Một lát sau trở lại, vẫn cầm hai cuộn giấy kia.  Tác Thịnh Huyền hỏi: "Sao rồi? Nói gì vậy?"  Một cung nữ cười hì hì, nói: "Hứ!"  Ô? Tác Thịnh Huyền ngẩn ra. Một cung nữ khác thì vứt cuộn giấy xuống đất, cũng cười hì hì... Rất hiển nhiên đây không phải chuyện các nàng dám làm, mà có người đã dặn. Mà hiển nhiên có thể khiến các nàng vâng theo lời dặn, mà còn thoải mái cười hì hì, người này có địa vị không thấp, chí ít sẽ không sợ vị thái tử Tác Thịnh Huyền này tức giận.  Tác Thịnh Huyền ngẩn ra, quả nhiên không hề tức giận, mà tỏ ra bất lực.  "Không thích ư. Thơ này khá hay mà..." Hắn nói, lại nhìn hai cuộn giấy chưa mở ra, "Không thích thơ từ à..." Tiến lên nhặt hai cuộn giấy, giơ cao: "Thất Nương, chỗ này còn có hai bức tranh nữa này." Rồi bước nhanh tới phía rèm che: "Là tranh của một vị họa sĩ mới, rất nổi tiếng, tên là Sấu Ông..."  Rèm che đung đưa, người đi qua. Có thể thấy sau tấm rèm che là một mảng thủy tạ lâm viên khá lớn. Rèm rủ xuống, ngăn cách tầm mắt. Chỉ có giọng nói thanh thúy của Tác Thịnh Huyền là mơ hồ truyền tới.  ... Trong thời tiết mùa hè, bên ngoài thành Trường An được bao phủ trong một màu xanh biếc, khiến người ta nhìn từ xa mà lòng thoải mái. Phủ học cung dưới chân núi ngoài thành vang lên tiếng xôn xao.  Trên một mảnh đất trống, đám tú tài già trẻ lớn bé đang bắn tên. Kết quả đương nhiên là không chiều lòng người. Mũi tên rải đầy trên đất. Nhưng trên bia cỏ cũng có không ít mũi tên.  Phụp, một mũi tên bắn trúng bia cỏ.  Tiết Thanh vỗ tay kêu hay.  Bùi Yên Tử hạ cung xuống, nói: "Hay cái gì mà hay."  Tiết Thanh cười nói: "Không ngờ Yên Tử thiếu gia còn biết bắn tên."  Bùi Yên Tử không nói gì. Thanh Hà tiên sinh đi tới, nghe vậy bèn nói: "Người đọc sách vốn không phải hạng trói gà không chặt." Hắn nói xong, cầm lấy cung tên trong tay Bùi Yên Tử, còn chưa dứt lời thì đã giương cung bắn tên, trúng ngay bia cỏ.  Tiết Thanh ha một tiếng, nhìn Thanh Hà tiên sinh với vẻ kinh ngạc khó nén: "Không ngờ tiên sinh là cao thủ bắn cung!"  Thanh Hà tiên sinh nói: "Đây không phải là cao thủ mà là cường thân kiện thể. Mấy cái lục nghệ kia kỳ thật là vì đọc sách. Tinh thần có thoải mái thì đọc sách mới vào."  Đám người Tiết Thanh, Bùi Yên Tử cùng vâng dạ, rồi thi lễ.  Thanh Hà tiên sinh nói: "Đi thôi, về nhà còn chuẩn bị lên đường."  Tới hôm nay, công cuộc huấn luyện đã kết thúc. Các thí sinh về nhà chuẩn bị, ba ngày sau sẽ theo Thanh Hà tiên sinh xuất phát tới Huỳnh Sa Đạo.  Tiết Thanh về nhà. Qua Xuyên nhón chân đứng chờ trước cửa như trước. Lôi nàng vào phòng, bưng một gói đồ khá to và nặng đặt trước mặt nàng, nói: "Đã chuẩn bị xong, giết người, dẫn lửa, hủy thi, mê dược..." Chỉ từng cái cho nàng, lại bất an mà nói: "Có phải hơi nhiều không?"  Tiết Thanh nói: "Không nhiều lắm! Thứ có thể bảo mệnh này càng nhiều càng tốt." Rồi ngồi xuống, nghiêm túc hỏi mỗi loại là gì.  Qua Xuyên rất vui mừng, giới thiệu từng thứ một, không khí rất nghiêm túc, vui vẻ hòa thuận. Nhưng phía bên Quách Hoài Xuân, không khí có vẻ nặng nề.  Quách Tử Khiêm đứng trong sảnh đường, lau nước mắt: "Bá phụ, vì sao không cho cháu đi theo Thanh Tử ca, mà để Tử An ca đi?... Cháu không nói Tử An ca không chăm sóc được Thanh Tử ca, chỉ là cháu thân thiết với Thanh Tử ca hơn, để cháu đi thì tiện hơn..."  Quách Bảo Nhi cũng tỏ ra không vui, nói: "Đúng vậy, vì sao không cho con đi? Con cũng có thể chăm sóc hắn mà."  Quách Tử An đứng một bên, chỉ cúi đầu chứ không nói gì.  Quách Hoài Xuân bị hai người này quấn quít nửa ngày, vẻ mặt không chút kiên nhẫn. Hắn còn rất nhiều việc phải làm. Chỉ một Tiết Thanh ra ngoài đã khiến bao người rối ren. Đốc đại nhân đã dẫn người đi xem xét và bố trí dọc đường. Những đứa trẻ này chỉ biết suy tính xem ai đi ai ở, thật vô tư lự. Vì sao để Quách Tử An đi, đương nhiên vì Quách Tử An biết Tiết Thanh là nữ, đi đường còn tiện quan tâm bảo vệ. Mà sở dĩ Quách Tử An biết Tiết Thanh là nữ, đó là vì chính Tiết Thanh... Ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu, Quách Hoài Xuân vuốt râu, trừng mắt nói: "Vì sao? Cha làm sao mà biết. Đó là do Tiết Thanh tự chọn. Chắc là nó thích Tử An hơn, đi mà hỏi nó ấy." Để nàng ta phải phiền não một lần đi.  Thích ư? Quách Tử An ngẩng đầu, ánh mắt có phần hoang mang, thật ạ?  *** (1) Bản dịch của Hải Đà.  (2) Bài Lục châu ca đầu.