Đại đạo vĩnh hằng
Chương 78 : Cặp đôi hoàn mỹ
-Các ngươi đáng chết, dám vũ nhục ta.
Hàn Thiên cả giận, lực lượng bùng phát thoáng cái biến mất tại chỗ, một quyền hung hăng hướng hai người Trần Phong cùng Hắc Ám Tà Long rơi đập.
Hắn đường đường là một Hóa Thần viên mãn, lại bị hai tên tu vi thấp hơn hắn rất nhiều sỉ nhục, hắn cũng đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ khắc này phải ra tay đòi lại mặt mũi.
Một quyền của hắn hung hăng hướng Trần Phong đánh tới, quyền đầu tỏa ra kim quang sáng chói làm người ta không thể nhìn thẳng, lực lượng cuộn trào đáng sợ uy lực có thể làm trọng thương cường giả Luyện Hư.
Trần Phong từ tươi cười chuyển sang âm trầm, hắn không trêu chọc gì tới Thiên Kiếm Phái, nhưng người ta tự tìm tới cửa muốn giết hắn vì 10 Vạn Linh Thạch, đã thế hắn còn khách khí làm gì.
Trần Phong nắm tay răng rắc siếc chặt, từng cái Đế Văn chạy khắp cơ thể rồi dồn lực lượng vào nấm đấm, trực tiếp đón đỡ quyền đầu của Hàn Thiên đang đánh tới, hiển nhiên là muốn lưỡng bại câu thương.
..XÍU..U...UU
Dù Trần Phong không đón đỡ, thì với công kích có lực lượng Luyện Hư trung kì trở xuống cũng không làm gì được hắn, cái này là Trần Phong muốn phế bỏ cánh tay hắn, rồi hành hạ từ từ, từ xưa đến nay Trần Phong đều dùng tuyệt chiêu nhất kích tất sát, không có đánh dây dưa qua nên không biết là tư vị gì.
-Muốn chết, rõ ràng chỉ là Nguyên Anh viên mãn dám cùng ta liều mạng, xem hôm nay ta phế bỏ tay của ngươi.
Hàn Thiên cười dữ tợn, hắn nhìn xem Trần Phong chỉ có tu vi Nguyên Anh viên mãn, còn dám dùng nấm đấm đối kháng nấm đấm của hắn, theo hắn thấy Trần Phong đây là đang tự tìm chết, trong lòng kinh hĩ không thôi, nếu giết được Trần Phong thì 10 Vạn Linh Thạch Thượng Phẩm sẽ thuộc về hắn.
Trần Phong không hề quan tâm tới Hàn Thiên nói nhảm, tu vi của hắn là Hóa Thần trung kì, sau hai lượt nhiệm vụ và song tu cùng chúng nữ cũng sắp đột phá Hóa Thần hậu kỳ rồi.
Chỉ với lực lượng Đế Văn, hắn cũng có thể đánh dây dưa với Luyện Hư sơ kỳ, càng chưa nói đến là vũ kỹ và các loại thủ đoạn khác, còn cả công kích hồn kỹ cấp bậc Ngũ Hành Cảnh.
Hắn cười lạnh, một quyền ngưng tụ lực lượng tung ra,hi người nắm đấm lập tức phanh đụng vào nhau.
..Oanhh...!
-Ah... Tay của ta!.
Ngay một khắc nấm đấm Hàn Thiên định một kích phế bỏ Trần Phong, trên mặt hắn vẫn còn treo nụ cười dữ tợn, thì đột nhiên trên nắm tay truyền đến cảm giác đau đớn, như đánh vào tấm thép, và từ đó truyền đến lực lượng khổng lồ, lập tức oanh tạc nát cánh tay Hàn Thiên.
Hàn Thiên tay phải bị lực lưởng phản chấn từ Trần Phong đem lại, tay phải lập túc nổ tung phân nữa, lộ ra xương bên ngoài, huyết nhục tung tóe tình cảnh rất là dọa người, làm hắn đau đớn kêu gào thảm thiết.
Lực lượng từ nấm đấm Trần Phong vẫn không suy giảm, oanh lên ngực Hàn Thiên làm hắn vội bay ra xa phun ra một ngụm máu.
-Có hơi nặng tay thì phải.!
Trần Phong thì vững vàng đứng tại chỗ, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, Hàn Thiên ngu ngốc đi đọ lực lượng thân thể với hắn thì đúng là tự chuốc khổ.
-Tiểu tử, thực lực không tồi, có thể miễn cưỡng làm người hầu của Bản Hoàng.
