Đại Đế Cơ

Chương 144 : Nói nhỏ

Thời tiết sau Trung Thu vô cùng mát mẻ, quả là thời tiết thích hợp để đọc sách. Nhưng có mấy nhà lại phát hiện con cái nhà mình bắt đầu lười biếng. Đứa trẻ mười một, mười hai tuổi mà bướng bỉnh thì rất đau đầu, phạt không được mắng cũng không được. Mà nói lười biếng cũng không đúng lắm, cảm giác có gì đó hơi kỳ quái. “Con không đến trường đâu! Sẽ bị bắt đó! Con ở nhà đọc sách!” “Đi học sao lại bị bắt được?” “Hu hu mẫu thân ơi, các học sinh bị cho là nghi phạm bị bắt đi… Đã có một người bị bắt rồi.” Đứa trẻ lớn như vậy chắc chắn không thể nào nói mê sảng rồi. Người mẹ thúc giục đi hỏi, thân làm cha chỉ có thể lặn lội tìm đến mấy nhà học sinh quen biết, phát hiện đều nói những lời như vậy. “Tuy Chung Thế Tam đã đầu thú nhưng vẫn cần tra xét cho ra dư đảng của vụ hành thích họ Tông kia… Nhưng sao có thể bắt học sinh được chứ?” “Phụ thân, là thật đó, có một học sinh bị bắt rồi. Nghi phạm liên luỵ, nhất định sẽ bắt cả bọn con nữa. Là Tô Phương nói vậy, thúc phụ hắn làm quan đó…” “Cha nó à, ông đi hỏi thăm một chút xem sao? Hai đứa con trai lớn của dượng ông không phải làm người hầu trong phủ nha đó sao?” “Ôi, bọn nhỏ thật sự là phiền phức! Để tôi đi hỏi thăm xem.” ….. Từ trước đến nay, phủ nha ở Trường An vẫn có quy định người không phận sự miễn tới gần. Nhưng mấy ngày gần đây người canh cửa lại phát hiện chung quanh đột nhiên xuất hiện khá nhiều người, có người đến tìm người thân, cũng có người thuận miệng bắt chuyện dăm ba câu. “Lão ca à, các đại nhân ở kinh thành đến rồi, vậy việc thẩm vấn nghi phạm  tiến hành đến đâu rồi?” Loại chuyện này người canh cửa sao mà biết được. “Nghe nói có bắt một nghi phạm là học trò?” Chuyện này thì người canh cửa biết, hắn gật đầu: “Cho nên nói học trò bây giờ thật sự là không tưởng nổi. Cả gan làm loạn, đánh nhau gây sự, gây phiền toái cho cả người nhà. Hôm qua người cha đáng thương của hắn còn đến đây khóc lóc…” Vẻ mặt người kia vô cùng khẩn trương: “Thật sao? Sao học sinh kia lại thành nghi phạm được?” Có một đội quan binh từ bên trong đi ra, không rõ là cố ý hay vô tình liếc nhìn qua bên này. Người canh cửa lập tức khẩn trương khoát tay nói với người nọ: “Loại chuyện này ngươi đừng hỏi thì hơn, coi chừng bị phiền toái quấn thân. Hiện tại đang tra xét rất nghiêm, một chút hiềm nghi cũng không bỏ qua.” Một chút hiềm nghi cũng không bỏ qua? Đều là học trò với nhau, liệu có bị bắt về tra hỏi không? Người nọ vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng cảm tạ rồi đi. ….. Phòng giam trong phủ nha không có ban ngày. Bên ngoài trời đã sang thu mát mẻ, bên trong lại vẫn còn oi bức như mùa hạ. Có người thật cẩn thận thăm dò: “Sao lại nóng như vậy nhỉ?” Hai gã cai ngục ngồi trước một chiếc bàn lùn vừa ăn đậu phộng rang muối vừa uống trà, không buồn ngẩng đầu lên đáp: “Nhiều người nên vậy.” Người