Đại Đế Cơ

Chương 113 : Hung đồ

Trước phủ nha là con đường rộng rãi không có bóng cây, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, thường ngày nơi này có rất ít người tụ tập, dĩ nhiên không phải vì sợ nóng, mà là chỗ phủ nha quan trọng người không phận sự miễn vào. Hôm nay, vào lúc này, bốn phương tám hướng tụ họp lại không ít người, ánh mắt đều hướng đến khoảng đất trống trên quảng trường trước phủ nha, nơi đó có một nam tử trong tay giơ cây cờ lớn, một tay khác thì nắm lấy một thanh đao lớn. "Xảy ra chuyện gì?" "Làm cái gì vậy?" Dân chúng mới tới hỏi thăm ầm ĩ. "Hắn nói hắn là thích khách tối hôm qua." Người đến sớm hơn lên tiếng đáp. Lời vừa nói ra càng ồn ào rối loạn, tuy chuyện tối hôm qua phát sinh ở ngoài thành, nhưng nửa đêm toàn bộ thành Trường An đều bị điều tra xét, dân chúng cũng đều bị kinh động. Cụ thể mọi chuyện cũng không rõ ràng, chỉ biết là có hung đồ rất đáng sợ, đây chính là hung đồ ư? Dân chúng nhao nhao rón rén tiến về phía trước, nhìn xem có phải hung thần ác sát ba đầu sáu tay hay không. Tiếc là hung đồ không có khác biệt gì người bình thường, tuổi hai mươi ba hai mươi bốn, mặc áo đen toàn thân, trang phục rách nát rối loạn toàn là vết máu, sắc mặt đen kịt, thần sắc đờ đẫn. Nhưng chính một người bình thường như vậy lại làm cho quan binh nha dịch như gặp kẻ địch. "Buông vũ khí xuống!" "Đưa tay chịu trói!" Bọn họ quát loạn, nắm vũ khí trong tay tụ lại một chút, nhưng từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách. Nam tử trẻ tuổi chỉ đứng đấy bất động như là tượng bùn. Sau một lát bên phía quan binh rối loạn tưng bừng: "Tri phủ đại nhân tới." Một con đường được mọi người nhường hiện ra, Lý Quang Viễn bước nhanh tới trước mặt đám người bao vây. Lý Quang Viễn muốn tới gần nam tử này, lại bị đám thuộc hạ ngăn cản. "Đại nhân cẩn thận." "Đại nhân không thể." "Không biết có bao nhiêu đồng đảng." Sau một hồi ngăn cản, Lý Quang Viễn dừng chân cách đó không xa, nhìn nam tử kia trầm giọng quát: "Hung đồ lớn mật, còn không đưa tay chịu trói." Ánh mắt nam tử trẻ tuổi nhìn về phía hắn, nói: "Ta không phải hung đồ." Hắn nhìn đao trong tay mình: "Ta vốn đao cũng không biết cầm, ta chỉ là người đọc sách." Người đọc sách? Lý tri phủ quát: "Nếu đã là con cháu thánh nhân, vì sao còn làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ này!" Nam tử trẻ tuổi đột nhiên tiến lên một bước, chỉ đao trong tay về phía Lý tri phủ, nói: "Đó là vì bị những tham quan ô lại như các ngươi chèn ép!" Động tác của hắn khiến quan binh sai dịch phía trước gấp gáp, Lý tri phủ cũng được che chở lui về phía sau, không phải mọi người quá nhát gan, thật sự là tặc nhân giết Tông Chu không thể không khiến người ta đề phòng. Lý tri phủ tránh đám người ở phía dưới ra nói: "Ngươi có oan khuất thì giải oan, tùy ý hành hung thì được xem là hảo hán gì." Nam tử trẻ tuổi cười ha ha, chỉ đao lên trời, nói: "Giải oan? Chung Thế Tam ta giải oan ba năm, kết quả cửa nát nhà tan diệt tộc, đã không còn người có thể giải oan thay ta, vậy ta sẽ thay trời hành đạo, các ngươi không vấn tội Tông