Lúc này ngoại trừ Hắc Ám Tà Long, đã trải qua sóng to gió lớn không có cảm xúc gì mà đưa lên ngón tay cái, mặc dù hiện tại tu vi hắn chỉ còn là Hóa Thần trung kỳ, nhưng lực lượng thân thể hắn còn mạnh hơn gấp mấy lần Trần Phong, vì vậy hắn cũng không e ngại Trần Phong, cùng lắm bị Trấn Long Bi đập một trận cho thương tích đầy mình mà thôi.
-Cút, ngươi nói thêm một câu ta dồn gạch vào miệng ngươi.
Trần Phong cầm lên Trấn Long Bi, hắn thật sự bó tay với con rồng đê tiện này.
Mọi người ở đây thấy hai người đối đầu một quyền đã phân ra thắng bại, làm tất cả há to mồm như gặp quỷ.
Nhất là đệ tử của Thiên Kiếm Phái, bọn họ đã biết thực lực của Hàn Thiên khủng bố cỡ nào, cũng có thể nằm trong top đầu thiên tài trẻ tuổi, mà nhìn xem dáng vẻ Trần Phong hình như còn chưa dùng toàn lực vậy mà có thể đánh nổ cánh tay Hàn Thiên, rốt cuộc họ cũng hiểu Trần Phong khủng bố cỡ nào, hoàn toàn không phải là người.
Sở Diệu Y sau khi hoảng sợ qua đi, không thèm để ý Hàn Thiên sống hay chết, đôi mắt nhìn Trần Phong càng thêm say mê, dụ hoặc nói.
-Tiểu đệ đệ, ngươi làm cho tỷ tỷ càng ngày càng thích ngươi rồi, ngươi theo ta đi.
Sở Diệu Y vừa mới mở miệng liếc mắt đưa tình, thì Hàn Thiên chật vật từ phía xa bò dậy, một tên đê tử muốn dìu hắn liền bị hắn một cước đá bay, trên mặt đầy vẻ dữ tợn, tay phải của hắn đã bị hủy, máu tươi đầm đìa, xương cốt lộ cả ra ngoài, hắn nhanh chóng dùng nguyên lực ngăn không cho máu chảy tiếp.
-Trần Phong, hôm nay ngươi nhất định phải chết, ta không giết được ngươi ta không gọi Hàn Thiên.
Hàn Thiên rống lên một tiếng giận dữ, như là một lão hổ đang bị thương điên cuồng rầm rú, nhưng trong mắt Trần Phong chỉ là một con chó nhỏ bị thương mà thôi.
-Ai nha, ngươi đừng hù dọa ta, ta sất sợ hãi a.
Trần Phong làm ra bộ dáng vô lại, hai tay ôm ngực lùi ra sau vài bước, dáng vẻ khẩn trương làm Hắc Ám Tà Long cũng khinh bỉ hắn diễn quá tệ.
-Trần Phong.. ngươi.. chờ!.. AAAAAAA....
Hàn Thiên thảm thiết hú dài một tiếng, lập tức nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc vang lên, vậy mà chỗ tay bị hủy của Hàn Thiên nhanh chóng sinh trưởng ra huyết nhục, rồi từ từ dài ra một bàn tay, chỉ trong chốc lát tay hắn đã lành lặn như chưa có việc gì.
Nhưng Hàn Thiên cả người mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, giống như đã hư thoát không còn năng lực tái chiến.
Trần Phong cũng kinh hãi với thủ đoạn của Hàn Thiên, chưa tới 10s cánh tay Hàn Thiên từ huyết nhục mơ hồi đã lành lặng nguyên vẹn, còn kinh khủng hơn cả Thương Long Lực của hắn. Trần Phong xem một ít máu thịt còn trên mặt đất, đó là từ cánh tay Hàn Thiên rớt ra đó, không ngờ tên này cũng có thủ đoạn nghịch thiên như vậy.
-Hừ hừ điêu trùng tiểu kỹ mà thôi, một đầu ngón chân của Bản Hoàng cũng có thể làm được, nhưng tiêu hao sinh mệnh lực mà thôi không có gì hay ho.
Hắc Ám Tà Long khinh bỉ nói, quả thật Hàn Thiên dùng là một loại bí thuật tự tổn thương đến căn cơ để tái tạo nhục thân, trong mắt Tà Long thì chỉ xem đây là một loại bí thuật rác rưỡi mà thôi.
