Đại đạo vĩnh hằng
Chương 73 : Bí cảnh mở ra
Mây mưa qua đi, Trần Phong ôm lấy Vạn Thiên Kim tiến vào bên trong Cửu Tôn Tháp giới thiệu cho tứ nữ, Diệp Chỉ Hân, Trần Mộng Kỳ, Cổ cẩn Huyên, Tiêu Ngọc Sương.
Tứ nữ nhìn thấy nam nhân nhà mình lại đi tìm thêm một tỷ muội đều là hung hăng trợn mắt nhìn hắn, rồi lao lên bổ nhào lên ôm lấy hắn để thỏa mãn nhớ nhung.
Từ khi các nàng vào Cửu Tôn Tháp quyết định chìm vào tu luyện, t Trần Phong cũng mở gia tốc gấp 100 lần bên ngoài, cùng với lượng lớn tài nguyên cho các nàng tu luyện , bên ngoài cũng đã trôi qua hơn một tuần, trong này là gần ba năm bảo sao không nhớ cho được.
Cổ Cẩn Huyên cũng từ một nha đầu 14 tuổi, biến thành một thanh xuân thiếu nữ, mỹ mạo vô song không thua kém gì Tiêu Ngọc Sương, hai con bạch thỏ cũng lớn hơn đôi chút, nhưng vẫn kém xa Tiêu Ngọc Sương và Vạn Thiên Kim.
Dù trong này thời gian gia tốc 100 lần, nhưng các nàng vẫn sống trong đó, vẫn phát triển theo thời gian, chỉ có cái Hệ Thống khôn lõi của Trần Phong là mỗi tháng được phát quà một lần, trong này thì vô tác dụng, nó chỉ tính thời gian thực tế bên ngoài.
Mấy ngày này, chúng nữ không có việc gì làm thì bế quan tu luyện, lúc thì tụ họp trò truyện với nhau, tình cảm còn thân hơn cả ruột thịt.
Các nàng dựa theo công pháp của Trần Phong cho , rất nhanh đều có tiến bộ vượt bậc, Diệp Chỉ Hân thì đột phá Luyện Hư trung kỳ không lâu trước đó,, nàng cũng sắp có dấu hiệu đột phát Luyện Hư hậu kỳ.
Thiên địa linh khí nồng đậm, cùng với tài nguyên Trần Phong cung cấp, tam nữ còn lại thì là vững chắc Nguyên Anh hậu kỳ, nếu tiếp tục bế quan thì sẽ nhanh chóng đột phá Hóa Thần.
Sau khi làm quen lẫn nhau, chúng nữ rất là hòa hợp, kéo tay nhau ngồi xuống nói chuyện trên trời dưới đất, điều này làm Trần Phong vui vẻ không thôi, hắn đưa ra chủ ý kéo cả năm người lên giường, nhưng ai cũng cho hắn một cái liếc mắt xem thường.
Trần Phong thấy các nàng lại không để ý đến hắn, bất đắc dĩ lấy ra ngọc giản Không Gian Truyền Tống Trận, rất nhanh chóng dựa theo trí nhớ Trận Đạo của Đế Thiên Quân truyền cho hắn, chỉ không mất vài giờ hắn đã bố trí thành công.
Sau đó hai tay kết ấn, đánh từng mảnh phù văn trận pháp vào bên trong, xong dạy cho chúng nữ pháp quyết để sử dụng Không Gian Truyền Tống Trận.
Rồi bắt đầu sử dụng Lam Ngân Thảo cùng Tam Diệp Thảo, phối thêm một số dược liệu phụ trợ để luyện thành Trú Nhan Đan và Dưỡng Nhan Đan.
Lúc trước hắn cũng đi mua vô số Linh Dược hay Linh Thảo đủ mọi loại, rồi trồng bên trong Cửu Tôn Tháp tạo thành một cái Dược Điền, các nàng lúc rảnh rỗi thì ra chăm sóc chúng, xong rồi đi bế quan tu luyện, cuộc sống trôi qua rất nhàn nhã.
