Đại Đế Cơ
Chương 200 : Lễ tế
Tuyết rơi tán loạn che kín phần đầu của cái thân thể đã đứt lìa tứ chi một lớp trắng xóa, trông giống như vải tang, phần thân thể còn lại cũng không có gì đáng xem, đám người tụ tập dần dần giải tán, chỉ có đám người đi qua cửa thành bất chợt ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó sợ hãi cúi đầu lại vội vàng rời đi.
Trên đường cái kinh thành vì có tuyết rơi nên càng thêm nhộn nhịp, nhóm người lớn đàm luận điềm báo một năm được mùa do có tuyết rơi, nhóm sĩ tử bàn bạc nên đi nơi nào thưởng tuyết, còn nhóm trẻ con đang chơi đùa bay múa dưới tuyết. Bên trong quán rượu quán trà chật kín người, lửa than đốt lớn hơn, mùi rượu hun càng thơm, nếu như lúc này có một ít tiếng đàn nhạc thì càng tốt.
Bốn nam nhân ăn mặc sang trọng đi vào trong phòng bao Túy Tiên lâu, còn chưa ngồi xuống đã có tiểu nhị chào hỏi dẫn đường.
"Ba ấm rượu nóng, mời Ngọc Nương Tử tới."
Tiểu nhị áy náy thi lễ nói: "Ngọc Nương Tử, chỉ sợ không được."
Ba người đã ngồi xuống cũng không để ý mà cười rộ lên.
"Nương tử tứ đại tỳ bà đứng đầu Kinh Thành, vốn không dễ gặp…"
"Nghe nói muốn nghe Ngọc Nương Tử đàn tỳ bà phải hẹn trước ba ngày… Lúc này đã được người đặt trước rồi."
Nghe những khách nhân nói đùa, tiểu nhị cũng cười, lắc đầu nói: "Thật ra không phải, hôm nay Ngọc Nương Tử không có hẹn ai, chỉ là nói muốn đi thăm bằng hữu."
Thì ra là thế, khi đã là danh kỹ thì sẽ có được sự tự do này, những khách nhân cũng không vì vậy mà tức giận, cười nói mời một vị kỹ nữ khác đánh đàn, món ăn nguội, trái cây, trà nóng, thịt rượu thay phiên nhau mà đưa lên, trong sảnh tiếng cười nói vô cùng náo nhiệt.
Lúc này trong gian phòng trên lầu cao nhất của Túy Tiên Lâu có tiểu tỳ bưng một bầu rượu gõ cửa: "Ngọc Nương Tử, rượu tỷ muốn tới rồi đây."
Cửa kéo ra, nữ tử ngồi trong sảnh đứng dậy đón nhận nói lời cảm tạ.
Tiểu tỳ vẫn chưa đi, mang theo vài phần cung kính hỏi: "Má má nói xe chuẩn bị xong rồi." Lại mang theo vài phần chờ đợi nói: "Ngọc Nương Tử, để tiểu tỳ đi ra ngoài với tỷ nhé."
Ở trong thanh lâu này, thành thạo một kỹ nghệ tài năng xuất chúng, so với kỹ nữ khác chỉ dựa vào dung mạo có thể sống càng tự tại, còn có thể được xưng một tiếng đại gia, có thể thu nhận đồ đệ, có đồ đệ là có thể dưỡng lão, má má trong thanh lâu vì lôi kéo sẽ còn đưa tiền nịnh nọt, Ngọc Nương Tử đã đến lúc phải thu nhận đồ đệ, bao nhiêu người nóng lòng muốn thử, chờ mong vận may rơi trúng đầu mình.
Ngọc Nương Tử xoa đầu tiểu tỳ, vẻ mặt có ý cười, ôn hòa nói: "Không cần."
Tiểu tỳ có chút thất vọng đáp vâng không còn dám quấy rầy cáo lui, trước khi đóng cửa lặng lẽ đưa mắt nhìn nam nhân ngồi trong sảnh, tuổi nam nhân này hơn ba mươi, tướng mạo bình thường, ăn mặc giản dị, nhìn qua có vẻ là một người tầm thường… Nam nhân như vậy mà cũng có thể ngồi trong phòng Ngọc Nương Tử, không biết là có lai lịch gì, còn mời hắn uống rượu đắt nhất trong lâu.