-Ặc, ngươi đây là đang làm ảo thuật sao? nếu như ta cũng đem cái tay trái của ngươi chặt xuống, ngươi dài ra một lần nữa cho ta xem xem.
Trần Phong nghe Tà Long nói, thì cười tà ác nhìn về phía Hàn Thiên, rút ra Vô Cực Phá Thiên Kiếm vuốt ve, nhìn Hàn Thiên hưng phấn nói, hắn muốn xem Hàn Thiên có thể dài ra bao nhiêu cái tay.
Ngược lại thì đám đệ tử Thiên Kiếm Phái thì nghe hắn nói thì suýt chút hôn mê, Sở Diệu Y thì chẳng để ý, chỉ là lẳng lơ nở nụ cười.
Hàn Thiên cũng không có bị Trần Phong chọc mà tức giận, hắn lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, cả người hư thoát lập tức khí thế tăng lên đạt đến đỉnh phong.
-Ân, không tệ, khôi phục thực lực rồi, tới tới chúng ta cùng đánh lại một quyền, ta lần nữa oanh tạc cái tay của ngươi, rồi ngươi chậm rãi khôi phục, yên tâm ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, ngươi xem được không a , hảo huynh đệ.
Trần Phong vác kiếm lên vai nhìn Hàn Thiên bộ dáng âm trầm, cười hắc hắc nói, giống như là một quái thúc thúc lừa gạt đem tiểu cô nương bán vậy, quả thật tiếp xúc với Hắc Ám Tà Long lâu, hắn cũng dần nhiễm cái tính đê tiện của Tà Long rồi.
-Trần Phong, ngươi hiện tại còn dám xem thường ta, ngươi sẽ trả giá thật nhiều về hành vi của mình.
Hàn Thiên lạnh lùng nhìn Trần Phong, vội vàng bay lên trời, trong tay nhanh chóng xuất hiện một thanh trường kiếm, trong nháy mắt khí tức Hàn Thiên nhanh chóng tăng vọt.
Kèm theo một cổ khủng bố kiếm khí từ người Hàn Thiên phát ra, hắn chủ tu cũng là kiếm đạo nên khi dùng kiếm chính là lá bài của hắn.
Hàn Thiên một tay cầm kiếm, một tay nhanh chóng kết ấn, trên người tản mát ra vô cùng ánh sáng chói mắt, nhìn hắn đứng giữa không trung như là một vầng mặt trời treo cao, không ai dám nhìn thẳng hắn vì nhìn thôi cũng bị kiếm khí làm cho đau mắt.
-Chết đi, Vạn Kiếm Xuyên Tâm.
Rất nhanh chóng, phía sau Hàn Thiên xuất hiện vô số kiếm ảnh , hướng về Trần Phong mà lao đi khi thể như hủy thiên diệt địa áp súc không khí vang lên thanh âm vù vù.
Trần Phong cũng cau mày, hắn cảm nhận được súc mạnh chiêu này của Hàn Thiên, uy lực cũng có thể so sánh với lúc trước hắn dùng Vạn Kiếm Quy Tông, Trần Phong cũng không thể không nghiêm túc ứng đối.
Thiên tài ai mà không có lá bài tẩy của mình, chỉ là trước giờ Trần Phong đều nhất kích tất sát, không cho đối phương cơ hội thi triển ra, hôm nay tận mắt thấy Hàn Thiên thi triển hắn cũng biết được, mấy tên thiên tài này tuyệt đối cũng không thể coi thường a.
-Hừ..để ta xem ngươi có bao nhiêu thực lực.
Trần Phong hừ lạnh, lấy ra Trấn Long Bi, rót Thương Long Lực vào nhanh chóng nó từ một cục gạch đen, nhanh chóng biến thành tấm bia đá cao 10 trượng chắn trước người Trần Phong.
Cùng lúc này Vạn Kiếm Xuyên Tâm của Hàn Thiên cũng lao tới, nhưng khi đụng vào Trấn Long Bi đều là tự động biến mất như đá chìm biển rộng.
-Cái này, làm sao có thể?
Hàn Thiên kinh ngạc không thể tin vào mắt mình, một kích toàn lực của hắn có thể miểu sát Luyện Hư trung kì, vậy mà đụng vào tấm bia đá lại tan biến như chưa có chuyện gì xảy ra, điều này làm thế giới của hắn gần như sụp đổ.
Hiện tại dù Trần Phong nắm trong tay Trấn Long Bi nhưng thực lực của hắn quá yếu, không thể sử dụng được sức mạnh triệt để của nó.
