Đại đạo vĩnh hằng

Chương 87 : xuân sắc bên hồ

Trần Phong có thể tưởng tượng, ngày xưa toàn bộ Linh Giới an bình giống như trong tiểu thế giới của Tinh Linh Tộc hiện tại. Bây giờ các nàng phải trốn bên trong này qua bao nhiêu năm tháng tránh Ám Tinh Linh, nếu không có Hỏa Hỏa dẫn tới trước sau gì nơi này cũng bị công chiếm. -Nữ Vương đại nhân, ta có một ý định, nếu ta có thể giúp Tinh Linh Tộc lấy lại phần lãnh thổ bên ngoài, thì cho Hỏa Hỏa đi theo ta được chứ. Trần Phong đưa ra thỉnh cầu, dù gì không biết thì thôi, đã biết thì phải giúp đỡ các nàng giải trừ mối hoại vạn năm này, lấy lại phần thế giới bên ngoài, đến khi đó thì Địa Hỏa Chi Linh không chừng cũng sẽ chấp nhận theo hắn. Hỏa Hỏa cùng Tinh Linh Nữ Vương nhìn nhau suy nghĩ đôi chút, nghe lời nói của Trần Phong là có ý tứ giúp các nàng đánh hạ các Ám Tinh Linh tộc bê ngoài. -Ý của ngươi là giúp Tinh Linh bộ tộc lấy lại Linh Giới từ tay Ám Tinh Linh tộc, và sau này Hỏa Hỏa sẽ đi theo ngươi.? Tinh Linh Nữ Vương cũng không quá tin tưởng lời Trần Phong nói, dù gì trải qua vạn năm sinh sôi nảy nở, tộc đàn của Ám Tinh Linh cũng đã đông gấp mấy lần Tinh Linh Tộc, cứ tre già rồi măng mọc, mà Sinh Mệnh Thần Thụ ngày càng già cỗi ,Tinh Linh Tộc thì ngày càng suy yếu. Nàng cũng không tin với sức một mình Trần Phong mà có thể quét ngang toàn bộ Ám Tinh Linh, lấy lại Linh Giới như trước cho các nàng, bao nhiêu năm qua Tinh Linh Tộc chỉ dám sống trong thế giới của mình, họ mong ước phần lãnh thổ bên ngoài biết bao nhiêu. -Đúng vậy, lần này ta đi vào Linh Giới là tìm Hỏa Hỏa, nhưng nếu các ngươi đang có nguy cơ sớm tối, thì ta không ngại giúp đỡ một phần, sau khi xong việc Hỏa Hỏa phải theo ta. Trần Phong dứt khoát nói, bộ dáng mười phần tự tin, nhưng nói thì dễ, phải làm sao gom lại toàn bộ Ám Tinh Linh rồi một mẻ hốt gọn mới là một chuyện, vì hắn không có đủ thời gian ở lại quá lâu. -Được, nếu ngươi có thể diệt hết Ám Tinh Linh, Hỏa Hỏa chấp nhận theo ngươi làm Hỏa Linh. Hỏa Hỏa cắn răng nói, nàng cũng muốn trợ giúp Tinh Linh Tộc lấy lại Linh Giới, nàng là Địa Hỏa đã trải qua vô số năm tháng tồn tại rồi sinh ra linh trí, nàng cũng đã chứng kiến tất cả sự kiện diễn ra của Linh Giới, nên từ khi nàng có thực lực liền trở giúp Tinh Linh Tộc chống lại địch nhân. Vì vậy nếu Trần Phong có thể giúp Tinh Linh Tộc trở về phồn vinh hưng thịnh như trước kia, thì nàng cũng đã xong một tâm nguyện bao nhiêu năm qua. -Được rồi, nếu các ngươi tin tưởng ta, ngày mai các ngươi hãy triệu tập tất cả cường giả của Tinh Linh Tộc nghe ta chỉ huy. Trần Phong đã có ý định của riêng mình, không phải Ám Tinh Linh muốn công chiếm luôn tiểu thế giới này sao, thì ngày mai Tinh Linh Nữ Vương sẽ mở ra tiểu thế giới một lưới bắt gọn. Dù gì một phần Linh Giới này cũng không quá lớn, nghe Tinh Linh Nữ Vương nói các tộc đàn Ám Tinh