Đại Đế Cơ

Chương 18 : Tự đi

Hóa ra đây chính là Tiết Thanh. Mười mấy học sinh đang ngồi trong sân đều nhìn Tiết Thanh chằm chằm... không phải bằng ánh mắt ngưỡng mộ mà là cười nhạo. Mặc dù bọn họ chưa từng gặp mặt Tiết Thanh nhưng đã từng nghe qua tên cậu ta rồi, vì Tiết Thanh chính là người đầu tiên dám tuyên bố rằng sẽ thi đậu Trạng Nguyên. Đa số mục đích của những người đọc sách là để tích lũy thêm kiến thức hoặc rèn luyện đạo đức, tất nhiên trong số đó, nguyên nhân chủ yếu của họ vẫn là để đi thi ra làm quan. Nhưng mà ngay cả học sinh to gan nhất cũng chỉ dám nói sẽ cố gắng thi đậu tiến sĩ, chứ chưa có ai như Tiết Thanh, dám can đảm hứa hẹn với tất cả mọi người sẽ giành được chức Trạng Nguyên. Hừ, Trạng Nguyên chứ có phải mấy bó rau, cải trắng ngoài chợ đâu mà nói nghe dễ dàng như vậy. Hơn nữa, khiến cho người ta khinh thường hơn đó là mục đích chính cậu ta muốn thi đậu Trạng Nguyên là để cưới vợ, thật là làm mất mặt những người đọc sách như bọn họ. Đã vậy cậu ta còn mặt dày dám đến đây xin Thanh Hà tiên sinh làm thầy nữa chứ. Đám học sinh vừa cười nhạo vừa bàn tán sôi nổi. “Ngươi mau cút đi, đừng có ở đây làm bẩn thanh danh nơi này.” Có người khinh bỉ nói. Tiết Thanh không hề để ý đến những lời nói chế giễu kia, chỉ nhìn hai người giữ cửa nói. “Là Thanh Hà tiên sinh bảo tôi tới đây.” Người giữ cửa kia liền trợn mắt nói lớn. “Tiên sinh chỉ nói cho ngươi đến đây xem thử.” Hắn nói: “Bây giờ ngươi có thể xem rồi đó.” Hắn chỉ tay vào mười mấy học sinh đang ngồi học. “Nhìn thử xem coi mọi người đang làm cái gì?” Tiết Thanh “à” một tiếng rồi nhìn qua. “Ngươi đã từng đọc qua sách rồi sao?” Người giữ cửa hất cằm hỏi với giọng kiêu ngạo. “Ngươi có tài nghệ nào khác sao? Có biết kiến thức cơ bản nào không?” Tiết Thanh lắc đầu. Hành động này làm tiếng cười xung quanh vang lên càng lớn, ngay cả Trương Liên Đường đứng ở đằng xa cũng phải mỉm cười. “Chắc không phải cậu ta lại tính nói bởi vì Thanh Hà tiên sinh không quen biết, không hiểu cậu ta nên mới xem thường cậu ta đó chứ?” Hắn nói. Trương Song Đồng hừ một tiếng. “Vậy lại càng ngu ngốc hơn.” Cậu nói. “Cậu bé này miệng lưỡi rất lanh lợi, để xem cậu ta sẽ trả lời thế nào.” Trương Liên Đường nói. .................. Tình huống khác thường ở bên này thu hút rất nhiều người hiếu kì chạy tới hỏi. “Tiên sinh đang muốn kiểm tra một học sinh muốn xin làm học trò ông.” “Vậy cái người đang đứng ở đó là ai thế, đang tính làm gì vậy?” “Đó là Tiết Thanh.” “Ồ, cậu bé đó chính là Tiết Thanh sao?” “Chính là người muốn thi đậu Trạng Nguyên để cưới được vợ đó hả?” Có rất nhiều học sinh biết tên Tiết Thanh, bởi vậy có không ít người tò mò vội vàng chạy đến đây để hóng chuyện. .................. “Cái gì ngươi cũng không biết...” Tên giữ cửa trợn mắt lườm Tiết Thanh một cái rồi chỉ vào một cái bàn bảo: “Ngươi ngồi xuống đây rồi trả lời thử cái đề này xem.” Đây là muốn cho cậu ta một cơ hội sao? Đám học sinh đang ngồi cảm thấy bất mãn vô cùng, liền nhỏ giọng xầm xì bàn tán. Tiết Thanh cũng không ngồi xuống theo ý người giữ kia mà chỉ hỏi. “Trả lời đề gì?” Người giữ cửa bĩu môi. “Ngươi cũng không biết ca hát hay tài nghệ nào khác, thôi thì viết một đoạn văn ngắn đi.” Hắn nói, nghĩ một chút lại cất tiếng: “Ngươi cảm thấy Thanh Hà tiên sinh là người như thế nào?” Thanh Hà tiên sinh là người luôn cư xử và hành động khiêm tốn, giữ lễ, là một người hiểu biết sâu rộng,... Cái này ai cũng biết đến, chỉ cần lấy một vài điều trong số đó đã có thể viết được rất nhiều, đúng là một cái đề vô cùng dễ ăn điểm, so với cái đề mà bọn họ phải làm đúng