Đại đạo vĩnh hằng
Chương 143 : Đấu Giá Hội
Trần Phong trong lòng nở hoa, bước lững thững đên đường.
Hiện tại Thiên Nguyệt Cầm đã tìm được, mục tiêu tiếp theo chỉ còn lại Thanh Nguyệt Tâm thôi.
Nhớ tới Thanh Nguyệt Tâm, Trần Phong lại rơi vào hồi ức, lúc ấy hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan Kỳ nho nhỏ, lại bị Thanh Nguyệt Tâm dùng sức mạnh.
- Khi bắt nàng về, phải hành hạ cái mông nàng một trận, hắc hắc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Phong cười ngây ngô, trong đầu ảo tưởng hình ảnh đặt Băng mỹ nhân, Thanh Nguyệt Tâm phía dưới mà điên cuồng đánh vào cái mông nàng.
Trần Phong trong đầu ảo tưởng, tiếp tục cất bước đi tham gia đấu giá.
Đấu giá hội là nơi tụ tập thành phần hỗn tạp, hắn cũng không muốn bại lộ thân phận, ai nào biết khi đấu giá được đồ, vừa ra khỏi cửa bị người ta giết người đoạt bảo.
Tại một ngõ nhỏ không bóng người, Trần Phong nuốt vào Dịch Dung Hoàn vào, đây là một loại đan dược chỉ sử dụng để dịch dung, không ẩn dấu khí tức, cao thủ dưới Đại Thừa rất khó nhìn ra.
Hắn biến thành một nam tử râu ria xồm xoàm, tướng mạo cũng khá là bình thường, sau đó lấy chiếc áo dài khoác lên, bên trong là một bộ hắc sam.
Một nam tử bình thường mặc hắc sa vào trong quảng trường Càn Long Thương Hội, trực tiếp tới vị trí đấu giá hội, tướng mạo của Trần Phong lúc này thoạt nhìn quá mức bình thường, không ai nguyện ý dừng mắt lại nhiều trên người hắn.
Đại sảnh đấu giá cũng cực kỳ lớn, quy mô không thua kém gì Vạn Kim Các, bên trên là một khán đài rộng lớn, ở dưới là chỗ ngồi cho người tham gia đấu giá, nhưng ở đây xếp từng hàng ghế lô, không có phòng VIP cho khách quý như ở Vạn Kim Các.
Hắn nhìn quét một vòng, sảnh đấu giá cũng đã đầy người, Trần Phong lại dò xét một lượt, thấy có một dãy ghế dài mà chỉ có ba người ngồi, những người xung quanh dường như cũng sợ hãi ba người này, tránh ra xa xa.
Trần Phong không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước đến dãy ghế lô, ngồi xuống cạnh ba người kia.
Ánh mắt của hắn đảo qua, không khỏi giật mình, bởi vì vài người này cư nhiên đạt tới trình độ khoảng Hợp Thể Kỳ.
Một cái là cả người đều bao vây trong vải đen, tu vi cảnh giới đại khái ở Hợp Thể sơ kỳ, khí tức không thua kém gì tên sát thủ lúc trước, vóc người phi thường gầy, ngay cả là nam hay nữ cũng phân không rõ.
Nhưng Trần Phong từ lực lượng ba động của hắn trông thấy một tia màu sắc để hắn bản năng sản sinh chán ghét, không tự chủ được đối với hắn sản sinh cảm giác bài xích, không ngồi cạnh hắn.
Người thứ hai là lão giả áo xám, vóc người khôi ngô không gì sánh được, một người có thể so với hai người, khuôn mặt càng uy vũ khí phách, đủ để cho tiểu hài tử gào khóc im lặng không dám ho một tiếng.
Cuối cùng là một thiếu phụ phong tao tận xương, đầu đầy tóc đen, vóc người đẫy đà, cái mông khoa trương làm cho người chảy nước miếng.
Nàng vận một bộ y phục đỏ rực, cổ áo mở rộng, bộ ngực trắng muốt, đồ sộ lộ phân nửa ra ngoài, có thể thấy rõ một khe sâu hút hồn, làm cho người ta có ý nghĩ tà ác là dùng ngón tay kéo nhẹ xuống, cặp thỏ ngọc của nàng sẽ phá áo mà nhảy ra.