Hắn sử dụng Lôi Đình Chân Hỏa luyện đan, rốt cuộc từ 2 gốc Linh Dược, cho ra 12 viên Trú Nha Đan và Dưỡng Nhan Đan, sau khi phục dụng đan dược, da thịt các nàng đều là căng mịn sáng bóng như dương chi bạch ngọc, dung nhan tuyệt mỹ vạn người có một, nay cũng đã biến thành triệu người mới tìm ra một.
Tiếp theo đó chỉ còn khoảng hai ngày là mở ra bí cảnh, hắn quyết định ở lại bồi tiếp nữ nhân mình cùng nhau ân ái để bù đắp cho các nàng , thấm thoát thời gian bên trong Cửu Tôn Tháp cũng trôi qua hơn 1 tháng.
Trần Phong để lại cho các nàng một lượng lớn Thượng Phẩm Linh Thạch, cùng các đan dược có lợi ích cho việc tu luyện, rồi cùng Vạn Thiên Kim ly khai Cửu Tôn Tháp trở về căn phòng VIP số 2.
Trần Phong cũng nhanh chóng tạm biệt Vạn Thiên Kim, không quên dặn dò muốn gặp hắn thì, kết ấn quyết trở về bên trong Cửu Tôn Tháp thì hắn sẽ cảm ứng được.
Ngày Hôm Sau...
Rốt cuộc cũng tới ngày Tây Mạc Bí Cảnh mở ra, tất cả cường giả của Thất Đại Môn Phái, các gia tộc thế lực cùng vô số tán tu trên toàn Tây Đại Lục bắt đầu tiến về Tây Mạc Thâm Uyên.
Tây Mạc Thâm Uyên tên như ý nghĩa của nó, là một Thâm Uyên sâu vạn trượng không thấy đáy, nếu ai mà không may rơi xuống thì chắc chắn khó mà trở lên, vì không gian nơi này cực kỳ hỗn loạn, không thể thi triển pháp tắc không gian.
Cũng may Tây Mạc Thâm Uyên có cấm chế, nếu không đi vào nơi nguy hiểm thì sẽ không có việc gì, vào mỗi hai mươi năm cấm chế sẽ suy giảm, và người ta phát hiện, mỗi khi cấm chế suy yêu có thể dùng lực lượng mở ra xuất hiện một cánh của không gian.
Có người tò mò tiến vào bên trong, thì đã phát hiện ra đó là một thế giới hoàn toàn khác, thiên địa linh khí cũng khá dồi dào, không kém gì Tây đại lục, nhưng quy tắc ở đây áp chế người có tu vi từ Luyện Hư trở lên, nên chi có Luyện Hư trở xuống mới được đi vào khám phá.
Bên trong đó người ta phát hiện vô số linh tài địa bảo quý hiếm, nếu có cơ duyên có thể một bước lên trời, nhưng thời gian trong đó chỉ trong vòng 3 ngày khi cấm chế suy yếu mà thôi.
Ninh Cung Như cùng Lưu Diệp mang theo đám người Trần Phong một đường đi tới khu vực ngoại vi Thâm Uyên, khi đáp xuống đã thấy vô số cường giả đã tụ tập tại đây, đa số đều là đệ tử trẻ tuổi tu vi Hóa Thần, và không ít lão quái Hợp Thể đi theo.
Khi đám người vừa đáp xuống, vô số đạo ánh mắt bén nhọn nhìn về phía đoàn người, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm Trần Phong, trong mắt họ đều là tham lam, hận không thể nhào lên cắn hắn một ngụm, làm Trần Phong da gà cũng nổi lên.
Trần Phong cảm nhận được có vài đạo sát ý khiếp người nhắm vào mình, hắn quét một lượt hơn ngàn người ở chỗ này thì thấy được phụ tử Lữ Vân Sơn cùng Lữ Hàn Vũ của Thúy Yên Môn.