là dễ như ăn cháo. .................. Giọng nói của người giữ cửa rất lớn, hai người Trương Liên Đường đứng cách đó một đoạn cũng có thể nghe thấy. “A...” Trương Song Đồng nói: “Vậy là tiên sinh thật sự đã nhận tiền của người Quách gia thật à?” Trương Liên Đường không trả lời về vấn đề này. “Bởi vì tiên sinh đã đồng ý cho cậu ta đến đây nên cũng phải đưa ra một lời giải thích hợp lý.” Hắn nói: “Không phải tiên sinh đang làm khó dễ cậu ta vì thân phận cậu ta thấp kém mà là tiên sinh đang tạo cho cậu ta một cơ hội, có thể lấy được cơ hội này hay không thì phải dựa vào năng lực của cậu ta, nếu không được cũng đừng oán trách người khác.” Tiết Thanh vẫn đứng yên như cũ. Thanh Hà tiên sinh là người thế nào nàng thật sự không biết, bởi vì nàng chưa từng gặp ông nên không thể đưa ra lời nhận xét về ông được. Nhưng nếu như nói đến Thanh Hà tiên tử thì chắc nàng có một chút cảm nghĩ đó.” Nghĩ đến đây Tiết Thanh lại mỉm cười. “Dáng người đẹp.” Nàng nói. Nói cái gì vậy? Người giữ cửa ngạc nhiên, mười mấy học sinh ngồi đằng kia cũng sững sờ. Tiết Thanh không đợi bọn họ lấy lại tinh thần đã xách giỏ đi ra ngoài. “Ngươi, ngươi tính làm gì vậy?” Cậu bé giữ cửa đã lấy lại sự tỉnh táo, liền vội vàng hô. Tiết Thanh không quay đầu lại, chỉ chậm rãi phất tay áo đi ra. “Ta đi về.” Nàng nói. Đám học sinh kia lại “ồ” lên rồi bàn tán xôn xao một lần nữa. Trương Liên Đường và Trương Song Đồng cũng rất ngạc nhiên, Trương Liên Đường cười lớn. “Cái cậu bé này không chỉ lanh mồm lanh miệng mà còn kiêu ngạo vô cùng.” Hắn nói. Trương Song Đồng vừa gõ chiếc quạt xếp đang cầm trong tay vừa cười ha ha. “Thú vị thật, ha ha, ngay cả tiên sinh mà cậu ta cũng dám nói câu dáng đẹp?” Cậu ta nói: “Bộ tính giỡn mặt với tiên sinh hả?” Mặc dù bây giờ không có cậu bé kia dẫn đường như lúc nãy nhưng Tiết Thanh vẫn có thể đi đúng đường quay về. Chỉ có một việc... khi nãy lúc lên đây thì hai bên núi đá trên đường rất trống vắng, vậy mà giờ đây đã xuất hiện thêm rất nhiều người. Bọn họ nhìn Tiết Thanh bằng đủ loại ánh mắt, có tò mò, có khinh thường, cũng có thờ ơ... Nhiều người như vậy ở hai bên đường nhìn chăm chú vào mình, đúng là có chút gì đó khiến cho người ta cảm thấy hơi sợ hãi, thế nhưng Tiết Thanh vẫn như cũ, bình tĩnh bước đi qua đám người đó, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc qua xem bọn họ là ai. Đi tới càng gần, Tiết Thanh càng nhìn thấy họ rõ hơn. Mặc dù không phải tất cả mọi người đều tuấn tú điển trai, nhưng ai nấy đều toát lên vẻ trẻ trung, năng động của độ tuổi thanh xuân, cùng với vẻ học cao hiểu rộng của người đọc sách, làm cho người ta có cảm giác họ không phải là người bình thường, họ khiến cho người ta có cảm giác năng động và thoải mái hơn. Đây là điều mà Tiết Thanh không thể gặp được khi đi dạo ngoài đường phố hoặc ở trong nhà. Tiết Thanh không sợ hãi nhìn lướt qua từng người bọn họ. Bọn họ nhìn nàng, nàng nhìn lại bọn họ, cứ nhìn nhau cho đến khi đi ra khỏi cổng trường, để lại những thiếu niên đang đứng hóng chuyện trong đó tiếp tục nhìn theo. Mặc kệ cậu bé giữ cửa và mười mấy học sinh kia nghĩ gì, mặc kệ Thanh Hà tiên sinh đánh giá thế nào về nàng, cũng mặc kệ bọn họ nghĩ nàng oai phong hay ngốc nghếch, Tiết Thanh hiện giờ vẫn cảm thấy rất thoải mái. Hóa ra ông ta đã tính sẽ gây khó dễ cho nàng. Đúng, chính xác, ông ta đúng là đang tính gây khó dễ, hoặc nói cách khác, ông ta đang muốn dùng nàng để răn đe, khiến các học sinh khác nể sợ. Rõ ràng đã hứa hẹn và giao kèo với nhau hết rồi, kêu nàng đi học cho đã xong rồi đến khi nàng đến đây tìm thì ông ta lại bày đặt