Linh thường xuyên ở gần các nàng, đều có thể bất cứ khi nào tấn công bất ngờ để Tinh Linh Tộc không kịp trở tay. Trần Phong cùng Hỏa Hỏa và Tinh Linh Nữ Vương bắt đầu vạch ra kế hoạch, đến khi trời tối thì Trần Phong cáo từ bọn họ, một mình đi tìm chúng nữ nhân của mình. Hắn phát hiện các nữ nhân nhà mình đang cùng nhau vui vẻ cùng nhau mà đùa giỡn dưới một cái hồ nước trong veo, từ trên có thác nước ầm ầm chảy xuống, cộng thêm cái khung cảnh buổi tối yên tĩnh, thì không khác gì các tiên nữ nô đùa dưới ánh trăng. Trời đã tối , trong tiểu thế giới Tinh Linh Tộc vầng trăng non mới nhú chiếu xuống mặt hồ, phản xạ lên ánh sáng bạc huyền ảo. Từ giữa hồ, âm thanh đùa giỡn với nước cùng tiếng cười vui như chuông bạc truyền ra ngoài, vì ở Tinh Linh Tộc đều là nữ nhân, nên các nàng cũng không kiên nễ mà thả ra bản thân mình, không cố kỵ sẽ có người theo dõi. Có thể thấy rõ dưới nước lúc này là sáu tiên nữ hạ phàm, từng cổ thân thể mềm mại xích lõa thoải mái ngâm trong nước, để lộ ra hơn phân nửa bầu ngực trắng như tuyết trên mặt nước, xuân sắc lan tràn, làm Trần Phong kém chút phun máu mũi Diệp Chỉ Hân , Trần Mộng Kỳ , Tiêu Ngọc Sương, Hạ Ức Mộng, Cổ Cẩn Huyên cùng Sở Diệu Y mới gia nhập, các nàng không biết nói chuyện gì mà vui cười đến run rẩy hết cả người, còn về Tiểu Bạch thì không thấy đâu chắc là bị Tà Long đem đi dụ dỗ thu đồ đệ rồi. Trần Phong cũng không ngờ tới, Sở Diệu Y cũng vui vẻ gia nhập cùng với chúng nữ nhân của mình, cũng không có gì xấu hổ đều là toàn thân xích lõa, tai tay không ngừng nghịch nước, tạt về phía chúng nữ rất là hòa đồng, không có dáng vẻ gì là không ổn. Đối với Sở Diệu Y, Trần Phong cũng chỉ hiếu kỳ về nàng mà thôi, hắn cũng chưa có ý định sẽ cho nàng vào hậu cung, vì từ khi Sở Diệu Y rơi vào tay hắn, Trần Phong cũng chưa có ý cơ hội mà tìm hiểu về nàng, còn chưa biết được bộ dáng thật của nàng. Hạ Ức Mộng thì không có thời gian ở riêng cùng hắn, và nàng cũng chưa chuẩn bị tâm lý để đi tới một bước cuối cùng, đối với vị hôn thê này, Trần Phong cũng tôn trọng quyết định của nàng. Nhìn thấy một màn này Trần Phong nào còn cầm giữ được, cũng đã mấy ngày hắn chưa cùng thê tử mình ân ái, hôm nay có dịp thế này, mà còn là dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp thế này, thì còn gì tuyệt vời hơn. -Diệu Y tỷ vì sao ngươi lại bị phu quân chúng ta bắt về vậy? Đúng lúc Trần Phong huyết mạch sôi trào, Tiêu Ngọc Sương cất tiếng hỏi Sở Diệu Y bên cạnh, tuy các nàng đã ở chung với nhau được gần một ngày nhưng vẫn còn nhiều điều chưa biết,. Sở Diệu Y nghe vậy cũng là im lặng một hồi, rồi cũng tẩy đi lớp ngụy trang trên mặt mình, lộ ra một dung nhan thanh tú động lòng người. Trần Phong nhìn xem cũng kinh ngạc, tròng mắt đều dán thẳng lên khuôn mặt nàng, quả thật Sở Diệu Y cũng rất xinh đẹp không thua kém gì chúng nữ, mi mục