Chu, ta sẽ tự mình đến giết hắn." Tông Chu sao? Dân chúng vây xem ồn ào một trận, cho đến giờ phút này mới biết được chuyện tối hôm qua là nhằm vào người nào, loại chuyện thân phận bình dân chống lại đại quan đều khiến người ta không khỏi hưng phấn, kích động. Phản ứng của dân chúng bốn phía giống như cũng làm cho nam tử trẻ tuổi này hưng phấn lên, hắn lắc cờ lớn trong tay. "Tông Chu lòng dạ độc ác, ăn hối lộ làm trái luật pháp, lấy danh nghĩa tuyển cung nữ, chiếm dân nữ trước, yêu cầu hối lộ…" Hắn lớn tiếng hô, cờ lớn đã mở rộng tung bay dưới mặt trời, lộ ra những con chữ lớn màu đỏ tươi trên đó, từng hàng từng đoạn như giội máu: "Ta vốn là nhi tử Chung thị Cao Châu, một lòng đọc sách thánh hiền, vì muội muội cự tuyệt Tông Chu khi bị chọn trúng, đường đường là đại tộc Chung thị trăm năm bị hắn hãm hại tan tác…" Giọng nam tử trẻ tuổi thê thương vang dội, giảng thuật sự bi thảm cửa nát nhà tan khiến dân chúng bốn phía càng ngày càng hỗn loạn. "Đại nhân ngăn hắn lại đi." Có quan viên đề nghị, nam nhân này mắng trời, triều đình cũng không còn mặt mũi gì. Lý tri phủ lắc đầu, nói: "Để hắn nói… Nói càng rõ ràng càng tốt, không liên quan tới Trường An phủ chúng ta." Người bốn phía liền chợt hiểu. Tông Chu xảy ra chuyện trong Trường An phủ, nhất định triều đình sẽ giận dữ, Trường An phủ không thiếu phiền phức, bây giờ có thể bắt lấy hung đồ là có thể giảm bớt sự trách cứ. Lý tri phủ nói: "Nhất định phải bắt người sống." Hắn nói tới đây thì thấy Chung Thế Tam càng ngày càng kích động, vung vẩy cờ lớn trong tay. "Các ngươi không cần bắt những người khác… Đây đều là do hảo hán Chung Thế Tam ta lấy tiền làm việc, một mình ta làm…" Hắn nói, lại cười to: "Không phụ trời xanh, Tông Chu đã chết, 120 người gia tộc Chung thị có thể nhắm mắt… Trời xanh thật không phụ, Tông Chu đã chết…" Hắn một tay cờ một tay đao, ngửa mặt lên trời cười to, đại đao liền rơi vào bả vai của hắn… "Không hay!" Lý tri phủ hô, đưa tay chỉ nói: "Bắt lấy bắt lấy, chớ để hắn tự vẫn." Theo mệnh lệnh của hắn, cung thủ đã sớm chờ ở một bên liền buông lỏng dây cung, mũi tên bay thẳng vào tay Chung Thế Tam, cùng với tiếng kêu sợ hãi của dân chúng vây xem, mũi tên bắn trúng tay cầm đao của Chung Thế Tam. Thực sự là người đọc sách, Chung Thế Tam tay yếu lực mỏng kêu đau một tiếng, cây cờ đổ xuống, đại đao rơi xuống đất, hắn ôm tay xoay người, quan binh bốn phía thừa cơ xông lên. "Bắt lấy." "Mang đi." Tiếng hò hét tiếng gào thét lăn lộn loạn cả một đám, rất nhanh đã trói chặt Chung Thế Tam mang tới phủ nha, đương nhiên đám người Lý tri phủ cũng đi theo đó, trong nháy mắt trước phủ nha chỉ còn lại lá cờ lớn rơi trên đất bị đạp nát, dân chúng bốn phía xông lên vây quanh cái cờ, ngươi đẩy ta chen. "Mau đọc đi." "Bảo người biết chữ tới đọc." Sau đó liền vang lên tiếng to nhỏ khác nhau đọc huyết thư trên lá cờ. Trương Liên Đường không tiếp tục nghe mà quay người đi ra khỏi chỗ ồn ào này. Một gã sai vặt từ bên cạnh đến gần, nói: "Đã hỏi rõ ràng, ba năm trước đây Tông Chu đến Cao Châu, Tông Chu làm thơ tại bữa tiệc nhà Chung thị bị con cái hắn