Một bên khác là, Nhạc Tử Phong cùng huynh đệ Huyền Vô Khuyết của Huyền Minh Tông, bọn hắn nhìn chằm chằm vào Trần Phong, hàm răng đều muốn cắn nát.
Trần Phong nhìn một chút cũng không thèm để ý tới bọn hắn nhanh chóng theo Lưu Diệp cùng đám người mình chọn vị trí đứng chờ Bí Cảnh Mở
-Được lắm! Cự Kiếm Môn, ai là Trần Phong bước ra đây.
Một tiếng hét lạnh lùng vang lên, nhanh chóng có một đoàn người xuất hiện trước mặt người của Cự Kiếm Môn, Trần Phong giật nãy mình, hắn lại trêu chọc ai nữa đây, bọn này hình như rất lạ mặt, hắn không nhớ là đã đắc tội đám người này.
-Kim Cao Trí ngươi đây là có gì ý.?
Ánh mặt Lưu Diệp híp lại, hắn nhìn xem đám người này, trang phục tiêu chí là của Kim Hà Tông,dĩ nhiên hắn biết tên này là Kim Cao Trí, Tông chủ của Kim Hà Tông từ xưa đến nay hai môn phái không xâm phạm lẫn nhau, hôm nay lại đứng ra gây sự làm sắc mặt hắn không được tốt cho lắm.
-Ta có ý gì, hừ hừ, hỏi đệ tử ngươi thì biết, không lâu trước đây hắn giết một đệ tử của Kim Hà Tông ta, và còn là nhi tử của một vị ngoại môn trưởng lão, sau khi điều tra, hắn xác định chính là Trần Phong.
Kim Cao Trí lớn tiếng nói, hiển nhiên đây là đang gây sự với Cự Kiếm Môn, một cái nhi tử của trưởng lão ngoại môn thì cần gì đến Tông Chủ hắn ra tay chủ trì công đạo, chết thì chết, hắn cũng không có thân phận gì cao cho lắm.
Sau lưng Kim Cao Trí đi ra một trung niên nhân mặc lam bào, gương mặt kiêu căng, quét mắt nhìn đám người Cự Kiếm Môn, rồi ánh mắt rơi vào Trần Phong đứng cạnh Hạ Ức Mộng.
-Chính là hắn!
Tên trung niên nhân, chỉ vào Trần Phong đang đứng phía sau, lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc bén dán chặt vào Trần Phong.
Trần Phong thở dài một tiếng, thì ra tên trung niên nhân này là Minh Mạc U, lúc Trần Phong vừa bước vào tu luyện giới, tại Kim Hà Lâu đã dùng Hồn Lực chém chết con trai hắn Minh Mạc Ý, bị hắn đuổi theo gần một ngày trời, cuối cùng cũng bị Trần Phong cho hít khói.
Trần Phong cũng không ngờ, tên này lại thù dai như thế, hắn chưa đi tìm tên này báo thù thì hôm nay lại nhảy ra gây phiền phúc, nhưng trải qua vài trăm năm ở Huyễn Cảnh, Trần Phong cũng chắc không còn nhớ tới Minh Mạc U, nhưng giờ gặp mặt liền nhận ra.
-Đệ tử Kim Hà Tông ta, chính là chết trong tay Trần Phong, ngươi hỏi hắn có đúng hay không.
Kim Cao Trí ngạo nghễ nói, lần này do Trần Phong gây ra sóng gíó nên Cự Kiếm Môn bị nhiều thế lực để mắt tới mà chèn ép, hắn cũng nhận được chỗ tốt từ Huyền Minh Tông và Thúy Yên Môn là làm khó khăn cho Cự Kiếm Môn.
Vì vậy một Tông Chủ như hắn lại vì một cái đệ tử bình thường mà đứng ra bỏ đá xuống giếng, bắt đầu chỉ trích Cự Kiếm Môn.