Trấn Long Bi hiện tại cũng chỉ là một kiện pháp bảo có độ cứng vô đối mà thôi, dùng phòng ngự thì an toàn, nếu thích thì cứ cầm mà đập trực tiếp vào đối thủ là được.
Trong phút Hàn Thiên ngẩn người, Trần Phong xoay tay một cái , cầm lấy Trấn Long Bi bay lên không trung nhanh chóng đập vào người Hàn Thiên.
..ẦM....ẦM...
Một tiếng nổ vang lên, cát bụi bay đầy trời, Hàn Thiên bị ăn ngay một tấm bia đá vào người, trực tiếp từ trên không trung bắn thẳng xuống đất với tốc độ ánh sáng, bốc lên một tràn khói bụi.
Khi khói bụi tan đi, mọi người thấy Hàn Thiên đã bị nện nằm rạp xuống đất, tạo ra một cái hố hình người trên mặt đất, mà bộ dáng hắn vô cùng thê thảm, không ngừng ói máu, không chết cũng mất nửa cái mạng a.
Nếu mà thực lực Trần Phong cao hơn tý, mà cầm Trấn Long bị đập vào người Hàn Thiên như vậy, chắc chắn hắn đã thành một đống thịt nát.
-Khà khà, huynh đệ , không có ý tứ ta ra tay hơi mạnh.
Trần Phong đi tới cái hố hình người xấu hổ nói, một tay nắm lấy Hàn Thiên xách lên, hiện tại Hàn Thiên bộ dáng vô cùng thê thảm, toàn thân mềm oặc, đôi mắt trắng dã, miệng không ngừng ộc ra tiên huyết.
Tất cả mọi người ở đây đều là tay chân run cầm cập, hàm răng cắn chặt vào nhau mà lui về sau không dám nhìn Trần Phong.
-Thế nào? Ngươi còn có khả năng tiếp tục tái chiến, nếu không được tranh thủ thời gian để lại tất cả bảo vật trên người rồi mau mau cút, ta đang có chuyện phải làm, không có dư thời gian.
Trần Phong trưng ra bộ dáng ôn hòa mỉm cười, nhưng trong mắt những người ở đây đều là xem hắn như là thấy quỷ, không ai dám ho lên một tiếng.
-Không chỉ lưu bảo vật, còn phải lột sạch quần áo, biêt đâu trong người bọn hắn còn lưu trữ bảo vật.
Hắc Ám Tà Long vô sỉ nói, hắn cũng là một tên tham tài, không bỏ qua bất cứ thứ gì, lúc trước vì sưu tầm bảo vật nên đi ăn trộm mà bị trấn áp thì biết hắn có bao nhiêu hèn hạ.
Hàn Thiên khôi phục thanh tĩnh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trần Phong không phục nói.
-Trần Phong, ta thật sự xem thường ngươi rồi, chỉ dùng pháp bảo mới đánh trọng thương được ta, ngược lại thì ngươi có thực lực gì.
Trần Phong nghe hắn nói, trực tiếp phun một bãi nước miếng khinh thường.
-Đừng kiếm cớ, thua thì thua, ta ghét nhất cái loại người tự cho là thiên tài như các ngươi, không phải lúc trước đòi đành cho chúng ta quỳ xuống bồi tội sao?
-Nay ngươi đã bại, ta cho ngươi một cơ hội sống sót là quỳ xuống cầu xin tha thứ, dập đầu xin lỗi chúng ta, tuyệt đối không mất mặt, thật sự chúng ta cũng không giễu cợt ngươi, chỉ cần ngươi quỳ xuống thì sẽ tiếp tục sống không mất mặt đâu.
...Phốc...
Hàn Thiên trực tiếp nhổ ra một ngụm máu, Trần Phong nói làm người không tức chết không được a.
-Con mẹ nó, ngươi có giỏi thì quỳ xuống, để lão tử nhìn xem ngươi có mất mặt hay không, ta xx con mẹ ngươi đứng nói chuyện không đau eo.
Hàn Thiên giãy giụa thân thể suy yếu, phẫn nộ chỉ vào Trần Phong chữi ầm lên, không khác gì lưu manh bình thường.
-Aizz thật nhàm chán, ta đã cho các ngươi cơ hội, mà không biết quý trọng thôi thì đánh chết ngươi trước vậy.
Trần Phong thở dài một tiếng, định vung tay lên đánh thì Hàn Thiên hét lớn một tiếng nói.
-Ngươi không được giết ta, ta...ta!