nọ đi tới nhìn bát trà trên bàn, hỏi: “Sao lại uống trà? Đậu phộng rang muối không phải nên uống rượu sao?” Hai gã cai ngục cùng lắc đầu: “Hôm nay thì không dám.” Hắn giơ một ngón tay trỏ lên trên: “Có vị đại nhân ở kinh thành đến tiếp quản chỗ này.” Ngay cả nhà tù cũng bị đại nhân ở kinh thành tiếp nhận, có thể thấy được thanh thế lớn đến nhường nào. Người nọ do dự một chút, rướn cổ nhìn sâu vào bên trong nhà tù, trong đó tối tăm mờ mịt nhìn không rõ giam bao nhiêu người, chỉ nghe được tiếng khóc than nỉ non bồi hồi không dứt. “Đây đều là nghi phạm sao? Khi nào thì được thả ra? Hình như cũng bị giam khá lâu rồi.” Hắn nhỏ giọng hỏi. Một cai ngục cười một tiếng: “Thả ra? Đừng nghĩ đến! Chỉ sợ càng ngày lại càng nhốt vào nhiều người hơn.” Một gã cai ngục khác cũng gật đầu, nói nhỏ: “Nghe nói người nhà của các nữ nhân trong Song Viên cũng bắt đầu bị tra hỏi…” Người kia giật mình nói: “Sao lại tra cả bọn họ? Có liên quan gì đến nhau đâu.” Hù dọa người khác là việc mà bọn cai ngục thích làm nhất, lâu dần dường như cũng thành một thói quen bẩm sinh, nghe hỏi vậy thì cười nói: “Sao lại không liên quan? Tông đại nhân vừa chọn các nàng đến thì gặp chuyện không may, ai dám nói trong số các nữ nhi này không có thích khách?” Người kia hoảng hốt nói: “Không thể như thế được! Những nữ nhi kia đều được tuyển chọn rất nghiêm ngặt… Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cai ngục uống một ngụm trà nói: “Cái gì mà không thể? Tra án sao, một nghi phạm cũng không thể bỏ qua. Đừng nói người nhà của mấy cô gái kia, ngay cả hàng xóm cũng phải tra hết một lượt.”Ngu.ồn:..ir.ead.vnNgay cả hàng xóm cũng tra? Vậy bạn học của học trò kia cũng không xem như hàng xóm sao? Người kia chậc lưỡi: “Này… thế này cũng quá…” Cai ngục nói: “Quá cái gì? Quá không ra gì! Nói cho ngươi biết, chuyện này bên trên sẽ không bỏ qua. Chỉ một Chung Thế Tam thôi là chưa đủ. Đều cẩn thận một chút, đừng có rước họa vào thân. Đoàn đại nhân là ai chứ? Phủ ngục của hình bộ đó! Rơi vào trong tay hắn thì Diêm vương gia cũng không quyết định được sống chết của các ngươi!” Một cai ngục khác nhón một hạt đậu phộng, nghĩ đến gì đó, nhìn về phía người kia nói: “Sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến đây? Trong ngục có người quen sao?” Người kia giật mình, gượng cười khoát tay nói: “Đâu có đâu có… Chỉ là hôm nay soạn lại công văn đưa đến cho các đại nhân ở kinh thành xem, thuận tiện đến đây xem có sót gì không thôi. Các ngươi làm việc đi, ta cáo lui trước.” Dứt lời liền vội vàng chạy biến, giống như nơi này có gì đó rất đáng sợ. Ai mà chẳng sợ cai ngục? Mấy gã cai ngục cũng không để ý lắm, cụng chén trà với nhau lại tiếp tục ăn uống. ….. Ánh nắng sớm hòa cùng tiếng chuông vào học quanh quẩn khắp trong trường. Các học sinh còn đang phân tán khắp các nơi trong trường học cũng nhanh chóng chạy