Cửa đóng lại, trong sảnh cũng yên tĩnh lại, Ngọc Nương Tử cầm rượu đi qua nhưng không rót rượu cho nam nhân kia mà bỏ vào trong một cái túi nhỏ, lại quay đầu nhìn tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ nói: "Xem ra tuyết sẽ rơi cả ngày."
Nam nhân không có hứng thú đàm luận tuyết, sắc mặt sầu khổ mấy phần nói: "Ngươi nhất định phải làm như thế sao? Ngươi không cần làm vậy."
Ngọc Nương Tử nói: "Ta muốn làm vậy, huynh đệ Nghĩa Khải, ngươi không cần khuyên ta, đến hôm nay người của chúng ta đều đã chết sạch…"
Nam nhân nghiêng người về phía trước, hốc mắt đỏ lên nói: "Thế nhưng hai chúng ta còn sống, còn có thể chờ, cũng có thể xem…"
Ngọc Nương Tử cười lắc đầu nói: "Nhiệm vụ này giao cho ngươi, ta không muốn chờ nữa." Nói xong đứng lên.
Nam nhân đi theo.
Ngọc Nương Tử chợt đứng lại nói: "Mà đây cũng là một cơ hội." Ngẩng đầu nhìn về phía tuyết rơi loạn ngoài cửa sổ: "Trước kia chết đau khổ chết bí ẩn, đến cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có, bây giờ tiền thưởng của bọn họ là vạn lượng, muốn tìm người mở miệng nói. Đây là thời điểm để mọi người biết rõ chúng ta từ đâu tới đây, là ai."
Nam nhân nói: "Để ta đi, Ngọc Nương Tử ngươi có ngày hôm nay đã không dễ dàng gì, có danh tiếng trong tương lai có thể làm nhiều chuyện."
Ngọc Nương Tử mỉm cười lắc đầu nói: "Chính là bởi vì ta có danh tiếng, làm chuyện này mới phù hợp." Lại khẽ thở dài một cái: "Ta cũng không làm được chuyện khác."
Nam nhân cúi người thấp giọng nghẹn ngào.
Ngọc Nương Tử nửa ngồi đưa tay dìu hắn, nói: "Chu Nghĩa Khải, ngươi đi đi, mượn thân thế vô danh của ngươi, trở về nói với những người may mắn còn sống sót kia, người trẻ tuổi, bọn nhỏ, để bọn chúng nhớ kỹ thâm cừu đại hận của chúng ta."
Nam nhân rưng rưng đáp tiếng.
Ngọc Nương Tử vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Vậy ta đi." Nói xong mang theo chiếc túi nhỏ màu xanh, mang tỳ bà lên lưng, cầm lấy một cây dù rời đi chầm chậm, nam nhân ở phía sau cúi người một lần nữa, cửa phòng đóng lại ngăn cách hai người.
"Ngọc Nương Tử."
"Ngọc Nương Tử ngươi muốn đi ra ngoài ư."
"Hôm nay tuyết không nhỏ."
Trên đường rời đi gặp người nhao nhao chào hỏi, Ngọc Nương Tử cũng mỉm cười hoàn lễ với từng người, đáp lời đúng vậy, tuyết không nhỏ, tuyết đầu mùa mà ra khỏi Túy Tiên lâu, tiểu nhị trước cửa căng dù giúp Ngọc Nương Tử nói: "Thật sự không cần xe sao?"
Ngọc Nương Tử gật đầu nói: "Cũng không có bao xa, hơn nữa đi bộ càng vui thú."