như họa , gương mặt trái xoan , cái mũi nhỏ xinh kèm theo đôi mắt đen tuyền, nhìn kỹ thì có một vẻ đẹp ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ. Cứ như là một tiểu mỹ nhân mới lớn, chưa bao giờ trải sự đời, dáng dấp thiên chân vô tà làm ai cũng phải thương yêu, nàng và Cổ Cẩn Huyên nhìn vào thì đều là khuôn mặt non nớt như nhau, nhưng thiếu đi vẻ tinh nghịch của Cổ Cẩn Huyên thay vào đó là một sự dịu dàng ngoan ngoãn của tiểu muội nhà bên. Sở Diệu Y có tu vi Hóa Thần viên mãn, ít nhất thì cũng hơn trăm tuổi nhưng nhìn qua dung mạo không lớn hơn Cổ Cẩn Huyên nữa, cứ như tiểu cô nương vừa mới trưởng thành, nhưng vóc người cực kỳ thành thục. -Diệu Y ra mắt chúng tỷ muội, ta cũng không ngờ tới mình lại đi trêu chọc phải hắn, cứ tưởng chơi đùa một chút, ai ngờ bị hắn bắt lại không biết khi nào mới được thả ra. Sở Diệu Y cất giọng thanh thúy dễ nghe, làm cho người ta đều vui vẻ, thanh âm cũng hoàn toàn khác trước, cứ như là tiếng nói của một tiểu cô nương 15-16 tuổi, làm cho các nàng còn lại trợn mắt không dám tin. -Không ngờ tới, Diệu Y tỷ nhìn qua khuôn mặt còn nhỏ hơn Huyên Huyên nha, nhưng hai bé thỏ này không nhỏ nha. Cổ Cẩn Huyên lưu manh nhào qua, đôi bàn tay liền bắt lấy hai con thỏ của Sở Diệu Y, quả thật là to đến không nắm hết, Trần Phong núp ở phía xa xem được một trận no mắt, yết hầu khô khốc. -Ngươi.. tiểu sắc nữ này, của ngươi cũng đâu nhỏ. Sở Diệu Y cũng không xấu hổ, bắt ngược lại hai con thỏ của Cổ Cẩn Huyên, sau hai năm bế quan Cổ Cẩn Huyên cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, bàu ngực cũng tùy theo đó mà phát triển, nhưng chung quy là vẫn còn hơi thua chi kém em. Nhìn một màng này chúng nữ đều bưng miệng cười khúc khích,bờ vai run run, không chịu nổi nhanh chóng nhập bọn đùa giỡn. -Vậy nếu sau này phu quân không thả ngươi đi, thì ngươi sẽ làm gì? Diệp Chỉ Hân vui cười hỏi, trong này nàng là người lớn tuổi nhất, nhưng là người đến sau, nên rất ít khi nói chuyện toàn để Trần Mộng Kỳ thay mặt cả đám đưa ra chủ kiến, chỉ cần có Trần Phong bên cạnh là nàng đã hài lòng. -Cái đó, ta không biết nữa, dù gì lần này vào trong bí cảnh ta cũng không có ý định trở ra, thôi thì đi tới đâu hay tới đó. -Xem ra các ngươi đều rất hạnh phúc cùng ở bên cạnh hắn. Sở Diệu Y thu lại nụ cười hồn nhiên buồn bã nói, nhìn xem chúng nữ vẻ mặt hâm mộ, các nàng nhìn xem Sở Diệu Y bộ dáng như vậy chắc chắn là có cố sự không muốn nói ra. -Diệu Y nếu muội muốn thì sau này cũng sẽ hạnh phúc như chúng ta thôi, ta xem phu quân rất thích muội, nếu số phận an bài cho hai người gặp nhau thì đó cũng là duyên phận đừng vội bỏ lỡ. Trần Mộng Kỳ ra dáng đại tỷ cổ vũ Sở Diệu Y, tuy nàng tuổi tác không lớn nhưng dường như chúng nữ ai cũng coi nàng là người đại diện nói lên nỗi lòng của tất cả mọi người. Sở Diệu Y nhẹ mĩm cười, rồi nhanh chóng bỏ qua