-Đệ tử Cự Kiếm Môn ta, há cho các ngươi hô to gọi nhỏ, đừng nói là giết một cái đệ tử bình thường, nếu là một trưởng lão thì cũng là đáng chết.
Lưu Diệp không lùi bước chút nào, cùng Kim Cao Trí đối chọi gay gắt, vô số người nhìn xem mà bắt đầu nghị luận lên, xem ra sắp có náo nhiệt để nhìn.
-Nói như vậy ngươi không tính giao ra Trần Phong?
Kim Cao Trí âm trầm nói.
-Đệ tử môn phái ngươi chết chưa hết tội, bất kể có phải là đệ tử Cự Kiếm Môn chúng ta gây ra hay không, nếu ngươi nhàm chán muốn tìm việc, thì Lưu Diệp ta phụng bồi tới cùng, Cự Kiếm Môn ta cũng không phải ăn chay mặc người chà đạp.
Lưu Diệp cùng Kim Cao Trí bốn mắt nhìn nhau phóng ra tia lửa, Trần Phong định đứng ra nhưng đã bị Ninh Cung Như cản lại.
-Các vị, có mâu thuẫn gì chờ sau Bí Cảnh giải quyết, hiện tại chúng ta phải hợp lực mở ra cấm chế của Tây Mạc Bí Cảnh.
Đúng lúc đôi bên vừa mới tranh chấp, một trung niên Bạch Y đi ra, khí thế mênh mông tràn ra, âm thanh vang lên làm trấn trụ cả mọi người, hiển nhiên đây là Mạc thành, Thành Chủ Mạc Thương Lan một thân tu vi đã đạt tới Đại Thừa Kỳ, đây là phạm vi quản hạt của Mạc Thành nên hắn không muốn có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
-Vâng, Mạc tiền bối nói phải, chuyện này chúng ta tạm gác lại sau này rồi tính.
Kim Cao Trí cuối đầu cung kính hướng về Mạc Thương Lan nói, dù hắn là nhất tông chi chủ cũng không dám làm càn trước mặt một cường giả Đại Thừa Kỳ.
-Chư vị đạo hữu, cấm chế đã suy yếu, chúng ta cùng nhau hợp lực mở ra lối vào Bí Cảnh.
Mạc Thương Lan nhanh chóng kêu gọi mọi người tụ họp mở ra bí cảnh, rất nhanh cầm đầu của Thất Đại Môn Phái vào vị trí, toàn thân bạo phát tu vi đánh vào cấm chế trên Thâm Uyên.
Lực lượng của tám tên cường giả hợp lại một chổ tấn công lên cấm chế giữa Tây Mạc Thâm Uyên, nhanh chóng tạo thành bốn cái quang trụ màu sắc rực rỡ bắn thẳng lên không trung tụ họp thành một điểm.
Bốn đạo quang tụ xuất hiện trong nháy mắt khiến cho không gian rung động, toàn bộ thiên địa đột nhiên run rẩy kịch liệt, một cỗ khí tức cổ xưa mà mênh mông đột nhiên từ giữa không trung khuếch tán ra.
Cỗ hơi thở này dường như đến từ không gian hư vô khiến cho người ta có cảm giác trường tồn với thời gian khiến cho linh hồn những đệ tử ở đây không khỏi run rẩy.
Đồng thời, trên bầu trời, xuất hiện một cái khe hỡ tối đen như mực, làm người ta tay lạnh chân run.
Vừa rồi cỗ khí tức cổ xưa kia chính là từ bên trong cái khe không gian phát ra, lúc này khí tức này càng thêm đậm đặc.
-Đây là cửa vào Bí Cảnh sao?
Trần Phong nhìn vào kẽ hỡ không gian đang hiện ra không khỏi có chút khiếp sợ mà lẩm bẩm, hắn cảm nhận được có đồ vật không bình thường bên trong đó.