Bọn họ thỉnh thoảng toát ra một tia khí tức làm cho người không lạnh mà run, kìm lòng không được cùng bọn chúng bảo trì một khoảng cách.
Trần Phong cũng không khách khí hay sợ hãi, trực tiếp ngồi bên cạnh thiếu phụ kia, dù sao không có chỗ ngồi, miễn cưỡng ngồi cạnh mỹ nhân cũng không tệ, hai gã nam nhân kia thì vứt qua một bên.
Thiếu phụ phong tình kia nhìn Trần Phong thái độ tự nhiên, ngồi bên cạnh nàng, nàng liền nở một nụ cười câu hồn đoạt phách nhưng không nói gì, hai gã nam nhân ngồi cùng cũng liếc nhìn Trần Phong một cái nhưng không nói gì, hai mắt chăm chú nhìn trên khán đài, chờ đợi đấu giá.
Thiếu phụ phong tao ngồi bên người hắn cách đó không xa kia, cảm ứng được Trần Phong khí huyết dồi dào như một ngón núi lửa, mày liễu không khỏi hơi nhíu, nhưng khóe miệng lại hiện lên vẻ tươi cười, chập chờn cái mông màu mỡ, ngồi cạnh kế bên Trần Phong.
Trên người nàng có một mùi thơm của cơ thể mê người, nồng nặc rồi lại không cho người phản cảm, chỉ là gấp trăm lần kích phát thú tính trong lòng hắn, sinh ra một cổ xung động muốn đè nàng trên mặt đất, dùng thiết thương hung hăng xuyên thủng thân thể nàng.
Trần Phong quái lạ nhìn sang, thấy thân thể nàng hơi cúi thấp, từ cổ áo rộng thùng thình nhìn đi vào, có thể thấy hai bán cầu rất tròn, tuyết trắng nhẵn nhụi, nhục quang mê người.
Trần Phong trong lòng thâm hô yêu tinh, câu dẫn lộ liễu thế này, ngay cả nội y cũng không mặc.
Thiếu phụ phong tao kia hiển nhiên cũng biết được Trần Phong thấy một tia cảnh xuân, cố ý kinh hoàng kêu một tiếng, ngồi thẳng người lại, ném cho Trần Phong một đạo nhãn thần tràn ngập mị hoặc, sẵng giọng.
- Ngươi, người này, xấu lắm!
Âm thanh ỏn ẽn vang lên, rơi vào trong tai Trần Phong có cảm giác như xương cốt cũng muốn mềm ra, có xúc động muốn quỳ xuống váy nàng mà hầu hạ.
Hắn âm thầm cảnh giác, không còn gì để nói, đây là cảnh giới câu dẫn càng cao, so với xích lỏa càng làm người xem bị mê hoặc.
Người ta thường nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng vụng trộm không được.
Con người luôn luôn đối với đồ vật không có đạt được sẽ tràn ngập hứng thú, một khi thật là tới tay rồi, nói không chừng ai cũng sẽ phát sinh cảm khái "không gì hơn cái này".
Trần Phong đối với sự hấp dẫn của thiếu phụ, trong lòng không sinh ra chút gợn sóng, nữ nhân hắn, các nàng Vạn Thiên Kim hay Nhan Như Ngọc ai cũng hấp dẫn hơn nàng.
Đối với loại nữ nhân này Trần Phong không có hứng thú, nhưng trong thời gian nhàm chán chờ đợi đấu giá, người ta tự đưa tới của, không nhìn cho no mắt thì phí.
Trong ánh mắt hắn toát ra vẻ thanh minh, chỉ là ở trên mặt hiện lên biểu tình mê đắm, dùng nhãn thần tham lam nhìn chằm chằm bộ ngực cao vót của thiếu phụ.
- Còn không biết cao tính đại danh của cô nương!
Trần Phong nhìn hồi lâu, cảm thấy đã đủ, thản nhiên cười nói.