đè áp đùa cợt, Chung thị có ba nữ tử được tuyển chọn, chưa rời Cao Châu đã nhảy xuống nước chết, Tông Chu nói là tự vẫn còn Chung thị nói là bị Tông Chu ám hại, vì thế hai phe kiện cáo, Chung thị còn đi cáo hoàng gia." Trương Song Đồng phe phẩy cây quạt nói: "Thế nên Chung thị bị phá nhà diệt tộc sao?" Gã sai vặt đáp vâng nói: "Trong nhà Chung thị kinh doanh hiệu sách, bị tra ra thư tập cấm bất kính đối với tiên đế, bị buộc tội ngỗ nghịch lớn, cả tộc bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội… Từ ông lão tóc trắng cho tới trẻ nhỏ tổng cộng 123 nhân khẩu… Thật sự có một đứa cháu tên là Chung Thế Tam, chính là trưởng tôn tam phòng, lúc ấy đi học bên ngoài, có thể chạy thoát, sau không biết rõ tung tích." Trương Song Đồng thu hồi cây quạt đập đập vào lòng bàn tay nói: "Thì ra trốn đi làm lục lâm." Nói nửa ngày không thấy Trương Liên Đường nói chuyện, chỉ nhíu lông mày đi lên trước: "Liên Đường ca, người này cũng coi như là lợi hại." Trương Liên Đường ừm một tiếng, nói: "Chuyện này ư." Hắn quay đầu nhìn, khẽ nhíu mày: "Giống như diễn kịch… Người đọc sách." Trương Song Đồng nói: "Người đọc sách thì sao? Tiết Thanh còn mang theo gây sắt trong người." Trương Liên Đường thu tầm mắt lại nói: "Chính như vậy mới kỳ lạ, ngươi nói xem vì sao hắn lại mang theo binh khí đi gặp Xuân Dương thiếu gia?" Trương Song Đồng nói: "Đương nhiên là nên có tâm phòng bị người rồi." Trương Liên Đường lắc đầu nói: "Không giống hắn, hắn là người gặp chuyện xúc cúc sẽ giải quyết bằng xúc cúc nên chuyện đánh cược đương nhiên là đánh cược để giải quyết.".Truyện được biên t.ậ..p tại iread.vnTrương Song Đồng cười ha ha một tiếng, nói: "Vậy hắn mang theo binh khí là vì giết người sao?" Nói xong chính mình cười to trước, lại hạ giọng: "Vì sao? Giận dữ vì hồng nhan?" Tiểu muội muội hàng xóm kia được tuyển chọn đưa vào cung, Tiết Thanh rất để ý. Trương Liên Đường không cười, giống như trầm ngâm, lại tự nhủ: "Nếu như hắn có thể, hẳn sẽ đi." Chỉ là đương nhiên hắn không thể, làm sao có thể... Trương Song Đồng lắc đầu nói: "Bây giờ không nói đến việc có thể vung đao múa kiếm nữa hay không, tay phải còn có thể nâng bút viết chữ hay không…" Thở dài một tiếng, nghĩ đến Tiết Thanh bị thương, cảm thấy đáng tiếc. "Có mời đại phu giỏi đến không." "Đây là bị thương chứ không phải bệnh, đại phu có giỏi hay không đôi khi cũng không có cách nào." Huynh đệ hai người nhỏ giọng nói chuyện rồi đi trên đường, trên đường có dân chúng gọi bạn bè chạy qua phía phủ nha khiến huynh đệ hai người đi ngược chiều bị đụng ngã trái ngã phải. Tiểu nhị khách điếm cũng đóng cửa tiệm chạy tới xem náo nhiệt nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều hiếu kỳ. Trước một gian cá tươi, người phụ nữ chủ quán buộc khăn trùm đầu dựa cửa nhìn đám người trên đường chạy loạn nhưng không có chút hiếu kỳ nào, ngược lại mặt ủ mày chau, có lẽ là bởi vì khách đang mua cá đều bỗng chạy đi. Luôn có những người quan tâm nhất là về chuyện của bản thân mình, về phần Tông Chu bị báo thù rửa hận cũng được, kỳ thật đều là chuyện không liên quan đến