Tiểu nhị cười đáp đúng, nhìn đôi ủng màu trắng dưới váy Ngọc Nương Tử giẫm lên mặt đất để lại một dấu chân nhàn nhạt, nghĩ đến cái gì lại đưa tay chào hỏi: "Ngọc Nương Tử, hôm nay sắp nhận hải sản mới, tỷ thích ăn trứng cá chứ…"
Ngọc Nương Tử quay đầu lại nói: "Nhận giúp ta đi." Liền xoay người đi lên phía trước, nàng mặc váy áo bông vải màu xanh của Tùng Giang, lưng mang tỳ bà, tay cầm dù giấy dầu màu nâu, nữ tử lẫn vào đám người tới lui trên đường, cũng không có gì đáng chú ý, xuyên qua đường cái, vòng qua hẻm nhỏ, cửa thành liền xuất hiện trong tầm mắt.
Đầu lâu treo ở trên cây trúc đã bị tuyết che kín, gần như không phân biệt được, nhìn qua cũng không còn dọa người như trước, người đi đường qua lại đều không còn chú ý tới, nhìn thấy dưới cây trúc có hai hàng quan binh đang đứng mới hiếu kỳ ngẩng đầu… Đầu người ư, tiếng nói trầm thấp lại vội vàng thu tầm mắt.
Đi nhanh đi, người đi đường tăng tốc bước chân, gặp thoáng qua Ngọc Nương Tử, Ngọc Nương Tử đi từng bước một tới chỗ cửa thành, đi tới gần nơi treo đầu người. Hành động này khiến người qua đường nhìn thêm vài lần nữa, trong lòng nghĩ nử tử này lá gan thật lớn, chắc là muốn đứng gần một chút để thấy rõ đầu người… Suy nghĩ mới hiện lên thì lại thấy nử tử này dừng chân ngồi xuống mặt đường đầy tuyết? Ủa, đây là muốn làm gì?
Đám quan binh từ khi thấy Ngọc Nương Tử tới gần liền chú ý, nhưng cũng không quát bảo lui, chỉ trầm lặng và uy nghiêm nhìn chăm chú… Nữ tử kia sụp dù xuống, cởi tỳ bà ra, lại đưa tay vào trong chiếc túi nhỏ… Ánh mắt đám quan binh dừng lại… Thấy nữ tử này lấy ra một bầu rượu.
Ngọc Nương Tử để rượu ở trước mặt xem xét tỉ mỉ một chút rồi nói: "Rượu ngon." Nói xong ngửa đầu uống bầu rượu.
Ôi, nữ tử này… Người xung quanh kinh ngạc…
Ngọc Nương Tử không phải một ngụm uống xong mà để bầu rượu xuống, nhấc tay áo nhẹ nhàng lau đi vết rượu trên khóe miệng, giơ rượu ấm lên, nói lần nữa: "Rượu ngon." Nói xong cao giọng: "Mời."
Rượu khuynh đảo trước người, tuyết mỏng nhất thời hòa tan.
Lễ tế!
Quan binh ào ào bao vây, đao thương sắc bén nhắm ngay nàng ta, người qua đường bốn phía kinh hãi tái mặt cùng nhau lui lại.
Tuyết vẫn rơi xuống như trút, rơi trên đầu trên người Ngọc Nương Tử, đối mặt với đao thương vây quanh, vẻ mặt nàng không biến đổi, bình tĩnh buông ấm rượu xuống, lấy tỳ bà ở bên cạnh ra, cúi đầu gảy đàn.
Tỳ bà boong boong vang lên giai điệu leng keng nhẹ nhàng, trong đám người qua đường có người bán hàng rong thường xuyên lui tới quán rượu liền nghe ra được đây là khúc đàn khi chơi hành tửu lệnh (*).
Cái này quả thật đúng là lễ tế.
Chợt có người nghiêng tai nghe tỳ bà, lại trừng mắt nhìn nữ tử ngồi xếp bằng, ồ một tiếng nhận ra nói: "Là Ngọc Nương Tử của Túy Tiên lâu."
Túy Tiên Lâu là thanh lâu, Ngọc Nương Tử là cách xưng kính trọng, tên thật của nàng là Ngọc Linh Lung, là kỹ nữ thanh lâu, mười ba tuổi học tỳ bà, mười tám tuổi thành danh, mười mấy năm qua kỹ nghệ tinh tiến, là một trong ba người nổi danh nhất ở kinh thành, Vương tướng gia trong triều cũng rất thích tiếng đàn của nàng, mỗi khi có đại yến sẽ mời nàng.