- Người ta tên, Phương Ngọc Tuệ, không biết tiểu đệ đệ xưng hô làm sao?
Nghe Trần Phong bắt chuyện, nàng vừa nói, một bên vươn ngọc thủ tuyết trắng, dựng thẳng lên ngón tay ở trên đùi Trần Phong bắt đầu tới trước, từng bước một.
Thiếu phụ này không có tác phong của một cường giả chút nào, hành vi phóng đãng gần như với nữ tử thanh lâu.
- Phương cô nương, mời tự trọng!
Trần Phong cầm lấy cổ tay đối phương, hất ra khỏi đùi mình, loại nữ nhân này làm cho hắn có cảm giác ai nàng cũng có thể câu dẫn lên giường.
- Khanh khách.
.
.
Phương Ngọc Tuệ cười duyên lên, hai mắt mê ly như có màu sắc mộng ảo.
- Khuôn mặt này của ngươi là giả a, ta có thể cảm giác được, ngươi không có già như thế, ân, tuổi còn trẻ, thân thể rất tốt, ta có thể cảm giác được huyết trong huyết quản của ngươi bắt đầu dâng trào khởi động, để ta không nhịn được, muốn cự vật của ngươi đi vào bên trong a.
Nàng vừa nói, vừa kẹp chặt hai chân ma sát, ánh mắt nhìn Trần Phong như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trần Phong trong lòng ai oán, mẹ nó, còn không nhịn được, nàng căn bản là dâm nữ, dâm đãng từ đầu tới chân.
Hắn liền ngồi cách xa nàng ra một tý, thản nhiên cười nói.
- Ta đây có một gốc Huyết Ngọc Tham ngàn năm, kích cỡ to như cánh tay tiểu hài tử, xem có đủ nhồi vào chỗ trống của ngươi không?
Trần Phong vừa nói, xuất ra một cây nhân sâm sần sùi, trên thân lưu chuyển hào quang đỏ như máu, thô to không khác gì cánh tay trẻ con.
- Tiểu đệ đệ, ngươi thật đúng là không hiểu phong tình, đối với người ta nói lời tuyệt tình như vậy!
Phương Ngọc Tuệ cũng đột nhiên thu hồi mị thái, đoan trang đến như là thay đổi một người khác, tràn ngập dung quang vinh khí, nếu như lần đầu tiên thấy được biểu tình này của nàng, kia dù là ai cũng sẽ không tin tưởng cử động trước kia là nàng có thể làm được.
Cả hai bên cứ duy trì khoảng cách, Phương Ngọc Tuệ như đổi thành một người khác, nghiêm túc mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, không tiếp tục đi câu dẫn Trần Phong.
Trần Phong trong lòng hừ lạnh, không để ý tới nàng, ánh mắt lướt xem toàn trường, cũng bắt gặp đám người Lạc gia, nhìn thấy Lạc Thủy Nhu đang ngồi hàng ghế đầu, dĩ nhiên nàng đến đây để giao đồ vật đem đi đấu gia, được tư cách ngồi hàng đầu.
Hai tên Lạc Kỳ cùng Lạc Siêu cũng ở trong hàng ngũ, trên mặt không có một tia mỉm cười, sắc mặt hai thằng đều âm trầm như nước.
Tu luyện giả tụ tập càng ngày càng đông, những người không có chỗ ngồi trực tiếp đứng,
Dãy ghế lô của Trần Phong còn trống quá nhiều, ít nhất có thể nhét thêm mười người, nhưng cũng không có ai dám đi lại ngồi, từng ánh mắt nhìn vào Trần Phong với ánh mắt kỳ quái.
Trần Phong quét mắt một vòng, tu luyện giả ở đây thực lực cao thấp không đều, nhưng yếu nhất cũng ở Luyện Hư Kỳ, bằng không vừa ly khai dược tràng bị người giết người cướp của thì làm sao bây giờ.
Mọi người phân biệt tìm chỗ của mình mà an vị.
.
Truyện khác cùng thể loại
971 chương
10 chương
266 chương
96 chương
189 chương
11 chương