Hàn Thiên cũng bị sợ đến choáng, hắn cũng không muốn chết, nếu Trần Phong mà tiện tay giết hắn thì quá oan uổng, ai mà ngại sống lâu đi tìm cái chết.
-Con mắt nào của ngươi thấy ta muốn giết ngươi?
Trần Phong mỉm cười nói, xem bộ dạng thê thảm này của Hàn Thiên, thật sự Trần Phong cũng không động nổi sát tâm mà giết hắn, dù Hàn Thiên có ý định giết hắn lĩnh 10 vạn Linh Thạch.
-Vây ngươi muốn làm gì?
Hàn Thiên hoảng sợ nói.
-Ta muốn đánh ngươi.!
...Ba...Ba
Trần Phong vừa nói, là hai cái tát vang dội lên mặt Hàn Thiên làm hắn ói ra hai ngụm máu.
-Chậm đã!
Hắc Ám Tà Long thấy Hàn Thiên bị tát, phun ra hai ngụm máu, lập tức đại hỉ vội vàng chạy lại gần Trần Phong.
-Tiểu tử, giao hắn cho ta, vài vạn năm rồi cũng chưa hoạt động xương cốt, cũng quên mất cảm giác đánh người là như thế nào.!
Hắc Ám Tà Long hưng phấn nói, nhìn chằm chằm Hàn Thiên cứ như một sắc lang thấy mỹ nữ một dạng.
-Tốt cho ngươi hoạt động gân cốt, đánh thế nào đều được, đừng đánh chết là được rồi.
Trần Phong nói rồi, buông thả Hàn Thiên xuống đất, toàn thân hắn vô lực đành ngã nằm trên mặt đất.
-Ngươi..ngươi làm gì ah?
Hàn Thiên bắt gặp Tà Long đối với mình cười rộ lên, khuôn mặt ấy quả thực là bỉ ổi hèn mọn đến cực điểm không cách nào hình dung.
Tà Long thấy vậy vội vàng lao tới, khuôn mặt hèn mọn treo lên nụ cười tà ác, bắt đầu hung hăng tát vào mặt Hàn Thiên làm hắn oa oa gọi bậy.
..Bốp...Bốp
-Oa cạc cạc, chơi thật là tốt, không ngờ cảm giác đánh người lại thoải mái tới vậy.
Hắc Ám Tà Long một bên vừa tát Hàn Thiên, một bên vừa quái khiếu cười khằng khặc, đánh cho Hàn Thiên khuôn mặt đều lệch, hàm răng bị rơi mất mấy khỏa, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Đám đệ tử cùng Sở Diệu Y xem mà tê cả da đầu, không dám động đậy mảy may, hiện tại bọn họ ước gì không có mặt ở đây để nhìn thấy thảm cảnh này.
-Tất cả các ngươi, bỏ lại nhẫn trữ vật rồi mau mau cút.
Trần Phong để mặt Hàn Thiên bị hành hạ, nhìn quét qua đám đệ tử Thiên Kiếm Phái quát lạnh, dù gì Trần Phong với bọn chúng cũng không thù không oán, hắn cũng không phải là sát nhân cuồng ma, chỉ dạy dỗ một tý được rồi, thu lấy một tý lợi tức, bọn đệ tử này chắc chắn đồ vật không ít.
Sở Diệu Y vốn là chỉ đến đây xem Trần Phong , nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Hàn Thiên, trong lòng nhanh chóng nảy ra ý thối lui.
-Trần đệ đệ , quả là anh hùng xuất thiếu niên, tỷ tỷ cam bái hạ phong, không quấy rầy các ngươi chơi đùa, tỷ tỷ đi trước.
Nói xong nàng định phi thân rời đi nhưng đã bị Hắc Ám Tà Long cản lại.
-Khà khà, tiểu bò sữa, không làm tọa kỵ của ta cũng được, mau mau cỡi sạch quần áo, để lại bảo vật rồi đi.
Tà Long dáng vẻ ghê tởm nhìn chăm chú ngực Sở Diệu Y, vừa nghe nàng muốn bỏ chạy hắn liền buông tha cho Hàn Thiên mà chặn nàng lại.
-Hic , hai vị cứ nói đùa, tiểu nữ chỉ là người qua đường xem náo nhiệt mà thôi, không có ý tứ gì khác, mong hai vị thả cho tiểu nữ một con ngựa.