Sao nàng tới tế bái tên hung đồ này hả? Tin tức như gió tuyết lan khắp kinh thành, vô số người chạy về bên này, tự nhiên cũng có quan viên nghe nói mà đến, nhìn thấy bọn họ đến, quan tướng muốn mở miệng hô quát nhưng lại bị quan viên đưa tay ngăn lại.
"Hãy để cho nàng đàn xong." Hắn nói, quan viên hình bộ hơn bốn mươi tuổi thần sắc có chút phức tạp, hiển nhiên nhận ra Ngọc Nương Tử.
Một kỹ nữ cũng không có gì uy hiếp, đương nhiên tướng quan cũng nhận ra Ngọc Nương Tử, nghe vậy khoanh tay, một khúc tửu lệnh nhanh chóng kết thúc, Ngọc Nương Tử ôm ấp tỳ bà nhìn về phía đầu lâu treo cao cười.
Quan viên hình bộ khẽ thở dài một cái, vỗ tay nói: "Không ngờ rằng ở đây lại có thể nghe được tiếng tỳ bà của Ngọc Nương Tử."
Ngọc Nương Tử nhìn về phía hắn thi lễ nói: "Khúc đại nhân." Lại thi lễ với tướng quan: "Phú đại tướng."
Khúc đại nhân nói: "Ngọc Nương Tử, bản quan hi vọng ngươi đến là để xác nhận hung phạm, nếu đã quen biết, đến đưa tiễn cũng có thể thông cảm được." Thân là nữ kỹ, đón khách đến rồi đi nhiều năm như vậy, nhận ra một tên hung đồ cũng không xem là có gì kỳ lạ.
Ngọc Nương Tử đáp vâng, nhấc tay chỉ đầu lâu treo trên cao nói: "Người này tên là Hoàng Y, Hoàng trong Thiên Địa Huyền Hoàng, Y trong y phục mặc trên người chúng sinh."
Quả nhiên là nhận ra, Khúc đại nhân tiến lên một bước nói: "Người ở nơi nào? Vì sao hành thích Tông đại nhân?"
Ngọc Nương Tử mỉm cười lắc đầu, nói: "Không đúng, không phải hành thích Tông đại nhân mà là hành thích Tống Nguyên Tống đại nhân."
Thần sắc Khúc đại nhân trầm xuống, nhìn nàng nói: "Xem ra Ngọc Nương Tử không chỉ nhận ra người này." Tuy đã treo giải thưởng nhưng bọn họ lại không tin rằng sẽ có người đến xác nhận thân phận, vạn lượng hoàng kim có thể không đổi được tánh mạng, loại hung đồ ám sát Tống Nguyên này, ai dám nói quen biết, không phải Tống Nguyên sẽ coi ngươi trở thành đồng đảng và giết luôn cho hả giận.
Không ngờ rằng thật sự có người đứng ra xác nhận, không, cái này không gọi là xác nhận, đây gọi là ra tự thú, đáy mắt Khúc đại nhân có chút kinh ngạc, có thể nói ra mục đích của tên hung đồ, chỉ có thể là vô cùng quen thuộc, thậm chí còn có thể là đồng đảng… Ả kỹ nữ này lại dám che giấu hung đồ? Đồng thời cũng cảm thấy may mắn, cũng may xưa nay Tống Nguyên không gần nữ sắc, càng không thích mở tiệc chiêu đãi, thanh lâu chưa từng đến cũng không mời kỹ nữ về nhà, bằng không với thanh danh Ngọc Nương Tử, tiếp cận Tống Nguyên là chuyện rất dễ dàng…
Nhưng nhìn nữ tử trước mặt, dù dung nhan không hẳn là xuất chúng nhưng khuôn mặt nhã nhặn đoan trang, lại có vẻ không nỡ… Nếu đã như vậy thì kết cục của nàng chỉ có thể giống như hung đồ này mà thôi, kỳ thật nàng vốn không cần như thế, không có người nhận ra hung đồ này, tự nhiên cũng không có cách nào tra đồng đảng, chỉ cần Ngọc Nương Tử không nói, người nào biết nàng là đồng đảng.