cuộc sống của bọn họ. Trương Liên Đường nhíu lông mày đi qua. Tuy Chung Thế Tam tự động đầu thú nhưng quan phủ cũng sẽ không xong việc như vậy. Dù sao chuyện này không phải một mình hắn có thể làm được, hung đồ vẫn tiếp tục bị truy đuổi tiêu diệt, phạm vi truy đuổi và tiêu diệt đã khuếch trương đến xung quanh thành Trường An. Khi bóng đêm buông xuống, thành Trường An thực hành lệnh cấm đi lại ban đêm. Cửa thành đóng kín, chợ đêm khi xưa náo nhiệt cũng hiếm thấy bước chân, chỉ ngẫu nhiên có người đi đường về muộn vội vàng đi qua, quán rượu quán trà cũng nhao nhao đóng cửa. Bóng đêm dày đặc cả con đường, bên trên cũng chỉ có một gian cửa hàng mở cửa, đến gần có thể nhìn thấy đây là một tiệm rèn sắt. Lò lửa vẫn thiêu đốt như cũ nhưng thợ rèn không vung búa làm việc mà ngồi ở bên lò lửa, lửa cháy hừng hực đốt khuôn mặt hắn càng ngày càng đỏ thẫm, râu tóc đều có chút sắp cháy, nhưng giống như thợ rèn không hề phát giác, chỉ nhìn lò lửa như là một lão tăng ngồi thiền. Trên đường ít ai lui tới, bất kể là vọng tộc hay là nhà nhỏ đều đóng chặt cửa, nhưng sau cánh cửa đóng kín gia đình bên trong vẫn có cuộc sống của riêng mình, so với ngày xưa càng náo nhiệt hơn, đương nhiên là nói về chuyện Tông Chu gặp chuyện. Đây chính là chuyện lớn hiếm thấy, cũng là truyền thuyết từ lâu trong dân chúng thành Trường An. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người sẽ nói chuyện này, ví dụ như Quách gia. "Liễu gia này vẫn không có ý định đưa ra lời giải thích sao?" Sắc mặt Quách Hoài Xuân tức giận quát. Ngô quản gia cúi đầu đáp vâng. Quách đại phu nhân ở bên cạnh giận dữ nói: "Lão gia, tranh chấp rồi ra tay giữa bọn nhỏ, có gì để giải thích? Người ta vẫn luôn chắc chắn là Tiết Thanh động thủ trước, binh khí còn là của nó, họ nói Liễu Xuân Dương không có lý do động thủ." Quách Bảo Nhi ở bên vội nói: "Có có, Tiết Thanh và Liễu Ngũ Nhi có ước hẹn phải kết thân, Liễu Xuân Dương liền giận…" Quách Hoài Xuân giận dữ nói: "Cút ra ngoài." Quách Bảo Nhi có phần không phục, Quách đại phu nhân vội vàng đứng dậy đẩy nàng đi ra, nói: "Cha con phiền lòng, con đi tìm Tử An, Tử Khiêm chơi đi." Quách Bảo Nhi hừ hừ vài tiếng chạy đến tìm Quách Tử An, Quách Tử Khiêm đang ngồi trong phòng than thở nói tới vết thương của Tiết Thanh. "Ta thấy là không cứu nổi rồi." Hắn nói, đưa tay chỉ cánh tay mình: "Đây chính là xuyên qua, là phế đi đó." Quách Tử An cười lạnh nhạt nói: "Thật là một kẻ ngoài mạnh trong yếu, đánh chúng ta lợi hại ghê gớm, kết quả bị Liễu Xuân Dương đến một ngày võ cũng chưa từng luyện phế đi…" Quách Bảo Nhi nói: "Chẳng phải đây là nói chúng ta còn không bằng Liễu Xuân Dương? Cơn giận này cũng không thể tính như vậy." Quách Tử Khiêm gật đầu nói: "Làm thế nào cũng phải báo thù cho đại ca." Quách Tử An hừ một tiếng, Tiết Thanh tính là đại ca cái gì, chỉ cảm thấy tâm tình bực bội: "Ta mặc kệ hắn, mối thù của mình tự mình báo đi." Muốn tự mình báo thù trước tiên cần phải tốt lên đã, lần trước đầu bị đụng ngất đi nhưng cũng không có loại vết thương thân thể đẫm máu như vậy. Người có thể tỉnh lại thì dưỡng