về lớp học của mình. Nghiêm tiên sinh đến gần lớp học, nghe được tiếng xì xầm ồn ào hơn hẳn ngày trước. “Đường Kê không thấy đến…” “Nói là bệnh…” “… Ta không tin đâu. Nhất định là hắn hỏi thăm được tin tức gì đó…” “… Không lẽ là thật?” Đám trẻ này cả ngày đều lo nghĩ mấy chuyện vặt vãnh không đâu! Nghiêm tiên sinh giậm mạnh chân đi vào phòng học như thường lệ. Lớp học lập tức khôi phục sự yên tĩnh, các học trò đều tỏ ra hoảng sợ, hơn nữa… Nghiêm tiên sinh nhíu mày. Số học trò vắng mặt có vẻ nhiều hơn ngày thường. Nghiêm tiên sinh trước nay vẫn không thèm để ý học trò có lên lớp hay không, cho nên có một vài học trò vin vào cớ đó mà trộm trốn học. Nhưng đó cũng chỉ là một  số cá biệt mà thôi. Còn lớp học hôm nay lại có đến gần một nửa lớp vắng mặt. Xảy ra chuyện gì rồi? Trong khi Tiết Thanh lại vẫn lên lớp như bình thường. Ừm, ngày mai thử hỏi mấy học trò này xem, không thể quá mức không coi ai ra gì như vậy. Trong lòng Nghiêm tiên sinh nghĩ vậy, ngoài miệng vẫn không nói gì, ngồi xuống bắt đầu híp mắt giảng bài Giảng bài xong, Nghiêm tiên sinh vẫn rời đi như thường lệ, các học trò lại không chuyện trò nô đùa như thường ngày mà là tụ tập lại cùng nhau hoảng sợ mà hỏi thăm. “Tô Phương, sao rồi?” “Huynh đã hỏi thúc phụ chưa?” “Thực sự sẽ bắt chúng ta sao?” Tô Phương cũng rất khổ não, nói: “Tôi hỏi rồi, nhưng thúc phụ của tôi không cho tôi hỏi đến… Nói là chuyện này rất nghiêm trọng…” Tiết Thanh tiếp lời: “Quả nhiên rất nghiêm trọng sao? Xem ra…” Nàng còn chưa dứt lời, các học sinh liền kêu lên. “Chúng ta sẽ bị bắt đi sao?” “Chúng ta sẽ bị bắt!” “Tôi muốn về nhà!” Sau đó thi nhau chạy ra ngoài. Trong chớp mắt, lớp học chỉ còn lại Tiết Thanh và Tô Phương. Tiết Thanh hỏi Tô Phương: “Bạn học Tô, làm sao bây giờ?” Tô Phương đưa tay gãi đầu, nói: “Có lẽ họ sẽ không bắt tôi… Thúc phụ tôi làm quan mà…” Tiết Thanh nói: “Vậy còn các bạn học khác?” Nàng tiến lên một bước: “Bạn học Tô, chúng ta đều là bạn học với nhau, huynh không thể bỏ mặc chúng tôi được.” Tô Phương ấp úng: “Tôi… tôi biết làm sao bây giờ?” Tiết Thanh nói: “Tôi cũng không biết. Chúng ta cố gắng hỏi thăm thêm đi, hỏi cho rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì, cũng để cho mọi người an tâm.” Tô Phương tỏ vẻ khó xử: “Tôi sẽ thử... Tôi sẽ thử xem.” Dứt lời liền chạy biến mất, có vẻ như sợ bị truy hỏi thêm nữa. Tiết Thanh nhìn quanh phòng học trống trải, phủi phủi quần áo, cúi đầu thu dọn sách vở đi ra ngoài. ….. Ngày hôm sau, Nghiêm tiên sinh, vốn đang chuẩn bị răn dạy đám học trò vắng mặt ngày hôm qua, lúc này lại ngạc nhiên đứng trong phòng học. “Xảy ra chuyện gì?” Hắn nói: “Đâu hết rồi?” Gian phòng học trống trải chỉ có duy nhất một học trò ngồi bên trong. Tiết Thanh đứng dậy nói: “Tiên sinh, học trò cũng không biết. Chiều hôm qua học trò không đến lớp, còn tưởng hôm nay trường học được nghỉ.”