giở quẻ. Đúng là cái thứ đồ nói không giữ lời! Ông muốn thể hiện cốt cách cao ngạo của người có học thức, tôi cũng có thể... Ông không muốn thu nhận tôi làm học trò, tôi cũng không cần một giáo viên như ông đâu. Không chừng sau này khi đã thành công, nàng còn có thêm lý do để mạnh mẽ tuyên bố trước đám học sinh của mình: “Ta không cần làm học trò của Thanh Hà tiên sinh vẫn có thể thành công đó thôi!” Đây cũng là một cách để xây dựng danh tiếng riêng của mình à nha! Có lẽ Thanh Hà tiên sinh chỉ muốn làm nàng giảm bớt sự kiêu ngạo nhưng nàng không cần ông làm vậy. Ở đời trước nàng đã bị gò bó và sống theo cách suy nghĩ của người khác quá nhiều rồi, vì vậy ở đời này nàng không muốn lại tiếp tục sống như vậy nữa. Nàng chỉ muốn yên ổn đi học, học một ít kiến thức đủ để dạy lại những đứa trẻ, chứ nàng cũng không muốn đi thi Trạng Nguyên làm gì, đó chỉ là cái cớ để nàng không cần lấy vợ thôi. Cậu bé giữ cổng thấy Tiết Thanh đi ra thì vô cùng bất ngờ, cậu ta tò mò không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi. Tiết Thanh vẫn bình tĩnh đi lướt qua cậu bé, ra khỏi cánh cổng. nàng nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy Ngô quản gia với xe ngựa đâu cả. Có lẽ ông ta thấy nàng đã đi vào lớp nên nghĩ rằng nàng sẽ học đến khi trời tối mới được ra về, vì vậy đã đi về trước rồi. Tiết Thanh đi dọc theo đường đi ra đến đường lớn của trường. Bây giờ tất cả học sinh đều đang chuyên tâm học trên núi nên trên đường khá yên tĩnh. Tiết Thanh tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, để giỏ đựng tiền học phí ở bên chân. Nàng nên tự đi bộ về hay ngồi đây chờ Ngô quản gia đến đón đây? Đang ngắm cảnh đường phố và suy nghĩ thì Tiết Thanh chợt giật mình khi nghe thấy có tiếng bước chân đang bước gần về phía mình. nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một bàn tay gầy gò đang cầm lấy giỏ xách của nàng. Tiết Thanh nhìn theo hướng bàn tay kia lên trên khuôn mặt người cầm nó. Đối diện với nàng lúc này là một gương mặt già nua, ốm yếu. Người đó cũng đang nhìn nàng, nở nụ cười rất tươi. “Trong đây có rượu ngon.” Ông nói, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang thảo luận với Tiết Thanh cái đề tài gì đó quan trọng lắm. Tay của ông vẫn tiếp tục nắm cái giỏ. Tiết Thanh “ừm” một tiếng gật đầu. “Đúng là có rượu ngon.” Nàng nói. Có lẽ do Tiết Thanh nhìn ông quá kỹ, quá lâu, lại còn nhìn với vẻ mặt hết sức bình tĩnh như vậy, nên ông lão kia xấu hổ, nhẹ nhàng thu tay về vuốt râu. “Cậu đến đây để xin làm học trò hả?” Ông nói, nét mặt vừa thông cảm vừa oán hận: “Thanh Mai tiên sinh này đúng là người tráo trở, người ta đã đến tận đây xin học là vì xem trọng ông ta, nên đã nhận học trò thì phải nhận hết mới phải lẽ chứ, uổng phí đống tiền học phí này.” “Là Thanh Hà tiên sinh.” Tiết Thanh sửa lại. Ông lão phất tay. “Mặc kệ ông ta tên Mai hay tên Hà, nói tóm lại học sinh xin được học mà lại không chịu nhận là ông ta sai.” Ông nói xong lại nhìn cái giỏ đựng tiền bên chân Tiết Thanh: “Nhưng mà ta khác ông ta.” Tiết Thanh nhìn ông. “Ông cũng là thầy giáo dạy học ạ?” Nàng hỏi. Ông lão giống như đã đợi câu hỏi này của nàng từ nãy đến giờ, vừa nghe xong liền mừng rỡ, đưa tay chỉ về một hướng. “Đúng rồi, ta cũng có lớp học.” Ông nói: “Ở đằng kia kìa.” Tiết Thanh nhìn thấy phía trước có rất nhiều nhà ở, cửa hàng đang treo các bảng hiệu đủ màu sắc. Bởi vậy nàng vẫn chưa nhìn ra được bảng hiệu trường học của ông lão ở đâu. Tay của ông lão lại tiếp tục nắm lấy giỏ xách của Tiết Thanh. “Cậu bé, có muốn đến lớp của ta học không?” Ông cười mỉm nói.