mấy ngày là tốt, nhưng lần này dù người có nhanh chóng tỉnh lại, nhưng vết thương thân thể cũng không phải nói dưỡng tốt là có thể tốt lên được." Đạo lý này ai cũng biết, Tiết mẫu biết, Tiết Thanh cũng biết, hôm nay lúc hừng đông nàng đã tỉnh nhưng vẫn cứ giả bộ hôn mê, một là không muốn nói chuyện, hai là không muốn đối mặt với nước mắt của Tiết mẫu, mặc dù như thế tiếng khóc của Tiết mẫu cũng không dừng cả ngày. Uống thuốc có tác dụng an thần nhưng vẫn không có cách nào an tâm chìm vào giấc ngủ, vết thương thật sự quá đau. Ở cái thời đại không có thuốc giảm đau, bị vết thương da thịt cũng rất chịu tội, Tiết Thanh cùng tiếng khóc của Tiết mẫu mơ mơ màng màng giống như tỉnh giống như ngủ, chờ một lần nữa lại bị sự thiêu đốt, đau đớn kích thích tỉnh lại. Trong phòng đã bị bóng đêm bao phủ, Tiết mẫu nằm ở trên bàn giống như khóc mệt nên ngủ thiếp đi, ngọn đèn nhún nhảy chiếu mơ màng ở trong phòng. Tiết Thanh không nhịn được thở dài một hơi, theo lý thuyết hiện tại nên nói nên nghĩ gì đó nhưng lại không có ý kiến gì, tuyệt đối không hối hận. Chuyện mà Tiết Thanh nàng cần phải làm nhất định là xuất phát từ lựa chọn của bản thân, tuyệt đối sẽ không hối hận, nghĩ mà sợ... Cũng chưa nói tới, giết người vốn là sống chết khó đoán. Tiếc nuối duy nhất là không đủ chu toàn, không phát hiện Tông Chu là một cao thủ, còn tưởng rằng là một thái giám ưa thích làm thơ, nhưng thời gian ngắn như vậy nàng cũng không có cách nào tìm hiểu. Thật sự ngay từ đầu không có ý định giết chết Tông Chu, nàng chỉ muốn mang Thiền Y đi, mãi đến khi gặp phải Trương Niện mới động sát tâm, nhất là Tông Chu còn nói đã sớm phát hiện ra nàng ở bên hồ, vậy thì nhất định phải ngươi chết ta sống. Cuối cùng nàng đã thắng, tuy trả giá bằng một cánh tay, nhưng không có Tông Chu, cuộc sống của nàng sẽ không bị ảnh hưởng, dựa vào tay trái nàng vẫn có thể dạy học như cũ. Trong phòng vang lên một tiếng hừ. Tiết Thanh tức thì kéo căng thân thể nhưng một khắc sau lại trầm tĩnh lại. "Nhìn ánh mắt của con, con còn rất vui vẻ?"Tiếng Tứ Hạt tiên sinh từ trong góc phòng truyền đến. Tiết Thanh nói: "Tiên sinh người trở về, đương nhiên học sinh nhìn thấy người sẽ vui vẻ." Tứ Hạt tiên sinh từ nơi hẻo lánh đi ra, ánh đèn mơ màng chiếu vào mặt lão, nói: "Đừng nói dễ nghe với ta, ta không phải người ngu." Tiết Thanh nghiêng đầu trên giường nhìn hắn, cười nói: "Là thật, nhìn thấy tiên sinh thật sự vui vẻ." Là thật sự vui vẻ. "Không thấy không biết, gặp được con mới thật sự nhớ người." Tiết Thanh nói. Tiểu thiếu niên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch mang theo ý cười vô hồn, thần sắc yên tĩnh giống như xưa, lời nói cũng đơn giản bình thản như thường ngày. Thế nhưng Tứ Hạt tiên sinh lại không nhịn được thấy mũi chua xót, cũng may sự tối tăm trong phòng đã che đậy rồi. "Con lấy lại tư thế này đi, con bị thương ta sẽ không áy náy." "Tiên sinh như vậy là không đúng, tục ngữ nói học không thông là do sư biếng nhác." "Tục ngữ quỷ gì vậy! Lại là tục ngữ của con ư." Trong phòng vang lên tiếng tranh chấp bình thản của một già một trẻ.