Sở Diệu Y trong lòng tức giận, hận không thể đem Tà Long mà ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng vẫn giả ra đáng thương mà nói, còn ráng rớt ra hai giọt nước mắt làm người ta thấy mà thương yêu, dù nàng lẳng lơ phóng đãng nhưng bị lột sạch đồ rồi còn bị cướp thì có mà xấu hổ mà chết.
-Đúng rồi, Y Y tỷ, ngươi cho các đệ tử khác đem quần áo đều thoát khỏi, sau đó cái gì có trên người toàn bộ lưu lại, rồi có thể đi.
Trần Phong cũng là gian trá nở nụ cười, bắt đầu hùa theo Tà Long làm bậy, bắt đầu cảm thấy kích thích, hắn nghĩ mình cũng thật tà ác.
Nàng nghe nói vậy khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, nàng biết muốn toàn thân chạy ra ma trảo của hai tên ác ma này là không thể nào, nàng đã chứng kiến thực lực của Trần Phong.
Hàn Thiên bị hắn đập cho một phát đã vô lực tái chiến, còn một bên là tên nam tử có khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi lúc trước cũng bị Trần Phong đập hai phát mà vẫn sinh long hoạt hổ không có việc gì, thì thực lực cũng vô cùng khủng bố.
Sở Diệu Y cắn răng, gỡ ra trữ vật giới chỉ, rồi thoát y phục đến khi trên người còn mặc một cái giáp bảo hộ mới thôi.
-Tháo luôn bảo giáp kia xuống.
Tà Long chỉ chỉ áo giáp của Sở Diệu Y, nàng khuất nhục cắn răng cũng tháo xuống,hiện giờ nàng chỉ còn một cái yếm phủ lên hai ngọc phong căng đầy, Tà Long hài lòng nhanh chóng cất vào còn không quên hít hà một phát.
-Mẹ nó, con rồng hèn mọn, nội y của người ta ngươi cũng lấy.
Trần Phong thật không chịu nổi độ vô sỉ của Tà Long rồi.
-Không sao, đem về phơi lên là được, từ đó sẽ là của Bản Hoàng.
Tà Long không biết xâu hổ nói, rất nhanh chóng tất cả mọi người đều tháo sạch quần áo chỉ còn lại nội y, rồi bỏ lại trữ vật giới chỉ trên người, dìu lấy Hàn Thiên nằm dưới đất như con chó chết rời đi.
Hắc Ám Tà Long nhìn lấy bóng lưng mọi người biến mất, cười quái dị vài tiếng nhanh chóng chia sẽ bảo vật cướp được nói.
-Tiểu tử, để nữ nhân kia rời đi thật đang tiếc, ta cùng ngươi liên thủ đuổi theo bắt lại nàng cho ngươi song tu thế nào.
Hắc Ám Tà Long cảm thấy đáng tiếc để cho Sở Diệu Y rời đi, nhưng hắn biết thực lực hắn hiện giờ không thể đánh lại Sở Diệu Y, chỉ có thể dùng thân thể cường hãn chịu đòn mà thôi, nên mới kéo Trần Phong theo.
-Ý tưởng của ngươi không tồi, như vậy đi, một mình ngươi đuổi theo nàng ta, ta ở đây vỗ tay ủng hộ ngươi. nhưng nếu không may ngươi bị giết chết, ta sẽ đốt nhiều bảo vật cho ngươi.
Trần Phong sao mà không xem ra ý tưởng của hắn, rõ ràng là đang luyến tiếc hai bình sữa bò của người ta đây mà.
-Khục..khục, ta cảm thấy hay là thôi đi, dù người ta có cố tình gây sự chúng ta không nên đuổi cùng giết tận, đều là người tu luyện đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau mới là chân ái, không nên nói cái gì chém chém giết giết, không có ý nghĩa, ngươi nói đúng hay không.?
Hắc Ám Tà Long vô liêm sỉ nói, Trần Phong khinh bỉ hắn nhổ một bãi nước miếng rỗi phi thân lên bay về phía Đông tiếp tục tìm Địa Hỏa Chi Linh.
-Tiểu tử, thái độ của ngươi là có ý gì? Ngươi dám khinh nhờn vĩ đại Tà Long, hôm nay Bản Hoàng cắn chết ngươi.
Hắc Ám Tà Long vội vàng đuổi theo sau không ngừng kêu loạng, hiện tại hắn vừa được cứu ra không biết đi đâu về đâu, nên phải đi theo Trần Phong tới đâu hay tới đó a.
Truyện khác cùng thể loại
971 chương
10 chương
266 chương
96 chương
189 chương
11 chương