phiền não cùng chúng nữ vui đùa ầm ỹ, không ngừng phát ra những tiếng cười ngây ngô. Trần Phong nào còn nhịn nổi, không thèm để ý tới Sở Diệu Y cùng Hạ Ức Mộng chưa trải qua nhân sự, nhanh chóng thoát sạch y phục, thân như đại bàng bắn vụt lên không trung. Chỉ vài bước lăng không phi hành, Trần Phong toàn thân trần truồng đã đến trên khoảng không trên hồ, lực lượng lập tức vừa thu lại, trọng lực kéo thân thể rơi thẳng xuống nước. ....ẦM... -A...aaa là ai? Một vật thể nặng nề rơi xuống hồ, bọt nước văng tung tóe, chúng nữ hoảng sợ kinh hô, theo bản năng hai tay che ngực tụ vào nhau cùng một chỗ. Dưới mặt trăng mờ ảo đang nằm trên mặt nước, chúng nữ sợ hãi đưa mắt nhìn vào vị trí có người vừa mới rơi xuống nhưng không thấy gì. Trần Phong lặn lại gần các nàng, bất ngờ nhảy lên không quản đó là ai, liền ôm chặt lấy một thân thể mềm mại bá đạo hôn xuống. -Ưm..umm Sở Diệu Y bất ngờ không kịp né tránh, bị Trần Phong cường thế hôn xuống làm nàng trợn tròn hai mắt, như là bị sét đánh đứng sững người, hai bầu ngực căng đầy được Trần Phong áp sát vào lồng ngực đến mức biến hình. Nàng có thể cảm nhận phía bên dưới mặt nước có một đồ vật cứng rắng nóng hổi đang cạ vào chân, làm Sở Diệu Y lúng túng không biết làm sao. Năm nữ nhân còn lại đều kinh ngạc nhìn một màng trước mắt này, không nói nên lời, thì ra là nam nhân mà các nàng thương yêu, làm cả đám bị dọa cho một trận, nhưng vẫn hứng thú nhìn xem khung cảnh kích tình này, không ai nói gì. Mỗi người đều là lộ ra một nụ cười bí hiểm, Hạ Ức Mộng nào xem qua tình cảnh này, xấu hổ che mặt, nhưng vẫn bí mật quan sát, học hỏi kinh nghiệm. Trần Phong nhẹ nhàng cạy mở hàm răng Sở Diệu Y nhưng nàng vẫn đóng chặt, tay trái hắn mò xuống dưới nước nắm lấy cặp mông của nàng mà xoa bóp, tay phải thì cầm lấy một bên ngược không nắm hết của nàng mà nhào nặn, xúc cảm cực kỳ tốt. Cảm nhận được hơi ấm từ song thủ Trần Phong ở dưới truyền lên, và từ ngực truyền lại Sở Diệu Y đầu óc trống rỗng, nhất thời quên cả phản kháng, nàng trong lòng phanh phanh chợt nhảy, phát ra một tiếng yêu kiều, thừa cơ hội đó Trần Phong đã công chiếm thành công khoan miệng nàng, ra sức hút lấy cái lưỡi nhỏ xinh. Bộ ngực của nàng bị một cái ma trảo nắm trong tay, cái miệng nhỏ nhắn thì bị thô bạo hôn lấy, hô hấp nàng bỗng nhiên ngưng lại, nàng không dám thở, nhưng bộ ngực có thể cảm thụ rõ ràng sự ma sát từ đầu ngón tay của Trần Phong. Cảm giác tê tê dại dại, hoặc như giật điện làm cho cả người nàng rùng mình một cái, trong cái miệng nhỏ nhắn không tự chủ được mà phát ra một tiếng ưm, trên mặt lại càng rực rỡ như hoa đào. Nhưng vào lúc này Sở Diệu Y cũng không có ý định đẩy Trần Phong ra, hiện tại nàng đang rơi vào trạng thái u mê, không biết là có vài cặp mắt đang nhìn từng cử động của hai người, cứ như cả thế giới này thì còn lại hai người bọn họ.