-Hằng nhi, bên trong ta cảm thấy có gì bất thường, khí tức này rất là quái dị
Trần Phong thấy nghi ngờ hỏi Hệ Thống.
-Không có gì nguy hiểm, đó là do không gian loạn lưu, và đó là một thế giới bị phong bế, pháp tắc thiên địa bất đồng nên sinh ra khí tức cổ quái mà thôi.
Hằng nhi uể oãi ngáp một cái nói, Hệ Thống rất lâu cũng không có nhiệm vụ gì phát động, Trần Phong thì chỉ tìm nàng trao đổi một số đồ vật, làm nàng chán nản muốn chết, suốt ngày chỉ biết ngủ cho qua thời gian.
Hiện giờ Trần Phong đang có hai cái nhiệm vụ đó là Địa Hỏa Chi Linh cùng Tiên Thiên Chi Thể, khi nào hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến Địa Hỏa Chi Linh mới được tiếp tục mở nhiệm vụ mới.
Còn cái Tiên Thiên Chi Thể thì là sử thi rồi, thời gian kéo dài vô hạn không biết khi nào hắn mới tìm đủ 15 loại Thể Chất trời sinh còn lại.
Trần Phong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rồi tiếp tục xem diễn biến, Hằng nhi thì tiếp tục giấc ngủ của mình.
-Bí Cảnh đã mở ra, những đệ tử đi vào chuẩn bị, phải nắm chắc thời gian sau ba ngày cố gắng giữ mạng tìm được cơ duyên của mình, lúc đó thì sẽ lần lượt truyền tống các ngươi ra ngoài.
Trong nháy mắt cánh cửa không gian vào Bí Cảnh đã được khai thông, Mạc Thương Lan nhanh chóng ra lệnh cho các đệ tử tham gia tiến vào.
-Bắt đầu tiến vào Bí Cảnh.
..Vù....Vù.....
Mạc Thương Lan vừa dứt lời,có ba đạo thân ảnh phóng lên cao, mang theo ba tiếng xé gió đạp không mà đi ,ba đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện xẹt qua bầu trời, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trực tiếp tiến vào trong cánh cửa không gian rồi biến mất không thấy.
...Vù...Vù..vù...
Lại có mấy tiếng xé gió vang lên, mấy đạo thân ảnh tiếp theo phóng tới, chính là đám người Huyền Minh Tông, cùng Thúy Yên Môn, trước khi biến mất trước cửa không gian đều nhìn vào Trần Phong cười một cách quỷ dị, chắc là đã đạt được mệnh lệnh nào đó.
Ngay sau đó đám đệ tử Cự Kiếm Môn cùng vô số thế lực lớn nhỏ và tán tu đều lần lượt bay vào cánh cửa không gian rồi biến mất.
-Trần Phong, cố gắn bảo vệ Mộng nhi, đừng để ta thất vọng.
Ninh Cung Như nhìn Trần Phong dặn dò, trong mắt tràn đầy sự quan tâm.
-Trần Phong đi đi, mọi chuyện nhớ cẩn thận ba ngày sau chúng ta chờ ngươi ở đây!
Lưu Diệp vỗ vỗ vai Trần Phong cho hắn thêm động lực, dù Trần Phong mang đến không ít phiền phức cho môn phái hắn, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, hắn tin vào con mắt và lựa chọn của mình.
-Vâng, đệ tử đi đây.
Trần Phong cuối chào tạm biệt hai người, rồi nắm tay Hạ Ức Mộng bay lên đi vào trong cánh cửa không gian rồi biến mất.
...
..
..
Chương này hơi chán tý, ngồi dịch rồi viết ra cũng mắc mệt, mai Chủ Nhật có khoảng 3-4c
-Chúc chư vị đạo hữu ngủ ngon
Truyện khác cùng thể loại
971 chương
10 chương
266 chương
96 chương
189 chương
11 chương