Tại sao phải đứng ra? Chẳng lẽ cho là còn có thể mượn việc thẩm vấn để tiếp cận hành thích Tống Nguyên sao? Thật ra cả đời này Tống Nguyên cũng đã không gặp lại bất kỳ nghi phạm hung đồ nào rồi.
Dù biết rõ sau câu nói của mình, dường như chuyện tiếp theo là nàng sẽ bị trường thương đâm thủng ngực mà chết, Ngọc Nương Tử vẫn bình tĩnh như trước, gật đầu đáp đúng: "Ta không chỉ biết hắn, mà ta cũng giống như hắn, cũng giống như đám người mấy lần trước ám sát Tống đại nhân."
Tiếng Ngọc Linh Lung thanh thúy vui sướng như tỳ bà, đọng lại khiến dân chúng đứng phía trước có thể nghe được lời nàng vô cùng rõ ràng. Người phía sau nghe không rõ vội vàng hỏi thăm, người phía trước truyền lời nói đi, bốn phía nhất thời như là gợn sóng bạo động chập chùng.
Một kỹ nữ lại là hung đồ, thật là đáng sợ và quá bất ngờ.
Quan tướng lại không nhịn được quát lớn: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Ngọc Nương Tử nói: "Chúng ta là người không đội trời chung với Tống Nguyên." Nói xong đứng lên.
Đám quan binh bốn phía càng thêm đề phòng, Ngọc Nương Tử nhìn lên đao thương sắc bén dày đặc trước mặt, lại nhìn về phía quan tướng và Khúc đại nhân.
"Chúng ta là người Huỳnh Sa Đạo."
Lời vừa nói ra, Khúc đại nhân nhất thời tái mặt. Lên tiếng quát: "Bắt lại, im ngay."
Ngọc Nương Tử đã ngửa đầu cười to, cất cao tiếng nói, đưa tay chỉ đầu lâu treo cao.
"Hắn là Hoàng Y, hắn đến từ Huỳnh Sa Đạo, ta là Ngọc Linh Lung, ta sinh ra ở Huỳnh Sa Đạo… Chúng ta là người Huỳnh Sa Đạo."
Giọng cao vút tản ra trong tuyết bay, dân chúng xem xung quanh cũng chấn kinh lần nữa.
Huỳnh Sa Đạo…
Huỳnh Sa Đạo!
"Huỳnh Sa Đạo là đạo gì?" Có tiểu hài tử hỏi nhưng sau một khắc liền bị người lớn bên cạnh che miệng lại, thần sắc người lớn hoảng sợ e ngại.
Thần sắc quan tướng cũng kinh sợ, rút đao quát: "Im ngay."
Đám quan binh cùng kêu lên hô quát cất bước, vừa muốn động thủ trói chặt, Ngọc Nương Tử đã đánh về phía họ, ba cây trường thương bị Ngọc Nương Tử cản trước người đâm thủng ngực, máu bắn tung tóe, tuyết trắng dưới chân nhuộm đỏ tức thì.
Dân chúng bốn phía phát ra tiếng kêu sợ hãi, cùng nhau lui lại.
Tuyết rơi bay tán loạn bên người nữ tử bị trường thương đâm xuyên, máu tuôn ra cùng nhau rơi xuống, trắng như tuyết, tuyết đỏ xen lẫn, tỳ bà ở bên, chiếc túi nhỏ, bầu rượu ngã xuống dần dần bị che kín.
…..
Nhìn nữ tử cúi đầu không nhúc nhích, Khúc đại nhân thì thào: "Hóa ra là Huỳnh Sa Đạo."
***
(*) Hành tửu lệnh: Trò chơi phổ biến trong lúc uống rượu của người Trung Quốc. Thường là đối đáp thơ từ giữa các thành viên uống rượu với nhau.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
10 chương
5 chương
27 chương
41 chương